Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 50

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 50
Prev
Next
 

Ngày họp báo ra mắt xe hơi, Chu Thời Diệc đến công ty từ sáng sớm.

Khi anh rời nhà, Chung Ức vẫn chưa dậy.

Cô biết rõ hôm nay là ngày gì, vậy mà chẳng hỏi anh câu nào, anh cũng không ép buộc.

Anh dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài xe, bóp nhẹ cánh tay phải để thư giãn cơ bắp.

Ba năm không có ai gối đầu, lại gối đầu mấy ngày, ban đêm cô còn không chịu cho anh động đậy, cánh tay có chút mỏi.

 

Vừa đến văn phòng không lâu, anh đã nhận được điện thoại của Chung Ức.

Chu Thời Diệc đang xem quy trình họp báo, vừa hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Chung Ức “ừa” một tiếng trong mũi, rồi than phiền anh: “…Lần sau anh đừng lâu như vậy nữa, được không?”

Vừa rồi tỉnh dậy quay người, thắt lưng đau gần như muốn gãy.

Chu Thời Diệc dỗ dành cô: “Được.”

Lại hỏi: “Dậy chưa?”

“Chưa.”

Chu Thời Diệc nhìn đồng hồ: “Vậy ngủ thêm lát nữa đi, họp báo xong anh sẽ về.”

Chung Ức đã vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo, đang chuẩn bị ra ngoài.

Cô chậm rãi đeo nhẫn: “Buổi chiều vẫn ở nhà với em chứ?”

Chu Thời Diệc lật lịch trình, nói: “Em cũng có thể ở bên anh mà.”

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ kết hôn, ngày mai sẽ bận rộn rồi, Chung Ức đồng ý: “Được ạ.”

Cúp điện thoại, cô vội vàng xuống lầu.

Xe thể thao của cô vẫn còn ở bên ba mẹ, cô liền lái chiếc SUV mà Diêm Đình Lâm tặng, vội vã đến buổi họp báo.

Giữa đường nhận được điện thoại của Quý Phồn Tinh: “Sau cơn bĩ cực đến hồi thái lai, Sầm tỷ vừa gọi điện, nói Lộ Trình đã nhận lời đóng phim của chị.”

Chung Ức chúc mừng cô: “Phim sẽ thắng lớn, khi phim ra mắt em nhất định sẽ bao trọn rạp ủng hộ!”

Quý Phồn Tinh cuối cùng cũng cười: “Biết ngay chỉ có em là thương chị nhất.”

Cô thẳng thắn: “Nhưng Sầm tỷ nhận kịch bản có điều kiện.”

“Nhét người mới vào phim à?”

“Không, cái đó không tính là điều kiện. Nghệ sĩ khác dưới trướng chị ấy là Phong Minh bị dính phốt, Sầm tỷ nói cậu ta không kín tiếng như Lộ Trình, mấy người bạn bên cạnh lại chẳng ra gì, bị bạn hãm hại nên giờ có giải thích thế nào cũng không ai tin. Điều kiện để họ đồng ý nhận kịch bản là nhờ chị giúp dìm tin tức xuống.”

Ở cái giới này nhiều năm, chuyện nổi tiếng rồi bị người khác ghen ghét, dàn cảnh bôi nhọ là chuyện xảy ra như cơm bữa, cô cũng chẳng còn lạ lẫm. Các phốt của Chung Chước Hoa mấy năm nay đa phần cũng là bịa đặt ác ý.

Dìm tin tức hot xuống, đối với cô là chuyện khó.

Nhưng đối với lão Quý, chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại, dùng chút mối quan hệ là được.

Lão Quý nhà họ sau khi tham dự đám cưới của Chung Ức, đã thay đổi hoàn toàn thái độ trước đây không ủng hộ cô làm đạo diễn. Có lẽ đã bị câu nói của tam thúc: “May mắn thay, con gái tôi có thể tỏa sáng trong lĩnh vực mình yêu thích” làm lay động.

Lão Quý không còn ép cô quay về tiếp quản công ty nữa, chỉ dặn cô, làm bất cứ việc gì cũng đừng quên “sơ tâm”.

(chú thích: sơ tâm trong tiếng Việt, theo nghĩa Hán-Việt, có nghĩa là “tấm lòng ban đầu”, “tâm ban đầu” hoặc “tâm trí lúc mới bắt đầu”. Nó thường được hiểu là trạng thái tâm trí trong sáng, tinh khiết, không bị ảnh hưởng bởi những kinh nghiệm, định kiến, hay mong cầu. Nó còn có nghĩa là làm mọi việc, cho dù nhỏ hay lớn, đều xem như lần đầu, và làm hết mình, không so đo, tính toán lợi hại.)

Chung Ức an ủi cô: “Dù sao thì, cuối cùng chị cũng hợp tác được với người mà chị muốn hợp tác rồi.”

Cô lấy bản thân làm ví dụ: “Chị xem dự án Khôn Thần này, em trước tiên tìm ba em, rồi lại tìm Chu Túc Tấn tham gia, bốn bên cùng liên hợp nghiên cứu và phát triển, hội đồng quản trị Khôn Thần ô tô mới thông qua phương án. Tránh rủi ro, tìm lợi ích là bản năng của con người mà.”

Giọng Quý Phồn Tinh hơi khàn: “Cảm ơn em.” Trước đó, dù có vui nhưng trong lòng cô vẫn có chút bức bối, “Nghe em nói vậy, chị thấy thoải mái hơn nhiều rồi.”

Chung Ức: “Mọi việc thuận lợi nhé.”

Quý Phồn Tinh lại cảm ơn, nói đợi cô hết kỳ nghỉ phép sẽ rủ đi ăn.

Chung Ức: “Năm nay e rằng không có thời gian đâu, ngày mai em phải bận dự án rồi.”

“Không sao đâu, chị đến Kinh Hòa thăm em. Nghe nói căng tin Kinh Hòa ngon lắm, đến để nếm thử xem sao.”

Nói chuyện thêm vài câu, Quý Phồn Tinh cúp điện thoại.

Cô thông báo cho bộ phận pháp chế công ty soạn thảo hợp đồng.

 

Kịch bản là do Sầm tỷ tự ý quyết định nhận, Lộ Trình không hề hay biết.

Nhưng sắp ký hợp đồng rồi, cũng không thể giấu mãi được.

Trên đường đến buổi họp báo, chị định giải thích tình hình cho Lộ Trình.

Lộ Trình đang xem quy trình buổi họp báo, lại xem lại các câu hỏi tương tác một lượt, để nắm chắc các bước.

“Em đã xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi?” Sầm tỷ phá vỡ sự im lặng trong xe.

Lộ Trình: “Dù sao cũng đang rảnh mà.” Anh liếc nhìn người quản lý đang lún sâu vào ghế, quầng thâm mắt rõ rệt. Chuyện của Phong Minh khiến chị ấy đau đầu nhức óc, đêm qua còn không ngủ được, “Buổi họp báo chị không cần đi theo đâu, về nghỉ ngơi đi.”

Sầm tỷ: “Về cũng không ngủ được.”

Phong Minh nổi tiếng đã chiếm quá nhiều tài nguyên của các nghệ sĩ khác. Đến giờ chị vẫn chưa điều tra ra ai đang âm thầm tiếp tay, muốn hạ bệ Phong Minh.

Chị nhìn Lộ Trình: “Phốt của Phong Minh công ty đã thử dìm rồi, nhưng hầu như không có tác dụng, đối phương rõ ràng có thế lực rất mạnh. Thật sự không còn cách nào khác, chị đã nhận kịch bản của Quý Phồn Tinh thay cậu. Chuyện của Phong Minh, ba của Quý Phồn Tinh sẽ giải quyết.”

Lộ Trình vốn dĩ luôn ôn hòa, nhưng lúc này lại không kìm được mà nổi giận: “Sao không ai hỏi ý kiến em một tiếng? Em đã nói không nhận rồi! Em không muốn làm phiền cô ấy nữa, cô ấy chỉ có một người bạn đó thôi! Giờ thì hủy bỏ đi!”

“Lộ Trình, em bình tĩnh lại đi-“

“Em không thể bình tĩnh được! Chị rõ ràng biết Quý Phồn Tinh và cô ấy có quan hệ gì! Chị cũng sớm biết cô ấy không có bạn bè…” Anh đột nhiên không muốn nói tiếp nữa.

Sầm tỷ đang đau đầu dữ dội, lúc này làm gì còn kiên nhẫn: “Lộ Trình, làm người không thể ích kỷ như vậy! Có phải cậu đã quên rồi không, mấy năm nay công ty đã đầu tư bao nhiêu tài nguyên để nâng đỡ cậu? Phong Minh mới nổi, khoản đầu tư của công ty vào cậu ấy còn chưa thu hồi vốn mà! Cho dù chỉ vì công ty, cậu cũng nên nhận kịch bản này!”

“Nói thêm một câu cậu không thích nghe nữa. Giới quyền quý căn bản không coi người yêu cũ ra gì đâu, nếu không, Chu Thời Diệc làm sao còn thay mẹ anh ta xin vé concert?”

“Họ là họ, tôi là tôi, Chung Ức là Chung Ức.”

 

Sầm tỷ day day thái dương đang giật mạnh, thong thả nói: “Có thể cậu còn chưa biết, ban đầu công ty muốn lấy chuyện tình cảm của cậu và Chung Ức để dìm tin của Phong Minh.”

Lộ Trình hé miệng, chợt cười bất lực.

Sầm tỷ tiếp tục nói: “Những chủ đề liên quan đến Chung Ức chắc chắn sẽ bùng nổ. Đối với cậu mà nói, có một người yêu cũ như vậy, sau khi bị phơi bày thì mặt tích cực sẽ lớn hơn mặt tiêu cực.

Những chuyện của hai người, dù là Chung Chước Hoa không tiếc giảm vai để nâng đỡ cậu, hay Chung Ức không quên lời hứa đến xem concert của cậu, hoặc bài ‘Ức’ cậu viết cho cô ấy. Từng chuyện một đều là điểm nóng marketing. Sau này cậu không cần lo lắng về độ hot nữa. Dù sao hợp đồng đại diện với Khôn Thần cũng sẽ hết hạn và không gia hạn nữa, chi bằng hãy tận dụng triệt để.”

Chị cố ý dừng lại một chút, “Công ty muốn làm như vậy, là tôi không đồng ý.”

Lộ Trình không ngốc: “Không phải chị không đồng ý, mà là lấy chuyện này ra làm điều kiện để mặc cả với tôi.”

Sầm tỷ không biện minh.

Chung Ức là điểm yếu của anh, nên chị ta mới dám tự ý nhận kịch bản của Quý Phồn Tinh.

Sau đó, trong xe im lặng như tờ.

Mãi cho đến địa điểm họp báo, hai người cũng không nói thêm một lời nào.

 

Sầm tỷ thông báo trước khi anh xuống xe: “Bên Quý Phồn Tinh đã bắt đầu soạn thảo hợp đồng rồi. Yên tâm đi, không phải phim dở hay sản xuất nhỏ lẻ đâu, về việc chọn kịch bản, tôi sẽ không hại cậu. Đầu năm sau sẽ khởi quay.”

Lúc đó tour concert vừa hay kết thúc.

Lộ Trình không đáp lời, đeo kính râm rồi đẩy cửa xuống xe.

Tất cả điểm yếu của anh đều nằm trong tay Sầm tỷ.

Anh không thể từ chối.

 

Bên ngoài xe, đội ngũ nhân viên của ban tổ chức đã đợi sẵn.

Hai bên lối đi chật kín người hâm mộ đã chờ anh từ lâu.

Thấy anh xuống xe, hiện trường lập tức sôi sục.

Đám đông chen chúc vây quanh anh từ cửa sau vào trong. Lúc này còn hai mươi lăm phút nữa là buổi họp báo bắt đầu.

Dương Hi đích thân dẫn Ảnh đế vào phòng chờ hậu trường. Đến sớm như vậy, thực sự là hiếm thấy.

Lộ Trình cố gắng bình ổn tâm trạng, mở phần giới thiệu xe mới ra xem.

Điện thoại của Dương Hi reo lên, thấy là số của Chung Ức, cô đi ra chỗ khác yên tĩnh để nghe.

Chung Ức còn khoảng mười phút nữa là đến hội trường: “Tìm em ở cửa nào?”

Dương Hi: “Cửa số 3, để em gửi định vị cho chị.”

Chung Ức tắt điện thoại, tập trung lái xe. Lần đầu tiên đến Trung tâm hội nghị quốc tế, khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu xe.

Một chiếc xe trắng đậu đối diện cô, cửa ghế lái vừa mở được một nửa, thấy là xe cô thì lại khép cửa lại.

Đường Nặc Duẫn không ngờ lại gặp Chung Ức ở bãi đậu xe, đành phải ngồi thêm một lát trong xe.

Công ty đã đưa một thiệp mời của buổi họp báo cho bộ phận họ. Biết cô gần đây tâm trạng không tốt vì rút khỏi dự án, lại là fan của Lộ Trình, sếp trực tiếp đã đưa thiệp mời cho cô.

Đường Nặc Duẫn đang nói chuyện điện thoại với mẹ. Cô im lặng một lúc lâu, mẹ cô hỏi: “Sóng yếu à?”

“Có thể. Con đang ở ngoài.”

Dương Gia Nguyện: “Mấy ngày nữa mẹ sẽ về nước thăm con. Đừng nghĩ nhiều nhé.”

Đường Nặc Duẫn cười: “Không cần về đâu, có tí chuyện cỏn con, làm như con thất tình vậy.”

Thất tình thì có thể tìm người mới, nên cũng chẳng việc gì phải buồn mãi.

Cô buồn không phải vì bỏ lỡ dự án. Đương nhiên, bỏ lỡ dự án khá tiếc, nhưng không đến mức buồn.

Cô buồn là, liệu giữa mẹ và bố cô có tình cảm thật sự không?

Có phải mẹ cô năm đó vội vàng sinh cô ra là để cắt đứt ý định quay lại với Giang Tĩnh Uyên không?

Dương Gia Nguyện xin lỗi con gái: “Xin lỗi con, không phải mẹ cố ý giấu con đâu, mà là thấy không cần thiết phải nói. Chuyện của nhiều năm về trước rồi, người khác không nhắc đến, mẹ gần như không nhớ ra.”

Đường Nặc Duẫn đã tìm hiểu về quá khứ của mẹ mình và Giang Tĩnh Uyên trên mạng. Hóa ra khi còn trẻ, họ đã từng bất chấp tất cả như vậy.

Cô vừa buồn cho mình, lại vừa xót xa cho mẹ, thương cảm thay cho mẹ.

Dương Gia Nguyện: “Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.”

Năm đó con gái bà về nước phát triển là vì trong nước có đủ mọi món ăn ngon mà con bé thích, có sự náo nhiệt và tiện lợi mà con bé yêu thích. Quan trọng nhất, tương lai của ngành bán dẫn chắc chắn nằm ở trong nước.

Vì vậy bà và chồng đã ủng hộ con gái quay về.

Con gái chọn Kinh Hòa, một là vì Kinh Hòa đưa ra đãi ngộ cao nhất, không gian phát triển lớn; hai là vì bạn trai con gái cũng ở một bộ phận khác của Kinh Hòa. Hai đứa nhỏ không cần lo lắng đối phương làm thêm giờ không gặp được nhau, có thể tranh thủ gặp mặt lúc ăn trưa.

Lúc đó bà chỉ nghĩ đơn giản. Giang Tĩnh Uyên dù là cổ đông của Kinh Hòa, nhưng chưa bao giờ hỏi đến chuyện của tập đoàn. Hơn nữa, toàn bộ nhân viên khu nghiên cứu và phát triển của Kinh Hòa có đến hơn mấy chục ngàn người, ai có thể quen biết ai.

Nào ngờ, chuyện cũ hai mươi sáu năm trước lại bị khui lại.

Giờ đây, muốn giấu cũng không giấu được nữa.

“Mẹ, mẹ không cần xin lỗi con đâu, đâu phải lỗi của mẹ.”

Dương Gia Nguyện: “Hôm nay con nghỉ à?”

“Dạ, con ra ngoài xem buổi họp báo ra mắt xe.”

“Vậy con mau đi đi. Ba con đã đặt vé máy bay cho mẹ rồi, mẹ cũng nhớ con, về thăm con. Gặp mặt rồi nói chuyện tiếp nhé.”

Đường Nặc Duẫn nhìn ra ngoài xe, Chung Ức đã đi xa.

 

Chung Ức bật định vị điện thoại, tìm thấy cửa số ba, vừa định gọi cho Dương Hi thì “Chị Chung!” Dương Hi từ trong cửa bước ra, vẫy tay chào cô.

Dường như trở lại ngày triển lãm tranh, Dương Hi đứng đợi cô ngoài sảnh triển lãm.

Chung Ức cười vẫy tay, nhét điện thoại vào túi vải.

Dương Hi chạy nhanh lại, khoác tay cô đi vào trong.

Nhìn chiếc túi vải, “Đổi túi rồi à?”

“Ừa, tác phẩm mới của thầy Ngu.”

“Tên là gì ạ?”

“《Thú 2.0》.”

Trong tranh, một người bố trẻ đang ngồi trong sân, một tay cầm bút vẽ trên khung vẽ, tay kia ôm một cô bé ba bốn tuổi. Cô bé gối đầu lên cánh tay bố, chân trần gác lên cánh tay còn lại của bố, hai tay ôm một miếng dưa hấu đang gặm.

Nước dưa hấu màu hồng dính đầy người, áo sơ mi trắng của bố cũng bị dính khắp nơi.

Dương Hi nói: “Đây là vẽ chị và Giang Chủ tịch, phải không ạ?”

“Ừa. Ba chị đang hoàn thành bài tập mà thầy Ngu giao cho chị.”

“Chị không thể trở thành họa sĩ, hóa ra là bị Giang Chủ tịch làm lỡ rồi.”

Chung Ức cười nói: “Cảm ơn Dương tổng đã quá khen.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào hậu trường buổi họp báo.

Dương Hi nhìn đồng hồ, còn mười một phút nữa là chính thức bắt đầu.

“Khách mời trong hội trường đã đến gần đủ rồi, em đưa chị qua trước nhé? Cứ ở mãi hậu trường, lỡ đâu gặp phải Chu tổng.”

Chu Thời Diệc vẫn chưa đến, cô đã xác nhận rồi.

Chung Ức: “Được, chị đến sảnh hội nghị trước.”

Dương Hi chỉ vào phòng chờ VIP phía trước, nói nhỏ: “Người đại diện đến sớm rồi, đang làm quen với tài liệu xe.” Cô nghiêng đầu hỏi, “Chị Chung có muốn chụp ảnh chung với Ảnh đế không?”

Chung Ức vội xua tay: “Không cần đâu.”

 

Bước vào sảnh hội nghị nhất định phải đi qua cửa phòng VIP. Chung Ức tăng nhanh bước chân.

Không phải là không dám đối mặt với Lộ Trình, nếu bị Chu Thời Diệc biết được, anh sẽ ghen.

Thế nhưng, chưa kịp đợi họ đi qua phòng VIP, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên từ bên trong kéo mở, bóng dáng cao ráo đó cứ thế bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.

Nhìn người cách chưa đầy hai mét, Lộ Trình sững sờ tại chỗ.

Mối tình đó đã trôi qua bảy năm rưỡi, ngay cả ký ức cũng trở nên mơ hồ.

Thế nhưng khi cô xuất hiện trước mặt, tim anh vẫn không thể kiềm chế được mà đập nhanh hơn, mọi ký ức lập tức sống động trở lại, chia tay dường như mới xảy ra tháng trước.

Những nỗi đau khổ lại ập đến.

Kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, anh cõng cô xoay vòng trên sân vận động, xoay đến mức cô chóng mặt đứng không vững, cảnh tượng rõ ràng như ngày hôm qua.

Cô từng hỏi anh qua điện, thoại lặp đi lặp lại: “Khi nào anh đến thăm em?”

Bảy năm rưỡi trôi qua, cuối cùng anh cũng gặp được cô.

Anh vốn không định chào, cứ coi như người xa lạ.

Lúc này Sầm tỷ từ bên cạnh anh bước ra, mỉm cười chào Chung Ức: “Trùng hợp quá. Lâu rồi không gặp.”

Chung Ức chỉ khẽ liếc nhìn chị ta, ngay cả gật đầu cũng không.

Cho đến ngày hôm nay, cô vẫn nhớ năm đó Sầm tỷ đích thân đi tìm cô, bảo cô đưa ra điều kiện để chia tay.

Người khó xử nhất là Dương Hi, cô cảm thấy mình lại chứng kiến thêm một bí mật không nên biết.

Cô không nhìn biểu cảm của Chung Ức lúc này, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt vị Ảnh đế trước mặt. Từ ánh mắt của anh ấy, cô lại nhìn thấy ánh mắt mà Chu Thời Diệc đã nhìn Chung Ức trong tiệc mừng công triển lãm tranh hôm đó.

Đó tuyệt đối không phải là ánh mắt nhìn một người xa lạ, hay một người bạn khác giới bình thường.

Những mảnh ghép trong đầu Dương Hi không ngừng được ghép nối: Chung Ức lớn lên ở quê hương của thầy Ngu, mà Lộ Trình và thầy Ngu lại sống cùng một thị trấn.

Câu nói “Lâu rồi không gặp” của Sầm tỷ chứng tỏ họ quen biết nhau, cô bất chợt nghĩ đến bài hát “Ức” do Lộ Trình tự sáng tác.

 

Chung Ức khẽ gật đầu với Lộ Trình, vừa định bước đi, phía sau truyền đến một tiếng ồn ào.

Đỗ tổng vừa bước nhanh vừa thuyết phục ông chủ mình: “Ít nhất phải mười phút, ba năm phút thì không thể tương tác xong một câu hỏi hoàn chỉnh. Dù sao cũng phải giải thích cặn kẽ hệ thống hỗ trợ lái xe thông minh.”

Đang nói chuyện, bỗng thấy Chu Thời Diệc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Đỗ tổng cũng nhìn theo ánh mắt của anh.

Anh không để ý đến những người xung quanh, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng tóc ngắn đó.

“Con xem, Giám đốc Chung cũng đến ủng hộ rồi, chẳng lẽ con không định trình bày thật kỹ về hệ thống hỗ trợ lái thông minh này à?”

Hệ thống này hiện tại là hệ thống hỗ trợ lái xe thông minh hoàn thiện và tiên tiến nhất trên thị trường.

Dự án hợp tác với Kinh Hòa còn là phân khúc cao cấp hơn.

Chu Thời Diệc không đáp lời, anh nhìn thẳng về phía hai người phía trước.

Tại cửa phòng VIP, Sầm tỷ là người đầu tiên nhận thấy Chu Thời Diệc và đoàn tùy tùng.

Chị  nói: “Tổng giám đốc Chu và Phó tổng giám đốc Đỗ đến rồi.”

Lời vừa dứt, Chung Ức đột ngột quay người.

Lộ Trình thu lại ánh mắt từ Chung Ức, cũng đột ngột ngẩng đầu nhìn lên.

Chu Thời Diệc nhìn hai người cùng lúc nhìn về phía mình. Anh không nhìn Lộ Trình nữa, chỉ nhìn một mình cô.

Chiêm Lương nhìn cảnh này, không biết phải làm sao.

Vẻ mặt Chu Thời Diệc không thay đổi, bước chân vẫn như thường, anh thong thả bước tới.

Đỗ tổng nhanh chóng đi theo. Ông và Lộ Trình đã gặp nhau vào ngày công bố người đại diện. 

Không cần biết ông chủ có phải là fan của Lộ Trình hay không, ông chính thức giới thiệu: “Đây là người phát ngôn của chúng ta, Lộ Trình, còn đây là Tổng giám đốc Chu của Khôn Thần chúng tôi.”

 

–

Lời của trạm chủ: tính ra Lộ Trình được công ty và quản lý bảo bọc kỹ quá nên khả năng sinh tồn trong giới giải trí còn yếu quá. Còn về Sầm tỷ, thông minh và tài giỏi đấy, nhưng bị cái là đánh giá sai team đối thủ. Nghĩ sao mà ngồi được lên đầu giới thượng lưu hay vậy tỷ? Nghĩ họ không thèm quản tỷ ư? 

 

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

gap-dong
Gặp Đông – Kim Bính
September 4, 2024
tai-ha-rat-binh-thuong
Tại Hạ Rất Bình Thường
August 26, 2024
tinh-yeu-va-anh-mong-tieu-nhi
Tình Yêu và Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 31, 2024
tieu-thuyet-ngay-mai-ruc-ro-tuy-hau-chau
Ngày Mai Rực Rỡ – Tuỳ Hầu Châu
June 13, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình