Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 51

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 51
Prev
Next
 

Chu Thời Diệc chủ động đưa tay ra bắt, bắt tay đối phương.

 

“Chào Chu tổng, rất hân hạnh được gặp anh.” Lộ Trình khách sáo chào hỏi, không quên cảm ơn anh đã ủng hộ buổi concert đầu tiên ở Giang Thành của mình.

 

Chu Thời Diệc đáp: “Khách sáo quá. Đó là việc nên làm.”

 

Đỗ tổng ở bên cạnh lại nhiệt tình giới thiệu Chung Ức: “Đây là phu nhân của tổng giám đốc chúng tôi.”

 

Chung Ức đưa tay ra: “Nghe danh đã lâu.”

 

Lộ Trình cũng đáp lại: “Nghe danh đã lâu.”

 

Trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

 

Ánh mắt của Chu Thời Diệc luôn dõi theo Chung Ức. Đêm giao thừa năm cô và Lộ Trình chia tay, cô ấy từng nói với anh rằng đã lâu không gặp Lộ Trình, cô ấy nói rất tiếc, đáng lẽ nên bay về gặp mặt.

Từ lời nói của cô ấy, anh có thể nghe ra nỗi nhớ Lộ Trình của cô ấy vào lúc đó.

 

“Em bảo không đến mà?” Anh hỏi.

 

Chung Ức nhìn anh: “Ngày quan trọng thế này, sao em có thể không đến?”

 

Đỗ tổng chen vào, tranh thủ châm chọc ông chủ: “Đúng rồi đó, không biết Chu tổng nghĩ gì nữa.”

 

Nói thế nhưng trước mặt người ngoài cũng không nên làm mất mặt sếp, ông nhanh chóng dừng lại, quay sang Chung Ức: “Chỗ ngồi Chu tổng vẫn luôn để dành cho cô, ngay giữa hàng ghế đầu tiên.”

 

Chung Ức đương nhiên sẽ không cảm ơn Chu Thời Diệc, khi ánh mắt hai người giao nhau, những điều cô ấy muốn nói đều đã tan vào trong ánh mắt đó.

Đỗ tổng dặn Dương Hi: “Lát nữa dẫn Giám đốc Chung tới, trên ghế dán tên tổng giám đốc Chu.”

 

Dương Hi hoàn hồn, vội vàng đáp: “Vâng ạ.”

 

Thảo nào vừa rồi cô nghĩ mãi, không nhớ ghế khách mời có tên Chung Ức.

 

Chưa kịp để Dương Hi dẫn người đi, Chu Thời Diệc đã chủ động: “Cô cứ làm việc đi, để tôi đưa cô ấy qua.”

 

Dương Hi: “…Vâng, cảm ơn Chu tổng.”

 

Ai mà dám nghĩ, có ngày ông chủ Khôn Thần lại giúp cô san sẻ công việc.

 

Chu Thời Diệc đi cùng Chung Ức vào hội trường, Chiêm Lương và bảo vệ đều dừng lại ở hậu trường đợi.

 

Từ cửa phòng VIP đến sảnh họp báo chỉ mấy chục mét, quãng đường này chỉ có hai người họ.

 

Chung Ức nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nắm lấy tay anh.

 

Chu Thời Diệc không nói gì, nhưng bỗng thấy an lòng lạ thường.

 

Chung Ức: “Lát nữa lên sân khấu nhớ nhìn về phía em, để em chụp ảnh cho anh.”

 

Chu Thời Diệc nhìn vào mắt cô: “Đúng là phải chụp thêm mấy tấm, trong điện thoại em chẳng còn ảnh nào của anh nữa nhỉ?”

 

Chung Ức bất ngờ quay người, ôm eo anh vừa đi vừa lùi: “Em định tìm người tháo chip cái điện thoại cũ ra, xem có tìm lại được dấu vết gì không.”

 

Dù sao cũng không thể phiền đến anh họ nữa, lần trước phục hồi ảnh cưới đã khiến anh họ phải ở phòng lab cả tháng.

 

Chu Thời Diệc không quan tâm có ai ra vào hội trường hay không, mặc kệ cô ôm lấy anh: “Đưa điện thoại cho anh, để anh nghĩ cách.”

Nếu thực sự không làm được, anh sẽ đi tìm Diêm Đình Lâm.

 

Nhưng nếu Diêm Đình Lâm biết đó là ảnh của anh bị xóa, e rằng cậu ta mừng còn không kịp.

 

Chung Ức ôm anh đi được hơn chục mét thì buông ra.

 

Cả hai không ai nhắc đến Lộ Trình, cũng chẳng cần phải nhắc thêm nữa.

 

Gặp nhau rồi, ngược lại cả hai đều cảm thấy yên tâm.

 

Hôm nay, ngoài họp báo, còn có lãnh đạo bảy, tám hãng xe khác đến ủng hộ.

 

Họ vừa cạnh tranh với Khôn Thần, lại vừa hợp tác.

 

Khôn Thần là bên cung cấp giải pháp hệ thống hỗ trợ lái thông minh cho các hãng xe này.

 

Mấy lãnh đạo hãng xe này trước đó đều từng dự đám cưới của họ, thấy hai người cùng xuất hiện, có người thân quen với Chu Thời Diệc đùa: “Quả là đang yêu cô ấy thật tốt.”

 

Cứ tưởng Chu Thời Diệc sẽ ngại ngùng né tránh chủ đề này trước mặt mọi người, ai ngờ anh lại thản nhiên đáp: “Thế đã là gì. Đợi đến lúc tôi yêu và đối xử với cô ấy tốt thật sự, tôi sẽ cho các anh biết, không giấu đâu.”

 

(chú thích: họ đang nhại lại câu nói của Chu Thời Diệc trong đám cưới, bảo rằng sẽ yêu vợ thật thật tốt.)

 

“Thế thì tôi phải chặn anh trên vòng bạn bè thôi, nghe nói Diêm Đình Lâm cũng chặn anh rồi.”

 

“…”

 

Bảo sao Diêm Đình Lâm chẳng bao giờ thả like.

 

Mọi người cười đùa xong lại quay về chuyện chính.

 

Có một lãnh đạo hỏi Chung Ức: “Giám đốc Chung, nghe nói đội của cô đang hợp tác với Khôn Thần Ô tô?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Vậy thì khả năng khái quát hóa trong môi trường phức tạp có hy vọng đột phá rồi.”

“Xin mượn lời tốt đẹp của anh.”

 

“Hôm nay mẫu xe mới mà Khôn Thần ra mắt có tích hợp hệ thống hỗ trợ lái thông minh, cô cũng tìm hiểu rồi nhỉ?”

 

Chung Ức mỉm cười đáp: “Hôm nay đến đây cổ vũ cho chồng, đương nhiên phải tìm hiểu rồi.”

 

“…Mới cưới mà, tôi cho phép hai người rải cơm chó đấy.”

 

Chu Thời Diệc lặng lẽ nhìn cô thêm mấy giây, đưa cô đến nơi rồi phải quay lại hậu trường.

 

Anh dặn dò: “Kết thúc thì đợi anh ở đây nhé.”

 

Chung Ức gật đầu: “Ừ, anh mau đi làm việc đi.”

 

Cô vừa ngồi xuống chưa lâu, buổi họp báo đã chính thức bắt đầu.

 

Điểm nhấn của mẫu xe mới hôm nay chính là hệ thống hỗ trợ lái xe thông minh được trang bị. Về xử lý dữ liệu đa cảm biến, hệ thống này đã có bước đột phá về chất lượng so với các hệ thống trước đó, giảm thiểu độ trễ không gian và thời gian xuống mức thấp nhất.

 

Tỷ lệ lỗi tương tác giữa người và máy thậm chí còn giảm gần một nghìn lần.

 

Chu Thời Diệc trên sân khấu đã giới thiệu chi tiết hệ thống hỗ trợ lái xe thông minh, và kết nối trực tiếp với hiện trường trình diễn xe thực tế.

Chung Ức vừa cầm điện thoại quay video, vừa chăm chú lắng nghe anh giải thích.

Anh vốn dĩ không có chút hứng thú nào với lĩnh vực ô tô, vì cô, anh mới tiếp quản Khôn Thần Ô tô.

 

Lúc mới kết hôn, hai người thậm chí chẳng nói được mấy câu, chắc anh cũng không muốn cứ xa cách mãi như vậy, nhưng lại không thể hạ mình trước cô, nên đành lấy lý do công việc để được gần cô hơn.

 

Bởi vậy, những phương án cô đề xuất, anh đều cố gắng hết sức để thực hiện cho bằng được.

 

Giờ nghĩ lại, đây chẳng phải là một kiểu cúi đầu khác sao.

 

Tiếp theo là phần giao lưu với đại sứ thương hiệu.

Gặp nhau ở hậu trường rồi, khi Chu Thời Diệc và Lộ Trình lại bắt tay trên sân khấu, cả hai đã bình tĩnh hơn nhiều.

 

Thấy Chu Thời Diệc vẻ mặt điềm nhiên, chẳng có biểu hiện gì khác lạ, Lộ Trình bỗng không chắc liệu anh có biết chuyện giữa mình và Chung Ức hay không.

 

Dưới khán đài, Chung Ức cất điện thoại vào túi vải, không quay nữa.

 

Trên sân khấu, người dẫn chương trình không biết hai người là tình địch, vẫn dẫn dắt theo kịch bản: “Tổng giám đốc Chu đã từng nghe nhạc của Lộ ảnh đế chưa?”

 

Câu này chỉ là khách sáo, Chu Thời Diệc chỉ cần đáp “nghe rồi” là được.

 

Nào ngờ, anh lại nói: “Đã nghe qua, còn từng đến tận nơi xem concert.”

 

Người dẫn chương trình liền tiếp lời: “Thảo nào bên ngoài đều đồn Chu tổng rất ngưỡng mộ Lộ ảnh đế, hóa ra còn trực tiếp đi ủng hộ concert.”

 

Lộ Trình vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

 

Chu Thời Diệc trả lời người dẫn chương trình: “Đúng là rất ngưỡng mộ.”

 

Câu này không phải xã giao, anh thực sự nể phục Lộ Trình có thể giữ được tâm huyết, sự trong sáng giữa vòng xoáy danh lợi.

 

Chuyện từng ghen tuông, từng canh cánh trong lòng, đến hôm nay gặp được đối phương ngoài đời, vừa rồi còn nói chuyện về tính năng xe hơi ở phòng VIP, anh bỗng cảm thấy hoàn toàn buông bỏ được.

 

Đối phương rất nghiêm túc với mọi việc, ngay cả những kiến thức chuyên môn không cần thiết phải biết, cũng thuộc lòng. Anh ấy hiểu được sự ngưỡng mộ và yêu thích của Quý Phồn Tinh dành cho Lộ Trình.

 

Như Chung Ức từng nói, lúc cô thích Lộ Trình, anh ấy đã rất chói sáng, thế nên không có chuyện cô nhớ mãi không quên khi anh đã tiếng tăm lừng lẫy.

 

Đến phần giao lưu, Đỗ tổng ngồi phía dưới bấm giờ cho hai người, tổng cộng là 13 phút 46 giây.

 

Vượt xa mong đợi của ông.

Lộ Trình quay lại hậu trường, Sầm tỷ đưa điện thoại cho anh, nói có người tìm.

 

“Ban đầu người đó nói tiếng địa phương của cậu, chị nghe không hiểu. Bảo có gì thì cứ nói với chị, anh ta lại nói là chuyện thuyền ô bồng ở thị trấn, chắc liên quan đến ông nội cậu.”

 

Lộ Trình liếc nhìn số điện thoại, không có lưu tên, là một số lạ.

 

Anh gọi lại, vừa kết nối đã hỏi đối phương là ai.

 

“Tôi là thư ký của Giang Tĩnh Uyên, cứ gọi tôi là thư ký Lý.”

 

Đối phương nói một tràng tiếng địa phương Giang Thành thuần thục.

Lộ Trình cũng chuyển sang nói tiếng địa phương, hỏi đối phương có chỉ thị gì.

 

Thư ký Lý nói: “Giang chủ tịch nhờ tôi nhắn cậu một câu: Về sau làm gì cũng đừng dễ dàng tin người khác, nhất là người quản lý của cậu.”

 

Lộ Trình giật mình, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ gọi chỉ để nói chuyện này.

 

“Có thể nói rõ hơn cho tôi biết không?”

 

“Cuối tháng ba, loạt hot search bôi xấu Chung Chước Hoa là do quản lý của cậu dùng để đè scandal của Phong Minh. Chuyện này Giang chủ tịch sẽ không truy cứu nữa, nhưng món nợ cần tính thì vẫn phải tính.”

 

Lộ Trình bừng tỉnh, bảo sao phốt của Phong Minh cách một tháng lại bị khui lên, công ty và Sầm tỷ đều bất lực.

 

“Giang chủ tịch hy vọng cậu có thể tiến xa hơn trên con đường này, sau khi cân nhắc kỹ, ngài đã bảo tôi nhắc nhở cậu.”

 

“Cảm ơn thư ký Lý, làm phiền anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến chủ tịch Giang.”

 

Cúp máy xong, trong lòng Lộ Trình vô cùng kinh hãi.

Rất lâu sau anh vẫn không thể bình tĩnh lại.

 

“Ông nội cậu sao thế?”

 

“Tuổi cao rồi mà không chịu nghỉ hưu.”

 

“Vậy tranh thủ gọi điện khuyên ông đi.”

 

Lộ Trình không trả lời, sờ vào túi áo, cầm lấy điện thoại rồi đứng dậy.

 

Sầm tỷ tưởng cậu thèm thuốc, biết hôm nay tâm trạng cậu nặng nề nên cũng không hỏi han gì thêm.

 

Một lát nữa còn đến tiết mục bàn giao xe mới, Lộ Trình vẫn phải lên sân khấu, lúc này chưa thể rời đi, Sầm tỷ đau đầu quá, dựa lưng vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Lộ Trình rời khỏi phòng nghỉ VIP, vừa ra đã gặp Chiêm Lương.

 

“Trợ lý Chiêm, anh có thuốc không?”

 

“Có.”

 

Chiêm Lương không hút thuốc, bình thường mang thuốc là để dành cho sếp.

Thực ra cũng đã lâu, sếp không hút thuốc, nhưng vì hôm nay là dịp đặc biệt, anh lo sếp cần nên mang theo một bao. Không ngờ người đầu tiên đến xin thuốc lại là Lộ Trình.

Chiêm Lương đang định đưa bật lửa, Lộ Trình xua tay: “Tôi ngửi mùi thuốc là được rồi.” 

Anh không muốn quay lại phòng VIP nữa, cũng không để trợ lý đi theo, tìm một nơi yên tĩnh để tự mình bình tâm lại.

 

Thuốc lá bị đầu ngón tay nghiền nát, rơi đầy gạt tàn.

Vứt tàn thuốc đi, anh bấm số điện thoại đã từng thuộc lòng.

Trước khi đối phương bắt máy, anh bất giác nín thở.

 

Chung Ức nhìn màn hình, số không có ghi chú, nhưng cô vẫn nhớ số cuối.

 

Anh xưa nay luôn biết giữ khoảng cách, sau khi chia tay cũng chưa từng làm phiền cô. Giờ lại gọi vào lúc này, chắc hẳn có chuyện gấp.

 

Cô nghe máy, hạ giọng hỏi: “Alo, có chuyện gì vậy?”

 

Lộ Trình suy nghĩ rất lâu nên mở miệng thế nào, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Chào em.”

 

Anh nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở, “Mạo muội hỏi một câu, Chu tổng có biết về quá khứ của em không?”

 

Ngày trước chưa từng nghĩ, sẽ có lúc hai người lại xa lạ như những người dưng.

 

Chung Ức: “Biết. Trước khi bên nhau đã biết anh là ai rồi.”

 

“Được, anh hiểu rồi.”

 

Trước khi cúp máy, anh lại bổ sung: “Những năm qua, cảm ơn em. Cũng cảm ơn Chung lão sư.”

 

“Không có gì. Sau này, mong anh luôn thuận lợi.”

 

Lộ Trình nghẹn lại nơi cổ họng: “Cảm ơn. Em xem tiếp họp báo đi, anh không làm phiền nữa.”

 

Không còn thời gian để nghĩ thêm điều gì khác, anh ép mình phải bình tĩnh lại, đứng dậy đi tìm Chiêm Lương.

 

Có một số việc, anh chỉ có thể tìm đích thân Chu Thời Diệc giúp đỡ, như vậy mới không gây hiểu lầm cho hai vợ chồng họ.

 

“Trợ lý Chiêm, phiền anh sắp xếp giúp tôi nói chuyện riêng với Chu tổng một lát được không?”

 

Chiêm Lương ra hiệu về phía cửa sau phòng hội nghị: “Chu tổng vừa xong việc.”

 

Lộ Trình quay lại, Chu Thời Diệc đã từ hội trường bước ra.

 

Hai người vào một phòng VIP khác, Chu Thời Diệc ra hiệu bảo anh cứ nói thẳng.

 

Lộ Trình đi thẳng vào vấn đề: “Tôi định hủy hợp đồng với công ty, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất khó coi.”

 

Anh thậm chí có thể tưởng tượng được trên mạng sẽ là một trận cuồng phong máu tanh như thế nào.

Sầm tỷ sẽ không để anh dễ dàng rời đi đâu.

 

“Nếu tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng, rất có thể sẽ liên lụy đến anh và Chung Ức.” Lộ Trình dừng một chút, “Cho dù không chấm dứt, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy. Sầm tỷ kiểu gì cũng sẽ phanh phui chuyện tôi từng yêu đương. Chị ta chắc chắn sẽ không tự mình tung ra, mà sẽ tìm người ‘vô tình’ để lộ cho cánh phóng viên, lúc ấy kể cả anh với Giang chủ tịch cũng khó mà tra được tận gốc.”

 

Dù sao thì, người biết mối tình đầu của anh không chỉ có mỗi Sầm tỷ, bạn học cấp ba của anh, bao gồm cả nhiều người cùng khóa đều biết.

Đến lúc đó dù có muốn tìm Sầm tỷ đối chất, cũng không có bằng chứng xác thực.

 

Chu Thời Diệc nhấp một ngụm cà phê, đúng là những tin bóc phốt trên mạng, nhiều khi thật khó truy vết.

 

Ba vợ anh cũng phải tốn không ít công sức mới tìm ra việc Sầm tỷ dùng tin của mẹ vợ anh để đè scandal.

 

Lộ Trình nói: “Khả năng của tôi có hạn, nếu chuyện bị phanh phui, tôi cũng không thể tự giải quyết được.”

 

Như Sầm tỷ từng nói, mối tình đầu đó mà bị lộ ra, đối với anh thì lợi nhiều hơn hại, nhưng anh không muốn cuộc sống của Chung Ức bị xáo trộn vì chuyện này.

 

Chu Thời Diệc nhìn anh ấy: “Chắc chắn muốn hủy hợp đồng?”

“Đã quyết định rồi.”

Loại chuyện ăn cháo đá bát này, anh không thể dung thứ.

Nếu ông nội biết, chắc chắn sẽ nói anh ăn cơm không trả tiền bao năm qua.

 

“Quản lý của cậu là một trong những quản lý hàng đầu trong giới này.”

 

Lộ Trình gật đầu, đồng ý với nhận định đó.

 

Có lẽ Sầm tỷ tin chắc anh sẽ không nỡ chấm dứt hợp đồng dễ dàng, nên mới dám làm nhiều chuyện mà không hề kiêng dè, chẳng cần quan tâm đến suy nghĩ của anh.

 

Chu Thời Diệc lại nhấp một ngụm cà phê, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày ngồi nói chuyện bình thản với Lộ Trình như thế này.

 

Nuốt ngụm cà phê, anh hỏi người đối diện: “Sau khi chấm dứt hợp đồng, cậu có định về công ty của Quý Phồn Tinh không?”

 

Lộ Trình không chút do dự: “Tôi không định sang chỗ đạo diễn Quý đâu.”

 

Còn chuyện sẽ đi đâu thì tạm thời anh chưa nghĩ tới.

 

“Cũng phải phiền anh nhắn lại với đạo diễn Quý là tôi không thể nhận phim lần này, hy vọng sau này vẫn có cơ hội hợp tác. Mấy bộ phim của cô ấy, tôi đều từng xem qua.”

 

Có lẽ năm năm, mười năm sau, tất cả mọi người đều không còn canh cánh chuyện cũ nữa, một ngày nào đó có thể có cơ hội hợp tác.

Anh tin rằng Quý Phồn Tinh bị ràng buộc điều kiện khi hợp tác với anh, trong lòng cũng không thoải mái.

 

Chu Thời Diệc nói thẳng: “Nếu về công ty Quý Phồn Tinh, sau này cậu mới thực sự yên ổn, khỏi lo công ty cũ sẽ dìm cậu lúc nguy cấp.” Dừng một lát, “Hoặc tôi có thể giới thiệu cho cậu vài chỗ khác, hậu thuẫn không kém bên Quý Phồn Tinh, nhưng bản thân Quý Phồn Tinh cũng quý trọng cậu, nên tôi nghĩ về bên cô ấy là tốt nhất.”

 

Lộ Trình ngạc nhiên, không ngờ Chu Thời Diệc lại chủ động muốn giúp mình.

 

“Cảm ơn Chu tổng.” Anh vẫn nói, “Tạm thời tôi chưa nghĩ đến việc sang công ty đạo diễn Quý.”

 

“Vì Chung Ức sao?”

 

Lộ Trình không trả lời.

 

“Cô ấy với Quý Phồn Tinh đều bận, một năm chưa chắc gặp nhau được mấy lần.” Chu Thời Diệc hiếm khi giải thích, “Tính cách hai người họ, sẽ không vì chuyện này mà có hiềm khích. Chỉ cần tôi không để tâm, họ sẽ không khó xử.”

 

Đến đây, mọi chuyện với anh xem như đã khép lại.

Anh sẵn lòng giúp Lộ Trình. Về mặt cá nhân, đã bảy năm rồi, cuối cùng anh cũng vượt qua được rào cản trong lòng.

 

Bỏ qua những cảm xúc cá nhân, về mặt công việc, trước khi anh nhậm chức, ban quản lý Khôn Thần Ô tô đã khảo sát Lộ Trình gần một năm, giá trị thương mại của Lộ Trình quả thực không thể phủ nhận, ngay cả ba anh cũng đồng tình.

 

Anh còn định hợp tác lâu dài, không muốn để những chuyện rối rắm vớ vẩn làm ảnh hưởng.

 

Chu Thời Diệc: “Tôi giúp cậu, hoàn toàn vì mục đích thương mại, là chuyện đôi bên cùng có lợi. Dòng sản phẩm cậu đại diện rất quan trọng đối với Khôn Thần, và còn quan trọng hơn đối với tôi.”

Đây là mẫu xe mới đầu tiên được ra mắt sau khi anh tiếp quản Khôn Thần Ô tô.

 

Đỗ tổng vẫn còn trông chờ mẫu xe này giúp công ty chiếm lĩnh thị trường cao cấp, vực dậy tình hình, phá vỡ mọi nghi ngờ bên ngoài về chuyện anh tiếp nhận Khôn Thần Ô tô.

 

Nếu giữa đại sứ thương hiệu và ông chủ cùng vợ ông chủ xảy ra tin đồn, sẽ ảnh hưởng lớn đến thương hiệu.

 

Chu Thời Diệc đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy, đưa tay ra: “Hoạt động offline, còn phải làm phiền cậu nhiều nữa.”

“Đó là điều tôi nên làm.” Lộ Trình không còn cố chấp từ chối, có lẽ đây là cách tốt nhất.

 

Đúng lúc này, trợ lý vào nhắc Lộ Trình sắp tới phần giao xe mới, cần giao lưu bất ngờ với khách hàng.

 

“Được, tôi đến ngay.” Lộ Trình cảm ơn Chu Thời Diệc lần nữa, rồi đi cùng trợ lý.

 

Chu Thời Diệc bảo Chiêm Lương: “Gọi quản lý của cậu ta qua đây gặp tôi.” Anh còn nhấn mạnh, “Ngay bây giờ.”

 

Sầm tỷ vừa chợp mắt một lúc đã bị gọi dậy, còn ngái ngủ, phải uống nửa cốc nước lạnh mới tỉnh, rồi đi sang phòng VIP bên cạnh.

 

Chị tưởng Chu Thời Diệc gọi mình để bàn về hoạt động offline, liền mỉm cười lịch sự: “Chu tổng, anh có gì dặn dò?”

 

Chu Thời Diệc không đáp, chỉ cầm tách cà phê, lạnh lùng quan sát chị.

Hơn nửa phút trôi qua, vẫn không có phản hồi.

Ánh mắt đối phương lãnh đạm không chút gợn sóng, không hề có chút thiện chí hợp tác nào.

Trong phòng chìm vào sự im lặng ngột ngạt.

Đối mặt với sự săm soi không nói một lời này, Sầm tỷ bỗng nhiên mất tự tin.

 

Chị tự nhận mình từng trải gió sương, lăn lộn trong giới giải trí mấy chục năm, chuyện gì cũng đủ bình tĩnh đối mặt, vậy mà trước mặt Chu Thời Diệc, chị lại thấy mình rối loạn.

 

“Chu tổng, anh có chỉ giáo gì ạ?”

 

Chu Thời Diệc cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: “Nghe nói, chị định phanh phui chuyện cũ giữa vợ tôi và Lộ Trình?”

 

Sầm tỷ hoàn toàn không kịp trở tay, đôi mắt kinh ngạc mở to.

 

Chị cố lấy lại bình tĩnh: “Chu tổng thật biết nói đùa, sao tôi lại—”

 

Chu Thời Diệc ngắt lời: “Không những chị làm, mà còn giỏi bịa đặt, đem thật giả trộn lẫn vào với nhau.”

 

Sầm tỷ cười gượng, một mực phủ nhận: “Chu tổng, nhất định có sự hiểu lầm nào ở đây, chắc chắn có kẻ muốn ly gián mối quan hệ hợp tác của chúng ta.” Chị cố gắng giữ bình tĩnh, “Một nghệ sĩ khác dưới quyền tôi là Phong Minh, cũng bị người ta gài bẫy, đến giờ scandal vẫn còn nằm trên hot search, không gỡ nổi. Lộ Trình là người tôi tự mình nâng đỡ, sao tôi lại đi tung tin về nghệ sĩ của mình? Chu tổng, hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ điều tra xem ai đứng sau giật dây.”

 

Chu Thời Diệc đáp: “Không cần điều tra, cũng chẳng có hiểu lầm gì đâu. Tôi nói luôn cho chị biết, là do Lộ Trình nói.”

 

Sắc mặt Sầm tỷ lập tức cứng đờ.

 

Chu Thời Diệc điềm nhiên hỏi: “Có oan cho chị không?”

 

Sầm tỷ há miệng, nhưng không thể thốt ra tiếng nào.

 

Đầu óc chị bỗng chốc trống rỗng, nhất thời chẳng biết mình đang ở đâu.

 

Chu Thời Diệc tiếp lời: “Còn chuyện vì sao hot search của nghệ sĩ Phong Minh bên chị mãi không gỡ được, là vì ba vợ tôi chưa cho phép gỡ, chị gỡ kiểu gì? Kể cả chị có nhờ ba của Quý Phồn Tinh giúp, cũng không làm gì được.”

 

Phòng tuyến tâm lý của Sầm tỷ hoàn toàn sụp đổ, chị sững sờ nhìn người trước mặt.

 

Người đàn ông này quá đáng sợ, không cho chị đường lui, trực tiếp vạch trần mọi chuyện, ép người không còn chỗ né tránh.

 

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-02
Em Như Gió Nam – Mộng Tiêu Nhị
May 24, 2025
thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
truyen-nam-bac-tay-dong
Nam Bắc Tây Đông
September 24, 2024
lay-ai-vi-danh-mong-tieu-nhi
Lấy ái vì danh – Mộng Tiêu Nhị
February 8, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình