Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 66

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 66
Prev
Next
 

Một ngày trước cuộc họp với đội chip, Thời Phạn Âm trở về từ Tuần lễ thời trang.

Chiều tối hôm đó, Chu Thời Diệc nhận được điện thoại của ba, bảo anh đưa Chung Ức về nhà ăn cơm tối, đầu bếp đã chuẩn bị món ăn.

Trên xe về nhà, Chung Ức lấy gương trang điểm ra dặm lại phấn, hỏi: “Ba cũng ở nhà à?”

“Có. Vẫn luôn mong em về. Nếu trong nhà có lịch, ba có thể xé mỗi ngày một tờ.”

Hình ảnh quá rõ nét, Chung Ức cười: “Mẹ vẫn không để ý đến ba à?”

“Chắc vậy.”

Chu Thời Diệc không có thời gian hỏi nhiều, dù sao cũng sẽ không ly hôn.

Kết hôn ba mươi năm, nếu ly hôn thì đã ly hôn từ lâu rồi, huống hồ ba giờ đây có ý hối cải.

Chung Ức dặm lại son môi, cất gương.

Hôm nay về nhà coi như cải thiện bữa ăn, không có chút căng thẳng nào.

Cô khó mà tưởng tượng được, nếu ra mắt gia đình trước khi chia tay, lúc đó thân phận của cô chưa công khai, sau khi gặp mặt, liệu ba chồng sẽ có thái độ như thế nào.

 

“Nếu ba năm trước ra mắt gia đình, ba sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, phải không?”

Chu Thời Diệc liếc nhìn cô: “Anh đã đưa em về nhà rồi, ba sẽ không phản đối nữa đâu.”

Bởi vì đến bước đó mà phản đối, quan hệ cha con chắc chắn sẽ căng thẳng. Với tính cách của anh, sẽ không còn bất kỳ khả năng nào để hàn gắn. Cuối cùng sẽ giống như ông nội Giang và Giang Tĩnh Uyên, cả đời có hiềm khích.

Có bài học nhãn tiền, ba lại thấy anh kiên quyết muốn kết hôn với Chung Ức, không dám dễ dàng chia rẽ họ.

Đây cũng là lý do tại sao ba biết anh có bạn gái, nhưng chỉ ra lệnh anh về nước xem mắt và liên hôn, chứ không gọi điện làm khó Chung Ức, cưỡng ép chia rẽ.

“Cho dù ba năm trước anh đưa em về, em cũng sẽ không phải chịu bất kỳ tủi thân nào.”

Chịu tủi thân chỉ có một khả năng, trừ khi ba anh không định nhận anh làm con nữa.

Mà khả năng này lại cực kỳ nhỏ.

Ba là người nuôi lớn anh, dù ba  có mạnh mẽ đến đâu, tình cảm dành cho anh vẫn khá sâu nặng.

 

Chung Ức nhắc đến cuộc trò chuyện sáng hôm đó với Quý Phồn Tinh: “Chị ấy nói, anh thường xuyên nhắc đến em trước mặt ba mẹ.”

Hai người nhìn nhau.

Chu Thời Diệc không phủ nhận, khẽ gật đầu.

Chung Ức nghiêng người, chống cằm vào hộp tỳ tay: “Anh đã nói gì với ba mẹ vậy?”

Chu Thời Diệc: “Nói tất cả mọi thứ.”

Anh bỏ qua những lời trò chuyện vặt vãnh với mẹ, nói về ba: “Thỉnh thoảng anh lại gửi tiến độ đề tài của em cho ba xem, sợ ba không xem còn bắt ông ấy phải nhận xét đôi câu. Ba vừa xem vừa bực mình.”

Chung Ức cười hỏi: “Vậy còn nói gì với mẹ?”

 

Chiếc Maybach dừng trong sân, Thời Phạn Âm đón ra từ biệt thự.

Chung Ức nói: “Đợi rảnh sẽ kể cho em nghe nhé.”

Chu Thời Diệc đáp: “Được.”

Sau đám cưới, Thời Phạn Âm chưa gặp lại hai người, bà nhìn Chung Ức: “Sao lại gầy đi rồi?”

Chu Thời Diệc nói: “Bận rộn dự án Khôn Thần mỗi ngày, nên mệt thôi ạ.”

Chung Ức tiếp lời: “Cũng ổn, không thấy mệt ạ.”

Lời này không phải nói trái lòng. Cô chỉ cảm thấy thời gian không đủ dùng, chứ chưa bao giờ thấy mệt mỏi quá mức.

Cô nói với mẹ chồng, có lẽ gần đây trời nóng nên ăn ít đi.

 

Thời Phạn Âm nắm tay cô vào nhà: “Muốn ăn gì cứ nói với mẹ, mẹ làm xong sẽ mang đến cho các con. Ba con đã mua bánh kem rồi, ăn trước một miếng đi.”

Chu Thời Diệc đi phía sau, tay xách chiếc bánh kem hạt dẻ mua cho Chung Ức.

Vào tới phòng ăn thì nhìn thấy, chiếc bánh kem ba mua to đến 20 inch, đủ cho hai ba mươi người ăn.

 

Chu Vân Liêm đang cắt bánh, miếng đầu tiên đưa cho Chung Ức.

Chu Thời Diệc nhìn chiếc bánh kem to đùng như vậy, quay sang ba: “Sao ba không chuyển luôn tiệm bánh về nhà?”

“…” Chu Vân Liêm liếc nhìn con trai, hạ thấp giọng, “Có biết nói chuyện không hả?”

Chu Thời Diệc không để ý, mở chiếc bánh kem mình mang đến.

Chu Vân Liêm nhìn chiếc bánh kem nhỏ bằng bàn tay: “Con chỉ mua một miếng nhỏ thế thôi à?”

Chu Thời Diệc: “Con hay mua như thế, không cần to đến vậy.”

Chu Vân Liêm ngượng nghịu thu lại ánh mắt, tay cắt bánh khựng lại, cũng thấy mình mua bánh bự quá.

 

Thời Phạn Âm và Chung Ức rửa tay xong đi tới, thấy trước mặt con trai có hộp bánh kem tinh xảo: “Con cũng mua bánh kem à?”

“Vâng.” Chu Thời Diệc đưa dĩa bánh cho Chung Ức, đáp: “Mua cho Chung Ức. Con đã nói rõ với ba là mỗi người tự mua rồi mà.”

Chu Vân Liêm liếc nhìn con trai. Cuối cùng cũng không uổng công ông đối tốt với nó, lúc quan trọng biết hùa theo.

Nghe vậy, Thời Phạn Âm nhìn chồng. Hóa ra cái bánh này là mua riêng cho bà.

Chỉ là to thế này, bà có ăn ba bữa một ngày cũng phải mấy ngày mới hết.

Sau khi cảm ơn, bà thong thả nói: “Sao tự nhiên lại tốt bụng mua bánh cho tôi vậy?”

Chu Vân Liêm không tranh cãi, đưa bánh cho vợ: “Đối tốt với bà cũng không được à?”

Trước mặt con dâu, ông phải duy trì không khí gia đình hòa thuận, bằng không Giang Tĩnh Uyên lại tìm ông.

Chung Ức lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao ba chồng luôn mong cô đến, thực ra là tìm cớ để mua bánh cho mẹ chồng.

Một chuyện nhỏ nhặt bình thường như vậy, đến chỗ ba chồng lại nghiễm nhiên trở thành một sự kiện vô cùng trọng đại.

Tình cảm của người lớn, cô không tiện xen vào.

Họ có cách hòa hợp riêng.

 

Bữa tối chủ yếu là món Quảng Đông, một bữa cơm gia đình bình thường.

Chu Thời Diệc thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Chung Ức, thói quen này đã hình thành từ nhiều năm nay. Chu Vân Liêm muốn học con trai, dùng đũa chung gắp món vợ thích ăn, cuối cùng lại bỏ vào đĩa của mình.

Chu Thời Diệc đều nhìn thấy hết, nhưng lần này không giúp đỡ.

Ăn cơm xong, Thời Phạn Âm trở về phòng ngủ trên lầu. Vài phút sau, bà ôm hai hộp quà xuống.

Một hộp là trang sức, hộp quà còn lại là vài chiếc khăn lụa.

 

“Đều là mua ba năm trước rồi, cuối cùng cũng có cơ hội tặng con.”

Nghe nói là ba năm trước, Chung Ức khẽ sững người, trước tiên nhận lấy quà: “Cảm ơn mẹ.” Rồi quay sang nhìn Chu Thời Diệc.

Anh cũng nhìn lại, nhưng không nói gì.

Trang sức cao cấp không có chuyện lỗi thời, những chiếc khăn lụa kia hoa văn cũng là kiểu cổ điển.

Thời Phạn Âm đã chuẩn bị sẵn quà cho dịp con đưa bạn gái về nhà, nhưng sau đó con lại chia tay.

Quà quý giá, lại được chọn lựa kỹ lưỡng, bà không nỡ vứt đi, vẫn luôn giữ lại.

 

Chung Ức tối nay còn phải làm thêm giờ, không ở lại lâu, mang theo hai hộp quà và bánh kem đóng gói cho Diêm Đình Lâm, quay về khu phức hợp.

Đợi hai đứa trẻ rời đi, Chu Vân Liêm tự trách: “Bà chuẩn bị quà quý giá như vậy, sao không nói với tôi một tiếng? Tôi cứ nghĩ chúng chỉ về ăn cơm thôi.”

Thời Phạn Âm: “Vậy thì anh chuyển tiền gấp đôi cho tôi đi, cứ coi như cùng tặng.”

Kết hôn đến nay, tài chính hai người vẫn độc lập.

Thời Phạn Âm thỉnh thoảng cũng tra tài khoản của ông, nhưng đều vì lợi ích của con trai mà tra.

Chu Vân Liêm cân nhắc hồi lâu, không chuyển.

Ông và bà có thể hóa giải hiềm khích, quan hệ vợ chồng có thể hòa hoãn hay không, tuyệt đối không phải dựa vào việc mua vài lần bánh hạt dẻ là có thể làm được.

Bà thích tiền, vậy thì cứ cho bà tiền.

Đương nhiên, mấy tấm thẻ căn bản không lọt vào mắt bà ấy, trước đây đã từng cho, bà ấy còn không thèm nhấc mí mắt.

Sau khi suy nghĩ, Chu Vân Liêm đưa ra một quyết định mà ngay cả bản thân ông cũng cảm thấy khó tin: “Sau này đoàn đội gia tộc sẽ báo cáo cho em, em có quyền quyết định.”

Nói xong ông quay người định lên lầu, bị Thời Phạn Âm túm chặt lại.

Bà nén sự xúc động: “Anh nói thật không? Chu Vân Liêm, tốt nhất anh đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn!”

Bởi vì bà sẽ coi là thật.

 

Chu Vân Liêm: “Ai lại lấy chuyện nghiêm túc như vậy ra đùa giỡn chứ? Mai anh sẽ bảo luật sư soạn công văn gửi cho đội ngũ văn phòng.”

Đó là đội ngũ quản lý tài sản cá nhân của ông, trước đó chỉ báo cáo cho riêng ông.

Hai thành viên chủ chốt của đội ngũ quản lý đã bị Chu Thời Diệc “đào” đi, đó là một trong những điều kiện để con trai ông tiếp quản Khôn Thần Ô tô.

Con trai ông nói sau khi tiếp quản Khôn Thần thì không thể phân thân được, công ty riêng và đội ngũ cá nhân không đủ người, người không quen thì khó mà biết được trình độ của đối phương. Thế là trực tiếp “đào” hai người từ đội của ông.

Chiêm Lương chính là một trong những thành viên thuộc đội quản lý tài sản cá nhân của con trai, theo con trai đến Khôn Thần.

 

Thời Phạn Âm nắm chặt ông không buông: “Em sợ anh ngủ một đêm tỉnh táo lại, sáng mai thức dậy lại hối hận. Giờ thì bảo luật sư soạn công văn, chính thức thông báo luôn đi!”

Chu Vân Liêm: “…Vợ chồng ba mươi năm, em không có chút tin tưởng nào vào anh sao?”

“Đừng hỏi em, anh nên tự kiểm điểm lại mình đi.”

Thời Phạn Âm lên án: “Anh thua xa con trai đó! Thời Diệc khi yêu đã dùng chung một thư phòng với Chung Ức, nó và Chiêm Lương dù có gọi điện thoại, cũng chưa bao giờ tránh Chung Ức. Còn anh thì sao?”

Dùng chung thư phòng đối với Chu Thời Diệc, có nghĩa là thành thật tất cả riêng tư cá nhân và bí mật thương mại với đối phương.

Có lẽ Chung Ức không để tâm, nhưng tình yêu và sự tin tưởng vô điều kiện như vậy, ai mà không muốn.

Không như bà và chồng, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Nói khó nghe hơn, đó là không có một chút tình yêu nào.

Chu Vân Liêm: “Con trai như vậy, là do tôi dạy dỗ tốt.”

Thời Phạn Âm đá một cái.

“…”

Chu Vân Liêm đỡ lấy vợ: “Đừng ngã.”

Thời Phạn Âm hừ lạnh: “Ngã rồi anh chẳng phải nên vui mừng sao?”

Vừa nãy dép lê trượt một cái, suýt ngã.

 

Chu Vân Liêm kêu oan cho mình: “Con trai và Chung Ức là tự do yêu đương, tình cảm sâu đậm. Em đừng quên ngày kết hôn, em đã khóc thê thảm đến mức nào. Hơn nữa, em đâu phải chưa từng tra sổ sách của anh, anh có ngăn cản đâu nhỉ?”

Thời Phạn Âm nhìn chằm chằm chồng: “Anh có biết tra sổ sách vô vị đến mức nào không? Nếu còn chút lòng tin nào, ai muốn tra sổ sách chứ?”

Chu Vân Liêm im lặng.

Đỡ vợ đứng vững xong liền buông tay, lên lầu liên hệ luật sư.

 

Về đến khu phức hợp Kinh Hòa, Chu Thời Diệc trước tiên đặt mấy hộp quà vào phòng khách sạn, rồi xách bánh ra ngoài.

Chung Ức gọi anh: “Khoan đã, xuống cùng đi.”

“Không làm thêm giờ ở phòng à?”

“Không, vẫn ra văn phòng.”

Ở văn phòng có không khí hơn.

Chu Thời Diệc nắm tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau đi đợi thang máy.

 

“Dương Hi trả lời em rồi, nói dù có phải xin nghỉ cũng phải tham dự đám cưới của chị Chung.”

Chung Ức vẫn còn lo lắng cho phù rể của ba: “Nghĩ mãi không tìm được người phù hợp.”

Chu Thời Diệc đề nghị: “Để Diêm Đình Lâm làm phù rể.”

“Anh ấy chịu không?”

“Hợp với cậu ta, còn trẻ mà, tìm đâu ra chuyện tốt như vậy.”

Chung Ức bị chọc cười: “Thật sự không được, thì để Chu Gia Diệp làm phù rể lần nữa đi. Anh ấy không phải muốn gọi ba em là Tam ca sao? Cho anh ấy một cơ hội đi.”

Chu Thời Diệc: “Có thể để hai người họ cùng làm, ai làm tốt thì cho phép gọi Tam ca. Một phù rể dễ khiến con người ta không có tinh thần cầu tiến.”

Chung Ức cười một đường đến văn phòng, ngồi trước máy tính nhớ lại lời Chu Thời Diệc nói, vẫn không nhịn được cười.

 

Ninh Khuyết ăn xong bữa khuya trở về, đi ngang qua văn phòng cô, hỏi cô cười gì.

Chung Ức nói, nghĩ đến Chu Gia Diệp, lúc đó chỉ có mình Chu Gia Diệp làm phù rể, không những không cầu tiến, mà còn phản kèo bất ngờ.

 

Ninh Khuyết thông báo cô: “Cuộc họp tuần ngày mai dời sang mười giờ.”

“Dời lại à?”

“Ừa, Diêm Đình Lâm nói trước chín giờ không kịp.”

Diêm Đình Lâm ăn hai miếng bánh hạt dẻ, chợp mắt ba tiếng, đặt báo thức tự đánh thức mình, nửa đêm đi đến phòng thí nghiệm.

Đến chín giờ rưỡi sáng hôm sau.

Sau khi tối ưu hóa, độ chính xác của mô hình vẫn giảm 2%.

Đối với mô hình lái xe tự động, đừng nói 2%, ngay cả 0.2% cũng có thể dẫn đến những hậu quả khó lường.

Nhưng công nghệ hiện có khó mà đột phá hơn được nữa, vật liệu bị hạn chế, cộng thêm phần mềm thiết kế chip tiên tiến bị cấm, khiến anh bị mắc kẹt.

Khéo đến mấy cũng khó mà nấu ăn khi không có gạo.

 

Diêm Đình Lâm về phòng nghỉ vệ sinh cá nhân qua loa, thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, mười giờ đúng giờ đến phòng họp của tòa nhà thuật toán.

Thiệu Tân An đến sớm hơn anh mười phút, đang tìm hiểu về thiết kế dự phòng của mô hình.

Hai người đã nghe danh nhau từ lâu, hôm nay là lần đầu gặp mặt, nhiệt tình chào hỏi vài câu.

 

Diêm Đình Lâm: “Không ngờ có may mắn được hợp tác.”

Thiệu Tân An: “Phải cảm ơn Chu tổng, đã giúp tôi thực hiện được mong muốn hợp tác với anh và Giám đốc Chung.”

Ngồi xuống xong, họ đi thẳng vào vấn đề chính.

Thiệu Tân An nhìn Chung Ức: “Thiết kế dự phòng vẫn phải điều chỉnh.”

Chung Ức trước tiên nhìn Diêm Đình Lâm.

Diêm Đình Lâm lập tức hiểu ý ánh mắt của cô, áy náy nói: “Độ chính xác vẫn bị tổn thất.”

Chung Ức lúc này mới trả lời Thiệu Tân An: “Nếu điều chỉnh nữa, khả năng tính toán khả dụng lại giảm.”

Thiệu Tân An hiểu khó khăn của cô: “Nhưng không điều chỉnh, chức năng an toàn sẽ không được đảm bảo, xe không thể lưu thông.”

Đối với Chung Ức, an toàn luôn là trên hết.

Nhưng nếu điều chỉnh, mô hình sẽ bị trễ, cũng ảnh hưởng đến an toàn.

Điều chỉnh hay không điều chỉnh, đều là tiến thoái lưỡng nan.

 

Thiệu Tân An tìm kiếm sự giúp đỡ từ Diêm Đình Lâm: “Bên Diêm tổng thì sao? Có lẽ có thể giải quyết vấn đề khó khăn này từ thiết kế chip.”

Diêm Đình Lâm: “Tôi có thể cần ba đến bốn tháng.”

Thiệu Tân An: “Lệnh cấm công nghệ mấy hôm trước, ảnh hưởng không nhỏ đến đội chip của các anh, phải không?”

Diêm Đình Lâm mỉm cười, không nhắc đến khó khăn, chỉ nói: “Giám đốc Chung mời tôi về nước, chẳng phải cũng vì hy vọng một ngày nào đó, chúng ta có thể tự chủ toàn bộ chuỗi sản xuất trong nước, không còn bị người khác kiềm chế sao.”

Khó khăn đã được dự đoán từ trước rồi.

 

Anh hứa với Chung Ức: “Cho anh vài tháng, anh sẽ giải quyết cho em, bao gồm cả độ chính xác bị tổn thất.”

Tối qua Chu Thời Diệc mang bánh kem đến cho anh, bảo anh đừng nghe bản nhạc đó nữa, loa bị nghe đến phát nóng.

Trước khi đi, Chu Thời Diệc nói: “Vật liệu cậu muốn, tôi sẽ giải quyết.”

 

Chung Ức: “Không vội, vài tháng không được thì một năm. Em tiếp tục tối ưu hóa tham số.”

Có một điểm cô khá lo lắng: “Giáo sư Thiệu, bên tôi dữ liệu về các tình huống cực đoan quá ít, khả năng tổng quát hóa của mô hình bị hạn chế.”

Thiệu Tân An: “Không sao đâu, tôi sẽ giải quyết. Khi xây dựng môi trường mô phỏng, sẽ cung cấp đủ dữ liệu huấn luyện cho các tình huống cực đoan cho bên cô.”

 

Phòng họp chật kín người. Biết rõ dự án hiện đang đối mặt với những thách thức nghiêm trọng, tất cả đều im lặng lắng nghe, không ai lên tiếng.

Họ cứ nghĩ cuộc họp tuần này chắc chắn sẽ có bất đồng nghiêm trọng, không ai nhường ai, không ngờ ba người lại không hề tranh cãi một câu nào, tất cả đều đang nghĩ cách giải quyết vấn đề khó khăn cho đội của đối phương.

Trước cuộc họp, Đường Nặc Duẫn mang theo cà phê đá. Giờ nhận ra hoàn toàn không dùng đến.

Cuộc họp ban đầu dự kiến kéo dài một tiếng rưỡi, nhưng chưa đầy nửa tiếng đã kết thúc.

 

Diêm Đình Lâm dựa vào lưng ghế, trấn an cấp dưới đừng căng thẳng: “Trời có sập xuống, chẳng phải còn có tôi đỡ sao?”

 

“Ninh tổng, nghe nói phúc lợi bên thuật toán của các anh tốt nhất, có dưa hấu lạnh ăn không? Trời nóng quá, nếu không ăn sợ không đi nổi đến tòa nhà chip. Nếu chúng tôi say nắng, bên thuật toán các anh chẳng phải sẽ khóc sao?”

Mọi người cười.

Ninh Khuyết: “Dưa hấu lạnh đủ dùng.”

Anh gọi trợ lý thông báo bộ phận hậu cần, mang thêm vài quả dưa hấu lạnh nữa.

 

Chung Ức thời gian trước không muốn ăn dưa hấu lạnh, bị ngán khi ăn ở nhà thầy Ngu. Gần đây lại có thể ăn được vài miếng.

Tối qua Chu Thời Diệc vắt cho cô một cốc nước ép dưa hấu, cô cũng uống hết.

 

Trong phòng họp, mỗi người một đĩa dưa hấu, chỉ có Ninh Khuyết uống nước kỷ tử. Anh cảm thấy cả một năm này, mình sẽ không đụng đến dưa hấu nữa.

Diêm Đình Lâm liếc nhìn anh: “Sao không ăn? Cậu không ăn cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền.”

Ninh Khuyết: “Tôi bị ngán từ mấy hôm trước rồi.”

Chung Ức bật cười, nhớ lại lần trước khi ăn lẩu, Ninh Khuyết đã ăn rất nhiều dưa hấu và kem đá bào.

Để bù đắp, cô định mời Ninh Khuyết ăn thêm một bữa nữa.

 

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô cầm điện thoại chụp một bức ảnh dưa hấu gửi cho Chu Thời Diệc.

Anh ngày nào cũng nói cô không nhắn tin, hôm nay cuối cùng cũng nhớ ra.

[Đang ăn dưa hấu.]

Chu Thời Diệc: [Nhớ ra nhắn tin cho anh rồi sao?]

Chung Ức: [Khi không nhắn tin, em cũng đang nghĩ về anh.]

Chu Thời Diệc: [Vậy thì sau này có thể nhắn tin cho anh nhiều hơn.]

[Hôm nay không phải họp tuần sao, xong rồi à?]

 

Chung Ức trả lời: [Vừa xong, ăn miếng dưa hấu cho đỡ mệt. Cuộc họp tuần rất thuận lợi, có Thiệu Tân An ở đó, em yên tâm rồi.]

Đang soạn tin nhắn, phòng họp bỗng xôn xao.

Theo tiếng gọi “Tổng giám đốc Mẫn”, cô chợt ngẩng đầu nhìn lên, đúng là anh họ đã đến.

 

Ninh Khuyết đứng dậy mời ông chủ ngồi: “Mẫn tổng, anh đến thật đúng lúc.”

Mẫn Đình: “Mọi người cứ tiếp tục đi.”

Hôm nay anh đến phòng thí nghiệm xem tiến độ dự án, nghe nói mấy nhóm đang họp điều phối, định qua dự thính, không ngờ mọi người đều đang ăn dưa hấu.

Trong phòng họp chỉ có Thiệu Tân An chưa gặp Mẫn Đình. Anh đặt dưa hấu xuống, lấy khăn lau tay rồi đứng dậy.

 

Mẫn Đình đưa tay ra trước: “Chào mừng anh gia nhập, lòng Chung Ức cuối cùng cũng yên tâm rồi.”

Thiệu Tân An: “Cảm ơn sự tin tưởng của Mẫn tổng và Giám đốc Chung.”

Xã giao vài câu, Mẫn Đình đi về phía em họ.

Chung Ức kéo một chiếc ghế lại gần, rồi đẩy đĩa dưa hấu của mình sang.

“Anh, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến vậy?”

Mẫn Đình: “Anh mà không đến, khu phức hợp Kinh Hòa sẽ thành của Chu Thời Diệc mất.”

Chung Ức cười: “Em trông chừng giúp anh.”

Mẫn Đình: “Thôi đi, em mà không phá nhà là mệnh anh tốt lắm rồi.”

Một cô em gái ruột, một cô em họ đều như vậy, toàn giúp người ngoài.

Chung Ức cười đến nói không nên lời.

 

Mẫn Đình quay lại chuyện chính: “Đừng quá cố sức, cậu ba nói em gầy quá nhiều rồi. Dự án cứ từ từ thôi, chu kỳ kéo dài mấy tháng thì cứ kéo dài mấy tháng, Kinh Hòa không thiếu chút tiền đó đâu. Khôn Thần cũng không thiếu.”

Chung Ức cảm động: “Cảm ơn anh.”

 

Mẫn Đình nhìn Diêm Đình Lâm: “Lát nữa qua văn phòng cậu ngồi chơi. Mấy hôm trước Giả chủ tịch còn bảo tôi, điều kiện ở tòa nhà chip của cậu hơi kém, phòng nghỉ lại càng tệ, dạo này cậu ăn ngủ luôn ở văn phòng, cuộc sống thật khổ sở.””

 

Diêm Đình Lâm đang ăn dưa hấu thì bị nghẹn.

Trừ Thiệu Tân An không biết chuyện, những người khác cố gắng nhịn cười.

Có người không nhịn được, lấy tay che trán, cười không thành tiếng.

 

Thiệu Tân An mơ hồ, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Cười vụ gì vậy?”

“Cười vì đại ca của chúng tôi đang sống những ngày tháng gian khổ, “nước sôi lửa bỏng”.”

 

Diêm Đình Lâm cố nén cười trả lời ông chủ: “Cảm ơn Mẫn tổng và Giả chủ tịch đã quan tâm. Mẫn tổng, không cần đi xem đâu, bây giờ tôi đang sống tốt hơn xưa rồi.”

 

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

freud-cua-anh-mong-tieu-nhi
Freud Của Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 25, 2024
tiet-troi-thuong-hoa
Tiết Trời Thương Hoa – Giảo Chi Lục
March 9, 2025
canh-tranh-gio-nghe-da-hi
Cảng tránh gió – Nghê Đa Hỉ
September 12, 2024
ngu-ngon-tue-kien
Ngủ Ngon – Tuế Kiến
September 15, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình