Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 54

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 54
Prev
Next
 

Khó khăn lắm Diêm Đình Lâm mới về nước một chuyến, Chu Thời Diệc nhường anh, không phản bác lại.

 

Ngược lại còn bình tĩnh hỏi: “Bao giờ về? Tôi ra sân bay đón cậu.”

 

Diêm Đình Lâm mở lịch ra xem, sau đó đăng nhập vào nền tảng đặt vé máy bay.

 

Anh bưng ly cà phê trở lại bàn ăn, việc nhỏ như đặt vé không cần phiền đến thư ký, tiện tay chọn luôn: “Trưa ngày 25 tôi đáp xuống Bắc Thành, khoảng 12 giờ, cậu đến sân bay đợi tôi.”

 

25 đã đến Bắc Thành, vậy thì bên kia lúc cất cánh vẫn là ngày 24.

 

Chu Thời Diệc chưa từng biết, hóa ra ngày 24 chính là cuối tháng.

 

Diêm Đình Lâm nói tiếp: “Vé đặt xong rồi, ngày kia cậu đã được gặp tôi rồi đấy.”

 

Chu Thời Diệc: “Tôi không háo hức muốn gặp cậu đến vậy.”

 

“Haha!”

 

Tâm trạng Diêm Đình Lâm rất tốt, nhớ lại ngày 22 tháng 3 ba năm trước, anh từng đội mưa đi đón Chu Thời Diệc. Ai ngờ xe lại không chịu hợp tác, giữa đường hỏng máy, cuối cùng thành ra Chu Thời Diệc phải đội mưa đi ngược lại đón anh.

 

Anh nhấp ngụm cà phê, cảm thán: “Thế nên đàn ông vẫn phải cố gắng hơn nữa. Nếu cô ấy không nhìn thấy cậu, chứng tỏ cậu vẫn chưa đủ xuất sắc.”

 

Chu Thời Diệc: “… Cậu ăn sáng đi.”

 

Diêm Đình Lâm cười thành tiếng: “Ngày kia gặp.”

 

Nghĩ đến sắp được gặp Chu Thời Diệc, ly cà phê sáng nay cũng trở nên thơm ngon hơn hẳn.

 

Tắt điện thoại, anh điều chỉnh lại quyền hạn bạn bè của Chu Thời Diệc. Trước đây anh không xem trạng thái của Chu Thời Diệc, cũng không cho đối phương xem mình. Bây giờ anh tắt chức năng “không cho cậu ấy xem tôi”, từ nay vòng bạn bè chính thức mở ra cho Chu Thời Diệc.

Anh vừa uống cà phê vừa cười, tiện tay đăng lên vòng bạn bè một trạng thái: 【Bắc Thành có người đang đợi tôi.】

 

Rất nhanh, bên dưới đã có bình luận.

 

Thẩm Trì: 【Tôi đang đợi cậu đây, bao giờ về?】

 

Diêm Đình Lâm: 【Thôi cậu đừng đợi nữa, tôi sợ cậu lại dọa tôi chạy mất.】

 

Thẩm Trì: “……”

 

Anh có hai điều canh cánh trong lòng, một là Chung Ức, còn lại chính là Diêm Đình Lâm.

 

Vài năm trước, Duệ Trì thành lập trung tâm nghiên cứu phát triển chip, hội đồng quản trị muốn mời Diêm Đình Lâm về, nhưng đã bị anh ngăn lại. Phó chủ tịch Kinh Hòa đích thân đến mời, Diêm Đình Lâm thậm chí không thèm mở điều kiện, một “ngôi miếu nhỏ” như Duệ Trì càng không cần phải cân nhắc.

 

Thẩm Trì: 【Thật sự sẽ về?】

 

Diêm Đình Lâm: 【Ừ.】

 

Thẩm Trì: 【Về gặp nhé.】

 

Diêm Đình Lâm: 【OK】

 

Thẩm Trì cất điện thoại đi, lúc này rượu vang được đưa lên. Anh không để nhân viên mở, tự mình cầm lấy dụng cụ, từ tốn mở chai, ngẩng đầu nhìn vị hôn thê ngồi đối diện: “Diêm Đình Lâm sắp về nước.”

 

Một nhân vật tầm cỡ như Diêm Đình Lâm, danh tiếng trong giới bán dẫn cực kỳ lừng lẫy, không ai không biết. Thời đại học, Chương Nặc Hứa thường xuyên đọc tin tức về việc khởi nghiệp của anh, đúng là một kỳ tài.

 

Đường Nặc Duẫn, sư muội của cô, người mà cô ấy ngưỡng mộ nhất chính là Diêm Đình Lâm.

 

Sư muội nói, sự nghiệp của đại lão dù vô cùng huy hoàng, nhưng đường tình duyên lại lận đận. Đến tận bây giờ, trạng thái ghim trên vòng bạn bè của Diêm Đình Lâm vẫn là: “Cô ấy không cho tôi WeChat. Bây giờ vẫn chưa cho.”

 

Họ đều tò mò, rốt cuộc là ai đã từ chối Diêm Đình Lâm.

Có người suy đoán, cô gái kia chắc là người ngoài ngành, không biết Diêm Đình Lâm trong giới lợi hại đến mức nào.

 

Mở xong nút chai, Thẩm Trì bảo phục vụ đem hai ly chân cao lại.

 

“Anh đã hẹn ăn cơm với Diêm Đình Lâm rồi, em muốn đi cùng không?”

 

Chương Nặc Hứa đáp: “Chắc chắn phải đi, không thì em sợ anh không đỡ nổi mấy câu nói của anh ấy.”

 

“…”

 

Người phục vụ đang đứng bên cạnh, Thẩm Trì không muốn đấu khẩu thêm với cô.

 

Anh rót hai ly rượu vang xong đặt lên khay, ra hiệu với phục vụ: “Phiền anh mang sang bàn số 2.”

 

“Vâng, Thẩm tiên sinh.”

 

Cho đến khi rượu vang được đưa tới, Chung Ức mới phát hiện ra Thẩm Trì cũng ở đây, cô gái khí chất ngồi đối diện hẳn là vị hôn thê của anh, Chương Nặc Hứa, người từng có hôn ước với Chu Thời Diệc.

 

Thẩm Trì nâng ly rượu lên từ xa, uống cạn nửa ly rượu vang trong một hơi.

 

Chung Ức cũng nâng ly lên, hơi nghiêng ly đáp lễ từ xa, tượng trưng nhấp một ngụm nhỏ.

 

“Người đối diện Thẩm Trì là Chương Nặc Hứa à?” Cô hỏi Chu Thời Diệc.

 

“Ừ.”

 

Bình thường Chung Ức không uống rượu, Chu Thời Diệc lấy ly rượu vang của cô sang bên cạnh, đổi thành một ly nước ấm cho cô.

 

Anh nhấp một ngụm từ ly rượu vang vừa lấy của cô: “Anh và em dù không hợp đến đâu, cũng không ảnh hưởng đến việc anh yêu em. Em xem Thẩm Trì và Chương Nặc Hứa, không hợp nhau vẫn thành vợ chồng đó thôi.”

Chung Ức: “… Sao tự nhiên lại nói chuyện này?”

 

“Không có gì.”

 

Anh chỉ muốn cô hiểu rằng, dù hợp hay không hợp, anh cũng chỉ yêu mỗi mình cô.

 

Nếu không hợp, anh sẽ từ từ thay đổi.

 

Chu Thời Diệc chuyển sang nhắc tới Thẩm Trì: “Em quen cậu ta à, có phải đã từng từ chối hợp tác với cậu ta?”

 

Chung Ức khẽ “Ừa” một tiếng.

 

Chu Thời Diệc đặt ly rượu xuống, gọi phục vụ tới, thanh toán luôn cả bàn số 6.

 

Rõ ràng lúc đầu nói Chung Ức mời, cuối cùng lại là anh trả tiền.

 

Chưa tính đến các món ăn, chỉ riêng chai rượu vang Thẩm Trì gọi đã không rẻ rồi.

 

Cô không hỏi anh tổng cộng bao nhiêu, trên đường về nhà trực tiếp gửi lì xì cho anh.

 

“Bao nhiêu tiền thế?”

 

“Hai trăm.”

 

Chu Thời Diệc khóa màn hình, chưa nhận tiền, nghiêng đầu nhìn cô: “Có phải chuyển nhiều quá rồi không?”

 

Chung Ức không đáp lời, trước kia cô chỉ chuyển có năm hào.

 

Chiếc xe lao nhanh, cô nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa xe.

 

Nếu là trước đây, anh chắc chắn không dễ dàng bỏ qua như thế này. Nhưng hôm nay lại dễ nói chuyện hơn hẳn, khi về đến nhà anh đã nhận cái lì xì đó.

 

Lúc ấy, Chung Ức đang tắm, hương thơm ngọt dịu của tinh dầu dần lan tỏa trong không khí.

Ngâm mình khoảng hai mươi phút, Chung Ức vừa định đứng dậy thì cửa phòng tắm bị gõ hai tiếng từ bên ngoài, không đợi cô trả lời, cửa đã bị đẩy thẳng vào.

 

Chu Thời Diệc bước đến bên bồn tắm, xắn tay áo sơ mi lên.

 

Anh không nói một lời, giống như trước đây, nhẹ nhàng bọc cô lại rồi bế ngang lên.

 

Chung Ức vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm giác thân mật như vậy đã xa xôi đến mức cô gần như quên mất.

 

Đi tới bên giường, cô nhẹ nhàng hôn lên bên má anh.

 

Chu Thời Diệc đặt cô nằm xuống giường, lúc này mới hỏi rõ câu hỏi mà lúc ở nhà hàng chưa hỏi: “Vì sao lại từ chối hợp tác với Thẩm Trì?”

 

Chung Ức đáp: “Anh biết mà.”

 

Chu Thời Diệc cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Anh không biết.”

 

Anh đoán có lẽ liên quan đến Khôn Thần, nhưng không chắc chắn đến vậy.

 

Lúc đó bọn họ đã chia tay, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có tương lai với anh.

 

Chung Ức nhìn thẳng vào mắt anh, đáp khẽ: “Bởi vì bất kể lúc nào, em đều không muốn anh khó chịu. Cho dù em không thể chúc phúc anh ở bên cạnh người khác, nhưng vẫn hy vọng anh và gia đình anh luôn được bình an thuận lợi.”

 

“Cảm ơn em.”

 

Chung Ức khẽ lắc đầu.

 

Chu Thời Diệc cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Sau khi chia tay, cô vẫn luôn nghĩ cho anh như thế, đây là điều anh chưa từng nghĩ tới.

 

Không kìm được, Chung Ức vòng hai tay quanh cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn, mút lấy đầu lưỡi anh.

Chu Thời Diệc cũng đáp lại cô, môi lưỡi dây dưa, cảm giác tê dại lan truyền. Những ngày trước tuy cũng thân mật nhưng chưa từng hôn nhau quyến luyến thế này.

 

Trước mặt người ngoài, cô luôn lạnh nhạt xa cách, chỉ riêng với Chu Thời Diệc mới thích làm nũng, dính lấy anh.

 

Hôn vẫn chưa đủ, Chu Thời Diệc lại rời khỏi môi cô.

 

Chung Ức không buông, lại chủ động hôn lên, khẽ cắn nhẹ môi anh: “Em chưa từng hết yêu anh.”

 

Chu Thời Diệc: “Nhẹ chút, đừng cắn rách, nếu không lát nữa làm sao hôn chỗ này được.”

 

Nói xong, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm xuống dưới lớp khăn tắm.

 

Chung Ức theo bản năng co người lại, vô thức kẹp lấy đầu ngón tay anh.

 

Phía trên, môi cô vẫn còn dán chặt môi anh.

 

Khoảnh khắc ấy, cô cảm giác nhiệt độ cơ thể mình như thể thiêu cháy người khác, âm thầm điều chỉnh hơi thở, còn tay anh vẫn chưa hề rút ra.

 

Vừa khi Chung Ức rời khỏi môi anh, Chu Thời Diệc lại hôn xuống, thì thầm: “Muốn anh hôn không?”

 

Cô im lặng.

 

Đâu phải là hôn môi, cô biết trả lời thế nào đây?

 

Chắc chắn là muốn rồi.

 

Trước đây, bọn họ đã từng thân mật như thế.

 

Chu Thời Diệc rời khỏi môi cô, hôn xuống phía dưới.

 

Người đàn ông cúi đầu hôn sâu xuống, trái tim Chung Ức lập tức đập nhanh dồn dập.

 

Trên môi và chóp mũi của Chu Thời Diệc đều ngập tràn mùi tinh dầu ngọt ngào, giống như hương đào trắng, lại như mùi quýt thoảng hòa quyện vào một tầng mật ngọt ngào của riêng cô.

Trước đây thân mật như thế, là niềm vui thú giữa người yêu với nhau.

 

Còn bây giờ, là muốn giúp cô sớm thoát khỏi sự xa cách giữa hai người.

 

Muốn cô hiểu rằng, anh vẫn luôn yêu cô như thế.

 

Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.

 

Chỉ còn lại tiếng rên rỉ khe khẽ của Chung Ức, và âm thanh môi lưỡi hòa quyện ướt át của anh.

 

Chu Thời Diệc nắm lấy một tay cô đan chặt, trong lúc ngắt quãng giữa những nụ hôn, nhẹ giọng nói: “Lần sau đừng chuyển hai trăm nữa.”

 

Chung Ức “ừ” một tiếng.

 

“Chẳng phải em thấy sau ba năm chia cách, chúng ta đã trở nên xa lạ, không còn như xưa nữa sao? Trước kia em chuyển bao nhiêu, giờ cứ chuyển y thế.” Ngừng một chút, Chu Thời Diệc tiếp tục vừa hôn vừa nói: “Đừng nghĩ anh xa cách, anh vẫn yêu em như trước.”

 

Toàn thân Chung Ức như có dòng máu nóng đổ dồn xuống dưới.

 

Cô điều chỉnh hơi thở một lúc, rồi thuận theo lời anh mà lên tiếng: “Dù sống chung, buổi trưa anh vẫn phải gọi điện cho em.”

 

Chu Thời Diệc nuốt xuống ngụm nước trong miệng, lại hôn lên cô một cái rồi mới trả lời: “Được.”

 

Chung Ức đã kiệt sức sau mấy ngày liên tục, mai còn phải đi làm, Chu Thời Diệc hôn cô một lúc rồi dừng lại, không tiếp tục thêm gì nữa.

 

Anh ngồi dậy, cầm lấy chai soda trên tủ đầu giường, ngửa cổ uống mấy ngụm.

 

Chung Ức tưởng anh súc miệng, không ngờ anh lại nuốt thẳng.

 

Khi đã dần lấy lại cảm giác sau cơn tê dại, cô đưa tay ra với anh.

 

Cuối cùng cũng là cô chủ động đòi ôm anh.

Chu Thời Diệc đặt chai soda xuống, cúi người ôm cô vào lòng.

 

Chung Ức tựa vào ngực anh, người đàn ông quen thuộc của quá khứ, tối nay cuối cùng đã trở lại một chút.

 

Chiều hôm sau, Khôn Thần Ô tô lại triệu tập cuộc họp chiến lược cấp cao.

 

Buổi họp báo ra mắt mẫu xe SUV tầm trung vốn dự kiến diễn ra vào đầu tháng 7, được quyết định dời lên đầu tháng 6.

 

Dòng Kun là mẫu xe bán chạy nhất của Khôn Thần trong những năm gần đây, phiên bản mới nhất năm nay đã được thay đổi toàn diện: từ nội thất đến cụm đèn trước, đến cả ngoại hình xe đều được nâng cấp toàn bộ.

 

Hiện tại, các mẫu xe cao cấp của hãng không có ưu thế cạnh tranh, Chu Thời Diệc quyết định đẩy nhanh lịch phát hành dòng Kun.

 

Đỗ tổng hỏi: “Vậy thời gian cụ thể của buổi họp báo là ngày mấy tháng 6?”

 

Chu Thời Diệc chỉ đáp: “Tạm thời chưa xác định.”

 

Đỗ tổng cau mày: “Đến cả tôi mà cũng không cho biết sao?”

 

Không đến mức ấy chứ, ông đâu phải loại người đi rò rỉ thông tin.

 

Từ lúc tốt nghiệp ông đã vào làm ở Khôn Thần, từng bước đi đến ngày hôm nay, thời gian gắn bó với công ty còn dài hơn cả thời gian bên vợ mình.

 

Chu Thời Diệc: “Ngay cả tôi cũng chưa biết.”

 

Đỗ tổng: “…”

 

Chu Thời Diệc vẫn chưa chắc liệu Diêm Đình Lâm có chịu ở lại không. Nếu anh ấy đồng ý tham gia vào dự án của Khôn Thần, sẽ công bố tin tức anh ấy gia nhập trước, sau đó mới xác định thời điểm ra mắt mẫu xe mới.

Anh và Đỗ tổng là hai người rời phòng họp sau cùng, vừa về tới văn phòng thì đã thấy cha đang đợi.

 

Hai ngày nay, Chu Vân Liêm vẫn luôn theo dõi cuộc chiến giá giữa Khôn Thần Ô tô và Duệ Trì. Đến đời con cháu bây giờ, cách đánh trận trên thương trường đã hoàn toàn khác thời của họ. Ngày trước còn có chút uyển chuyển, bây giờ thì hận không thể trực tiếp bóp cổ đối thủ.

 

Ông đã xem hot search của Thẩm Trì, cảm thấy con trai mình chỉ thiếu nước tự dán tên vào phía sau cụm từ đó.

 

“Buổi ra mắt dòng Kun tốt nhất đừng đẩy sớm.”

 

Chu Thời Diệc ngồi xuống đối diện cha: “Con có lý do riêng để đẩy sớm.”

 

Trên bàn trà có hai ly trà, anh cầm một ly đặt trước mặt cha: “Ba với mẹ lại có chuyện gì à?”

 

Nếu là việc công, cha anh chắc chắn sẽ bảo thư ký gọi anh qua.

 

Chủ động tới tận văn phòng của anh, mười phần thì đến tám chín là chuyện trong nhà.

 

Chu Vân Liêm nói: “Mẹ con đòi ly hôn với ta.”

 

Chu Thời Diệc chẳng hề ngạc nhiên, bình thản hỏi: “Vì sao?”

 

Chu Vân Liêm khó mở lời: “Mẹ con bảo ba phải khai hết mấy mối tình trước kia, không nói thì không cho gần, nói ra rồi thì đòi ly hôn.”

 

Đúng là họa từ trên trời rơi xuống, chẳng hiểu Giang Tĩnh Uyên nhiều chuyện làm gì, cứ phải nói ông từng quen không chỉ một người.

 

Chu Thời Diệc: “Vậy thì ly hôn đi.”

 

“Con là con trai mà nói gì vậy hả?”

 

Chu Vân Liêm xoa sống mũi: “Tính khí mẹ con như thế, ta còn chưa chê mẹ con đâu đấy.”

Chu Thời Diệc vừa uống trà vừa nói: “Nói tới nói lui, chẳng phải là ba không muốn ly hôn sao?”

 

“……”

 

Chu Vân Liêm quả thật không muốn ly hôn, nếu không đã chẳng tới tìm con trai.

 

Chu Thời Diệc: “Ba tìm nhầm người rồi, tìm con vô ích. Cho dù ba có khóc lóc thề thốt ăn năn hối lỗi trước mặt con, thì mẹ con cũng đâu có nhìn thấy.”

 

“……”

 

Chu Vân Liêm tức nghẹn, đây đúng là đứa con trai ông nuôi dạy ra, chẳng thèm quan tâm ông, chỉ giỏi châm chọc mỉa mai.

 

Chu Thời Diệc đặt ly trà xuống, đứng dậy, lấy từ ngăn kéo ra hai tấm vé xem hòa nhạc.

 

Hôm qua bận quá nhiều việc, anh chưa kịp đưa cho mẹ.

 

Anh đưa vé cho ba: “Cùng mẹ đi nghe ca nhạc đi.”

 

Chu Vân Liêm nhìn thấy là vé concert của Lộ Trình, liền nói: “Ta chưa từng nghe nhạc của Lộ Trình.”

 

“Trước khi ba tiếp quản đội đua, mẹ cũng chưa từng xem giải đua xe F1 bao giờ.”

 

Chu Vân Liêm im lặng.

 

Chu Thời Diệc kể lại lý do Lộ Trình hủy hợp đồng với công ty quản lý cũ, rồi nói tiếp: “Ông chủ đội đua F1 cùng vợ xuất hiện ở buổi concert cũng có thể tăng độ hot cho chương trình. Mẹ thấy ba giúp được gì đó cho con, biết đâu sẽ nương tay với ba hơn một chút.”

 

Chu Vân Liêm nghẹn lời.

 

Vì đúng là như vậy thật.

 

Giờ đây trong lòng vợ ông, ông chỉ còn lại tác dụng là tranh thủ lợi ích cho con trai.

 

Chu Thời Diệc hỏi ba còn chuyện gì khác không: “Con còn phải làm việc.”

 

Chu Vân Liêm dặn dò: “Cuộc chiến giá cả giữa con với Thẩm Trì, cũng nên tiết chế một chút, đừng để đến cuối cùng không thu dọn nổi cục diện.”

 

“Con biết chừng mực.”

 

Chu Vân Liêm cầm vé concert rời đi, cho đến khi vào thang máy, vẫn nhìn chằm chằm vào vé.

Bảo ông chủ động đi xem concert cùng Thời Phạn Âm, lời này thật khó nói ra.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, ông chỉ còn cách lấy Chung Ức ra làm cớ, nói là tấm lòng hiếu thảo của con bé, nếu không đi thì phụ tấm lòng ấy.

 

Lúc này, Chung Ức đang họp thì hắt xì hơi liền hai cái, vội che mũi lại, suýt nữa thì nước mắt trào ra.

 

Ninh Khuyết quan tâm hỏi: “Cảm rồi à?”

 

Chung Ức lắc đầu: “Chắc là không phải.”

 

Tối qua cũng không bị nhiễm lạnh.

 

Có Chu Thời Diệc ở bên cạnh, cô không thể bị lạnh được.

 

Buổi thảo luận hôm nay được tổ chức riêng để bàn cách giữ chân Diêm Đình Lâm.

 

Phó chủ tịch Giả của Kinh Hòa, người phụ trách mảng chip, cũng tham dự, chia sẻ kinh nghiệm lần trước bay sang vùng vịnh mời Diêm Đình Lâm.

 

“Cậu ta chịu nói chuyện với cô, nghĩa là vẫn còn hy vọng, nhưng hi vọng thì rất mong manh.” Phó chủ tịch Giả được coi là người khá hiểu rõ Diêm Đình Lâm, “Chỉ dựa vào tình cảm để mời, rất khó.”

 

Chung Ức dĩ nhiên biết rõ, nên đã chuẩn bị từ sớm: “Ngày 1 đến 3 tháng sau, triển lãm bán dẫn ở Thượng Hải, tôi dự định sẽ đi cùng Diêm Đình Lâm một chuyến.”

 

Phó chủ tịch Giả gật đầu: “Được. Bên Kinh Hòa chúng ta cũng có gian hàng.”

 

Ông nhìn sang Ninh Khuyết: “Đến lúc đó cậu cũng đi cùng.”

 

Ninh Khuyết gật đầu: “Vâng.”

 

Trưa ngày 25, Ninh Khuyết cũng cùng Chung Ức và Chu Thời Diệc ra sân bay đón vị “tổ tông” này.

 

Tối hôm đó, Chung Ức nói với anh là Diêm Đình Lâm sắp về, anh còn tưởng cô nói đùa, cho đến khi nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Diêm Đình Lâm.

 

Mười hai giờ ba mươi lăm phút, Diêm Đình Lâm đẩy hai chiếc vali to từ cửa hải quan đi ra.

 

Anh đi một mình, không mang theo ai cả.

 

Chu Thời Diệc nhìn người đang đến bằng ánh mắt nhàn nhạt, hôm nay không còn tùy tiện như mọi khi, ăn mặc chỉnh tề, đeo kính râm, tóc tai cũng được chăm chút gọn gàng.

Không biết còn tưởng anh về nước để xem mắt.

 

Ninh Khuyết và Diêm Đình Lâm đã sáu, bảy năm không gặp, hai người ôm nhau một cái.

 

“Cuối cùng cũng chịu về rồi.”

 

“Có người đợi tôi, đương nhiên phải về, không về chẳng phải khiến người ta đau lòng sao.”

 

“Tim Thẩm Trì bị cậu làm thủng như cái rổ rồi, rò rỉ khắp nơi.”

 

“Ha ha.”

 

Chung Ức đặc biệt mua hoa ra sân bay đón anh, đưa cho anh: “Chào mừng anh trở về.”

 

“Cảm ơn.” Diêm Đình Lâm hai tay nhận lấy, “Thật không dám nhận.”

 

Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái, phát hiện khi nói chuyện với Chung Ức thì giọng điệu của Diêm Đình Lâm lại rất đứng đắn, đàng hoàng.

Mấy người cùng nhau đi về phía cổng ra.

 

Diêm Đình Lâm cầm bó hoa chưa đến nửa phút, đã đưa sang cho Chu Thời Diệc: “Giúp tôi cầm một lát, cầm cho chắc vào đấy.”

 

Chu Thời Diệc: “…”

 

Rõ ràng đối phương đang cố tình khoe mẽ.

 

Biết làm sao được, anh đành cầm lấy.

 

Diêm Đình Lâm lấy điện thoại ra, cười nói với Chung Ức: “Hình như chúng ta vẫn chưa có cách liên lạc với nhau thì phải.”

 

Chung Ức cũng mỉm cười, như để xin lỗi: “Tôi thêm anh nhé.”

 

Kết bạn xong, Diêm Đình Lâm liền đổi ghi chú, tiện tay bỏ ghim dòng trạng thái trước đó.

 

Ban đầu chỉ vì thấy cuộc sống tẻ nhạt, nên anh mới ghim bài đăng thú vị đó.

Cả đời này anh toàn đi từ chối người khác, luân hồi nhân quả, cũng để anh nếm thử cảm giác bị người khác từ chối.

 

Ngoài Chu Thời Diệc và Ninh Khuyết, không ai biết người từng từ chối anh là ai.

 

Chung Ức và Ninh Khuyết đi phía trước, vừa đi vừa bàn về việc điều chỉnh thông số kỹ thuật.

 

Diêm Đình Lâm nghiêng đầu hỏi Chu Thời Diệc: “Ngày trước Chung Ức xóa cậu, sau này là ai chủ động kết bạn lại trước?”

 

“……”

 

Chu Thời Diệc liếc anh: “Tôi sẽ nhịn cậu vài ngày.”

 

Diêm Đình Lâm cười phá lên, đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên thú vị.

 

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

noi-tru-an-binh-yen
Nơi Trú Ẩn Bình Yên – Nghê Đa Hỉ
October 22, 2024
freud-cua-anh-mong-tieu-nhi
Freud Của Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 25, 2024
thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
tich-hoa-thoi-tiet-giao-chi-luc
Tích Hoa Thời Tiết – Giảo Chi Lục
September 11, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình