Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 57

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 57
Prev
Novel Info
 

Diêm Đình Lâm gia nhập Kinh Hòa, nhưng người bị ảnh hưởng nặng nề nhất không phải là các công ty chip khác, mà chính là Duệ Trì Ô tô. Trước khi đóng cửa, cổ phiếu của Duệ Trì lao dốc 8%.

 

Đây là điều rất nhiều người không ngờ tới.

 

Thẩm Trì tức đến mức trực tiếp vào bình luận dưới bài viết của Diêm Đình Lâm:

【Cậu làm vậy chẳng khác nào đấm đá một bệnh nhân vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, cậu còn là người không hả?】

 

Diêm Đình Lâm đáp lại với nụ cười:

【Lần sau tôi gỡ xương cá cho cậu ăn.】

 

Thẩm Trì: 【Tôi còn chưa muốn chết vì hóc xương!】

 

Diêm Đình Lâm bật cười lớn, thật sự cũng không biết phải an ủi thế nào.

 

【Giờ biết làm sao? Cậu cũng hiểu sức sát thương của “bạch nguyệt quang” mà. Hay cậu cũng đến tìm Chung Ức hợp tác, chúng ta cùng nhau?】

 

Thẩm Trì: “…”

 

Muốn đến tìm Chung Ức, không biết có bị Chu Thời Diệc đá văng đi đâu không nữa.

 

Huống chi Chung Ức vốn dĩ sẽ không hợp tác với anh.

 

Hôm nay là ngày anh và Chương Nặc Hứa đi đăng ký kết hôn, vậy mà Diêm Đình Lâm lại “tặng” anh một món quà lớn thế này.

 

【Cậu đừng quên, hai ta là bạn lớn lên cùng nhau!】

 

Diêm Đình Lâm: “…”

 

Tính nợ kiểu này cũng được sao.

 

Thẩm Trì tức đến mức không biết nói gì thêm, mở một chai nước lạnh tu liền nửa chai.

 

Ngày kết hôn, hai người chẳng buồn ra ngoài ăn mừng, chẳng có chút tâm trạng nào.

 

Nhưng Chương Nặc Hứa thì không bạc đãi bản thân, bảo dì giúp việc nấu hẳn một bàn toàn những món cô thích.

Thẩm Trì nhìn cô: “Em ăn nổi à?”

 

Chương Nặc Hứa ngẩng đầu: “Sao lại không ăn nổi? Mấy mã cổ phiếu em mua hôm nay đều tăng kịch trần.”

 

Thẩm Trì: “…”

 

Cô lại dám mua cổ phiếu của Khôn Thần.

 

Chương Nặc Hứa điềm nhiên nói: “Ăn đi, đừng buồn nữa. Mai em lấy chút tiền lời từ cổ phiếu Khôn Thần mua cho anh hai bộ đồ mới mặc.”

 

Thẩm Trì: “… Anh thiếu hai cái áo đó lắm đấy!”

 

Bị người ngoài chọc giận đã đành, ngay cả cô cũng chọc anh.

 

Nếu không phải hôn ước giữa cô và Chu Thời Diệc bị hủy, anh còn nghi ngờ cô là nội gián do Khôn Thần cài vào.

 

Cùng lúc đó, tại khuôn viên Kinh Hòa.

 

Chung Ức nhận được cuộc gọi từ ba, trước tiên ông chúc mừng cô, sau đó hỏi mấy giờ cô tan làm, buổi tối cùng nhau ăn cơm.

 

“Ba về rồi ạ?”

 

“Ừ, vừa mới về.”

 

Chung Ức áy náy nói tối nay không được, còn phải tăng ca họp, không biết mấy giờ mới xong.

 

Mấy tháng tới e là chẳng ngày nào tan làm đúng giờ.

 

Giang Tĩnh Uyên mỉm cười hiền từ: “Ba biết con bận. Ba đang ở dưới toà nhà chỗ con làm, tối nay ăn luôn ở nhà ăn công ty. À, nhớ gọi cả Ninh Khuyết xuống nhé.”

 

Mấy năm qua Ninh Khuyết chăm sóc con gái ông rất nhiều, trước đây thân phận con gái chưa công khai, ông không tiện cảm ơn. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

 

Vừa dứt cuộc gọi với con gái, chiếc Maybach chầm chậm đỗ bên lề đường.

 

Giang Tĩnh Uyên quay người lại, con rể ông bước xuống từ hàng ghế sau.

“Ba, ba với mẹ về lúc nào vậy ạ?”

 

“Chiều nay vừa đến.”

 

Giang Tĩnh Uyên hỏi: “Con đến đón Chung Ức à?”

 

“Không, con đến tìm Diêm Đình Lâm.”

 

“Cậu ấy đã ở Kinh Hòa rồi sao? Ba tưởng vẫn còn ở vùng Vịnh.”

 

“Không, tối qua đã về Bắc Thành rồi.”

 

Ngày mùng 4, Diêm Đình Lâm quay lại vùng Vịnh để xử lý nốt công việc bên đó. Công ty và phần lớn đội ngũ của anh vẫn ở lại vùng Vịnh, chỉ mang theo một bộ phận sẵn sàng về nước cùng anh.

 

Công ty của anh bên vùng Vịnh không hề xung đột lợi ích với mảng chip của Kinh Hòa, nên phía Kinh Hòa cho anh toàn quyền tự do, không can thiệp quá sâu.

 

Tòa nhà văn phòng và phòng thí nghiệm của nhóm chip nằm ở khu phía tây của khuôn viên, Chu Thời Diệc qua khu đông là để gặp Chung Ức.

 

Giang Tĩnh Uyên: “Tối nay ăn cơm với Ninh Khuyết, con gọi cả Diêm Đình Lâm cùng đi nhé?”

 

Chu Thời Diệc còn có việc quan trọng cần bàn với Diêm Đình Lâm: “Thôi ạ, ba với mọi người ăn đi.”

 

Dự án đã chính thức khởi động, việc ngập đầu, dù đều ở trong khuôn viên công ty cũng chẳng dễ gì sắp xếp được thời gian ăn cùng nhau.

 

Sau khi nói thêm vài câu với cha vợ, anh lên lầu tìm Chung Ức.

 

Lúc này Ninh Khuyết đang ở văn phòng của Chung Ức, bàn về việc khi nào mở cuộc họp điều phối với nhóm chip.

 

Trước khi mời Diêm Đình Lâm, dự án do Chung Ức làm chủ. Giờ tình hình thay đổi, anh hỏi: “Vẫn là nhóm thuật toán của mình làm chủ, đúng không?”

 

Chung Ức: “Đại lão khó mời như Diêm Đình Lâm, mời tới bắt ảnh nghe lời em sao? Dĩ nhiên để anh ấy làm chủ.”

“Được thôi.”

 

Ninh Khuyết gửi email cho Diêm Đình Lâm, trong đó nêu rõ tần suất họp giữa hai nhóm trong giai đoạn sau, cùng các đề xuất phối hợp.

 

Gửi xong, anh cười nói với Chung Ức: “Diêm Đình Lâm chẳng đã nói rồi sao, dù có bất đồng quan điểm thì cũng sẽ không để em phải cúi đầu, nếu phải cúi đầu thì người đó cũng là cậu ta. Câu nói đó anh vẫn còn ghim đây.”

 

Vừa dứt lời thì cốc cốc, có tiếng gõ cửa vang lên.

 

Cửa văn phòng vốn đang mở, Ninh Khuyết quay đầu lại, người đứng ở cửa chính là Chu Thời Diệc.

 

“Đến thật đúng lúc, vừa mới xong việc.”

 

Ninh Khuyết đứng dậy, cầm ly giữ nhiệt rời khỏi văn phòng.

 

Chu Thời Diệc khép cửa lại, tiện tay kéo luôn rèm che.

 

Chung Ức vui mừng: “Sao hôm nay anh lại có thời gian ghé qua?”

 

“Qua xem em thế nào.”

 

Chu Thời Diệc cởi áo vest vắt lên lưng ghế, rồi ngồi xuống đối diện cô.

 

Trên bàn có cốc cà phê cô còn uống dở, anh cầm lên nhấp một ngụm, hỏi: “Diêm Đình Lâm nói sẽ cúi đầu trước em à?”

 

“… Anh ấy đùa thôi.”

 

Chu Thời Diệc đặt cốc xuống, đứng dậy vòng qua phía cô.

 

Chung Ức tựa lưng vào ghế, lười biếng ngước nhìn anh. Tâm trạng hôm nay của cô đặc biệt tốt, cô chủ động nắm lấy tay anh, mân mê những khớp ngón tay rõ ràng của anh.

 

Cô rất thích nghịch tay anh, trước kia cũng vậy.

Chu Thời Diệc để mặc cô mân mê tay mình, cúi người áp môi lên môi cô.

 

Chung Ức ngửa đầu đón lấy nụ hôn ấy, một nụ hôn từ trên xuống đầy áp đảo, mang theo khí lạnh và sự xâm chiếm mạnh mẽ.

 

Chu Thời Diệc ghé sát bên môi cô: “Anh cũng từng cúi đầu trước em.”

 

Chuyện này mà anh cũng ghen.

 

Chung Ức vòng tay ôm cổ anh: “Em biết.” Anh đã cúi đầu không chỉ một lần.

 

“Sợ là mấy hôm nữa Diêm Đình Lâm cúi đầu trước em, em sẽ quên mất anh từng làm thế.”

 

“… Em sẽ không quên.”

 

Chung Ức hôn lại anh: “Em xóa anh rồi mà anh còn chẳng nỡ xóa em. Vì em, anh mới tiếp quản Khôn Thần Ô tô, sao em có thể quên được.”

 

“Thế còn cậu ta? Không phải cũng vì em mà về nước à?”

 

“…”

 

Chung Ức cười: “Vậy sao anh biết chắc Diêm Đình Lâm không phải về vì anh?”

 

Nói rồi lại hôn anh sâu hơn.

 

Chu Thời Diệc chẳng cần Diêm Đình Lâm vì anh mà về, nếu thật sự về vì anh, e là về rồi lại bắt đầu “gây loạn” với anh không ngừng.

 

Ba năm về nước này, là ba năm anh được yên tĩnh nhất.

 

Nhưng phải nói thật, Diêm Đình Lâm lại chính là người bạn mà anh quan tâm nhất, tất cả mọi người có thể đâm lén anh, nhưng Diêm Đình Lâm thì không.

 

Diêm Đình Lâm chỉ ra tay trước mặt.

 

Nụ hôn kết thúc, Chu Thời Diệc rời khỏi môi cô, nhưng tay cô vẫn ôm chặt lấy anh.

 

Anh lại cúi xuống hôn khẽ lên môi cô một cái nữa: “Vẫn còn muốn ôm nữa à?”

 

Chung Ức gật đầu, dù sao thì khoảnh khắc này, cô không muốn buông ra.

 

Chu Thời Diệc liếc nhìn thời gian, vẫn còn có thể nán lại vài phút.

 

Anh cụp mắt nhìn cô: “Vậy ôm cho đàng hoàng vào.”

 

Chung Ức thấy mình ôm cũng đâu có qua loa, có lẽ anh nghĩ chỉ ôm cổ thì chưa tính, nên cô liền thả tay từ cổ xuống, vòng lấy eo anh,  eo anh rắn chắc và đầy sức mạnh.

 

Chu Thời Diệc đứng thẳng, tựa vào mép bàn làm việc của cô.

 

Cô dụi mặt vào ngực anh, chỉ cách một lớp sơ mi mỏng, vẫn cảm nhận rõ những đường cơ rắn chắc đều đặn, phía đó còn có vết cào của cô, là để lại từ tối hôm trước.

 

Chung Ức tựa vào người anh lim dim được khoảng hai phút. Từ sau khi Diêm Đình Lâm đồng ý gia nhập, cô bận đến mức chân không chạm đất, tối nào về đến nhà cũng là nửa đêm.

 

Đang mơ màng thì trên đỉnh đầu lại rơi xuống một nụ hôn.

 

Chu Thời Diệc nói: “Anh phải đi rồi, hẹn Diêm Đình Lâm sáu giờ.”

 

“Vâng.” Chung Ức buông anh ra.

 

Dù là gặp bạn thân nhất để bàn chuyện, anh cũng chưa từng trễ hẹn.

 

“Em xuống cùng anh luôn, ba em còn đang đợi ở dưới.”

 

Chung Ức thu dọn bàn làm việc đơn giản, cầm theo điện thoại và thẻ ăn xuống tầng.

 

Trong thang máy, cô nói đến chuyện Ninh Khuyết ăn ngủ luôn ở công ty: “Em còn đang định thuê phòng ở khách sạn bên cạnh, ở luôn gần công ty cho tiện, khỏi phải chạy đi chạy lại.”

Chu Thời Diệc không đồng ý: “Dù có muộn đến đâu anh cũng chờ để đón em.”

 

Công việc của cô đã đủ áp lực, buổi tối được anh ôm ngủ sẽ giúp cô thư giãn phần nào.

 

Chung Ức nói: “Từ Khôn Thần qua khuôn viên xa lắm, ngày nào cũng đến đón em phiền lắm.”

 

Chu Thời Diệc có vẻ đã cân nhắc: “Anh sẽ nhờ Mẫn Đình sắp xếp cho anh một văn phòng tạm trong khuôn viên, tiện cho việc phối hợp dự án, cũng có thể chờ em cùng về nhà.”

 

Giờ thì anh đã hiểu vì sao Đường Nặc Doãn lại cùng bạn trai về làm việc ở Kinh Hòa.

 

Bận đến mức có khi chẳng có thời gian gọi điện.

 

Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Chu Thời Diệc đi tìm Diêm Đình Lâm, còn cô thì đi thẳng đến xe của ba.

 

Giang Tĩnh Uyên bước xuống từ chiếc Bentley, dang tay đỡ cô con gái đang lao vào lòng ông.

 

Cô vẫn như ngày bé, niềm vui đều hiện rõ trên gương mặt khi đứng trước mặt ba.

 

“Sao không nói sớm cho ba biết?”

 

“Chưa công bố nên con sợ có biến, muốn đợi mọi việc chắc chắn rồi mới cho ba bất ngờ.”

 

Giang Tĩnh Uyên bật cười: “Thật sự làm ba bất ngờ rồi đó.”

 

Ông xoa đầu con gái: “Ba bái phục con đó.”

 

“Ba nói xạo!”

 

“Ba lừa con làm gì chứ.”

 

Chung Ức khoác tay ba, vừa đi vừa lắc nhẹ theo thói quen: “Lần này đi du lịch với chị Chung thế nào ạ?”

 

“Cũng được.”

Vợ ông lúc vui thì còn dính lấy ông một chút, nhưng mỗi khi nói chuyện với Thời Phạn Âm thì gần như quên luôn việc ông đang ngồi bên cạnh.

Ông bảo vợ đừng cứ dán mắt vào điện thoại, dành thời gian nói chuyện với mình nhiều hơn, vợ lại đáp: “Đi mà gọi điện hỏi thăm tiểu vương bát đản, hỏi nó có ăn uống tử tế không ấy.”

 

Chẳng lẽ suốt ngày chỉ quanh quẩn xem con gái có ăn cơm hay chưa.

 

Lúc này, Ninh Khuyết từ tòa nhà bước ra, đã thay sang chiếc sơ mi được là phẳng phiu.

 

Lần đầu tiên ăn cơm với một nhân vật huyền thoại như vậy, anh ít nhiều có chút căng thẳng.

Nhiều năm trước, khi chuỗi công nghiệp bán dẫn trong nước vẫn chưa được đánh giá cao, Giang Tĩnh Uyên đã bắt đầu triển khai.

Hơn mười năm trôi qua, các công ty mà ông đầu tư như chẻ tre, phát triển thành các doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực của mình.

Trong đó, các khoản đầu tư vào lĩnh vực vật liệu bán dẫn và kiểm tra, đóng gói còn tạo nên huyền thoại lợi nhuận đầu tư gấp ngàn lần.

Ninh Khuyết không ngờ, Giang lão tam này, người liên tục tạo nên huyền thoại trong giới đầu tư mạo hiểm, lại là một ông bố bỉm sữa siêu cấp.

 

“Chào Chủ tịch Giang, ngưỡng mộ đã lâu ạ.”

 

Hôm đưa dâu, anh không có dịp chính thức giới thiệu.

 

Giang Tĩnh Uyên cười nhã nhặn: “Lần trước tiếp đón chưa chu đáo, mong cậu thông cảm.”

 

“Không có gì đâu ạ.”

 

Tâm trạng của một người cha gả con gái, hoàn toàn có thể hiểu được.

 

Chung Ức khoác tay ba: “Mình đi xuống nhà ăn trước đi, ba với anh Ninh vừa đi vừa trò chuyện.”

 

Giang Tĩnh Uyên nói: “Chờ thêm hai phút nữa thôi, mẹ con sắp đến rồi. Bà ấy bảo đã rẽ vào con đường dẫn vào khu làm việc của con rồi.”

“Mẹ cũng đến ạ?”

 

“Ừ. Bà bảo là lần đầu đến khuôn viên làm việc của con, cũng là lần đầu ăn cơm với Ninh Khuyết, nên nhất định phải về nhà thay đồ cho lịch sự.”

 

Ninh Khuyết được sủng ái mà lo sợ, chủ tịch Giang cùng ảnh hậu đích thân mời mình ăn cơm.

 

Đang trò chuyện thì xe của Chung Chước Hoa đến.

 

Chung Ức lập tức buông tay cha, bước nhanh về phía mẹ.

 

Bình thường mẹ cô thích những chiếc váy có màu sắc đậm, kiểu dáng đặc biệt, phong cách nào bà cũng diện đẹp. Nhưng hôm nay lại mặc sơ mi trắng kết hợp với quần tây xám nhạt, vóc dáng cao ráo, phong thái sắc sảo nổi bật.

 

Mẹ cô vốn thường mặc vest khi tham gia sự kiện, nhưng đây là lần đầu cô thấy bà mặc như vậy trong đời thường.

 

Vừa lại gần, Chung Chước Hoa ôm chầm lấy con gái: “Chúc mừng bảo bối của mẹ, giỏi quá chừng!”

 

Ninh Khuyết hôm rước dâu cũng từng trò chuyện với Chung Chước Hoa đôi câu, nên lần này anh không khách sáo nhiều.

 

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà ăn.

 

“Mẹ cứ tưởng nhà ăn của tụi con cũng giống mấy công ty khác, cùng lắm thì rộng hơn tí thôi.” Chung Chước Hoa cảm thán, “Ai ngờ đâu chẳng khác gì một tổ hợp ẩm thực, cái gì cũng có.”

 

Chung Ức nói: “Cả khuôn viên mấy vạn người, chẳng khác gì một khu dân cư. Dựa vào mấy nhà ăn kiểu căng tin thì sao đáp ứng đủ nhu cầu sinh hoạt.”

 

Vì Ninh Khuyết không thích đồ Tây nên họ chọn một quán Tứ Xuyên.

 

Chung Ức biết khẩu vị của anh, liền chủ động gọi món gà xào ớt và cá nướng cho anh trước.

 

Chung Chước Hoa ngồi cạnh con gái, chống cằm mỉm cười nhìn chồng: “Anh chắc cũng thích ăn món Tứ Xuyên nhỉ?”

“… Sao anh lại thích ăn?”

 

Chung Chước Hoa chỉ cười mà không nói gì thêm.

 

Vì có Ninh Khuyết ngồi bên cạnh nên Giang Tĩnh Uyên cũng không tiện nhiều lời.

 

Ninh Khuyết làm như không nghe thấy, quay sang bảo Chung Ức gọi ít món thôi, kẻo ăn không hết lại lãng phí.

 

Giang Tĩnh Uyên không nhìn vợ, ra hiệu cho phục vụ mở rượu.

 

Ông nâng ly với Ninh Khuyết: “Mấy năm nay cậu chăm sóc Chung Ức chu đáo như vậy, tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào cho phải.”

 

“Ngài khách sáo rồi. Con và Chung Ức là bạn học cũ, đó là điều nên làm. Hơn nữa, con cũng không chăm sóc nhiều đâu ạ.”

“Chung Ức đã nói rồi mà, hồi đại học chỉ có cậu không chê con bé mặt lạnh ít nói, mỗi lần tụ tập đều gọi con bé. Trong công việc cũng vậy, con bé xử lý quan hệ giao tiếp còn thiếu sót, việc giao tiếp nhóm đều do cậu bao quát giúp con bé. Con bé có được ngày hôm nay, không thể thiếu sự bao dung của cậu ở khắp mọi nơi. Tôi và dì Chung của cậu vẫn luôn muốn cảm ơn, nhưng mãi không có cơ hội.”

Ninh Khuyết được khen đến mức ngượng ngùng: “Giang chủ tịch, ngài quá ưu ái rồi.”

Anh trước đây không nhận ra rằng, mỗi lần họp ngành Mẫn Đình đều đưa anh đi cùng. Anh ở Kinh Hòa không cần phải báo cáo công việc cho phó tổng phụ trách, mà trực tiếp làm việc với Mẫn Đình, tiết kiệm được không ít rắc rối. Chắc chắn là do Giang Tĩnh Uyên đã dặn dò.

 

Chung Ức quay sang nhìn anh: “Hồi đại học, sao anh lại tốt với em vậy?”

 

“Đừng nhắc nữa.”

 

Ninh Khuyết cười: “Hè năm nhất em còn nhớ không, anh gặp em trong trường, hỏi bao giờ về nhà. Em nhớ mình trả lời thế nào không?”

Chung Ức bật cười khẽ,  tất nhiên là cô còn nhớ. Hồi đó cô nói vé máy bay đắt quá, em không về nữa.

 

“Lúc đó, anh nghe xong thấy rất khó chịu.”

 

Anh biết tính Chung Ức, có đưa tiền mua vé thì cô cũng không nhận.

 

“Đúng lúc em hay đeo cái túi vải, anh tưởng nhà em không khá giả, nên mới muốn đưa em đi làm quen với nhiều người, có quan hệ thì mới dễ nhận được dự án.”

 

Tham gia được dự án rồi thì sẽ không còn chuyện vì vé máy bay đắt mà không về nhà nữa.

 

Chung Ức cụng ly với anh: “Cảm ơn.”

 

Thảo nào năm hai đại học, Ninh Khuyết bắt đầu dẫn cô tham gia các buổi họp mặt cựu sinh viên.

Chung Chước Hoa không ngờ còn có tầng này, càng biết ơn Ninh Khuyết hơn, cũng nâng ly kính anh.

Giang Tĩnh Uyên nghiêng đầu: “Gia đình chúng tôi cùng kính cậu một ly.”

Ninh Khuyết thầm nghĩ, mình đức hạnh gì mà được vậy.

 

Vừa cụng ly xong, Giang Tĩnh Uyên chuẩn bị ngửa đầu uống rượu, ánh mắt lại lướt qua bóng người đang đi tới phía trước.

 

Khi nhìn rõ hai người đang đến gần, cả người ông như sững lại.

 

Dù từng lăn lộn trên thương trường bao năm, đã quen với việc giữ bình tĩnh và sắc mặt, nhưng khoảnh khắc đó, đầu ông bỗng nhiên trống rỗng.

 

Điều khiến ông rối loạn không phải vì thấy Dương Gia Nguyện, mà là vì kinh ngạc khi thấy bà xuất hiện trong nhà ăn của Kinh Hòa.

 

Điều khiến ông sửng sốt hơn, chính là cô gái khoác tay bà, gương mặt có vài phần giống bà, lại đang mặc đồng phục của Kinh Hòa.

 

Giang Tĩnh Uyên chỉ thất thần trong vài giây ngắn ngủi, nhưng biểu hiện khác thường ấy không qua mắt được vợ con và Ninh Khuyết, cả ba đều đồng loạt nhìn theo hướng ánh mắt của ông.

Dương Gia Nguyện vừa nhìn thấy Giang Tĩnh Uyên, liền muốn đổi sang nhà hàng khác, nhưng đã muộn, vì Chung Chước Hoa và Chung Ức cũng đã thấy bà.

 

Lúc này mà quay đi thì không hợp lý, lại càng giống như chột dạ.

 

Giang Tĩnh Uyên đặt ly rượu xuống, đứng dậy. Đây là lần thứ hai họ gặp lại sau khi chia tay, nhưng lần trước đã là chuyện hơn hai mươi năm trước, cả hai đều không còn là dáng vẻ của thời trẻ.

 

“Còn tưởng mình nhận nhầm người.”

 

Khi hai mẹ con họ đến gần, ông đưa tay ra trước.

 

Dương Gia Nguyện khẽ cười: “Đúng là tình cờ, không ngờ cả nhà anh cũng ăn ở đây.”

 

Nói xong một câu chào hỏi mà chẳng mấy thân tình, bà liền chuyển ánh mắt sang Chung Chước Hoa.

 

Chung Chước Hoa cũng đã đứng lên, hai người chỉ bắt tay đơn giản.

 

“Cảm ơn chị vì năm xưa đã muốn giúp tôi giải thích rõ mọi chuyện, hôm nay cuối cùng cũng có dịp cảm ơn trực tiếp.”

 

Dương Gia Nguyện: “Nên làm thôi, vốn dĩ chuyện đó không liên quan gì đến chị.”

 

Về lý do tại sao mình lại xuất hiện ở khu phức hợp Kinh Hòa, bà giải thích: “Con bé ban đầu không biết chuyện này, theo bạn trai đến Kinh Hòa, tôi không can thiệp vào cách lựa chọn của chúng nó. Ai ngờ chuyện cũ rích lại bị khơi lên.”

Bà chỉ nói đến đó: “Tôi vừa hay đang trong kỳ nghỉ, tiện đường đến thăm con gái. Con bé ngày nào cũng bận rộn không ngớt, đấy, bận đến giờ mới đến ăn tối.”

Chung Chước Hoa mỉm cười: “Giống hệt, đứa nhà tôi bận đến mức không có thời gian về nhà ăn cơm, chỉ đành qua đây ăn cùng con bé thôi.”

Dương Gia Nguyện: “Vậy anh chị cứ tiếp tục đi, chúng tôi đi tìm chỗ ngồi.” Bà khẽ gật đầu với Giang Tĩnh Uyên, nắm tay con gái đi vào trong.

Cuộc gặp gỡ kết thúc một cách lịch sự.

Ninh Khuyết nhìn món gà xào ớt vừa được dọn lên, e rằng bàn đồ ăn này sẽ bị lãng phí mất thôi, ngay cả anh cũng chẳng còn tâm trạng để ăn.

 

Giang Tĩnh Uyên lên tiếng giải thích với vợ: “Anh không biết con gái cô ấy đang làm ở Kinh Hòa.”

 

Chung Chước Hoa đáp: “Chuyện đó không quan trọng. Vừa nãy tim anh đập nhanh lắm đúng không?”

 

Ninh Khuyết: “…”

 

Không màng đến sự có mặt của anh, họ trực tiếp tính sổ.

 

Giang Tĩnh Uyên nhìn vợ: “Đúng là rất nhanh, anh lo em khó chịu.”

 

“Em quan trọng đến vậy trong lòng anh sao?”

 

Giang Tĩnh Uyên: “Nếu em không quan trọng thì ai mới quan trọng? Ngoài Chung Ức ra, chỉ có em.”

 

Chung Chước Hoa nhìn thẳng vào ông, bà không xem Ninh Khuyết là người ngoài, nói ra cái gai trong lòng mấy chục năm qua: “Không bằng người anh thích hồi trẻ quan trọng.”

 

Ninh Khuyết như ngồi trên đống lửa, nhìn về phía Chung Ức, phát hiện cô đang ăn gà xào ớt.

 

Anh cũng đành cầm đũa gắp một miếng gà, giả vờ như mình không tồn tại.

 

Giang Tĩnh Uyên: “Em nói như thể hồi ba bốn chục tuổi anh mới quen em vậy. Lúc mình sinh con gái, anh còn chưa đến ba mươi.”

 

“Em nói là mãnh liệt, không phải nói tuổi.”

 

Sự mãnh liệt trong tình cảm của ông, bà chưa từng cảm nhận được.

 

Lần duy nhất miễn cưỡng tính được, là khi ông xuất hiện ở đoàn phim.

Thế nhưng trớ trêu thay, bà lại muốn tình yêu nồng cháy của ông.

Hai người nhìn nhau vài giây.

 

Giang Tĩnh Uyên: “Trong mắt em, để em yên tâm đóng phim, anh từ bỏ sự nghiệp cũng không tính là mãnh liệt sao? Anh vẫn luôn nghĩ là tính chứ.”

“Mấy năm nay anh hầu như không xuất hiện ở các sự kiện xã hội, không phải anh khiêm tốn, mà là anh có thời gian muốn ở bên em và con nhiều hơn. Cho đến bây giờ, em nhìn anh lâu như vậy, anh vẫn không thể chịu nổi, cái này không tính là mãnh liệt sao?”

“Nếu những cái đó đều không tính, em thích ăn dim sum Hồng Kông, mấy năm nay, anh đã bao nhiêu lần sáng sớm từ Hồng Kông mua về đưa đến đoàn phim cho em?”

Chung Chước Hoa sững người.

 

Chung Ức gắp mấy miếng cá vào đĩa, cẩn thận gỡ xương.

Ninh Khuyết cũng chậm rãi gỡ xương cá. Xương cá được gỡ sạch, anh cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Giang chủ tịch lại muốn tự bạch trước mặt anh và Chung Ức. Có lẽ vì những năm nay không ai biết tình cảm thật sự của vợ chồng họ, Chung Chước Hoa luôn cảm thấy Giang chủ tịch đối với mối tình đầu là đặc biệt nhất.

 

Giang Tĩnh Uyên lại giải thích: “Dù em có tin hay không, anh thật sự không biết con gái Dương Gia Nguyện ở Kinh Hòa. Anh không có lý do gì để chiêu mộ con gái cô ấy với mức lương cao.”

Nếu ông thật sự quan tâm đến con của mối tình đầu, thì con gái ruột biết phải làm sao?

 

Chung Chước Hoa cầm đũa, nếm thử một miếng cá nướng, rồi hỏi: “Con gái cô ấy làm ở bộ phận nào?”

 

Ninh Khuyết đáp: “Tên là Đường Nặc Duẫn, là kiến trúc sư vi mạch.”

 

Chung Chước Hoa khẽ gật đầu: “Vậy là thông minh giống Tiểu Ức nhà chúng ta.”

Ninh Khuyết cũng phụ họa: “Đúng là rất thông minh.”

 

Chung Ức gắp phần thịt cá đã gỡ sạch xương đưa cho mẹ: “Ban đầu cô ấy cũng tham gia vào đội dự án Khôn Thần, nhưng sau khi tin tức lên hot search, biết được mối tình đầu của mẹ mình là ai, nên đã rút lui.”

 

Chung Chước Hoa nói: “Liên quan gì đến tụi nhỏ, chuyện này là do ba con tạo nghiệt.”

 

Giang Tĩnh Uyên: “…”

 

Chung Chước Hoa hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Dương Gia Nguyện, chuyện này với con gái bà chẳng khác nào tai họa từ trên trời rơi xuống.

 

Cùng là mẹ, khi nghe tin Chung Ức bị Diêm Đình Lâm từ chối, bà còn chẳng có tâm trí đi du lịch nữa, vội vàng quay về.

 

Bà dặn con gái: “Con nói với Diêm Đình Lâm, nếu Đường Nặc Duẫn muốn quay lại tham gia dự án, nên làm gì thì làm, mẹ không để tâm mấy chuyện đó đâu.”

 

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

giang-nam-lao
Giang Nam Lão – Mặc Bảo Phi Bảo
September 7, 2024
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-01
Ngươi Nếu Nam Phong (Em Như Gió Nam convert)
May 24, 2025
cho-con-mua-nay-tanh
Chờ Cơn Mưa Này Tạnh – Ngải Ngư
October 28, 2024
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-02
Em Như Gió Nam – Mộng Tiêu Nhị
May 24, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình