Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 67
Sau này Chung Ức nghe kể lại, sau cuộc họp hôm đó, anh họ vẫn đến văn phòng của Diêm Đình Lâm.
Sau khi tham quan, anh họ nói một câu: “Đúng là sống tốt thật, còn tốt hơn cả tôi.”
Anh họ lại đến khu phức hợp Kinh Hòa là vào hai tháng sau, đúng ngày sinh nhật cô.
Mấy hôm trước vừa có một trận mưa lớn, khu phức hợp đã chuyển từ giữa hè sang đầu thu.
Ông nội cằn nhằn cô sinh nhật mà không nghỉ ngơi, bảo anh họ mang bánh kem và quà đến. Ông nội nói đây là sinh nhật đầu tiên sau khi công khai thân phận, nên phải ăn mừng thật tốt.
Cô đã từng mong một ngày như vậy đến, một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt và hoành tráng, mời bạn học đến nhà chơi.
Nhưng đó là mong ước của cô trước mười tuổi.
Đến bây giờ thì ngược lại, không muốn tốn sức tổ chức tiệc nữa, chỉ thấy mệt mỏi.
Ông nội đặt cho cô một chiếc bánh kem sáu tầng, đủ cho mấy đội cùng ăn.
Sáu tầng, ngụ ý dự án của cô sẽ thuận buồm xuôi gió.
Độ chính xác của mô hình bị tổn thất sau khi lượng tử hóa vẫn chưa được giải quyết. Khi ăn bánh, cô vẫn đang nghĩ về chuyện này.
“Giám đốc Chung, chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.”
Chung Ức cầm ly nước chạm ly với Diêm Đình Lâm.
Diêm Đình Lâm: “Thật tiếc, không kịp tạo bất ngờ cho em trước sinh nhật.”
Ninh Khuyết tiếp lời: “Thực ra không thể trách cậu được, nếu năm đó cô ấy không sinh non, đợi đến tháng 11, 12 thì sinh đủ tháng, chắc lúc đó cậu đã có thể đột phá được nút thắt cổ chai rồi.”
Diêm Đình Lâm cười: “Đừng nói như vậy, có khi đúng thật đó.”
Trước đây, anh nghĩ lấy việc sinh non ra nói chuyện thật vô lý.
Đến lượt mình, lại thấy lý do này đặc biệt phù hợp.
Chung Ức vừa ăn bánh vừa quay sang Đường Nặc Duẫn: “Một lát nữa tôi sẽ gửi yêu cầu kiểm thử cho cậu, phải làm phiền nhóm cậu chiều nay kiểm thử, kết quả có thể gửi cho tôi muộn một chút cũng được.”
Đường Nặc Duẫn: “Hôm nay sinh nhật cậu, nghỉ ngơi một buổi đi.”
Lại hỏi, “Cậu không đi ra ngoài ăn mừng cùng Chu tổng sao?”
Chu Thời Diệc hôm nay ở Khôn Thần, vẫn chưa đến, nhưng chắc chắn sẽ ăn mừng sinh nhật cùng cô.
Chung Ức: “Nếu anh ấy không bận thì tụi tôi sẽ ra ngoài.”
Trưa nay đã ăn mừng sinh nhật cùng đồng nghiệp ở căng tin. Tối nay, cô phá lệ không làm thêm giờ, hai người đi ra ngoài tận hưởng thế giới riêng.
Chu Thời Diệc đã đặt chỗ ở nhà hàng phương Tây mà họ từng đến vào buổi trưa ngày đăng ký kết hôn. Lá cây hoa hòe ngoài cửa sổ đã không còn xanh tốt như đầu hè.
Chung Ức vừa ăn món cá vược áp chảo, vừa nhớ lại buổi trưa nửa năm trước, ăn mì cá vàng ở căng tin bị hóc xương cá.
Cho đến khoảnh khắc đó, cô vẫn không biết mình sắp gặp lại Chu Thời Diệc.
Chu Thời Diệc chạm ly rượu của cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Chung Ức đặt dĩa xuống, cầm ly lên: “Em đang nghĩ, trưa ngày hôm ấy biết đến chuyện liên hôn với anh, bị hóc xương cá phải đi bệnh viện, có phải là sau cơn bĩ cực đến hồi thái lai không?”
Chu Thời Diệc nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Biết người liên hôn là anh, lúc đó em có tâm trạng thế nào?”
“Rất khó để diễn tả.”
Ngũ vị tạp trần.
Vừa may mắn, vừa đau buồn, theo sau là nỗi tủi thân không kể xiết.
Nhưng dù tâm trạng thế nào, lúc đó cô cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, là không muốn chia xa với anh nữa.
“Sinh nhật mấy năm qua, em ăn mừng thế nào?”
“Không có gì đặc biệt cả. Lúc đó vẫn ở trụ sở Khôn Thần, buổi trưa đến nhà ông nội ăn cơm. Chị Chung đôi khi bận ở đoàn phim không về kịp, buổi tối chỉ ăn mừng đơn giản với ba thôi.”
Chung Ức nhìn anh: “Còn anh thì sao? Ngày đó, anh có nhớ sinh nhật em không?”
Chu Thời Diệc: “Em nói xem có nhớ không? Trước đây, sinh nhật em đối với anh là ngày quan trọng nhất, còn quan trọng hơn tất cả các ngày lễ khác.”
Chuông báo thức lúc 9 giờ 05 phút chưa bao giờ thay đổi, thì làm sao mà không nhớ được.
Ngoài ngày 22 tháng 3 ra, ngày 5 tháng 9 là ngày khiến anh cảm thấy khó chịu nhất.
Bởi vì ngày đó khắc sâu trong lòng, dù bận đến mấy cũng nhớ ra là ngày gì.
Chung Ức nhấp vài ngụm rượu vang trắng: “Em hôm nay uống rượu rồi, anh cứ coi như em say đi, có thể nói vài lời vô lý được không?”
“Được. Trước khi kết hôn không phải đã nói rồi sao, dù em vô lý thế nào anh cũng sẽ dỗ em.”
Chung Ức: “Anh phát hiện em xóa anh, anh không phải có email của em sao? Anh có thể gửi email hỏi em, có phải em thật sự đã tái hợp với Lộ Trình không? Thế mà anh lại không hỏi cho rõ ràng.”
Chu Thời Diệc không giải thích trực diện, anh lấy một ví dụ: “Giả sử, Chương Nặc Hứa là bạn gái đầu tiên của anh, cô ta là nghệ sĩ mới nổi, mẹ anh là Ảnh hậu.”
“Khi em theo đuổi anh, vì anh vẫn còn thích cô ta mà từ chối em. Sau này cảm thấy hợp, anh mới ở bên em. Sau đó, em phát hiện ảnh chụp chung của anh và cô ta trong máy tính của anh. Sau khi có mâu thuẫn, người đề nghị chia tay là anh.”
“Lúc đó, có phải em cũng sẽ nghi ngờ, rốt cuộc anh có từng yêu em không?”
“Một năm trôi qua, em vẫn không thể buông bỏ, định quay lại tìm anh thì phát hiện mẹ anh không tiếc hạ vai để nâng đỡ Chương Nặc Hứa, khiến sự nghiệp diễn xuất của cô ta thuận buồm xuôi gió. Mà lúc này, em lại phát hiện số điện thoại của em đã bị anh xóa khỏi danh bạ.”
“Chung Ức, liệu em có còn gửi email hỏi anh, có phải đã tái hợp với Chương Nặc Hứa không?”
“Vì tái hợp hay chưa đã không còn quan trọng. Dù chưa tái hợp, em cũng sẽ cảm thấy cô ta trong lòng anh luôn quan trọng như vậy, quan trọng đến mức khiến mẹ ruột của anh sẵn lòng nâng đỡ cô ta.”
“Hạ vai để tham gia diễn xuất, đôi khi trao đổi lợi ích cũng chưa chắc đã trao đổi được. Ảnh hậu đóng vai phụ sẽ ảnh hưởng đến địa vị và sự nghiệp diễn xuất của mình, còn khiến bản thân chịu đàm tiếu.”
Chung Ức đứng sững người lắng nghe, nhất thời không thể nói nên lời.
Chu Thời Diệc cầm đĩa thức ăn của cô, giúp cô cắt cá.
Anh không lấy ví dụ nữa, nói về chính anh và cô.
“Lúc đó anh đã biết quan hệ giữa bố mẹ em, mẹ không cần phải trao đổi lợi ích gì.”
“Chung Ức, em từng nói nếu anh có người yêu cũ, chuyện quá khứ em sẽ không bận tâm.”
Nói xong, anh ngẩng đầu.
Chung Ức không ngắt lời, lặng lẽ nghe anh nói.
Chu Thời Diệc: “Là vì anh không có, em không thể tưởng tượng được, nên mới không bận tâm.”
“Anh chưa bao giờ bận tâm việc em từng hẹn hò với Lộ Trình. Chỉ là tình cảm anh và em trải qua khác nhau, suy nghĩ tự nhiên cũng không giống. Với cảm xúc của đối phương, chúng ta không thể thấu hiểu hết.”
Cá được cắt xong.
Chu Thời Diệc đặt đĩa thức ăn trước mặt cô: “Lý do chia tay, phần lớn là lỗi của anh, không nên nói năng thiếu suy nghĩ.”
Mới gần đây, anh mới bừng tỉnh nhận ra. Khi yêu, anh đối xử với Chung Ức quá tốt, quá chiều chuộng. Đột nhiên nói năng thiếu suy nghĩ với cô, khiến cô rất đau lòng. Sau này đau khổ đến mức không biết phải làm sao để tiếp tục ở bên anh.
Sau một thời gian dài chiến tranh lạnh, cô đành dùng cách chia tay để kết thúc sự đau khổ đó.
Anh cầm ly rượu lên lại chạm ly với cô: “Anh xin lỗi.”
Chung Ức sau khi chạm ly, uống cạn nửa ly rượu vang trắng.
Vào ngày sinh nhật của cô, cuối cùng đã hoàn toàn háo gỡ hết những khúc mắc trong lòng suốt bao năm qua.
Chu Thời Diệc: “Anh chưa bao giờ để tâm việc nửa kia của mình có người yêu cũ. Nhưng nếu mãi không thể buông bỏ được, thì chắc chắn sẽ đặc biệt để tâm.” Anh dừng lại, “Bị ảnh hưởng bởi ba.”
Chung Ức lại giải thích: “Không có chuyện em không buông bỏ được.”
“Bây giờ anh biết rồi, anh đang nói chuyện trước đây.” Chu Thời Diệc không nhắc đến Lộ Trình, tiếp tục nói về ba: “Ba anh vài lần giúp đỡ người yêu cũ của ông, đều đưa anh đi cùng. Lúc đó anh chỉ khoảng mười mấy tuổi.”
Chung Ức kinh ngạc, chưa từng nghe anh nhắc đến.
Chu Thời Diệc: “Bây giờ nghĩ lại, ba đưa anh đi cùng chỉ là để chứng minh bản thân không chột dạ, để có thể nói rõ với mẹ. Nhưng lúc đó anh còn nhỏ, làm sao mà nghĩ được nhiều như vậy.”
Có những chuyện, tưởng như bản thân không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng thật ra, trong tiềm thức đã âm thầm tác động tới mình lúc nào không hay.
Nói đến bố chồng, Chung Ức quan tâm hỏi: “Ba mẹ gần đây thế nào ạ?”
“Chuyện tình cảm không rõ, nhưng mẹ đã nắm quyền quản lý tài chính trong nhà rồi. Sinh nhật em, mẹ đã quyết định dùng danh nghĩa của ba để tặng chúng ta hai căn nhà ở nước ngoài, nói tiền cho thuê sẽ dùng để mua khăn lụa cho em. Thủ tục khá phức tạp, vẫn đang làm.”
“Vậy em phải gọi điện cảm ơn mẹ mới được.”
“Không cần vội, chờ làm xong thủ tục, rồi về nhà cảm ơn trực tiếp.”
Bây giờ mẹ đang tìm đủ mọi lý do để chuyển tài sản dưới tên ba sang tên anh.
Ba nói: “Lẽ nào tôi lại cho người ngoài?”
Mẹ: “Vạn nhất anh có con riêng, chẳng phải em thiệt thòi lớn sao!”
Ba: “Đừng vội chuyển cho Thời Diệc, kẻo cánh của nó lại cứng rắn hơn. Cứ chuyển hết sang tên em.”
Mẹ không thể tin nổi: “Anh nỡ sao?”
Ba: “Vợ chồng ba mươi năm, cho em thì có gì mà không nỡ?”
Ba không chỉ trở nên hào phóng, mà còn học được cách mua bánh hạt dẻ nhỏ.
Ngay sáng nay, bác cả còn gọi điện cho anh, bảo đừng chỉ lo công việc, nhớ về Khôn Thần thường xuyên.
Anh hỏi chú cả có chuyện gì.
Bác cả nói: “Ba con gần đây có vẻ có chuyện, ăn diện lòe loẹt, người không biết còn tưởng ông ấy công khai tình cảm! Con nhắc nhở ông ấy một chút, tuổi này rồi cứ yên ổn giữ nhà, đừng để bị người khác lừa tiền!”
Không chỉ mình anh nghĩ ba không còn phong độ như trước, đến bác cả cũng không thể dùng từ “bị lừa tình, lừa tiền” cùng lúc khi nói về ba nữa.
Anh bảo bác cả yên tâm, tiền thì không bị lừa được, đều do mẹ quản lý hết rồi.
Ba vốn đã rất chú ý đến hình ảnh. Là ông chủ của một đội đua, người theo đuổi ông ấy chưa bao giờ dứt.
Gần đây ông càng chú ý đến trang phục hơn trước, áo sơ mi không bao giờ mặc lại, kiểu tóc tỉ mỉ không tì vết.
Phòng gym trước đây của bác cả, giờ đã trở thành phòng riêng của ba.
Chu Thời Diệc cầm nửa miếng bánh kem còn lại của Chung Ức, lại đút cho cô một miếng.
Chung Ức lắc đầu: “Không ăn nữa đâu.”
Buổi trưa ăn nhiều bánh quá, buổi tối không ăn nổi.
Chu Thời Diệc ăn hết phần bánh còn lại, điện thoại trên bàn rung lên.
Chiêm Lương: [Chu tổng, mọi thứ đã sẵn sàng.]
Chu Thời Diệc: [Cậu vất vả rồi.]
Anh nhìn đồng hồ, hỏi Chung Ức: “Ăn cơm xong còn muốn đi đâu nữa không?”
Chung Ức đặc biệt muốn về phòng thí nghiệm. Hôm nay cô đã nộp yêu cầu kiểm thử mô hình, nhóm chip đang tiến hành kiểm thử. Cô không biết tình hình thế nào, Đường Nặc Duẫn vẫn chưa trả lời.
Nhưng cô nghĩ lại, hôm nay là sinh nhật cô, ba năm anh không thể ở bên cô trong ngày sinh nhật, không thể làm anh mất hứng được.
“Hay là, tối nay đi dạo quanh khu phức hợp Kinh Hòa nhé? Chuyển đến đây lâu rồi mà vẫn chưa đi hết. Tối nay trời vừa hay mát mẻ.”
Không chỉ mát mẻ, bầu trời đêm sau cơn mưa cũng rất đẹp.
Chu Thời Diệc: “Đi dạo rồi lại đi đến tòa nhà thí nghiệm đúng không?”
Chung Ức cười không thừa nhận: “Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Chu Thời Diệc cười: “Vậy thì về đi dạo quanh khu phức hợp. Xem khu phức hợp rộng lớn thế nào, bảo Mẫn Đình chia cho anh một ít.”
Chín rưỡi tối, hai người từ nhà hàng trở về khu phức hợp.
Trong khu phức hợp vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Chung Ức nắm tay Chu Thời Diệc, hai người đi dạo chậm rãi dọc theo bờ hồ.
“Chúng ta chạy bộ nhé?” Cô đã hứa với ba sẽ tập thể dục vào tháng 7, nhưng kết quả là chưa dậy được lần nào.
Chu Thời Diệc nhìn chiếc váy cô đang mặc, không đồng ý.
Chung Ức nói: “Em chắc chắn sẽ không mặc váy chạy đâu, về nhà thay quần áo.”
Chu Thời Diệc vẫn không đồng ý: “Muộn rồi, không chạy nữa.”
Nếu thay đồ thể thao rồi, lúc đó chạy ra mồ hôi nhễ nhại, sẽ thiếu đi nghi thức.
Chung Ức vốn không muốn chạy lắm, nhưng lại được voi đòi tiên: “Anh không phải nói sẽ yêu em thật tốt, cái gì cũng chiều theo em sao?”
Vừa nói vừa quay người ôm eo anh, đi lùi lại.
Chu Thời Diệc cúi mắt nhìn cô: “Tối nay đặc biệt, đi dạo cùng em.”
“Em thích anh từ khi nào vậy?” Anh chuyển chủ đề.
Chung Ức: “Không biết.”
Có lẽ ngay từ ngày đầu tiên họ ở bên nhau, cô đã thích anh rồi.
“Chắc là sớm hơn anh nghĩ.”
Chu Thời Diệc cúi đầu hôn lên môi cô: “Nhớ những gì nói tối nay đấy, đừng có thay đổi thất thường.”
Chung Ức cười: “Em là người như vậy sao?”
“Khó nói lắm, trong đầu em bây giờ toàn là kiểm thử mô hình, biết đâu về rồi lại quên mất mình đã nói gì.”
“Không đâu.”
Hai người đi dạo quanh hồ một vòng, rồi lại đi từ khu phía Đông sang khu phía Tây.
Tòa nhà thí nghiệm ở khu phía Tây, Chu Thời Diệc cố ý dắt cô đi về phía đó.
Đi chậm, không biết từ lúc nào đã qua một tiếng.
Chu Thời Diệc nhìn đồng hồ, mười giờ hai mươi chín phút, còn một phút nữa. Anh ra hiệu cho Chung Ức: “Tối nay có nhiều sao lắm, xem đi.”
Chung Ức: “Vừa xem rồi, không nhiều sao như hồi nhỏ ở thị trấn đâu.”
Lời vừa dứt, tiếng nhạc jazz vang lên từ trên không. Giai điệu vui tươi vang vọng trên bầu trời khu phức hợp.
Chung Ức đột ngột ngẩng đầu. Cô chỉ thấy trên không trung rải rác những “ngôi sao” lấp lánh, những ngôi sao dần dần biến thành vệt sáng lướt qua bầu trời đêm.
Vài giây sau cô mới nhận ra, đó là một màn trình diễn pháo hoa bằng máy bay không người lái.
“Sao lại có bắn pháo hoa vào lúc này?”
“Ban đầu là tám giờ, nhưng phần lớn người ở lại khu phức hợp tối nay không đồng ý, nên đã đổi giờ.” Họ nói lúc tám chín giờ còn đang ở trong phòng thí nghiệm hoặc phòng máy, nghĩ đến việc xem xong còn phải làm thêm giờ, sẽ giảm bớt cảm giác hạnh phúc.
Vì vậy, thời gian đã được đổi thành mười giờ rưỡi.
Bản nhạc nền này là yêu cầu của Diêm Đình Lâm. Đây là bản nhạc anh nghe khi vui vẻ. Gần đây anh nghe bản nhạc khi bí ý tưởng nghe đến chai sạn rồi. Hôm nay sinh nhật Chung Ức, tiện thể “hưởng ké” không khí vui vẻ.
Khi hình ảnh tác phẩm 《Thú》 của thầy Ngu xuất hiện trên bầu trời đêm, Chung Ức mới chắc chắn, màn trình diễn pháo hoa bằng drone này là để mừng sinh nhật mình.
“Kỹ sư Chung, chúc mừng sinh nhật!”
Chung Ức nhìn câu chúc được ghép từ hàng nghìn máy bay không người lái, khóe mắt ngấn lệ. Cô thích danh xưng này nhất.
Màn trình diễn pháo hoa kéo dài gần nửa tiếng. Chiếc xe SUV có logo Khôn Thần cuối cùng lướt qua trên không, buổi biểu diễn kết thúc một cách hoàn hảo.
Đó là mẫu xe mà mô hình lớn lái xe thông minh do cô thiết kế sẽ được trang bị trong tương lai.
Để nó sớm được lưu thông trên đường, họ đã thức ngày thức đêm để đột phá nút thắt cổ chai.
Chiếc “xe SUV” đi xa, bầu trời đêm trở lại yên tĩnh.
Chung Ức quay người ôm lấy Chu Thời Diệc, giọng khàn khàn: “Cảm ơn anh.”
Những tiếc nuối sinh nhật mấy năm qua đều được bù đắp.
Chu Thời Diệc xoa mái tóc ngắn của cô, nắm tay cô: “Đi thôi, đi dạo tiếp.”
Đi dạo khắp khu phía Tây, Chung Ức vẫn không nhận được tin nhắn của Đường Nặc Duẫn.
Chắc vẫn đang kiểm thử, tạm thời chưa có phản hồi.
Từ khu phía Tây quay về khu phía Đông, đi ngang qua tòa nhà thuật toán, tối nay cả tòa nhà đều tắt đèn.
Chung Ức nghi hoặc, bình thường muộn đến mấy cũng có đèn sáng.
“Tòa nhà bị cúp điện à?”
Chu Thời Diệc: “Gần mười hai giờ rồi, chắc mọi người đều về rồi.”
“Muộn đến mấy cũng phải có đèn khẩn cấp sáng chứ.”
Chung Ức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ninh Khuyết, hỏi anh có phải bị mất điện không. Anh sống ở văn phòng, chắc chắn biết rõ.
Ninh Khuyết không trả lời.
Người bên cạnh cũng không có động tĩnh gì.
Cô vừa định quay đầu lại, đèn của tòa nhà thuật toán từ tầng một lần lượt sáng lên.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh cô đều bừng sáng.
“Mạch điện của tòa nhà văn phòng có vấn đề rồi.” Chung Ức quay sang nói với Chu Thời Diệc.
Thế nhưng cô lại thấy người đàn ông đã quỳ một chân xuống từ lúc nào, đưa tay ra với cô.
Chung Ức sững sờ, quên cả nắm lấy.
Chu Thời Diệc nắm tay cô: “Ban đầu anh định cầu hôn vào ngày sinh nhật em, như vậy em sẽ có ít hơn một ngày kỷ niệm.”
Lúc này là 0 giờ 02 phút ngày 6.
Trước khi đăng ký kết hôn, Chung Ức đã từng hy vọng có một vài nghi thức. Nhưng anh không chủ động bày tỏ, còn hỏi cô nếu có yêu cầu gì có thể nói với anh.
Cuối cùng cô đã không nói, nghi thức mà phải ngỏ lời xin thì không có ý nghĩa.
Hơn nữa, lúc đó trong lòng họ vẫn còn hiềm khích, chỉ đơn thuần là ở bên nhau vì liên hôn.
Sau khi đăng ký kết hôn gần nửa năm, tình cảm tốt đẹp như lúc đầu, cô không còn nghĩ đến chuyện cầu hôn nữa. Cô nghĩ rằng, những lời chứng hôn anh đã nói trong đám cưới là đủ rồi.
Không ngờ, sau sinh nhật, khi cô vẫn còn chìm đắm trong sự bất ngờ của màn trình diễn pháo hoa bằng máy bay không người lái, anh lại cầu hôn cô.
Chung Ức đột nhiên sực tỉnh, mạch điện của tòa nhà thuật toán không có vấn đề gì cả, có lẽ mọi người trong nhóm đều đang ở trên lầu theo dõi. Lại nghĩ, thảo nào Đường Nặc Duẫn không trả lời cô, biết đâu lúc này cũng có không ít người trong nhóm chip đang ở trên lầu chứng kiến màn cầu hôn.
Chu Thời Diệc ngẩng đầu nhìn cô: “Lần trước đưa em về nhà, không phải em hỏi anh đã nói gì với mẹ về em sao? Hai tháng này quá bận, anh quên nói với em.”
“Cái gì cũng nói. Nói em giống Diêm Đình Lâm, mê mẩn chuyên ngành của mình, thường bận đến hai ba giờ chiều mới ăn trưa. Nói em rất xinh đẹp, chỉ là vẽ không được giỏi lắm. Nói em thích khăn lụa, nhưng không nỡ mua. Nói em thích ăn cá, thích đồ ngọt. Nói em thích dim sum Hồng Kông. Nói em thích bánh Định Thắng, thích ngồi thuyền. Nói sân nhà em ở thị trấn nhỏ trồng rất nhiều hoa và cây ăn quả. Còn nói em đối xử với anh cũng rất tốt, ở bên em, anh đặc biệt hài lòng.”
“Bất kể em đến từ thị trấn Giang Thành nhỏ bé, hay là con gái của Giang Tĩnh Uyên, trong lòng anh, đều giống nhau. Chỉ cần em muốn kết hôn với anh, gia thế có chênh lệch đến mấy, anh cũng sẽ cưới em.”
Anh tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, đeo lại cho cô: “Dù là em của hiện tại, hay em của quá khứ, anh đều yêu em như nhau.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen