Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 78

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 78
Prev
Next
 

Tên cúng cơm của hai bé cứ thế được định đoạt. Anh trai tên là Tả Tả, em trai tên là Hữu Hữu.

 

Chu Thời Diệc không ngờ sinh đôi lại khó chăm đến vậy. Một đứa thức dậy khóc, làm đứa còn lại tỉnh theo rồi khóc cùng. Khó khăn lắm mới có được một cặp sinh đôi, trong lòng anh rất yêu thích. 

Khi chúng khóc, anh cũng bế lên dỗ dành một cách kiên nhẫn. Nhưng không hiểu sao, không giống như Chu Túc Tấn bế Thần Thần, bế vào lòng rồi lại không muốn buông. Chu Túc Tấn khi bế Thần Thần lúc mới sinh, thường lẩm bẩm nói chuyện với con gái. 

Có lẽ vì anh ít nói, dù là với Tả Tả hay Hữu Hữu, anh đều không thể nói ra lời. Giờ đây, anh phần nào đã hiểu được sự im lặng của bố khi đối diện với anh.

 

Nghĩ đến đây, anh không thể giống bố được nữa. Chu Thời Diệc bế Tả Tả vừa tỉnh dậy, cố gắng nói một cách dịu dàng: “Trước khi con ra đời có từng đến thị trấn Giáng sinh không? Có phải con là người đầu tiên ôm chân ba vòi vĩnh không chịu đi không?”

 

Thời Phạn Âm đứng bên cạnh: “…” Bà ngạc nhiên nhìn con trai, “Con nói mớ đấy à?”

Chu Thời Diệc “Ừm” một tiếng. Quả thật là lời trong mơ.

Thời Phạn Âm nghĩ anh hai ngày này không ngủ ngon, vỗ vỗ vai con trai: “Để bé xuống, mẹ bế cho, con đi ngủ một lát đi.”

 

Chu Thời Diệc nói không cần: “Để con trò chuyện với bé.”

Thời Phạn Âm nhận ra, lúc chuẩn bị mang thai, con trai thực sự đã mơ thấy cặp sinh đôi.

 Tả Tả mới đến thế giới này ba ngày, hôm nay vừa mới mở mắt, không hiểu gì cả, nhưng không khóc lóc, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng người mờ ảo trước mắt. 

Chu Thời Diệc tiếp tục nói một cách dịu dàng: “Ngoài thị trấn Giáng sinh, con có đi đâu nữa không? Boston thì sao? Có đến đó tìm ba và mẹ không? Ba năm rồi chúng ta không ở đó.”

Tả Tả vẫn không khóc, không đòi bú sữa, dường như đã hiểu.

 

Chu Vân Liêm xen vào: “Nó không có hộ chiếu, không có visa, đi đâu?”

Chu Thời Diệc: “…”

Thời Phạn Âm: “…”

Bà lườm chồng một cái thật mạnh, “Anh có biết mình phá hoại bầu không khí thế nào không?”

 

Điều Chu Vân Liêm lo lắng là: “Đứa bé mới ba ngày tuổi, đã phải nghe chuyện lịch sử chia tay của nó, có hợp lý không?”

Chu Thời Diệc lười giải thích, trước hết giao con cho bảo mẫu, đợi xuất viện về nhà rồi sẽ nói chuyện với hai đứa trẻ.

 

Chung Ức tỉnh dậy, Chu Thời Diệc đang ngồi bên giường nhìn cô.

 

Giai đoạn cuối thai kỳ gần như không thể ngủ ngon, mấy ngày nay cuối cùng cũng ngủ đủ giấc.

“Con có đẹp hơn chút nào không?”

“Không thay đổi nhiều lắm.”

“Vẫn nhăn nheo à?”

“Ừa.”

 

Chu Thời Diệc an ủi cô, “Vài ngày nữa sẽ đỡ thôi, đừng lo lắng.”

Chung Ức lấy tay kê bên má: “Dù sao cũng không giống em, ba nói lúc em sinh ra đã xinh rồi.”

Chu Thời Diệc nhéo má cô, khẽ cười: “Vậy thì giống anh.”

Bọn trẻ còn nhỏ, chưa nhìn ra giống ai. Nhưng mẹ anh nói, đường nét có vài phần giống anh.

Chung Ức: “Trước đây anh nói sẽ nuôi em thêm lần nữa, bây giờ còn sức không?”

Chu Thời Diệc cúi đầu hôn cô: “Có.”

Hai đứa trẻ nhiều nhất cũng chỉ chia sẻ một nửa năng lượng của anh, vẫn còn một nửa.

 

Điện thoại rung, có cuộc gọi đến.

Chung Ức khẽ đẩy má anh, ra hiệu anh xem điện thoại.

Chu Thời Diệc cầm điện thoại trên đầu giường, là video call của bạn bè. 

Đây đã là người bạn thứ mười một gọi video trong sáng nay. Bình thường họ chẳng thấy gọi điện hỏi thăm một câu, lúc hóng chuyện thì ai cũng nhiệt tình như ai.

Không bắt máy, anh trực tiếp cúp máy.

“Sao không bắt máy?”

“Họ muốn xem Tả Tả và Hữu Hữu, Hữu Hữu vẫn chưa dậy.”

Hai đứa trẻ hôm qua mới ra khỏi lồng ấp. Hôm nay dì giúp việc đã tắm cho chúng, anh đã chụp một tấm ảnh hai đứa bé ngủ chung gửi lên WeChat. Họ không tin anh đã sinh đôi hai nhóc tì, hỏi anh mượn trẻ em ở đâu để chụp ảnh lừa tình.

Chu Thời Diệc không nghe video call, họ liền gọi cho Chu Vân Liêm. Những cuộc gọi video này rất hợp ý Chu Vân Liêm, có gọi thêm mười hay hai mươi cuộc nữa, ông cũng không phiền.

 

Nhìn thấy hai đứa trẻ mở mắt, mọi người cuối cùng cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Tả Tả và Hữu Hữu khi đầy tháng, đã có thêm da thịt, không còn nhăn nheo, khác hẳn lúc mới sinh.

Dáng vẻ đã thay đổi, cũng không còn thích khóc như lúc mới sinh. Nhưng chỉ cần một đứa tỉnh dậy, dù không khóc, đứa còn lại cũng sẽ nhanh chóng tỉnh theo.

 

Chu Thời Diệc @ Mẫn Đình trong nhóm, hỏi anh Thời Thời và Nặc Nặc có gặp tình trạng này không.

 

Mẫn Đình: [Hiếm lắm, thường là một đứa khóc làm đứa còn lại tỉnh theo. Có lẽ nhà cậu là thai đơn ối, nên tâm linh tương thông hơn.]

Chu Thời Diệc: [Có thể.]

 

Những người trong nhóm không có long phượng thai hay sinh đôi, phản đối kịch liệt việc họ nói chuyện trong nhóm: [Sao hai người không nói chuyện riêng?]

Chu Thời Diệc: [Nói chuyện riêng thì các người không thấy.]

“…”

Một đám người độc thân và chưa có con cười ha hả hóng chuyện.

Chu Thời Diệc: [Trước đó các cậu mỉa mai tôi, đâu có thấy các cậu mỉa mai riêng.]

Có người thích hóng chuyện không sợ to chuyện, đặc biệt @ anh: [Thẩm Trì toàn mỉa mai cậu riêng.]

Sau đó tin nhắn “haha” tràn ngập màn hình, mọi người đồng loạt @ Thẩm Trì.

 

Thẩm Trì đang lặn trong nhóm: “…” Đành coi như mình không xem tin nhắn nhóm.

 

Chu Thời Diệc không để ý đến những lời trêu chọc, lại hỏi kinh nghiệm từ những người bạn có con sinh đôi. Kinh nghiệm thì không lấy được, nhưng lại nghe được một đống lời than thở. Thoát khỏi khung chat, Chu Thời Diệc đi đến phòng trẻ sơ sinh xem con.

 

Trên giường không có ai, bảo mẫu nói các bé ở phòng ngủ chính, Chung Ức muốn tự mình trông chúng ngủ trưa.

Các bé nằm trên giường phía anh, mặc quần áo giống nhau, nằm nghiêng cùng một hướng. Hai đứa nằm rất gần nhau, ngủ rất ngon.

Chung Ức nằm nghiêng về phía chúng, tay chống đầu, đang xem lại những bức ảnh vừa chụp.

Cô xem rất chăm chú, lúc Chu Thời Diệc đi đến bên giường, cô mới nghe thấy tiếng bước chân.

 

“Anh có muốn ngủ trưa không?”

Vừa nói, cô vừa dịch người vào trong, nhường chỗ cho anh.

 

Chu Thời Diệc lên giường, từ phía sau ôm cô vào lòng, cùng cô xem ảnh.

Những đứa trẻ có biểu cảm và hành động giống nhau, ít nhất cũng phải chụp được năm sáu tấm.

Anh hôn lên dái tai cô: “Điện thoại lâu rồi không có ảnh của anh, phải không?” Trước đây cô hễ rảnh là thích chụp anh. Khi mang thai thì không chụp nữa. Anh không nhớ rõ lần cuối cô chụp ảnh anh là khi nào.

 

Không phải anh ghen tị với con trai, anh cũng tự mình ghi lại sự trưởng thành của hai bé mỗi ngày.

Chỉ là cảm thấy, hai người không còn thân mật như trước nữa.

 

Anh xoay cô lại: “Ôm anh thật chặt đi.”

Chung Ức chụp cho anh một tấm rồi mới đặt điện thoại xuống ôm anh: “Sau này, em sẽ chia một nửa sự quan tâm cho anh.”

Chu Thời Diệc: “Một phần ba là đủ rồi.”

Chung Ức ôm anh thật chặt, kiên quyết: “Nhất định phải một nửa.”

 

Cô lại hỏi anh, buổi chiều có đến công ty không.

“Không, ở nhà với ba mẹ con.”

Chu Thời Diệc quyết định sau này cố gắng nghỉ cuối tuần, dù bận đến đâu mỗi tuần cũng sẽ nghỉ một ngày.

Hai người ngủ một giấc tỉnh dậy, các bé vẫn chưa tỉnh, ngủ rất say.

Chu Thời Diệc xuống lầu lấy trái cây cho Chung Ức, chỉ thấy bố mẹ và bố mẹ vợ đang mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khách.

Các bé ở trong phòng họ, nên người lớn không tiện vào xem.

 

Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, Chu Vân Liêm ngẩng đầu: “Con ôm các cháu về phòng làm gì?!”

Chu Thời Diệc: “Con của con thì con không được ôm về phòng sao?”

Chu Vân Liêm không tranh cãi với con trai, nhịn một chút sóng yên biển lặng: “Đợi các cháu lớn hơn một chút, bọn ta sẽ đón về.”

Chu Thời Diệc: “…”

 

Để tiện cùng nhau chăm cháu, không để hai bé xa nhau, Chu Vân Liêm và Giang Tĩnh Uyên đã trở thành hàng xóm của nhau, bãi cỏ ở hai nhà nối thành một bãi cỏ lớn.

Chung Chước Hoa trước đây dành ít thời gian ở bên con gái. Bây giờ vừa bù đắp được những tiếc nuối thời trẻ, lại có thể thường xuyên hẹn với Thời Phạn Âm đi mua sắm, uống trà chiều.

 

Nửa tiếng sau, Tả Tả và Hữu Hữu cuối cùng cũng tỉnh dậy. Người trêu đùa chúng rất nhiều, chúng không có thời gian để khóc lóc. Chung Chước Hoa và Thời Phạn Âm mỗi người bế một đứa, ra ban công phơi nắng. Giang Tĩnh Uyên và Chu Vân Liêm chỉ có thể đứng nhìn, hoàn toàn không thể nhúng tay vào.

 

Chu Vân Liêm lại cảm thán: “Giá mà có ba đứa, hai chúng ta sẽ không phải đứng nhìn nữa.”

Giang Tĩnh Uyên: “Có ba đứa thì cũng không đến lượt ông bế đâu.”

“…” Chu Vân Liêm cười khổ, quên mất mình phải xếp thứ tư.

 

Chung Ức bưng một đĩa dưa hấu, ngồi xuống cạnh bố. Miếng dưa hấu giòn mà cô đã muốn ăn từ lâu cuối cùng cũng được ăn.

“Ba, lúc con bằng các bé có dễ chăm không ạ?”

Giang Tĩnh Uyên cười: “Lúc con bằng Tả Tả và Hữu Hữu, ba còn chưa được bế con lần nào.”

“Hả?”

“Con ở trong lồng ấp 46 ngày.”

Chung Ức sững người: “Lâu vậy sao?”

 

Cô biết mình đã ở trong lồng ấp, cũng nghe bố nói mình sinh ra suýt chết, nhưng bố chưa bao giờ nói cô ở bao lâu. Nếu là trước đây, cô không thể cảm nhận được nỗi khổ của bố. Làm mẹ rồi, cô hoàn toàn có thể hiểu bố đã khó khăn thế nào. Đó là 46 ngày, không phải 46 giờ.

 

Giang Tĩnh Uyên quên mình đã vượt qua thế nào. Ông sợ nhất là nửa đêm nhận được điện thoại từ khoa sơ sinh.

Lúc đó, bạn bè không biết ông và Chung Chước Hoa đã có con, cứ nghĩ ông ở Hồng Kông một là vì công việc, hai là vì Dương Gia Nguyện sau khi chia tay không chịu quay lại, đã kích động ông, thế nên ông phải rời xa nơi đau buồn. 

Có bạn bè gọi điện hỏi ông về việc Dương Gia Nguyện kết hôn và có con, tình hình thế nào. Lúc đó, con của ông chưa rõ sống chết, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến người khác. Ngay cả bố đẻ của mình, ông cũng không có thời gian quan tâm.

 

“Sau này, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi. Trước mặt tôi đừng nhắc đến những chuyện cũ nữa!” Ông trực tiếp cúp máy.

Họ quả thật không dám nhắc đến nữa, nhưng lại càng nghĩ ông canh cánh chuyện Dương Gia Nguyện không nguôi.

May mắn, sau đó con gái đã kiên cường vượt qua. Sức khỏe của Chung Chước Hoa cũng hồi phục tốt.

 

Ông đã có được con gái, trái tim ông đâu còn chỗ cho bất kỳ ai khác ngoài vợ con.

 

Chung Ức đặt đĩa trái cây xuống, ôm lấy bố.

“Hóa ra con còn khiến ba lo lắng hơn con nghĩ.”

“…” Giang Tĩnh Uyên xoa đầu con gái, hỏi ngược lại: “Con có thấy Tả Tả và Hữu Hữu có ngoan đâu không?”

“Khó nói. Trông chúng cũng không ngoan lắm.”

 

Giang Tĩnh Uyên cười, “Vậy thì không còn cách nào rồi. Ba chưa bao giờ thấy con khiến ba lo lắng, vẽ tranh giúp con cũng không thấy phiền phức, ngược lại còn rất thích.”

Chu Vân Liêm ghen tị nhìn người bạn cũ, con cái ôm bố một cách cảm động. Nằm mơ, ông cũng không dám nghĩ. 

Đừng nói là bây giờ, ngay cả khi Chu Thời Diệc năm sáu tuổi cũng sẽ không ôm ông như vậy. Không những không ôm, còn thường xuyên ôm chặt chân ông vòi vĩnh: “Ba, không đi nổi!” Dù sao cũng chỉ có một đứa con, không đi nổi thì ông trực tiếp cõng trên vai.

 

Chu Vân Liêm nhìn hai đứa trẻ đang phơi nắng trên ban công. Đợi đến khi chúng biết đi mà không chịu đi, xem Chu Thời Diệc sẽ làm thế nào.

 

Tả Tả và Hữu Hữu một tuổi mười ngày thì biết đi. Hai đứa nắm tay nhau, cẩn thận bước về phía trước.

Khi hai đứa tình cảm tốt, chơi một lúc lại ôm nhau. Khoảnh khắc sau, nếu chơi đùa tới phát giận, liền bắt đầu cào nhau.

 

Một hôm Chu Thời Diệc từ công ty về, còn chưa đi đến tầng hai đã nghe thấy tiếng khóc lóc om sòm từ trên lầu. Anh bước nhanh lên, vào phòng trẻ em thì thấy bảo mẫu mỗi người dỗ một đứa, mặt hai đứa trẻ đều có vết trầy. Bị cào rách mặt là chuyện thường xuyên, không thể nào trông chừng được.

 

“Ba, ba ba, ba!”

“Ba ba, ba!”

Nhìn thấy anh, hai đứa trẻ khóc càng tủi thân hơn.

Chu Thời Diệc một tay ôm một đứa, dỗ nửa buổi mới chịu nín.

Tả Tả và Hữu Hữu nằm sấp trong lòng bố, khóc mệt rồi, nức nở chìm vào giấc ngủ. Đặt con xuống, anh đấm đấm vào cánh tay đang mỏi, rồi kiểm tra móng tay của con. Dù móng không dài, nhưng cào người sắc như dao.

 

Hai đứa trẻ ngủ chưa đến một tiếng đã bị gọi dậy, đến giờ ăn tối.

Chung Ức tối nay làm thêm giờ, nhắn tin nói không cần đợi cô.

Chu Thời Diệc tách hai chiếc ghế ăn dặm ra, để hai đứa không với tới nhau.

Hôm nào anh không có xã giao, việc cho con ăn dặm, tắm rửa đều do anh tự tay làm.

Cho ăn dặm thì khá dễ dàng, Tả Tả và Hữu Hữu không kén ăn. Nhưng mỗi lần tắm cho chúng thì như đánh trận. 

Hai đứa vừa thấy nước là mắt sáng lên, không những không hợp tác, còn phấn khích dùng bàn tay nhỏ vỗ nước không ngừng. Kèm theo tiếng cười khúc khích, nước bắn tung tóe khắp nơi. Tắm xong, phòng tắm bừa bộn.

 

Khi Chung Ức tăng ca về, các bé đã ngủ say.

Chu Thời Diệc mệt mỏi tựa vào ghế sofa, suýt chút nữa ngủ gật. Nghe thấy động tĩnh liền mở mắt: “Ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.”

 

Chung Ức tựa vào anh ngồi xuống, cười hỏi: “Làm bố hơn một năm rồi, anh cảm thấy thế nào?”

Chu Thời Diệc: “Để anh nghĩ xem.”

 

Chung Ức thay anh trả lời câu hỏi: “Có phải có cảm giác, mọi ảo tưởng về cặp song sinh đều vỡ nát không?”

Chu Thời Diệc bật cười.

 

Khi hai đứa trẻ còn trong bụng, anh ngày nào cũng mong chúng chào đời. Đến khi thật sự sinh ra, không nghe lời lại còn khóc lóc, muốn nhét vô lại cũng không được nữa rồi.

Chung Ức: “Nghe nói, vẫn chưa đến cái tuổi chó cũng chê đâu.”

Chu Thời Diệc: “…”

 

(chú thích: “lứa tuổi chó cũng chê” là từ bên Trung hay dùng cho lứa tuổi dậy thì, tuổi nổi loạn.)

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tinh-yeu-va-anh-mong-tieu-nhi
Tình Yêu và Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 31, 2024
tieu-thuyet-ngay-mai-ruc-ro-tuy-hau-chau
Ngày Mai Rực Rỡ – Tuỳ Hầu Châu
December 1, 2025
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-01
Ngươi Nếu Nam Phong (Em Như Gió Nam convert)
May 24, 2025
tai-ha-rat-binh-thuong
Tại Hạ Rất Bình Thường
August 26, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (2)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (0)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (0)
  • Ngôn tình (20)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (4)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (13)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (0)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình