Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 58
“Người ngồi cùng Chung Ức không phải Chu Thời Diệc, đúng không? Trông không giống.”
Ở bàn ăn bên kia, hai mẹ con không cố ý né tránh chủ đề.
“Không, là cấp trên của Chung Ức.”
“Mẹ bảo mà, khác với những gì thấy trên video.”
“Mẹ cũng xem những video trên hot search à?” Đường Nặc Duẫn hỏi mẹ.
Dương Gia Nguyện thẳng thắn nói: “Xem hết rồi.”
Cả bài phát biểu của Giang Tĩnh Uyên trong đám cưới của con gái, đoạn video ông ấy ôm con gái nhỏ ngồi thuyền ô bồng, bà cũng xem rồi.
Giang Tĩnh Uyên khi đó là người mà bà quen thuộc, còn bây giờ ông ấy đối với bà, chẳng khác nào người xa lạ.
Hơn hai mươi năm trôi qua, những chi tiết nhỏ nhặt khi yêu nhau đã sớm không còn nhớ nổi.
Chỉ có những cuộc cãi vã, bà vẫn còn nhớ.
Đường Nặc Duẫn lần đầu tiên đến quán ăn này. Cô và bạn trai không quen ăn cay. Hôm nay vì mẹ nên mới ăn món quê nhà.
Cô gọi vài món mẹ thích, khóa màn hình điện thoại đặt sang một bên, suy nghĩ cách tiếp tục câu chuyện.
“Sao không nói gì vậy?” Dương Gia Nguyện rót nửa ly nước cho con gái, “Muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng đi. Hôm nay chúng ta cứ coi như là bạn bè.”
“Vừa rồi mẹ cảm thấy thế nào ạ?”
Dương Gia Nguyện cười: “Hỏi thay ba con à?”
Đường Nặc Duẫn uống nước, lời phủ nhận thật khó nói ra.
“Không có tâm trạng đặc biệt gì cả. Lần đầu gặp lại, tâm trạng khá phức tạp.” Lúc đó chia tay chưa được mấy năm, bà đã kết hôn và có con rồi, còn ông vẫn là độc thân.
Ông từng vướng tin đồn với Chung Chước Hoa, cũng ồn ào khắp nơi, sau này đều bị xóa hết, bà liền nghĩ chỉ là tin đồn.
“Mẹ và Giang chủ tịch năm đó tình cảm tốt như vậy, ông ấy vì mẹ mà cãi nhau với gia đình, vắng mặt trong tiệc đính hôn. Sau này… sao lại chia tay ạ?”
“Ông ấy đối xử với mẹ quả thật rất tốt, nên mẹ cực kỳ muốn kết hôn với ông ấy.”
“Nhưng bố ông ấy vì chuyện hủy hôn mà tức giận đến mức bệnh tình nặng thêm, phải phẫu thuật mở lồng ngực. Sau phẫu thuật suýt chút nữa không qua khỏi, nằm ICU mấy chục ngày, nhận hai lần thông báo nguy kịch.”
“Dù ông ấy có cãi vã với gia đình đến mấy, thì đó cũng là ba của ông ấy.”
“Ba nằm ICU bao nhiêu ngày, ông ấy liền túc trực ngoài hành lang bấy nhiêu ngày.”
“Sau này ông cụ qua cơn nguy kịch, nhưng cũng đã hao tổn nửa cái mạng, sau phẫu thuật còn phải phục hồi.”
“Lúc đó mẹ không biết sau phẫu thuật mở lồng ngực còn phải phục hồi chuyên sâu, cứ tưởng xuất viện là không sao cả. Ba ông ấy xuất viện xong, mẹ liền hỏi ông ấy, khi nào đi đăng ký kết hôn.”
“Ông ấy nói sau phẫu thuật, cụ ông còn phải phục hồi, hỏi mẹ có thể đợi thêm một năm nữa không, đợi cụ hoàn toàn bình phục.”
Nói đến đây, Dương Gia Nguyện im lặng vài giây.
“Mẹ vốn đã khó chịu vì bị gia đình ông ấy xem thường, nghe ông ấy nói vậy lại càng tủi thân hơn. Thầm nghĩ, đăng ký kết hôn thôi mà, đâu phải tổ chức đám cưới, tại sao phải đợi thêm một năm nữa.”
“Dù sao cũng còn trẻ, chủ động đề nghị đăng ký kết hôn lại bị từ chối, rào cản đó mẹ làm sao cũng không thể vượt qua được. Không kìm được mà suy nghĩ lung tung, dần dần mất tự tin, luôn cảm thấy tình trạng sức khỏe của ba ông ấy như vậy, sớm muộn gì ông ấy cũng phải thỏa hiệp với gia đình, cuối cùng sẽ chọn liên hôn.”
“Sau này mâu thuẫn càng ngày càng nhiều…”
Đường Nặc Duẫn: “Nếu hai người không chia tay, Giang chủ tịch sẽ thỏa hiệp với gia đình?”
“Chắc là không.”
Nhưng trong tình hình lúc đó, ai có thể lý trí mà nghĩ xa đến vậy.
Đường Nặc Duẫn do dự một lát mới mở lời: “Mẹ, mẹ có từng hối hận không ạ?”
Dương Gia Nguyện nắm chặt cốc nước, gật đầu.
Từng hối hận.
Sao có thể không hối hận được?
Vì rất khó để gặp được một người đàn ông như Giang Tĩnh Uyên.
Sau khi chia tay một thời gian dài, bà khó mà tự điều chỉnh được bản thân, không kìm được mà muốn gọi điện cho ông.
“Sau này gặp được ba con, có con rồi, mẹ mới từ từ buông bỏ.”
“Bởi cho dù có kết hôn với Giang Tĩnh Uyên, ba mẹ ông ấy coi thường mẹ, rõ ràng biết sự tồn tại của mẹ mà vẫn để ông ấy liên hôn, chuyện đó sẽ là cái gai trong lòng cả đời. Mẹ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
Đường Nặc Duẫn uống một ngụm nước, nhất thời không biết nói gì.
Giữa mẹ và ba cô là tình cảm tương kính như tân, thiếu đi sự rung động mãnh liệt.
Nhưng có lẽ đối với họ, tình cảm như vậy là vừa đủ.
Dương Gia Nguyện mỉm cười dịu dàng, dỗ con gái vui vẻ: “Nếu mẹ kết hôn với Giang Tĩnh Uyên, người sinh ra sẽ không phải là con, cũng sẽ không có Chung Ức. Hai đứa không ra đời, chẳng phải là tổn thất của giới bán dẫn sao? Mẹ vì con, vì tương lai của ngành bán dẫn, bắt buộc phải chia tay.”
Đường Nặc Duẫn bị chọc cười.
Dương Gia Nguyện: “Sau lần gặp mặt hôm nay, mọi chuyện đã qua rồi. Mẹ hy vọng con đừng bị những chuyện này ảnh hưởng. Mẹ và ba con rất tốt, chúng ta có cách thể hiện tình cảm riêng của mình.”
“Mẹ, Diêm Đình Lâm bây giờ là sếp trực tiếp của con.”
“Mẹ biết.”
“Ngày trước, con có cơ hội vào đội của anh ấy, nhưng con đã chọn Kinh Hòa.”
Không thể làm việc cùng thần tượng, đó luôn là điều tiếc nuối của cô.
Giờ đây cơ hội khó khăn lắm mới lại đến, cô không muốn bỏ lỡ.
Dương Gia Nguyện và con gái chạm ly: “Vậy thì cứ thuận theo ý mình đi. Tính cách của Chung Chước Hoa, chắc sẽ không bận tâm đâu.”
Họ ăn chậm, khi ngẩng đầu lên, bàn của Giang Tĩnh Uyên đã tan rồi. Ông dắt vợ, đi phía sau là con gái và Ninh Khuyết.
Khoảnh khắc này, cảm xúc của Dương Gia Nguyện ngổn ngang.
Ba mươi năm trước khi họ còn ở bên nhau, ai có thể ngờ được, ba mươi năm sau bên cạnh họ không còn là đối phương. Một ngày nào đó họ sẽ gặp lại nhau ở quán ăn Tứ Xuyên, và lúc này, mỗi người đều đã có những người mà mình quan tâm nhất.
Ra khỏi căng tin, Chung Chước Hoa muốn hất tay chồng ra, nhưng không hất ra được.
“Trên đường toàn là người, anh làm gì vậy?”
Giang Tĩnh Uyên: “Không phải em nói anh không đủ nồng nhiệt sao? Sau này đi đâu anh cũng dắt em, trước mặt ba mẹ, anh cũng dắt em.”
“… Anh buông tha cho những người già tám chín mươi tuổi đi!”
Miệng thì cằn nhằn, nhưng khóe mắt và lông mày của Chung Chước Hoa lại toát lên vẻ dịu dàng.
Chung Ức quay đầu: “Cũng buông tha cho những người trẻ hai mươi tuổi tụi con đi. Trung niên rồi thì nên trầm ổn một chút.”
Nói xong, cô bước nhanh bỏ đi, sợ bị ba tóm lại.
“Chung Ức, con quay lại đây! Sao ba lại thành trung niên rồi hả?”
Chung Ức cười, vẫy tay mà không quay đầu lại.
“Ba mẹ em về nhà sẽ không cãi nhau nữa chứ?” Ninh Khuyết vẫn còn chút lo lắng.
“Không đâu. Trước đây có mâu thuẫn là vì tụ ít ly nhiều, mẹ em đôi khi vào đoàn phim là mấy tháng liền, lại còn kết hôn bí mật, gặp mặt cũng không tiện.”
Trong lúc trò chuyện, hai người đã vào tòa nhà văn phòng.
Ninh Khuyết nhận được email trả lời: “Diêm Đình Lâm nói, sau này đội chip sẽ tham gia cuộc họp hàng tuần của đội thuật toán chúng ta.”
“Tần suất?”
“Mỗi tuần đều đến.”
Ninh Khuyết ban đầu cứ nghĩ đổi thành Diêm Đình Lâm chủ trì dự án, đội thuật toán của họ sẽ phải đến bên chip để họp, không ngờ Diêm Đình Lâm lại ưu tiên đội thuật toán của họ.
Diêm Đình Lâm vừa nói chuyện xong với Chu Thời Diệc, còn chưa ăn tối.
“Hai ngày nữa bên cậu ra mắt xe mới, họ vừa đăng ký kết hôn được ba ngày. Thẩm Trì chắc phải hận tôi chết mất.”
Tay Chu Thời Diệc đang gấp tài liệu khẽ khựng lại: “Cậu ta đăng ký kết hôn rồi à?”
“Ừa, hôm nay đăng ký kết hôn.”
“Vậy cậu có thể lùi việc công bố tin tức gia nhập Kinh Hòa sang ngày mai.”
Mặc dù Khôn Thần và Duệ Trì là đối thủ cạnh tranh, cuộc chiến giá cả vẫn đang tiếp diễn, nhưng anh không đến nỗi chọn ngày vui để chọc tức Thẩm Trì.
Diêm Đình Lâm: “Tôi cũng không biết cậu ta đăng ký kết hôn hôm nay.”
Nếu không thì đã không chọn hôm nay.
Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tìm một thời điểm thích hợp để bù đắp cho Thẩm Trì.
“Cậu thật sự muốn đặt một văn phòng tạm thời trong khu phức hợp sao?”
“Ừa.” Chu Thời Diệc cất tất cả tài liệu đặt lên tay vịn ghế sofa, mở điện thoại. Chung Ức không gửi tin nhắn, anh khóa màn hình rồi nói tiếp, “Tiện cho việc họp, cũng tiện cho việc đón Chung Ức về nhà.”
Diêm Đình Lâm chỉ vào bên cạnh: “Vẫn còn một phòng trống, ban đầu tôi định làm phòng gym, cho cậu mượn trước.”
“Không cần. Tôi rảnh đến mức nào mà lại làm việc ngay bên cạnh cậu chứ? Để rồi mỗi ngày cậu gọi tôi tám trăm lần đi rót nước cho cậu à?”
Tâm tư bị nhìn thấu, Diêm Đình Lâm cười phá lên: “Đừng nói không muốn rồi sau này hối hận nhé. Nói thật với cậu, nhiều người muốn làm việc cạnh tôi lắm đó.”
Chu Thời Diệc: “Ảo tưởng thì ai mà không biết.”
“Haha!”
Điện thoại của Diêm Đình Lâm lúc này rung lên, sau đó anh chỉ lo trả lời tin nhắn, không để ý đến Chu Thời Diệc.
Vài phút sau mới nói chuyện xong, Diêm Đình Lâm đến tủ lạnh lấy hai chai cà phê, ném cho bạn thân một chai.
Hai người vừa gặp mặt đã nói chuyện chính, anh quên rót một cốc nước cho Chu Thời Diệc.
“Cốc cốc!”
Diêm Đình Lâm còn chưa vặn nắp cà phê thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa văn phòng không đóng, Đường Nặc Duẫn đứng ở cửa: “Sếp Diêm, có tiện làm phiền vài phút không ạ?”
“Không có gì không tiện, vào đi.”
Anh chỉ vào ghế sofa ở khu tiếp khách.
Đường Nặc Duẫn bước vào mới nhận thấy Chu Thời Diệc cũng ở đó.
Anh là bên A của dự án, không cần phải tránh mặt.
“Tìm tôi là vì dự án Khôn Thần phải không?”
“Đúng vậy.”
Diêm Đình Lâm kéo tủ lạnh ra, lại lấy thêm một chai cà phê.
Anh quen uống cà phê đóng chai, đối với anh cà phê chỉ là công cụ để tỉnh táo, uống cà phê pha sẵn tiện lợi hơn.
Đường Nặc Duẫn đi thẳng vào vấn đề: “Sau khi cân nhắc, tôi vẫn muốn tham gia.”
“Được.” Diêm Đình Lâm đưa chai cà phê lạnh cho cô, “Còn chuyện gì khác không?”
“…”
Đường Nặc Duẫn trước khi đến đã chuẩn bị kỹ càng trong đầu, liệt kê những lý do đầy đủ muốn tham gia dự án, kết quả là không dùng đến một chữ nào.
Rõ ràng, cô vẫn chưa thích nghi với phong cách làm việc của ông chủ mới này.
“Không còn chuyện gì khác ạ.”
Diêm Đình Lâm: “Sáng mai tám giờ rưỡi, đúng giờ đến phòng họp bên phía thuật toán để họp.”
“Vâng.”
Ngồi xuống chưa đầy một phút, Đường Nặc Duẫn cầm chai cà phê lạnh rời đi.
Trước đó, cô thường nghe đồng nghiệp nói đội ngũ của Diêm Đình Lâm không có chính trị văn phòng, anh ấy luôn đối việc không đối người, công tư phân minh, không thiên vị bất kỳ ai.
Ở đội ngũ của anh ấy chỉ cần lo một việc, hoàn thành tốt công việc của mình.
Đợi Đường Nặc Duẫn rời đi, Chu Thời Diệc mở lời: “Quan hệ giữa mẹ của Đường Nặc Duẫn và ba vợ tôi, cậu chưa biết, đúng không?”
“Biết chứ, Chung Ức vừa nhắn tin nói với tôi rồi.”
“Hai đội của hai người hợp tác vốn dĩ đã có mâu thuẫn, quan hệ giữa Chung Ức và Đường Nặc Duẫn lại nhạy cảm, nếu ngày nào đó có ý kiến bất đồng, cậu hãy xử lý tốt nhé.”
Diêm Đình Lâm đương nhiên sẽ xử lý tốt, anh trêu chọc: “Khi mâu thuẫn không thể điều hòa được, chẳng phải còn có cậu là bên A sao? Cậu ra điều phối đi.”
Chu Thời Diệc: “Đừng trông mong tôi điều phối. Chung Ức ở chỗ tôi, cái sai cũng thành đúng, tôi không thể nói giúp người khác được.”
Điện thoại của Diêm Đình Lâm lại rung lên, anh vừa uống cà phê lạnh vừa trả lời tin nhắn.
Chu Thời Diệc thấy anh ta trả lời tin nhắn nghiêm túc như vậy: “Chung Ức nhắn tin cho cậu à?”
“Ừ. Cô ấy không nhắn cho cậu à? Tôi thấy cậu cứ nhìn điện thoại mà không gõ gì cả.”
“…”
Diêm Đình Lâm ngẩng đầu, đề nghị: “Hay là lập một nhóm ba người đi? Sau này nói chuyện trong nhóm.”
Chu Thời Diệc: “Tôi bị bệnh à, ngày nào cũng ngồi nhìn hai người nói chuyện?”
Diêm Đình Lâm cười sặc cà phê: “Cậu này, kiểu này cũng không được, kiểu kia cũng không xong. Lập nhóm không phải tốt hơn việc cậu cứ ngồi không thế này sao? Ít nhất còn có thể gõ vài chữ, xen vào vài câu.”
“Cậu bảo bên Chu Túc Tấn gửi cho tôi số liệu tỷ lệ thành phẩm cụ thể đi, cái này ảnh hưởng đến thiết kế chip.”
Chu Thời Diệc: “Ngay lập tức.”
Anh liền nhắn tin cho anh họ.
Diêm Đình Lâm và anh luôn có thể nhanh chóng quay lại trạng thái làm việc sau những lời nói đùa, và không bao giờ làm lỡ việc chính.
“Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”
Diêm Đình Lâm cầm chiếc thẻ ăn mới được công ty cấp, tiền trong thẻ nhiều đến mức có nằm dài ăn cả năm cũng chẳng hết.
Từ tòa nhà văn phòng đi ra, trăng sáng sao thưa.
Vùng ngoại ô Bắc Thành có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, dù sao thì số lượng sao cũng không nhiều như hồi nhỏ.
Ngày thứ hai trở về, vẫn chưa chuyển múi giờ xong, vẫn theo giờ giấc ở Vùng Vịnh. Giờ này anh đáng ra đang ăn sáng.
Hai mươi ngày trước, anh vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi những lời cằn nhằn của bố mẹ.
Khi mẹ đến Vùng Vịnh thăm anh, bà giận vì anh không chịu tiến bộ: “Con xem Chu Thời Diệc kìa, người ta kết hôn rồi đó!”
Anh nói: “Hay là con đến nhà họ, cứ tạm bợ ở đó đi, coi như con cũng kết hôn rồi.”
Mẹ tức giận đến nỗi đá ba một cái.
Hôm nay mẹ xem WeChat của anh, mới biết anh đã về.
Ban đầu mẹ không dám tin, lo anh đăng bài chỉ cho mình mẹ xem. Mãi cho đến khi nhìn thấy tin tức liên quan được đẩy lên, cổ phiếu của Kinh Hòa và Khôn Thần tăng kịch trần, mẹ mới dám tin.
Mẹ gọi điện hỏi anh, sao tự nhiên lại quyết định về.
Mẹ lại nói: “Con đừng lo cho mẹ và ba, chúng ta có thể đi máy bay đường dài đến thăm con mà.”
Chung Ức về đến nhà đã gần mười giờ rưỡi. Tắm xong bước ra, Chu Thời Diệc vẫn chưa về.
Ngày mai là cuộc họp hàng tuần đầu tiên của hai nhóm. Cô lại vào thư phòng, xem lại một lượt các vấn đề cần thảo luận trong cuộc họp, để tránh bỏ sót.
Tối đó Diêm Đình Lâm nói với cô, Đường Nặc Duẫn đã gia nhập đội của anh.
Diêm Đình Lâm nói, dự án cần những nhân tài như vậy.
Kiểm tra lại tất cả các vấn đề xong, Chung Ức tắt máy tính.
Vô tình liếc thấy một chồng tài liệu trên tủ bên phía Chu Thời Diệc, cô nhớ lại tối hôm trước khi đi công tác Thượng Hải, cô từng thoáng thấy một tờ giấy chứng nhận kiểm định trang sức bìa màu tối trong số tài liệu rơi vương vãi trên sàn. Sau này bận dự án, cô đã bỏ chuyện này ra khỏi đầu.
Sự tò mò thúc đẩy, cô đến xem rốt cuộc là gì.
Tuy nhiên, cô lật từ đầu đến cuối chồng tài liệu đó, vẫn không thấy tờ giấy chứng nhận kiểm định trang sức bìa màu tối kia đâu.
“Chung Ức?”
Trên hành lang, giọng Chu Thời Diệc vọng đến.
“Trong thư phòng.”
Chung Ức đặt chồng tài liệu xuống, đi ra đón.
“Sao muộn thế này anh mới về?”
“Anh và Diêm Đình Lâm lại mở một cuộc họp video với Chu Túc Tấn. Giữa chừng Thần Thần tỉnh dậy, anh ấy dỗ con bé ngủ mất nửa tiếng. Thần Thần ngủ phải bế dỗ mới được.”
Chung Ức nghe ba nói, hồi nhỏ cô ngủ cũng phải bế, trong lòng người lớn có thể ngủ ba bốn tiếng không tỉnh, vừa đặt xuống giường là lập tức mở mắt.
Cô lo lắng: “Không biết cái này có di truyền không?” Lỡ sau này con cũng giống cô.
Chu Thời Diệc: “Không sao đâu, nếu di truyền thì anh sẽ dỗ.”
Con cái hiện không nằm trong lịch trình của hai người, nên họ không nói nhiều.
“Tăng ca xong sao không gọi điện cho anh?”
Nói rồi, anh ôm cô vào lòng.
Chung Ức biết anh cũng mệt, đưa tay ôm anh: “Anh không phải hẹn Diêm Đình Lâm nói chuyện sao? Em không làm phiền anh.”
Chu Thời Diệc cúi mắt nhìn cô, đây là lần đầu tiên cô ôm anh chặt đến vậy.
“Cảm ơn em.”
Chung Ức mơ hồ, không biết anh cảm ơn vì điều gì.
Chu Thời Diệc cúi đầu hôn cô: “Không làm phiền đâu. Nếu thấy gọi điện thoại không tiện, lần sau có thể nhắn tin cho anh.”
Chung Ức gật đầu: “Vâng.”
Cô đang nghĩ, anh đã cất tờ giấy chứng nhận kiểm định đó ở đâu. Anh chưa từng đặt nhẫn hay dây chuyền cho đối tượng liên hôn trước đây. Tất cả trang sức chắc đều là dành cho cô.
Nếu không có lý do đặc biệt, anh sẽ không cất đi.
“Em đã thấy tờ giấy chứng nhận kiểm định trang sức rồi, anh không cần cất đi nữa đâu.”
Chu Thời Diệc không hề thay đổi sắc mặt: “Ờ, em có thấy bên trong kẹp cái gì không?”
“…”
Lại không mắc bẫy.
Chắc chắn không kẹp gì cả, nếu có kẹp tờ giấy quan trọng hay vật gì khác, anh sẽ không hỏi như vậy.
Chung Ức không nói gì, ngậm lấy môi anh hôn đáp lại.
Chu Thời Diệc không truy hỏi nữa, bế xốc cô lên và hôn cô.
Trước đây anh không muốn cô biết về chiếc nhẫn đó là vì giữ thể diện cho bản thân.
Bây giờ không cho cô xem thời gian đặt nhẫn là không muốn cô tự trách và khó chịu. Sau khi làm lành, nhìn lại những việc đã làm trước đây, dù là đề nghị chia tay hay xóa anh, cô đều tự trách mình, cảm thấy không nên.
Cứ để cô lầm tưởng chiếc nhẫn được đặt trước khi chia tay, cửa hàng flagship chỉ gửi đến sau khi chia tay.
Về đến phòng ngủ, anh đi tắm. Chung Ức đợi anh trên giường, suýt chút nữa ngủ thiếp đi, cho đến khi những giọt nước từ tóc anh vương trên trán cô, cô mở mắt: “Tắm xong rồi à?”
“Ừa.”
Chung Ức giơ tay ôm lấy anh.
Cô vẫn quyết định về nhà mỗi tối để ngủ. Trong vòng tay anh, mọi mệt mỏi đều tan biến gần hết.
“Chúc ngủ ngon, ông xã.”
“Cuối cùng cũng chịu gọi anh như vậy rồi sao?”
Trước khi chia tay, Chung Ức thường gọi anh như thế.
Từ khi gặp lại đến giờ, cô nhiều lắm chỉ gọi tên anh, đôi khi còn không gọi cả tên.
Chu Thời Diệc khẽ hôn mắt cô: “Trước đây, hễ em rảnh, dù chỉ một giây cũng sẽ nhắn tin cho anh.” Một số điều, anh hỏi thẳng ra: “Bây giờ không nhắn, có phải vì mối liên hôn trước của anh, và anh đã gặp mặt bố mẹ cô ấy, em thấy giữa chúng ta vẫn còn khoảng cách, đúng không?”
Khi họp hay bàn bạc công việc, anh vẫn theo thói quen cứ một hai tiếng lại xem điện thoại, sợ cô nhắn tin mà anh không xem kịp.
Kết quả là đôi khi đến hai ngày, cô cũng không nhắn một tin nào.
Nụ hôn của anh lướt qua sống mũi cô, rơi xuống môi cô. Bị anh hôn, Chung Ức không thể phát ra tiếng, đành ngầm đồng ý.
Nụ hôn của Chu Thời Diệc trượt từ cằm cô xuống, rơi xuống cổ.
Anh đoán, có lẽ là do anh từng định liên hôn, nên nhiều thói quen của cô mới không quay trở lại.
Trước đây cô thích nắm chặt lấy anh, rất lâu không buông, thỉnh thoảng sẽ ngậm một cái.
Giờ đây những chuyện này đối với cô, vô cùng xa lạ.
Đêm tân hôn, cô nắm chặt chưa đến hai ba phút, cứ như nắm khoai nóng bỏng tay vậy, vội vàng buông ra.
Chung Ức khi Chu Thời Diệc tắm bị cơn buồn ngủ vây lấy, lúc này cả người lại tỉnh táo lạ thường. Nước từ tóc Chu Thời Diệc lướt qua bên đùi cô, lướt qua cơ bụng của cô. Tóc anh chưa lau khô, những giọt nước lạnh cũng lăn xuống giữa khu rừng thơm ngát.
Những giọt nước lạnh bị đôi môi ấm áp của anh hôn đi.
Chung Ức không còn căng thẳng như lần đầu bị hôn sau đám cưới nữa, anh đưa một tay cho cô nắm.
Cô nắm chặt lấy bàn tay thon dài mạnh mẽ đó, cảm nhận được những đợt cuồn cuộn quen thuộc từ môi anh.
Chu Thời Diệc đứng dậy, nụ hôn trở về vành tai cô.
Ngay khoảnh khắc cô vòng tay ôm cổ anh, anh đi thẳng vào trong.
Chu Thời Diệc hôn cô, giọng trầm khàn: “Như trước đây.”
Chung Ức vòng chân lên eo anh.
Sáng hôm sau, bảy giờ sáng, Chung Ức vội vàng ăn sáng xong, lái xe đến công ty.
Tối qua cô đã bàn bạc với Chu Thời Diệc, mấy tháng tới phải kiềm chế một chút. Anh gật đầu đồng ý, rồi dặn cô làm việc mệt mỏi phải nói với anh.
Cô chỉ vâng dạ cho có, dù mệt đến mấy cũng sẽ không nói.
Chu Thời Diệc chịu áp lực lớn hơn. Dòng xe cao cấp của Khôn Thần bị Duệ Trì áp đảo đến mức không có chút cơ hội nào để thở dốc. Cuộc chiến giá cả dai dẳng, thắng thua chưa định, ngày mai lại là buổi họp báo ra mắt dòng xe trung cấp Kun.
Anh lại quyết định tự xây dựng mạng lưới siêu sạc, nhưng nút thắt kỹ thuật vẫn chưa được đột phá.
Đỗ tổng phản đối việc tự xây dựng mạng lưới sạc siêu nhanh. Bởi vì cuộc chiến giá cả đã làm giảm lợi nhuận của công ty, doanh số xe cao cấp không lý tưởng, lại còn phải đầu tư vào nghiên cứu và phát triển chip. Để đảm bảo an toàn chuỗi vốn, không nên đầu tư vào dự án lớn vào thời điểm này.
Quan điểm của Chủ tịch Chu cũng nhất trí với Đỗ tổng, bảo Chu Thời Diệc phải cân nhắc kỹ lưỡng, không được phá hủy mọi thứ để chiến đấu.
Chung Ức đến văn phòng còn chưa đến bảy rưỡi, Ninh Khuyết đang định đi ăn sáng.
“Ăn sáng chưa? Anh mang cho em một phần nhé?”
“Ăn rồi.” Chung Ức suy nghĩ một lát, rồi đổi lời, “Mang cho em một cốc sữa đậu nành ngọt.”
Ninh Khuyết ra hiệu OK.
Giờ đây anh có bạn ăn cùng mới, Diêm Đình Lâm cũng như anh, ăn ở đều tại công ty.
Đến căng tin, Diêm Đình Lâm đã mua bữa sáng cho anh, trên bàn còn có vài người trong đội chip, Đường Nặc Duẫn cũng ở đó.
Trước đây đã gặp trong các cuộc họp liên nhóm, chỉ cần chào hỏi đơn giản, Ninh Khuyết ngồi xuống đối diện bạn thân.
Hai đội của họ cộng lại có ba bốn trăm người, chỉ cần một phần trong số đó tham gia cuộc họp hàng tuần liên nhóm. Mấy người trên bàn ăn đều nằm trong danh sách đó.
Diêm Đình Lâm liếc nhìn mắt Ninh Khuyết, vừa nhìn đã biết không ngủ ngon: “Thức trắng đêm à?”
“Cũng gần vậy.” Ninh Khuyết uống một cốc sữa đậu nành lạnh trước để hạ hỏa, “Nghĩ đến việc sau này họp sẽ cãi nhau đủ kiểu, đau đầu quá.”
Một người trong đội chip cười nói: “Cãi nhau chẳng phải bình thường sao?”
Những mâu thuẫn tự nhiên phát sinh từ lập trường công việc, không ai có thể tránh khỏi. Đôi khi không phải là vấn đề ai đúng ai sai, mà là điều kiện kỹ thuật thực tế có cho phép họ làm như vậy hay không.
Chung Ức với tư cách là kỹ sư trưởng thuật toán, đương nhiên hy vọng mô hình lớn nhận được sự hỗ trợ toàn diện từ đội chip.
Nhưng chip có giới hạn về không gian vật lý, đội chip còn cần cân nhắc về công nghệ và chi phí.
Đường Nặc Duẫn cũng cười nói: “Cãi nhau chẳng phải chuyện như cơm bữa sao? Đội thuật toán các anh chắc chắn không ít lần mắng mỏ đội chip chúng tôi, cũng như bên chúng tôi mắng các anh vậy.”
Ninh Khuyết: “Này thì đúng. Bọn em mắng thế nào?”
“Mắng các anh kỹ thuật dở tệ, lại còn tự mãn.”
“Chúng tôi mắng các người thiết kế chip quá rác.”
Cả hai cùng bật cười.
Ninh Khuyết trước đây không lo lắng về việc chửi bới lẫn nhau, càng không lo có tranh cãi, vì bất đồng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng lần này thì khác.
Chung Ức và Đường Nặc Duẫn có thân phận nhạy cảm, lại là thành viên chủ chốt của nhóm.
Nếu ý kiến bất đồng, nên giải quyết thế nào đây?
Anh đã nghĩ cả đêm mà không tìm ra cách hay.
Diêm Đình Lâm bảo bạn mình yên tâm: “Có bất đồng tôi sẽ nhường Chung Ức, bất đồng lớn đến mấy tôi cũng nhường. Sau này cậu cứ yên tâm mà ngủ đi.”
Mấy người trong nhóm chip, bao gồm cả Đường Nặc Duẫn, đều không coi lời này là thật, chỉ cho là lời khách sáo.
Ninh Khuyết: “Đúng là nên nhường Chung Ức.”
Diêm Đình Lâm thuận miệng hỏi: “Tại sao?”
Ninh Khuyết nghiêm túc nói: “Cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong cả nhóm, hơn nữa lại là sinh non.”
Nghe đến hai chữ “sinh non”, Diêm Đình Lâm cười đến run cả vai.
Cuối cùng cười đến đau cả bụng, bữa sáng cũng chẳng ăn nổi.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen