Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 55
Hai chiếc vali của Diêm Đình Lâm được đặt lên xe hộ tống, bốn người cùng lên chiếc SUV màu đen.
Hôm nay Chu Thời Diệc đích thân lái xe, Diêm Đình Lâm ôm bó hoa ngồi ghế phụ, rảnh rỗi không có việc gì làm nên ngồi đếm xem có bao nhiêu bông.
Chu Thời Diệc liếc anh một cái: “Đừng đếm nữa, đặt hàng online rồi đến tiệm lấy luôn, số lượng hoa không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.”
“…”
Cuối cùng cũng khiến anh ta bị lép vế một lần.
Diêm Đình Lâm cười: “Đặt online mà cậu còn chẳng có.”
Chu Thời Diệc không tranh cãi.
Diêm Đình Lâm nói: “Thật ra cậu nên tặng tôi một bó thì đúng hơn.”
“Tôi còn chẳng muốn nhìn thấy cậu, mua hoa cho cậu làm gì?”
“Haha.”
Hai người ngồi sau đang bàn chuyện công việc thì bị cắt ngang, Ninh Khuyết nhìn về phía ghế phụ: “Hai người đang nói gì thế?”
Diêm Đình Lâm cười đáp: “Tán dóc thôi.”
Ninh Khuyết hỏi: “Lần này về định ở lại mấy ngày?”
“Mười ngày nửa tháng, không thể lâu hơn, bên kia còn đống việc đang chờ tôi. Sau này nếu có dịp thì ở lại lâu hơn chút.”
Câu nói đó đã rất rõ ràng, anh không có ý định ở lại lâu dài.
Ninh Khuyết vốn đã đoán trước, nên không thấy có gì ngạc nhiên.
Nếu anh ta thật sự chịu về Kinh Hòa làm việc, đó mới là chuyện lạ.
Diêm Đình Lâm quay đầu nói với Ninh Khuyết: “Tôi đặt phòng khách sạn trong khu của các cậu rồi, mấy ngày tới sẽ ở cùng cậu.”
“Cậu không về nhà à?”
“Không. Tuần trước ba mẹ tôi còn ở nhà tôi mấy ngày, lỗ tai bị càm ràm muốn thủng.”
Dạo gần đây ba mẹ anh đi công tác nước ngoài, nhà chẳng có ai, ở đâu cũng vậy thôi.
Anh vốn không định đến Kinh Hòa, không muốn để Chung Ức phải lặn lội một chuyến vô ích, nên mới chủ động bay về để nói chuyện với cô.
Nếu là người khác, tuyệt đối không có được đãi ngộ như thế.
Trên chuyến bay về nước, anh không ngủ, lại tự thuyết phục mình nghiêm túc suy nghĩ thêm một lần nữa, rốt cuộc có nên gia nhập Kinh Hòa hay không. Anh thật sự rất muốn được hợp tác với Chung Ức một lần. Năm đó khiến anh chủ động đòi WeChat, không chỉ vì gương mặt cô.
Anh không hời hợt đến mức đó.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh vẫn không tìm được lý do đủ thuyết phục để khiến bản thân cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ hiện tại để chọn Kinh Hòa.
Ý định quay về của anh chỉ mới đạt đến 50%, chưa đủ để lay chuyển quyết tâm.
Trong đó, Chung Ức chiếm 20% đầu tiên, dù sao cũng chính vì cô nên anh mới phá lệ quay về.
Chu Thời Diệc chiếm 30%, trong lòng anh, người bạn này vẫn là không ai sánh bằng.
Còn lại, không thể tìm ra lý do nào đủ khiến anh sẵn lòng trở về.
Danh vọng, lợi ích, anh không thiếu.
Nếu hôm đó khi Chung Ức định bay sang Bay Area tìm anh mà không phải đi một mình, có Chu Thời Diệc đi cùng, anh đã không bay về rồi.
Để cô một mình ra về tay trắng, anh không nỡ.
Ông trời đã sắp đặt cho anh một “bạch nguyệt quang” như thế, anh ít nhất cũng phải để cô tỏa sáng, không thể để cái danh ấy trở thành vô nghĩa.
Bạch nguyệt quang của người ta được đãi ngộ thế nào, cô cũng phải có được như thế.
“Không phải cậu nói căng-tin của Kinh Hòa ngon lắm à, đã đến rồi thì tôi phải nếm thử hết mới được.” Diêm Đình Lâm nghĩ một lúc rồi hỏi Ninh Khuyết: “Bên cậu có món mì cá gì không? Cậu từng nói là ngon mà.”
Ninh Khuyết: “Mì cá vàng. Khuyên cậu đừng ăn, hóc xương cá chết luôn đấy.”
“Không sao, Chu Thời Diệc giỏi gỡ xương cá lắm, để cậu ấy gỡ cho tôi.”
Chu Thời Diệc: “… Cậu cứ chờ đấy.”
“Haha!”
Diêm Đình Lâm vòng vo nói: “Chờ không được cũng không sao, tôi nhớ Chung Ức cũng thích ăn cá mà, đến lúc đó nhờ cô ấy giúp một tay.”
Chu Thời Diệc: “Cô ấy ăn xong còn phải vào viện gắp xương cá đấy.”
Chung Ức: “……”
Diêm Đình Lâm chống cằm, suốt quãng đường cười không ngừng.
Từ ba năm trước, khi Chu Thời Diệc về nước, cuộc sống của anh trở nên đơn điệu và nhàm chán, đã rất lâu rồi anh chưa vui vẻ như hôm nay.
Điều duy nhất từng thấy thú vị, chính là dòng trạng thái ghim về việc không xin được WeChat.
“Trưa nay cứ ăn ở căng-tin các cậu đi.”
Chung Ức nói: “Đã đặt nhà hàng đón gió cho anh rồi.”
“Đừng khách sáo, căng-tin là ổn rồi.”
Vì vậy chiếc SUV không đi vào trung tâm thành phố mà rẽ thẳng vào khuôn viên Kinh Hòa.
Đến dưới khách sạn, Ninh Khuyết đi cùng Diêm Đình Lâm vào làm thủ tục nhận phòng, còn vợ chồng họ thì chờ trên xe.
Chu Thời Diệc nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi cô: “Câu vừa rồi của Diêm Đình Lâm, em nghe ra ý gì rồi chứ?”
Chung Ức gật đầu, câu nói “sau này nếu có dịp sẽ ở lại lâu hơn”, cô đương nhiên hiểu có ý gì.
Đúng như Phó chủ tịch Giả đã nói, chỉ dựa vào tình cảm để thuyết phục anh ấy, rất khó.
Chu Thời Diệc nói: “Anh quen cậu ta bao nhiêu năm rồi, cậu ta vốn không phải người sống thiên về cảm xúc.”
Nếu cảm tính, thì đã chẳng có được thành tựu như hôm nay.
Chung Ức nghiêng người về phía trước, tay khoanh lại đặt trên lưng ghế lái, cằm gác lên trên.
Khoảng cách rất gần, gần đến mức hơi thở của anh cũng bao trùm lấy cô.
Đầu ngón tay cô vô thức chọc nhẹ lên vai anh: “Em đã cố hết sức rồi thì sẽ không còn gì phải hối tiếc.” Còn chuyện Diêm Đình Lâm có đến Kinh Hòa hay không, kết quả đâu phải điều cô có thể kiểm soát.
Khi nói, hơi thở ấm nóng của cô phả nhẹ lên sau cổ anh.
Từ sau đêm đó thân mật, mỗi khi không có ai, cô đã chịu dựa sát vào anh.
Chỉ là giờ cô dựa quá gần, đầu ngón tay còn xoa nhẹ vai anh qua lớp áo sơ mi, khiến Chu Thời Diệc khó mà giữ bình tĩnh.
“Lấy cho anh chai nước.”
Chung Ức ngồi thẳng dậy, mở tủ lạnh mini dưới tay vịn hàng ghế sau: “Cà phê hay soda?”
“Gì cũng được.”
Cô lấy một chai cà phê ướp lạnh, mở nắp uống hai ngụm trước rồi mới đưa cho anh.
Đưa cà phê xong, cô lại nằm xuống ghế lái như ban nãy.
Đầu ngón tay Chung Ức tiếp tục mân mê vải áo nơi bờ vai anh, hoàn toàn không nhận ra cổ họng người đàn ông bên cạnh đang không ngừng chuyển động.
“Lần sau đừng ở trước mặt Ninh Khuyết nói em bị hóc xương cá, anh ấy không biết em từng vào viện, còn em thì biết rõ anh ấy bị hóc phải đi bệnh viện.”
Chu Thời Diệc: “Đến hóc xương cá mà hai người cũng phải ganh đua thắng thua à?”
Chung Ức cười: “Em phải giữ hình tượng của mình chứ. Hôm đó bị hóc xương, em có tỏ vẻ gì đâu.”
“Trước mặt anh thì không cần giữ hình tượng.”
“Vậy sau này ăn cá, anh giúp em gỡ xương nhé?”
“Được.” Chu Thời Diệc đưa nửa chai cà phê đang uống dở cho cô.
Chung Ức lắc đầu, không muốn uống.
Cô đang thầm tính xem nên thuyết phục Diêm Đình Lâm thế nào.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, cất hành lý lên phòng, hai người rất nhanh đã xuống lại.
Diêm Đình Lâm không gọi mì cá vàng, mà chọn một phần cá hấp.
Khi món ăn được dọn lên, anh đẩy đĩa cá về phía Chu Thời Diệc: “Cậu giúp tôi với Chung Ức gỡ xương cá.”
Ninh Khuyết cố nhịn cười, cúi đầu ăn phần đồ ăn của mình.
Chu Thời Diệc liếc anh ta: “Ăn xong bữa này thì cậu về đi, vé máy bay tôi mua cho.”
Diêm Đình Lâm cười nói: “Không được, tôi còn hẹn ăn cơm với Thẩm Trì.”
Chu Thời Diệc: “Mang theo đĩa cá này đi, để tối đến Thẩm Trì gỡ cho cậu.”
Ninh Khuyết cuối cùng cũng không nhịn được nữa, suýt nữa cười phun.
Chu Thời Diệc không buồn để ý tới Diêm Đình Lâm, chỉ gỡ nửa con cá cho Chung Ức.
Những năm gần đây, Diêm Đình Lâm hầu như đều ăn một mình, hôm nay hiếm khi mới được náo nhiệt thế này, lại còn là quây quần với những người anh quan tâm nhất.
Chung Ức dặn anh dành thời gian ngày mùng 1 và mùng 2 tháng sau: “Đi Thượng Hải với em một chuyến.”
Diêm Đình Lâm hỏi: “Dẫn anh đi xem triển lãm bán dẫn à?”
Chung Ức gật đầu: “Ừ. Nghe em nói suông thì anh sẽ không có khái niệm rõ ràng về sự phát triển của chuỗi công nghiệp bán dẫn trong nước.”
Diêm Đình Lâm suy nghĩ chốc lát: “Vậy thì đi xem thử.”
Anh chưa từng tham gia triển lãm bán dẫn nào ở trong nước, lần này coi như đúng dịp.
Làm sao mà anh không biết, Chung Ức vẫn chưa từ bỏ ý định giữ chân anh lại.
Nhưng anh đã quyết rồi, sẽ không gia nhập Kinh Hòa.
Chuyến đi Thượng Hải lần này, anh chỉ xem như đi cùng cô một chuyến.
Lúc nãy về phòng cất hành lý, Ninh Khuyết có tò mò hỏi anh: “Phải là người thế nào, hoặc chuyện gì mới có thể khiến cậu ở lại?”
Anh suy nghĩ rồi đáp: “Không có bất kỳ ai, cũng không có bất kỳ chuyện gì.”
Có lẽ do bản tính anh vốn không nhiều tình cảm, không đủ mãnh liệt, đối với chuyện yêu đương cũng chẳng quá quan tâm.
Một người như Chung Ức có thể khiến anh chủ động xin WeChat, dù bị từ chối anh cũng không để bụng, nhưng đối với anh, đã là đủ đặc biệt rồi. Cô còn không thể khiến anh ở lại, thì Chu Thời Diệc cũng không thể.
Huống hồ là những người khác.
“Triển lãm bán dẫn, cậu đi không?” Anh quay sang hỏi Chu Thời Diệc.
Chu Thời Diệc vừa gắp phần thịt cá đã gỡ xương xong cho Chung Ức, vừa đáp: “Tôi không rảnh, hai người kia đi với cậu.”
Diêm Đình Lâm vừa gỡ xương cá vừa hỏi: “Cậu bận đến mức nào mà hai ngày cũng không sắp xếp được?”
Chu Thời Diệc: “Dù có rảnh, không có việc gì làm, tôi cũng không đi.”
Diêm Đình Lâm chẳng hề tức giận, bật cười ha hả.
Nghĩ đến năm đó trời mưa to, Chu Thời Diệc dầm mưa quay ngược lại đi đón anh, anh càng cười vui vẻ hơn.
Liền ba ngày liên tục, Diêm Đình Lâm đều gọi món cá hấp đó.
Ở nước ngoài rất khó có được hương vị chuẩn như vậy.
Mười giờ tối ngày 28, anh lại gọi thêm một phần cá hấp nữa.
Ninh Khuyết vừa tăng ca xong, đến ăn khuya với anh.
Lúc này, hai buổi biểu diễn tại Bắc Thành của Lộ Trình cũng đã khép lại trọn vẹn.
Sầm tỷ đều có mặt trong cả hai buổi, chỗ ngồi ngay cạnh Quý Phồn Tinh.
Sáng hôm sau, Sầm tỷ và Lộ Trình đồng thời đăng bài, cảm ơn vì đã đồng hành suốt chín năm, sau này mỗi người đều có tương lai tốt đẹp hơn.
Chưa đầy mười lăm phút sau khi đăng, hot search bùng nổ.
Cư dân mạng thi nhau đoán lý do vì sao hai người lại “đường ai nấy đi,” trước đó hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Không chỉ cư dân mạng, cả người trong giới cũng thấy khó hiểu.
Chung Ức sớm đã biết hôm nay họ sẽ công bố chấm dứt hợp tác, nên cũng không chú ý nhiều.
Đến trưa thì nhận được cuộc gọi từ Quý Phồn Tinh, báo rằng mọi chuyện đã xử lý xong xuôi.
“Sầm tỷ cũng sắp tự mở công ty riêng rồi.”
“Ý chị là sao?”
Quý Phồn Tinh: “Chị ấy nói từ lâu đã bất đồng quan điểm với đối tác, ràng buộc quá sâu, mãi không dứt khoát được. Lần này chuyện giữa Lộ Trình và Phong Minh xảy ra, vừa hay là một cơ hội. À đúng rồi, Lộ Trình còn nhờ chị chuyển lời cho em, một là cảm ơn em, hai là… chúc em hạnh phúc.”
Lộ Trình nói câu này, có thể đã buông bỏ, có thể chưa.
Nhưng dù có buông bỏ hay chưa, thì anh vẫn phải bước tiếp.
Chung Ức: “Cảm ơn.”
Cô nhớ lại năm xưa khi cô đề nghị chia tay qua điện thoại, Lộ Trình không muốn.
Anh nói đợi anh gom đủ tiền để hủy hợp đồng thì sẽ ổn thôi, hỏi cô có thể đừng chia tay vội không.
Nhưng khi đó họ mới mười chín tuổi, ai có thể gánh nổi tương lai và giấc mơ của ai?
Ca hát là ước mơ của anh, cô kiên quyết chia tay.
Cho đến lúc chia tay, dù cô và Lộ Trình có nhiều mâu thuẫn đến đâu, cũng chưa từng buông lời cay nghiệt.
Nào ngờ khi có mâu thuẫn với Chu Thời Diệc, cả hai đều bị những lời nói thiếu suy nghĩ của đối phương làm cho tổn thương nặng nề.
Nói chuyện điện thoại với Quý Phồn Tinh xong, Chung Ức gọi cho Chu Thời Diệc.
Cô rất hiếm khi gọi cho anh vào khung giờ này, Chu Thời Diệc vừa nghe máy liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Chỉ là muốn gọi cho anh một cuộc thôi.”
Chu Thời Diệc dừng công việc trong tay lại. Hôm nay là ngày Lộ Trình và quản lý chính thức công khai giải ước, anh chưa xem hot search, nhưng chắc chắn đã lên rồi.
“Không cần cảm ơn anh, làm vậy hoàn toàn vì lợi ích thương mại.” Anh lặp lại lần nữa.
Chung Ức ngẫm vài giây mới hiểu ra ý anh, bèn giải thích: “Không liên quan gì đến Lộ Trình. Chỉ là… đột nhiên nhớ anh thôi.”
Cô nhớ anh ngay cả lúc đang làm việc, điều này khiến Chu Thời Diệc có chút bất ngờ. Trước đây cô nhắn cho anh một tin, anh trả lời xong, thì tin nhắn tiếp theo của cô có thể phải chờ hàng giờ sau mới đến.
“Nhớ anh đến mức nào?” anh hỏi.
Anh luôn có kiểu đặt câu hỏi khiến người ta trở tay không kịp.
Chung Ức đáp: “Nhiều hơn anh tưởng.”
Chu Thời Diệc đậy nắp bút lại, cũng chẳng đòi hỏi gì cao: “Nhiều là được rồi.”
Chung Ức chuyển chủ đề, hỏi: “Anh chắc chắn không đi Thượng Hải à?”
“Không đi.”
Không phải vì Diêm Đình Lâm, mà là vì: “Có nhiều việc quá, không rời đi được.”
Anh có đi hay không cũng không thay đổi được quyết định của Diêm Đình Lâm.
Câu hỏi “nhớ anh đến mức nào” kia, Chu Thời Diệc vẫn luôn để trong lòng.
Trong điện thoại không tiện hỏi nhiều, đến tối về nhà, hai người cùng làm thêm hai tiếng trong thư phòng. Thấy cô tắt máy tính, anh mới hỏi: “Trưa nay em nói nhớ anh, là nhớ đến mức nào?”
Chung Ức nhìn anh trầm ngâm, rõ ràng anh không thực sự muốn nghe cô trả lời bằng lời.
Cô đặt chuột xuống, sắp xếp gọn gàng tài liệu trên bàn, rồi đứng dậy khỏi ghế của mình, dưới ánh nhìn của anh, chậm rãi ngồi xuống lòng anh.
“Em làm thêm giờ cùng anh.” Cô làm như không có gì, nói đầy vẻ bình thản.
Lúc này tim cô đã đập loạn cả lên.
Chu Thời Diệc lại kéo cô sát vào lòng hơn, để cô ngồi vững trên đùi mình.
Anh ôm lấy eo cô bằng một tay, tay còn lại vỗ nhẹ lưng cô: “Kết hôn đã mười ngày rồi, sao giờ ngồi vào lòng anh vẫn còn căng thẳng thế?”
“Em không căng thẳng.”
Chung Ức không nói dối, bản thân cô cũng cảm thấy mình đã thả lỏng rồi.
Có lẽ so với trước đây, vẫn chưa đủ tự nhiên.
Hồi đó cô có thể vô tư nghịch ngợm trong lòng anh, chỉ vì anh vô tình làm rơi túi vải của cô, mà cô cũng có thể nằm trong lòng anh giả vờ nghiêm túc tính toán nửa ngày.
Cô nói: “Có lẽ lúc đó còn nhỏ, thích làm nũng.”
“Giờ cũng đâu có lớn gì.” Chu Thời Diệc ôm lấy cô, xoay ghế lại, để cô nghiêng người về phía màn hình, không ảnh hưởng đến tầm nhìn của anh.
Chung Ức không mang điện thoại qua, vẫn để trên bàn của mình.
Không có việc gì làm, cô chỉ ngồi đó im lặng.
Cô quay đầu nhìn anh, đang suy nghĩ xem có nên chủ động đòi một nụ hôn không.
Chu Thời Diệc liếc cô: “Còn nhiều email chưa xử lý, em muốn làm gì thì tự làm đi.”
Chung Ức không trả lời, trực tiếp hôn anh.
Chu Thời Diệc đón lấy nụ hôn của cô, để mặc cô đẩy môi anh ra, chủ động công chiếm.
Chung Ức mút môi anh, thì thầm không rõ ràng: “Em yêu anh.”
Trước đây anh luôn không chắc cô có yêu mình không, bây giờ cô đã học cách thể hiện nhiều hơn.
Chu Thời Diệc siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, nhìn sâu vào mắt cô: “Nhiều hơn cả yêu người khác sao?”
Bao năm qua, dù là trong thương trường hay cuộc sống riêng tư, đây là điều duy nhất anh chưa từng chắc chắn.
Chung Ức tiếp tục hôn môi anh, khẽ “Dạ” một tiếng, đáp lại rõ ràng.
Chu Thời Diệc đưa tay ôm lấy sau đầu cô, làm nụ hôn càng sâu thêm.
Ban đầu Chung Ức chỉ định hôn anh rồi quay về phòng ngủ, không muốn làm phiền anh làm việc.
Nhưng cuối cùng, cô chẳng thể rời khỏi vòng tay anh.
Cô từ từ ngồi xuống thấp hơn, để anh hoàn toàn hòa vào mình.
Trong lúc đó, chiếc ghế vô tình xoay, va vào mép bàn khiến chồng tài liệu phía trên rơi xuống tung tóe đầy sàn.
Cả hai đều chẳng buồn để ý đến đống giấy tờ ấy.
Khi thế giới trước mắt cuối cùng cũng ngừng xoay vòng, Chung Ức tựa đầu lên vai anh, mệt đến mức không muốn cử động.
Từ môi đến toàn thân cô, đều là hơi thở của anh.
Chu Thời Diệc chỉnh lại dây váy ngủ cho cô, với tay lấy chiếc áo vest vắt trên lưng ghế, quấn kín cô trong lòng mình.
Chung Ức vẫn còn run nhẹ trong dư âm ngọt ngào ấy, ánh mắt lơ đãng liếc qua đống tài liệu rơi trên sàn, chợt thấy một tờ giấy chứng nhận giám định trang sức. Cô nghĩ chờ bình tĩnh lại sẽ nhặt lên xem thử đó là gì.
Nhưng còn chưa kịp hết run, Chu Thời Diệc đã bế cô trở về phòng ngủ.
Chiều hôm sau, cô, Ninh Khuyết và Diêm Đình Lâm bay sang Thượng Hải.
Diêm Đình Lâm kể tối qua ăn cơm với vợ chồng Thẩm Trì, cảm thán thế giới này đúng là nhỏ bé, hóa ra Chương Nặc Hứa chính là đối tượng liên hôn trước đây của Chu Thời Diệc.
“Thẩm Trì nghe nói mùng bốn anh sẽ về, cuối cùng cũng có thể ngủ yên rồi.”
Chung Ức hơi sững người: “Nhanh vậy sao, mùng 4 đã đi rồi à?”
“Ừ, bên kia còn một diễn đàn cần phải tham gia. Sau khi triển lãm bán dẫn kết thúc, về Bắc Thành, sẽ ăn với mọi người một bữa nữa.”
Lần sau trở lại, không biết sẽ là năm nào, có lẽ lúc đó con của Chung Ức và Chu Thời Diệc đã có thể gọi anh là chú rồi.
Khi đáp xuống Thượng Hải thì trời đã về chiều, Chung Ức về khách sạn, rút gọn lại tài liệu đã chuẩn bị mấy hôm nay, rồi gửi cho Diêm Đình Lâm.
Anh xem xong rồi trả lời: 【Cảm ơn đã cho anh nhiều tư liệu nội bộ như vậy.】
Chung Ức nửa đùa nửa thật: 【Em đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng đấy.】
Một số dữ liệu không được công khai, thậm chí là bí mật thương mại, anh họ đã ủy quyền cho cô.
Ngoài ra, một phần dữ liệu do Chu Túc Tấn cung cấp cho cô, đó là bí mật thương mại của Khôn Thần Bán dẫn.
Chu Túc Tấn nói, nếu có thể góp sức mời được Diêm Đình Lâm, những hy sinh này là xứng đáng.
Xem xong tất cả tài liệu, nội tâm Diêm Đình Lâm quả thực đã dấy lên không ít sóng gió.
Đêm đó không biết có phải do đổi khách sạn hay không, anh đã thức giấc một lần.
Sáng hôm sau trong lúc ăn sáng, anh hỏi Chung Ức: “Là điều gì khiến em dám liều đến mức, tiết lộ cả bí mật thương mại của hai công ty cho anh??”
Chung Ức cầm cà phê cụng ly: “Em tin, cho dù anh không về, cũng sẽ không đem những bí mật này đi bán.”
Diêm Đình Lâm cười: “Đội ơn vì đã tin tưởng.”
Ngoài việc tin vào con người anh, điều khiến cô càng vững tin hơn chính là sự hậu thuẫn từ ba mình, Giang Tĩnh Uyên.
Bất kể rủi ro nào, ba cũng sẽ chống lưng cho cô.
Cô nói: “Đợi anh đến triển lãm bán dẫn, anh sẽ còn choáng váng hơn nữa.”
Hiện trường đông nghịt người.
Ban tổ chức không hề biết sẽ có một “đại lão” như anh đến, bản thân anh cũng không muốn bị nhận ra, nên trước khi vào hội trường, Diêm Đình Lâm đã đeo kính râm.
Anh có tìm hiểu về triển lãm bán dẫn trong nước, nhưng chỉ giới hạn ở các số liệu trên PPT mà các bên cung cấp.
Tuy nhiên, số liệu trên giấy so với cảnh tượng hoành tráng thấy được tại hiện trường, đó là một sự tác động khác biệt một trời một vực.
Từ khâu thiết kế chip đến đóng gói và kiểm định, cho đến thiết bị và vật liệu, đã đạt được sự tự chủ trong toàn bộ chuỗi công nghiệp.
Chung Ức đưa cho anh một chai nước: “Ngành bán dẫn trong nước phát triển nhanh hơn anh tưởng đúng không?”
Diêm Đình Lâm: “Không chỉ là nhanh.”
“Tất nhiên, so với Bay Area thì vẫn còn khoảng cách. Nhưng mười năm, hai mươi năm nữa, tương lai của ngành bán dẫn chắc chắn sẽ nằm ở đây.”
Vừa nói, Chung Ức vừa tự mình mở nắp một chai nước khác: “Anh đã thấy dữ liệu của Khôn Thần Bán dẫn, tỷ lệ sản phẩm đạt chuẩn trong quy trình tiên tiến đã đạt đến 70%, thậm chí còn cao hơn. Vượt qua rào cản công nghệ chỉ là vấn đề thời gian.”
“Hiện tại các mô hình trí tuệ lái xe chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ. Muốn phát triển thành hệ thống tự lái hoàn toàn, chip hiện có không thể đáp ứng được nhu cầu tính toán siêu cao.”
Diêm Đình Lâm: “Vậy nên em muốn tự nghiên cứu chip?”
Chung Ức gật đầu: “Đúng vậy. Quá phụ thuộc vào chip nhập khẩu, sớm muộn gì cũng bị kiềm chế, không thể giao tương lai vào tay người khác được.”
(ngoài lề một chú: “Quá phụ thuộc vào việc gì đó, sớm muộn gì cũng bị kiềm chế, không thể giao tương lai vào tay người khác được”, câu nói này cũng đúng với Việt Nam trong bối cảnh hiện nay, sau sự kiện Mỹ tăng thuế nhập khẩu lên mức 20% cho những sản phẩm của Việt Nam nhập vào Mỹ, 40% cho những mặt hàng trung gian nhập vào Mỹ, mặt hàng trung gian ý chỉ những công ty nước ngoài vào Việt Nam mở công ty, mang danh hàng Việt Nam xuất đi Mỹ. Mức thuế này chính thức được công bố vào hôm nay, ngày 2 tháng 7 năm 2025.)
Về chip tùy chỉnh, Chung Ức nhìn anh, “Anh cũng biết, tốc độ lặp lại thuật toán nhanh đến mức nào, em cần chip có thể lập trình được. Tương lai chắc chắn là xu hướng này, em muốn đi trước một bước. Em biết việc này khó khăn đến mức nào, nhưng nếu đột phá được nút thắt cổ chai, sẽ giảm thiểu rủi ro chuỗi cung ứng, và cũng đảm bảo an toàn chức năng của hệ thống lái xe thông minh.”
“Mô hình lớn ban đầu của Khôn Thần đã bị em bác bỏ, tất cả khoản đầu tư cơ bản đều đổ sông đổ bể.”
“Bởi vì với em, cái gì cũng có thể hy sinh, duy chỉ có an toàn là không được. Một khi xảy ra tai nạn, mất đi không chỉ là một sinh mạng, mà là nỗi đau của một gia đình, thậm chí là hai gia đình.”
“Loại chip lập trình được mà em muốn, chỉ có anh và đội ngũ của anh mới có thể thiết kế được.”
“Mô hình lớn mà em xây dựng, cũng chỉ có anh mới có thể giúp nó được triển khai và sản xuất hàng loạt, sau này chiếm lĩnh thị phần tuyệt đối.”
Diêm Đình Lâm lặng lẽ nhìn cô, chăm chú lắng nghe.
Chung Ức nói tiếp: “Những ngày qua em cứ nghĩ mãi, rằng anh còn thiếu gì, điều gì mới có thể thu hút được anh. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có tương lai của ngành này mới có thể hấp dẫn được anh.”
“Từ nhỏ em đã muốn trở thành người được viết vào sách giáo trình chuyên ngành, để lại một dấu ấn nhẹ trong thế giới đầy màu sắc rực rỡ này. Ý nguyện ban đầu của em chưa bao giờ thay đổi. Còn anh thì sao?”
Diêm Đình Lâm cười: “Anh quả thực muốn trở thành người có thể khiến tương lai đi theo mình.”
Anh đưa tay ra: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Không chỉ Chung Ức, đến cả Ninh Khuyết cũng sững sờ.
Chóp mũi Chung Ức cay cay, cô đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ!”
–
Lời của trạm chủ: tinh thần dân tộc của mợ Nhị cực kỳ cao, viết truyện này đúng lúc Mỹ áp thuế nhập khẩu cho tất cả các quốc gia trên thế giới, và Trung chính là quốc gia đứng mũi chịu sào, bị áp thuế cao nhất.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen