Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 56

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 56
Prev
Novel Info
 

Mãi đến khi rời khỏi hội chợ triển lãm, Ninh Khuyết vẫn cảm thấy khó tin rằng Diêm Đình Lâm đã đồng ý gia nhập Kinh Hòa.

 

Cảm giác cứ như đang mơ.

 

“Cậu còn sợ tôi chạy mất à, nắm chặt thế?”

 

Lúc này Ninh Khuyết mới nhận ra mình đã túm chặt lấy cánh tay Diêm Đình Lâm quá mức, sau khi anh lên xe vì quá phấn khích mà đập vào vai đối phương mấy cái, không ngờ vì quá kích động mà nắm lấy tay anh ta mãi không buông ra.

 

“Cậu chắc chắn đồng ý ở lại, không phải là nhất thời nông nổi sao?” Anh ấy buông tay.

 

“Có bao giờ tôi nông nổi chưa?”

 

Ninh Khuyết ngẫm lại, đúng thật là chưa bao giờ.

 

Ngay cả năm đó muốn xin WeChat của Chung Ức, anh cũng chọn một ngày đẹp, ngồi chờ cô ở thư viện.

 

Dù kết quả vẫn là bị từ chối.

 

Giờ đã đồng ý ở lại, bước tiếp theo chính là đàm phán điều kiện.

 

“Cậu cứ nghĩ kỹ điều kiện cụ thể trong hai ngày tới, tôi sẽ báo cáo lại với Mẫn tổng.”

 

Diêm Đình Lâm cười nói: “Cứ để các cậu thể hiện thành ý trước đã, thành ý đủ rồi tôi mới ra điều kiện.”

 

Điều kiện đối với anh không phải quan trọng nhất, nhưng tuyệt đối không thể thiếu.

 

“Sau khi thương lượng xong, tạm thời đừng công bố ra ngoài, để tôi tự mình thông báo.”

 

Ninh Khuyết giơ tay ra hiệu OK: “Chuyện nhỏ.”

 

Lần này anh trở về, e rằng sẽ gây ra một cơn chấn động trong ngành.

 

Thẩm Trì vốn dĩ kê cao gối ngủ ngon, giờ thì gối có kê cao hai mét cũng khó mà yên giấc.

 

Diêm Đình Lâm liếc nhìn Chung Ức, từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn yên lặng. Trên đùi đặt chiếc túi vải, ánh mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ, chìm vào im lặng vì niềm vui.

 

Anh khó có thể hoàn toàn thấu hiểu cảm xúc của cô, nhưng cũng hiểu được phần nào, giống như chính anh đã thực hiện được mong muốn hợp tác với cô.

 

Anh lại nhìn xuống chiếc túi vải trên đùi cô, cuối cùng đã thay cái mới. Trước đây anh từng cùng Chu Thời Diệc bàn về chuyện cô luôn mang một chiếc túi vải cũ kỹ, cả người không có lấy một món đồ hiệu, liệu có nên mua tặng cô chút gì không.

 

Chu Thời Diệc nói: “Nếu mua thì cũng là tôi mua, liên quan gì đến cậu.”

 

Anh cười đáp lại: “Không phải cậu cũng vừa bị từ chối à?”

 

Những ngày tháng thanh xuân tuổi trẻ, đến cả thất tình cũng mang một niềm vui riêng.

 

Khi đó ai dám nghĩ, hai người họ đi theo đuổi người ta lại bị từ chối, hơn nữa lại bị cùng một người từ chối.

 

Anh và Chu Thời Diệc khác nhau ở chỗ, không xin được WeChat thì anh quên luôn, cho đến buổi họp mặt cựu sinh viên.

 

Vì chỗ ngồi cách khá xa, anh ngồi một đầu bàn dài, cô thì gần như ở tận đầu kia. Lúc vô tình lướt qua bóng dáng cô, anh cảm thấy có nét quen thuộc, nhìn kỹ lại thì phát hiện, đúng thật là Chung Ức, người từng từ chối anh.

 

Đã bảy, tám tháng trôi qua, tóc cô dài hơn, đổi kiểu tóc mới.

 

Khi anh mới gặp cô, cô chỉ mới học kỳ đầu tiên năm nhất đại học, để tóc ngắn xinh xắn, đuôi tóc hơi vểnh, khá giống kiểu tóc hiện tại của cô.

Anh biết cô là do một giáo sư quen thuộc nhắc đến khi nói chuyện phiếm, rằng năm đó có một cô gái Trung Quốc mới nhập học rất thông minh, đã tự học gần hết các môn chuyên ngành.

Ban đầu anh thấy khó tin, sau khi tìm hiểu thì không còn ngạc nhiên nữa.

Cô không giao tiếp xã hội, mỗi ngày ngoài việc lên lớp, hoặc là ở thư viện hoặc là ở phòng thí nghiệm.

Cô gần như mê mẩn sách chuyên ngành. Có lần anh ngồi đối diện cô cả buổi chiều, cô không hề ngẩng đầu lên, hoàn toàn không nhận ra có người ngồi đối diện.

 

Khi Diêm Đình Lâm đang chìm trong ký ức, thì xe cũng vừa dừng lại trước cửa khách sạn.

 

Chung Ức hoàn hồn, nghiêng đầu mỉm cười với hai người còn lại: “Tối nay em mời, coi như ăn mừng một chút.”

 

Mời được Diêm Đình Lâm, niềm vui này thật sự khó diễn tả thành lời.

 

“Đã nói với Chu Thời Diệc chưa?” Diêm Đình Lâm hỏi.

 

“Chưa. Về rồi em sẽ tạo bất ngờ cho anh ấy.”

 

Cả nhóm xuống xe, đến nhà hàng sân thượng của khách sạn.

 

Bữa ăn này vốn được đặt trước để tiễn Diêm Đình Lâm, không ngờ cuối cùng lại chuyển bại thành thắng.

 

Diêm Đình Lâm ngắm hoàng hôn, sắc trời như tương cà đặc sánh, nhuộm rực cả nửa vùng trời phía tây.

 

Rực rỡ chói lóa.

 

Chung Ức nâng ly chúc anh: “Cảm ơn anh.”

 

“Em nên cảm ơn chính mình trước.” Diêm Đình Lâm hạ ly, cụng ly với cô, “Kinh Hòa phải cảm ơn em, Khôn Thần càng phải. Còn Thẩm Trì… chắc cả đời này khó mà quên được em.”

 

Ninh Khuyết đùa: “Vậy chẳng phải thành hắc nguyệt quang sao?”

 

Cả nhóm bật cười.

 

(chú thích: “Hắc Nguyệt Quang” nghĩa là ánh trăng tối, để chỉ một người có thể thu hút người khác nhưng lại mang đến cảm giác bất an hoặc tiêu cực, trái ngược với hình ảnh “Bạch Nguyệt Quang” tươi sáng, thuần khiết và khó với tới. Trong tình yêu, có thể hiểu là kiểu người ko tốt, ko thuần khiết như bạch nguyệt quang nhưng bạn vẫn thích, vẫn vấn vương.)

 

Chung Ức chia sẻ tin vui cho anh họ và Chu Túc Tấn, cảm ơn họ vì đã hỗ trợ dữ liệu thương mại.

 

Chính những dữ liệu đó đã giúp Diêm Đình Lâm nhìn thấy tương lai của chuỗi công nghiệp bán dẫn trong nước.

 

Tối nay cô đã uống hai ly rượu vang, đến ngày cưới cũng chưa uống nhiều như thế.

 

Cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, giữ chân được Diêm Đình Lâm.

Ninh Khuyết cũng nâng ly chúc Chung Ức: “Cuối cùng thì những ngày tháng chịu đựng của anh cũng kết thúc. Trước kia anh cứ phải cúi đầu trước em, giờ thì phong thủy xoay vòng rồi.”

 

Diêm Đình Lâm cũng nâng ly, ba người cùng cụng. Anh cắt ngang lời Ninh Khuyết: “Không cần phải thế, bất cứ lúc nào cũng không thể để Giám đốc Chung cúi đầu trước tôi. Khi có bất đồng ý kiến, tôi sẽ cúi đầu.”

 

Nói rồi, anh chuyển hướng sang Ninh Khuyết: “Hôm nào tôi thật sự cúi đầu, trưa đó nhớ gắp xương cá cho tôi.”

 

Ninh Khuyết: “Thế thì không được. Lỡ cậu vì muốn ăn cá mà ngày nào cũng cúi đầu, tôi gỡ xương cá chẳng phải mệt chết sao.”

 

Diêm Đình Lâm không nhịn được, bật cười ha hả: “Bị cậu nhìn ra rồi.”

 

Chung Ức nhấp một ngụm rượu vang, cũng không nhịn được bật cười theo.

 

Hồi còn học đại học, cô từng thắc mắc vì sao mỗi lần gặp họ và Chu Thời Diệc ở buổi họp mặt cựu sinh viên, bên phía họ luôn rộn ràng tiếng cười.

 

Giờ thì cô hiểu rồi.

 

Diêm Đình Lâm thu lại tiếng cười, dốc cạn ly rượu vang trong tay.

 

Điện thoại của Chung Ức đổ chuông, là cuộc gọi từ Chu Thời Diệc, cô đứng dậy ra chỗ yên tĩnh hơn để nghe máy.

 

Trên bàn chỉ còn lại hai người họ.

 

Diêm Đình Lâm hỏi: “Đường Nặc Duẫn cũng làm ở Kinh Hòa phải không?”

 

Ninh Khuyết gật đầu: “Cậu quen à?”

 

“Biết.”

 

Ninh Khuyết từng xem qua sơ yếu lý lịch của Đường Nặc Duẫn, cô ấy từng làm việc hai năm ở Bay Area: “Hai người từng hợp tác à?”

 

“Không.”

 

(chú thích: bữa giờ quên giới thiệu về khu này. “Bay Area” là tên gọi tắt của Khu vực Vịnh San Francisco, một khu vực địa lý nằm xung quanh vịnh San Francisco, thuộc tiểu bang California, Mỹ. Nơi đây còn được ví von là thủ đô AI, nơi tọa lạc của Thung lũng Silicon, khu tập trung nhiều công ty công nghệ và startup hàng đầu thế giới.)

 

“Đừng nói Đường Nặc Duẫn cũng từng từ chối cậu, rồi trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cậu nhé?”

 

Diêm Đình Lâm liếc nhìn bạn thân: “Bầu trời nhà cậu có hai mặt trăng à?”

 

(chú thích: “Bạch nguyệt quang” có nghĩa là ánh trăng sáng, dùng để chỉ một người mà bạn từng yêu thầm, ngưỡng mộ, hoặc nhớ nhung sâu sắc, nhưng không thể có được. “Bạch nguyệt quang” thường là mối tình đầu, một người lý tưởng, hoặc một hình ảnh đẹp đẽ trong quá khứ mà bạn luôn giữ trong tâm trí, giống như ánh trăng sáng, đẹp nhưng xa vời, không thể với tới. )

 

“Vậu cậu chỉ đơn độc canh giữ một vầng trăng sáng, đúng không?”

“Nhất định phải đơn độc canh giữ. Nếu có thêm một vầng nữa thì phải bắn hạ thôi.”

Ninh Khuyết day trán, suýt chút nữa cười ra nước mắt.

 

Anh rót thêm nửa ly rượu cho Diêm Đình Lâm, tò mò hỏi: “Không phải cậu từng nói không có ai, không có chuyện gì đủ để giữ chân cậu lại sao?”

 

Diêm Đình Lâm: “Vốn dĩ không phải một người nào đó, một việc nào đó giữ tôi lại, tương lai và thử thách đã khiến tôi quyết định ở lại.”

 

Anh nhấp một ngụm rượu, rồi nói tiếp: “Cũng có thể nói là một sự kiên trì nào đó của Chung Ức đã lay động tôi.”

 

Rất hiếm người có thể khiến anh cảm động.

 

Có một người cùng chung lý tưởng đồng hành trên con đường đầy gian nan và bất định này, thì mới không cảm thấy cô đơn. Mà kiểu cô đơn này không liên quan gì đến tình cảm, nó là một dạng của niềm tin.

 

“Cậu quen Đường Nặc Duẫn thế nào?” Ninh Khuyết chuyển đề tài hỏi.

 

“Gặp trong một buổi hội thảo ngành. Cô ấy nhờ tôi cho chút lời khuyên, đang phân vân không biết nên ở lại Bay Area hay về nước. Tôi bảo cô ấy thuận theo ý mình, không hối hận là được.”

 

Giống như anh vậy, khoảnh khắc anh đưa tay ra với Chung Ức ở hội chợ triển lãm, anh biết mình sẽ không hối hận.

 

Lúc này ở góc sân thượng, cuộc gọi của Chung Ức vẫn chưa kết thúc.

Chu Thời Diệc nghe nói cô sẽ bay về Bắc Thành vào sáng mai, liền nghĩ xem nên an ủi cô thế nào.

 

Ban đầu dự định tham dự triển lãm hai ngày, vậy mà mới đi được một ngày đã quay về, chắc là hoàn toàn hết hy vọng rồi.

 

“Mấy giờ em tới? Anh ra sân bay đón.”

 

Chung Ức: “Anh không bận à?”

 

“Dù có bận đến đâu thì cũng dành ra được hai ba tiếng.”

 

Chu Thời Diệc lại nói: “Không phải đã hai ngày em chưa gặp anh rồi sao, không nhớ anh à?”

 

“Không kịp để ý.”

 

“… Không cần thành thật vậy đâu.”

 

Chung Ức mỉm cười.

 

Lúc đó Chu Thời Diệc đang trong một buổi tiệc, lo cô không vui nên đã rời khỏi phòng riêng để gọi cuộc điện thoại này.

 

“Diêm Đình Lâm từ chối em, không phải vẫn còn có anh sao?”

 

Chung Ức không bị từ chối, nhưng lại được câu nói này sưởi ấm lòng.

 

“Dù có khó đến đâu, anh cũng sẽ giúp mô hình lớn của em được triển khai, biến ước mơ của em thành sự thật.” Chu Thời Diệc nói, giọng đầy áy náy, “Có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút.”

 

Anh vừa quay đầu lại, thấy người quản lý đang đứng lại, chuẩn bị quay đi, chắc là thấy anh đang nghe điện thoại nên không tiện làm phiền.

 

“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi người quản lý.

 

Người đó quay lại: “Chu tổng, ngài muốn dùng món chính gì ạ?”

Chu Thời Diệc: “Như cũ.”

 

“Vâng ạ.”

 

Anh có thói quen ăn một tô mì cá sau khi uống rượu, thói quen này vẫn không thay đổi sau khi chia tay.

Thực ra mì cá là món cô thích ăn nhất.

Anh từ chỗ không quen ăn, dần dần trở nên quen.

 

“Anh đang đi xã giao à?”

Giọng Chung Ức vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Chu Thời Diệc đưa điện thoại lại gần tai: “Ừ. Hẹn mấy nhà cung ứng, bàn chuyện xây dựng mạng lưới sạc siêu tốc, đạt được mục tiêu bổ sung năng lượng 600km trong 10 phút.”

 

“Vậy thì cần sự hỗ trợ rất lớn từ lưới điện.”

 

“Đúng vậy.”

 

Chung Ức có hiểu biết nhất định về mảng này, mục tiêu 10 phút nạp đủ cho 600km là khả thi về mặt kỹ thuật, nhưng yêu cầu cực kỳ khắt khe. Từ pin, trạm sạc cho đến lưới điện, nhất định phải có sự phối hợp công nghệ từ nhiều bên, một phía thì không thể tự hoàn thành được.

 

Thị phần của Khôn Thần Ô tô ở phân khúc trung cấp và sơ cấp vượt qua tổng thị phần của tất cả các thương hiệu xe năng lượng mới khác. Các trạm sạc nhanh hiện có không đủ đáp ứng nhu cầu của khách hàng, việc xây dựng mạng lưới sạc siêu nhanh riêng là vô cùng cần thiết.

Tương lai giữa các hãng xe không còn là cạnh tranh sản phẩm đơn lẻ, mà là cuộc chiến hệ sinh thái, rất khó để đi đường dài chỉ bằng một lợi thế duy nhất.

 

“Hiện tại mạng lưới sạc nhanh của Duệ Trì có thể nạp được bao nhiêu trong 10 phút?”

Chu Thời Diệc đáp: “Khoảng 450km.”

 

Gần đây Thẩm Trì đang tăng cường nghiên cứu hệ thống điều phối, Khôn Thần cũng vậy. Ai có thể sớm vượt qua được nút thắt kỹ thuật, người đó sẽ tiết kiệm được lượng lớn chi phí điện năng, từ đó giảm thiểu chi phí vận hành mạng siêu sạc.

 

Chung Ức quan tâm hỏi: “Tiếp quản Khôn Thần hai tháng nay, chắc anh mệt lắm?”

 

“Cũng tạm.”

 

Làm việc đến nửa đêm gần như đã thành chuyện thường ngày, mảng ô tô là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với anh, phải bắt đầu tìm hiểu từ đầu.

 

Chung Ức nói: “Nếu lúc nào quá mệt, hãy nói với em.”

 

Chu Thời Diệc sững người trong giây lát, rồi khẽ cười: “Ừ.”

 

Anh liếc nhìn đồng hồ: “Anh vào lại đây. Ngày mai anh ra sân bay đón em.”

 

Trước khi tắt máy, anh lại hỏi: “Đi công tác hai ngày, có nhớ anh không?”

 

Chung Ức nghiêm túc đáp: “Có.”

 

“Chuyện Diêm Đình Lâm, em đừng để trong lòng.”

 

Diêm Đình Lâm không ở lại càng tốt, anh cũng đỡ bị làm phiền.

 

Chu Thời Diệc quay lại phòng riêng, đề tài câu chuyện đã từ mạng siêu sạc chuyển sang Diêm Đình Lâm, mọi người đang bàn tán vì sao anh ta lại đột ngột quay về nước.

 

“Cậu ta định về nước phát triển à? Nghe nói vẫn đang ở khu Kinh Hòa.”

 

“Chắc không đâu, nếu không, dạo này tâm trạng Thẩm Trì đã chẳng vui vẻ đến thế.”

 

Ai giành được người tài trong cuộc chiến này, người đó sẽ nắm được ưu thế lớn trong cuộc chiến truyền thông xoay quanh cuộc chiến giá cả.

Dư luận sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, cũng sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của người tiêu dùng.

 

Trong số người ngồi ở đó, có người có thông tin liên hệ của Diêm Đình Lâm, cảm thấy khó hiểu: “Dạo này hành động của cậu ta thật khó đoán, đột nhiên quay về Bắc Thành, lại bất ngờ gỡ ghim bài viết trên trang cá nhân.”

 

“Có thể đã thêm được Wechat của đối phương rồi.”

 

“Có khi đã có tình yêu mới rồi cũng nên.”

 

Giữa những lời đùa vui, Chu Thời Diệc bước vào ngồi xuống.

 

Mọi người thực ra không quá tò mò chuyện đời tư của Diêm Đình Lâm, sau khi nói đùa xong thì lại quay lại chủ đề chính, xây dựng mạng siêu sạc.

 

Sáng hôm sau, Chu Thời Diệc không đến công ty mà đi thẳng đến sân bay.

 

Đỗ tổng ở công ty chờ mòn mỏii vẫn không thấy ông chủ đến, đành gọi điện xin chỉ thị: “Chu tổng, lịch tổ chức buổi ra mắt dòng kun phải được ấn định rồi.”

 

Hôm nay đã là mùng 2 tháng 6, nếu không quyết định sớm thì tất cả tài liệu truyền thông sẽ không theo kịp, thậm chí địa điểm tổ chức cũng chưa thể xác định.

 

Trước đây những việc như lễ ra mắt sản phẩm, mọi chi tiết đều do ông quyết định, Chu Thời Diệc rất ít khi can dự. Không biết vì lý do gì, lần này anh lại đặc biệt quan tâm.

 

Chu Thời Diệc: “Chú định đi.”

 

Đỗ tổng: “…”

 

Hoàn toàn không theo kịp nhịp độ của ông chủ.

 

“Vậy thì ngày 12, sớm hơn nữa thì không kịp chuẩn bị.”

Thời gian và địa điểm tổ chức được xác định cùng lúc.

 

Khi Chu Thời Diệc đến sảnh đến trong nước tại sân bay, anh tình cờ gặp người quen.

 

Đường Nặc Duẫn cùng bạn trai cũng đến đón người thân, ba người chỉ gật đầu chào nhau.

 

Mẹ cô đã hạ cánh, Đường Nặc Duẫn khoác tay bạn trai đi vào trong.

 

Hai ngày trước mẹ cô đã về nước, trước tiên về quê thăm ông bà ngoại, rồi mới bay đến Bắc Thành.

 

Vừa gặp con gái, Dương Gia Nguyện liền ôm chầm lấy:

“Sao lại gầy thế này?”

 

“Không có gầy đâu, còn lên một ký ấy.” Bạn trai cô đang đẩy hành lý, cô khoác tay mẹ, “Sau khi chuyển đến làm việc trong khuôn viên công ty, sáng nào con cũng chạy bộ ven hồ, người săn chắc hơn, thật sự không hề gầy.”

 

Dương Gia Nguyện nửa tin nửa ngờ: “Đừng nghĩ nhiều. Mẹ sao có thể không thương con được chứ.”

 

Đường Nặc Duẫn cười: “Mẹ, con thật sự không nghĩ nhiều đâu. Cũng chẳng có thời gian mà nghĩ vẩn vơ.”

 

Bận đến mức ngay cả nước cũng không kịp uống, làm gì có thời gian mà buồn thương.

Chuyện giữa mẹ và Giang Tĩnh Uyên, với cô chẳng liên quan gì nhiều, cô cũng không muốn tốn thời gian và sức lực vào chuyện đó.

 

Chỉ là mấy hôm nay quả thật ngủ không ngon, vì nghe nói Diêm Đình Lâm đã đến khuôn viên Kinh Hòa.

Đại lão có thể sẽ gia nhập Kinh Hòa, không chỉ cô, mà cả đội ngũ của họ đều đang rất phấn khích.

 

Trùng hợp là đúng ngày Diêm Đình Lâm đáp xuống Bắc Thành, dòng trạng thái đã được ghim suốt nhiều năm của anh đột nhiên bị gỡ xuống.

 

Đi ngang qua chỗ lúc nãy, Chu Thời Diệc vẫn còn đứng đó, xem ra người anh đón vẫn chưa tới.

 

Lúc gần như sắp lướt qua nhau, đối phương vô tình ngẩng đầu lên.

Đường Nặc Duẫn chào: “Chào Chu tổng.”

 

Chu Thời Diệc khẽ gật đầu, ánh mắt không dừng lại lâu, liền thu về nhìn thẳng phía trước.

 

Anh từng xem ảnh cha vợ chụp chung với mối tình đầu thời trẻ, người vừa rồi được Đường Nặc Duẫn khoác tay, vẫn còn năm sáu phần dáng vẻ của thời trẻ.

 

Điện thoại rung lên, Chung Ức nhắn tin: 【Vừa mới hạ cánh. Đợi lâu lắm rồi nhỉ?】

 

Chu Thời Diệc: 【Không vội.】

 

Người có thể khiến anh đến sân bay từ sớm như vậy, ngoài Chung Ức ra thì chỉ có Diêm Đình Lâm.

 

Bởi vì mỗi lần Diêm Đình Lâm bảo anh ra đón, đều cố ý nói sớm hơn giờ hạ cánh.

 

Không lâu sau, ba người đẩy hành lý đi ra.

 

Chung Ức đi đầu, vừa thấy anh liền rõ ràng tăng tốc.

 

Chu Thời Diệc bước lên đón, trong đầu còn đang nghĩ nên nói gì để an ủi cô.

 

Không ngờ khi đến gần, Chung Ức sải bước lao thẳng vào lòng anh.

 

Chu Thời Diệc siết chặt vòng tay ôm lấy cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu: “Không sao đâu. Để anh nghĩ cách.”

 

Anh chưa từng mở lời nhờ vả Diêm Đình Lâm. Đợi đến khi tỷ lệ thành phẩm của quy trình tiên tiến bên bán dẫn Khôn Thần được ổn định, anh sẽ mang theo thành quả đến tìm Diêm Đình Lâm bàn chuyện. Chắc chắn vẫn còn cơ hội.

 

Chung Ức ôm eo anh, bỗng ngẩng đầu, khóe môi không giấu được nụ cười.

 

Chu Thời Diệc cũng cảm thấy có gì đó khác lạ, bình thường cô sẽ không bao giờ ôm anh kiểu này ở nơi công cộng.

Chung Ức nở nụ cười rạng rỡ: “Diêm Đình Lâm gia nhập Kinh Hòa rồi.”

 

Nói xong, cô lại vùi mặt vào ngực anh.

 

Niềm vui thế này, chỉ khi ở trong vòng tay anh, cô mới có thể thoải mái bộc lộ hết.

 

Chu Thời Diệc xoa đầu cô: “Lúc tái hợp với anh cũng đâu thấy em vui đến vậy.”

 

Diêm Đình Lâm từ phía sau bước lên, chen lời: “Cho nên mới nói, đàn ông phải biết cố gắng. Không thì chỉ còn cách than trời trách đất cả ngày.”

 

“…”

 

Ninh Khuyết bật cười, vỗ vai anh: “Đi thôi. Cẩn thận kẻo Chu Thời Diệc đá cậu đó.”

 

Diêm Đình Lâm tiện tay kéo luôn vali của Chung Ức, để hai người kia tha hồ tình tứ: “Tôi có ánh trăng chiếu rọi, sợ gì chứ?”

 

Ninh Khuyết: “Đừng có nghĩ về ánh trăng nữa. Lo mà nghĩ xem Thẩm Trì biết tin này thì sẽ diệt cậu thế nào. Cậu lừa người ta gỡ xương cá cho mấy đĩa liền đấy.”

 

“Haha! Cậu đừng có nói gở!”

 

Tin Diêm Đình Lâm gia nhập Kinh Hòa đến ngày 10 tháng 6 mới chính thức công bố.

 

Hai ngày trước đó, Tập đoàn Kinh Hòa bất ngờ thông báo điều chỉnh chức vụ của Phó chủ tịch Giả, ông sẽ không còn phụ trách mảng chip nữa.

 

Ngay lúc giới chuyên môn đang bàn tán xem ai sẽ đứng ra chủ trì mảng chip của Kinh Hòa, Diêm Đình Lâm đã tự mình đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội.

 

Việc anh chủ động công bố tin gia nhập là để dành thể diện cho Chung Ức. Anh biết trong dự án này của Khôn Thần, cô và Chu Thời Diệc đã chịu bao nhiêu áp lực.

 

Chiếc xe việt dã kia là quà cưới anh tặng Chu Thời Diệc, còn dòng trạng thái này, xem như món quà cưới anh dành riêng cho Chung Ức.

【Rất vinh hạnh được gia nhập Tập đoàn Kinh Hòa, trở thành đồng nghiệp với người mà tôi luôn ngưỡng mộ, luôn mong được hợp tác. Sau này, hợp tác vui vẻ, mong được chỉ giáo @ Chung Ức】

 

Vài phút sau, tài khoản chính thức của Kinh Hòa cũng công bố tin Diêm Đình Lâm gia nhập.

 

Tin tức này như một quả bom tấn, lập tức chấn động cả ngành bán dẫn.

 

Không ai dám tin anh sẽ quay về thật sự.

 

Giờ không chỉ quay về, anh còn cố tình tag Chung Ức, ngụ ý hai người sẽ hợp tác trong dự án xe Khôn Thần.

Cổ phiếu của Kinh Hòa và Khôn Thần ngay lập tức tăng kịch trần.

 

Giang Tĩnh Uyên nghe tin từ thông gia, con gái mấy hôm trước đưa Diêm Đình Lâm đi triển lãm bán dẫn, nhưng không có kết quả. Lo con gái tâm trạng buồn bã, ông và vợ đã kết thúc kỳ nghỉ sớm, vội vã quay về Bắc Thành.

 

Không ngờ máy bay vừa hạ cánh, đã nhìn thấy tin tức chấn động này của Kinh Hòa.

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tai-ha-rat-binh-thuong
Tại Hạ Rất Bình Thường
August 26, 2024
tich-hoa-thoi-tiet-giao-chi-luc
Tích Hoa Thời Tiết – Giảo Chi Lục
September 11, 2024
gap-dong
Gặp Đông – Kim Bính
September 4, 2024
dau-la-dai-luc-2-tuyet-the-duong-mon
Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn (Manhua)
August 29, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình