Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 47
Trước đây cô cũng hay nắm chặt như vậy.
Khi muốn làm nũng sẽ như thế, khi muốn hành hạ anh, cũng nắm chặt như vậy.
Chu Thời Diệc đương nhiên là chiều chuộng cô, chỉ cần bản thân nhịn được, sẽ mặc kệ.
Không chỉ chiều cô, anh còn dịu giọng dỗ dành cô vài câu.
Cánh tay săn chắc của người đàn ông chống hai bên cô, lặng lẽ và chăm chú nhìn cô.
Tối nay khác với mọi khi, lòng bàn tay Chung Ức nóng bỏng, như thể quay trở lại thời gian họ mới yêu nhau năm đầu.
Chưa kiên trì đến phút thứ ba, cô đã buông anh ra.
Bàn tay còn vương hơi ấm và mùi hóc-môn của anh, nhất thời không biết đặt vào đâu.
Chung Ức gần như theo bản năng, lau tay vào áo choàng tắm của anh.
Chu Thời Diệc nắm lấy bàn tay đó, đan chặt vào tay mình.
“Vừa rồi, tính là loại nào?”
Chung Ức biết anh đang hỏi cô, vừa rồi nắm chặt tay anh là làm nũng, hay là đang hành hạ anh.
Cô chỉ nhìn lại anh, không nói gì.
Chu Thời Diệc nhìn cô: “Hôm nay tân hôn, không hôn anh một cái sao?”
Chung Ức vẫn không đáp lời, nhưng lại vòng hai tay ôm lấy cổ anh.
Chu Thời Diệc phối hợp cúi đầu xuống, cô ngậm lấy môi anh.
Hơi thở ấm áp của anh lướt qua chóp mũi cô.
Cô lúc nhẹ lúc mạnh hôn anh.
Khi hôn nhẹ, là vì nghĩ đến bức tường hoa kia.
Khi cắn mạnh anh, là vì sau ba năm chia xa lại gần gũi, vừa xa lạ vừa quen thuộc, tâm trạng khó tránh khỏi phức tạp.
Cô biết, lúc này tâm trạng anh cũng giống cô.
Thậm chí còn có một cảm xúc khó mà buông bỏ được.
Việc cô đề nghị chia tay, trong sâu thẳm lòng anh vẫn còn day dứt.
Ngay khi cô vòng tay ôm sau gáy anh để hôn, tay Chu Thời Diệc đặt lên cơ múi bụng của cô.
“Mấy năm nay em tập yoga à?”
“Ừa.”
Sau khi về nước, cô kiên trì tập yoga, cộng thêm việc chạy bộ hàng ngày, cơ bụng vẫn rất rõ ràng.
Anh theo đường cơ múi bụng, ngón tay cái đặt lên vị trí anh thường vùi mặt vào để hôn trước đây.
Chung Ức hoàn toàn không có sức chống cự trước bàn tay thon dài và quyến rũ của anh.
Trước đây là vậy.
Bây giờ vẫn vậy.
Chu Thời Diệc tay trái ôm chặt cô, hôn lên môi cô: “Có yêu anh không?”
Câu hỏi mà sáng nay khi đón dâu, cô không trả lời, anh vẫn tiếp tục truy hỏi vào ban đêm.
Khi hỏi, ngón tay cái bên phải vẫn xoa xoay tròn.
Vào lúc này, Chung Ức một chút cũng không muốn nhận thua.
Anh không hỏi nữa, mở môi cô ra và hôn sâu, ngón tay cái vẫn không ngừng xoa xoay tròn.
Chung Ức không thể trốn tránh được.
Dần dần, cô không kìm được mà hôn đáp lại anh.
Lúc này, bàn tay phải của Chu Thời Diệc, từ lòng bàn tay đến những ngón tay thon dài, xương xẩu, như thể đã dính đầy dung dịch rửa tay.
Dung dịch rửa tay đặc biệt trong suốt, sền sệt, mang theo mùi hương cam chanh thoang thoảng.
Chung Ức cuối cùng cũng đã trả lời câu hỏi của anh. Ba năm không ở bên nhau, cô cứ nghĩ phải mất vài phút mới có thể thích nghi hoàn toàn với anh. Nhưng cơ thể cô lại lưu giữ những ký ức từ trước.
Không biết đã qua bao lâu, anh hôn cô và nói: “Sau này không được nhắc đến chia tay với anh nữa.”
Giọng nói trầm khàn sau một thời gian dài vận động.
Chung Ức hít thở từ từ, cắn môi anh: “Nếu không phải không thể ở bên nhau, ai muốn chia tay chứ? Em đã đợi anh nửa năm, cứ coi như anh đi công tác. Em nghĩ liệu có phải một ngày nào đó chúng ta đều nghĩ thông suốt, không còn so đo nữa, sẽ lại ở bên nhau. Khi bộ vest anh đặt được giao đến nhà, em không biết phải làm sao nữa.”
Lời cô vừa dứt, chăn trượt xuống đất.
Mối tình này, có nhớ nhung, có ham muốn, và cả những nỗi không cam lòng trong đó.
Chung Ức tắm xong, mệt đến mức không muốn động đậy nữa, không muốn nói thêm nửa lời.
Chu Thời Diệc từ phòng tắm bước ra, tắt đèn, ôm cô vào lòng.
Dù thế nào đi nữa, không cần lo lắng mơ thấy anh rời đi nữa.
Cũng không cần lo lắng nếu nửa đêm tỉnh dậy, trở mình muốn tìm vòng tay, mà bên cạnh lại trống không.
Chu Thời Diệc mấy ngày nay bận rộn lo đám cưới, gần như thức trắng đêm, giờ cũng đã buồn ngủ rồi.
Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy đã là mười giờ sáng hôm sau.
Chu Thời Diệc tỉnh dậy trước, người trong vòng tay vẫn giữ nguyên tư thế ngủ tối qua, có lẽ vì quá mệt, đến cả sức để trở mình cũng không có.
Anh vuốt lại mái tóc ngắn của cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống, rồi đứng dậy.
Đầu giường bừa bộn, tối qua không còn sức để dọn dẹp nữa.
Anh thu gom những cuộn giấy và vài vỏ bao bì vào thùng rác, mang chiếc khăn vứt trên đó vào phòng tắm.
Đợi anh tắm xong, mặc quần áo ra, người trên giường vẫn chưa tỉnh.
Chu Thời Diệc bưng một cốc nước ấm, ra ban công gọi điện cho mẹ.
Điện thoại được kết nối, anh hỏi mẹ ở Bắc Thành chỗ nào có bánh hạt dẻ ngon, gợi ý vài tiệm.
Thời Phạn Âm: “Chung Ức thích ăn à?”
“Vâng.”
Hôm nay là 5-20, muốn chúc mừng cô một chút.
Thời Phạn Âm quan tâm hỏi: “Đặt nhà hàng chưa?”
“Đặt rồi.”
Chu Thời Diệc nhấp một ngụm nước, hỏi mẹ: “Ba mẹ tính kỷ niệm thế nào ạ?”
Thời Phạn Âm: “Mẹ không có thời gian kỷ niệm với ông ấy đâu, mẹ và mẹ vợ con hẹn đi ăn rồi.”
Chu Thời Diệc vừa định tiếp lời, nghe thấy giọng mình ở đầu dây bên kia, chính là lời chứng hôn của anh trong đám cưới.
“Mẹ, sáng sớm mẹ xem cái này làm gì vậy?”
Thời Phạn Âm: “Bật cho con nghe đó, sợ con quên hôm qua con đã nói gì.”
Những gì anh đã hứa, sao có thể quên được.
Đám cưới xong xuôi, mạng xã hội toàn là đoạn video này.
Cả đoạn ba vợ anh rơi nước mắt nữa.
Thời Phạn Âm nói: “Mẹ hy vọng con không chỉ vì đám cưới viên mãn, mà nói ra những lời đó cho khách mời nghe.”
Nói chuyện với mẹ thêm vài câu, Chu Thời Diệc cúp điện thoại về phòng.
Giường trống, tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra.
Chung Ức vệ sinh cá nhân xong, vào phòng thay đồ tìm áo sơ mi và quần dài mặc vào.
Từ cổ trở xuống không thể nhìn được, toàn là những dấu vết Chu Thời Diệc để lại.
Trên người Chu Thời Diệc cũng vậy, vết cào còn sâu hơn.
Vì vậy cúc áo sơ mi ở cổ chỉ có thể cởi một chiếc.
Chung Ức đứng trước gương cài mấy chiếc cúc áo sơ mi phía trên. Chiếc áo sơ mi trắng dáng ngắn này hở rốn, cô bình thường ngoài đi làm cũng không đi mua sắm, mua về hai ba năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên có cơ hội mặc.
Cô thay đồ xong bước ra, Chu Thời Diệc đang sắp xếp quà tân hôn.
Tối qua mới sắp xếp được một nửa, hôm nay tiếp tục.
“Em muốn ăn sáng gì?” Chu Thời Diệc hỏi cô.
Ánh mắt Chung Ức rời khỏi tay anh, cúi xuống cầm ly nước ấm của anh uống mấy ngụm.
“Hôm nay 5-20, có cần kỷ niệm không?”
“Cần chứ. Nhà hàng đặt xong rồi.” Chu Thời Diệc đặt cặp đồng hồ đôi vừa bóc ra lên bàn trà trước mặt, “Một ngày quan trọng như vậy, sao có thể không kỷ niệm cho em được?”
Cô vẫn chưa nói với anh, nên không chắc chắn.
Chung Ức nhìn mặt đồng hồ màu tối lấp lánh: “Cặp đồng hồ này là quà của ai tặng vậy?”
“Anh tặng.”
“…”
Chung Ức ngồi xuống ghế sofa đối diện, quét mắt nhìn một lượt những món quà chất đầy trên thảm: “Ngoài hai cái túi của thầy Ngu ra, những cái khác đều là anh tặng em phải không?”
Chu Thời Diệc khẽ “ừa” một tiếng.
Những món quà của người khác tặng, Khương bá vẫn đang thống kê, chưa mang lên.
Chung Ức: “…Anh tặng em, sao anh lại tự bóc ra?”
Chu Thời Diệc nói: “Lâu quá rồi, anh cũng không nhớ bên trong là những món quà gì.”
Chung Ức ngỡ ngàng nhìn anh, cô cứ tưởng anh đặc biệt mua chúng cho đám cưới.
Chu Thời Diệc: “Chỉ có chiếc khăn lụa là mới mua thôi, những thứ khác thì không. Màu sắc của chiếc khăn lụa phiên bản giới hạn đó rất hợp với kiểu tóc ngắn của em.”
Trong lúc nói chuyện, anh lại cắt một chiếc hộp quà có giấy gói bên ngoài tinh xảo.
Những món quà này đều được mua trong năm đầu tiên sau khi chia tay, mỗi lần đi công tác đến một nơi nào đó, anh vẫn quen chọn quà cho cô.
Có những món từ vài trăm đến vài triệu tệ.
Sau này thì không mua nữa.
Giấy gói đã cắt được đặt sang một bên, Chu Thời Diệc mở hộp, bên trong là hai chiếc muỗng cán dài có thiết kế hình cối xay gió. Anh mua chúng trong một lần đi công tác ở Hà Lan.
Tiện cho cô đặt vào cốc cà phê để múc đậu đỏ ngào đường.
Anh đưa hai chiếc muỗng cho cô: “Một chiếc để dùng ở nhà, một chiếc để ở văn phòng.”
Chung Ức nhận lấy muỗng: “Cảm ơn anh.”
Nếu là nhận được vào thời điểm đó, chắc chắn cô sẽ vô cùng bất ngờ.
Giờ đây nhận được, sự chua xót lớn hơn niềm bất ngờ.
Chu Thời Diệc tiếp tục bóc những món quà khác, liếc nhìn cô: “Đám cưới qua rồi, em không ngồi cạnh anh nữa sao?”
Chung Ức vừa rồi chỉ là thuận thế ngồi xuống, chứ không phải không muốn ngồi cạnh anh.
Cô không nói nhiều, đứng dậy ngồi sát lại.
Sát cạnh anh, khoảng cách chưa đến nửa nắm tay.
“Những thứ này là anh mua trong ba năm qua sao?”
“Là mua trong năm đầu tiên.”
Chung Ức hiểu rồi, năm thứ hai và thứ ba sau khi chia tay, anh không mua nữa.
Nhìn anh bóc quà, cô không tự chủ mà chìm đắm vào những ký ức quá khứ, quên cả nói chuyện.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn cô: “Trong mấy năm nay, em có gì đặc biệt muốn không?”
Chung Ức sực tỉnh: “Anh.”
Thẳng thắn đến vậy, Chu Thời Diệc nhất thời không tiếp lời được.
Ngừng lại một chút.
Chu Thời Diệc nói: “Cái đã có rồi thì không tính. Còn gì nữa không?”
Chung Ức nói thẳng: “Vẫn như trước đây, có được cả thân lẫn tâm hoàn toàn, đúng không? Đừng để em chỉ có được một thứ.”
“…”
Chu Thời Diệc hất cằm về phía ly nước ấm gần nguội trong tay cô: “Uống nước trước đi.”
Chung Ức không khát, cô đặt cốc nước xuống, giúp anh cùng bóc quà.
Chu Thời Diệc đôi khi cũng bó tay với cô, anh bưng cốc nước đưa đến miệng cô.
Chung Ức sững người, cô thật sự không khát, nhưng anh lại nghĩ cô chưa nhận được câu trả lời trực diện từ anh nên đang tủi thân.
Vì anh đã chịu khó đút nước, cô liền nương theo tay anh uống hai ngụm.
Chu Thời Diệc uống hết nửa cốc nước còn lại, tiện tay đặt cốc lên bàn trà, tiếp tục câu chuyện vừa rồi: “Anh trong lòng có để tâm đến em hay không, em không cảm nhận được sao?”
“Cảm nhận được.” Chung Ức quay mặt đối diện với ánh mắt anh, “Có lẽ trước đây anh đối xử với em quá tốt, có sự so sánh thì khó tránh khỏi có sự hụt hẫng.”
“Từ lần đầu gặp mặt đến hôm nay mới hai tháng thôi.” Chu Thời Diệc dỗ dành cô, “Cũng phải cho anh chút thời gian chứ.”
Chung Ức hỏi rõ: “Vẫn là yêu cầu gì cũng phải tự em nói ra sao?”
“Không cần đâu.” Chu Thời Diệc nhìn cô, “Hôm qua lời chứng hôn không phải đã nói rồi sao?”
Bởi vì trước đó, cô không chắc chắn, lời chứng hôn là để nói cho khách mời nghe, hoàn thành trọn vẹn quy trình đám cưới, hay là lời thổ lộ tình cảm dành cho cô.
Chu Thời Diệc đặt món quà đang bóc dở xuống: “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.”
Chung Ức nhìn đồng hồ, bữa sáng và bữa trưa sẽ ăn cùng nhau.
Hôm nay và ngày mai, tài xế được nghỉ phép, Chu Thời Diệc tự mình lái chiếc xe SUV màu đen.
Ngày thứ hai sau đám cưới, Chung Ức đổi sang chiếc túi vải canvas mới, ngồi vào ghế phụ lái.
Cô nhìn quanh xe: “Mới mua à?”
Chu Thời Diệc khởi động xe: “Diêm Đình Lâm tặng.”
Diêm Đình Lâm không thể về tham dự đám cưới của họ, đã tặng một chiếc xe làm quà cưới.
Chung Ức và vị tiền bối này có duyên phận không hề tầm thường. Diêm Đình Lâm từng nói, cô và mối tình đầu sẽ không có kết quả.
Còn từng nói, cô và Chu Thời Diệc sớm muộn gì cũng chia tay…
Miệng anh ta như linh nghiệm vậy.
Cô nghiêng mặt hỏi người đang lái xe: “Lần này Diêm Đình Lâm nói gì với anh?”
“Từ nay không còn mâu thuẫn, bạc đầu không chia lìa.”
Vậy thì tốt rồi.
Thật sự sợ cái miệng của Diêm Đình Lâm, lại nói ra những chuyện như sau này sẽ ly hôn.
“Phó chủ tịch bên em trước đây còn muốn chiêu mộ anh ấy, nhưng không mời được.”
Phó chủ tịch phụ trách mảng chip của Kinh Hòa, ngày đêm mong muốn hợp tác với Diêm Đình Lâm, tiếc là đối phương không đến.
Chu Thời Diệc: “Nhà cậu ta không thiếu tiền, trừ khi tự cậu ta thích, không ai mời được đâu.”
Anh tranh thủ liếc nhìn cô: “Cũng giống như em, nếu không phải Mẫn Đình đích thân mời, cộng thêm em có cổ phần ở Kinh Hòa, em có đến không?”
Chung Ức thẳng thắn: “Em không muốn quay về, chủ yếu là vì anh.”
Người nhà đều ở trong giới của anh, vô tình sẽ nghe được tin tức về anh.
Biết đâu ngày nào đó đi ăn, lại gặp anh và một người khác.
Vì vậy trong lòng cô đã bài xích việc quay về.
Nhưng con người thì luôn mâu thuẫn.
Một mặt bài xích, một mặt lại vương vấn.
Cuối cùng thì vẫn quay về.
“Thôi không nói mấy chuyện này nữa, anh lái xe đi.” Cô kịp thời dừng câu chuyện, lấy tai nghe từ túi ra đeo vào.
Tối qua không có thời gian lướt WeChat, vừa nãy xuống lầu cô mới xem, mẹ chồng lại đăng bài, là một đoạn video đám cưới, kèm chú thích: Con trai tôi (kính râm) (kính râm)
Chung Ức mở video, đoạn video chính là lúc anh nói lời chứng hôn.
Hôm qua trên sân khấu, anh nói với khách mời rằng anh và cô đã chia xa ba năm và không gặp lại, sau đó bị anh cả cắt ngang.
Lúc đó cả hội trường cười ồ lên.
Lúc mẹ chồng bắt đầu quay, là tiếp sau tiếng cười ồ đó.
Video bắt đầu, cô chỉnh âm lượng lớn lên.
Người dẫn chương trình: “Chú rể còn điều gì muốn nói với cô dâu không?”
Chu Thời Diệc: “Không còn nữa. Tiếp theo là những điều tôi tự nói với mình.”
“Tôi biết, anh chắc chắn rất yêu cô ấy.
Chỉ là tính cách đã hình thành suốt ba mươi năm, từng khiến anh khó mà cúi đầu.
Tôi cũng biết, ba năm qua, bất kể anh có thừa nhận hay không, anh vẫn luôn nghĩ về cô ấy.
Anh rõ ràng đối xử tử tế với tất cả mọi người, duy chỉ với cô ấy, người mà anh yêu thương đến vậy, anh lại không làm được điều tử tế.
Tôi còn biết, mỗi lần anh bảo cô ấy đưa ra yêu cầu, thực ra là chính anh muốn làm những việc đó cho cô ấy.
Cô ấy có đưa ra hay không, anh vẫn sẽ làm cho cô ấy.
Bởi vì, chia cách ba năm, anh đã sớm nghĩ ra không chỉ 1095 việc muốn làm cho cô ấy.
Từ nay về sau, anh phải yêu thương cô ấy thật tốt.
Bất cứ lúc nào, đừng bao giờ nói thêm bất kỳ lời nào làm tổn thương cô ấy.”
Chung Ức nghe lại đoạn lời chứng hôn này, cảm xúc hoàn toàn khác so với tối qua trong đám cưới.
Có lẽ tối qua cô bị chiếc nhẫn “gia truyền” làm phiền, cứ mãi băn khoăn câu nói “không hợp” của anh, liệu có phải từng định dành cho đối tượng liên hôn. Đến nỗi lúc đó khi nghe anh nói đoạn lời chứng hôn này, cảm xúc đã bị ảnh hưởng.
Dù chia ly ba năm, họ vẫn thường xuyên tâm đầu ý hợp.
36 bông hồng, chiếc khăn lụa phiên bản giới hạn mà cô thích nhưng chưa kịp mua.
1095 việc nhỏ được nhắc đến trong lời chứng hôn.
Cô yêu thích hoa hồng trắng và hoa tú cầu xanh nhất, từng nghĩ nếu kết hôn, nhất định phải có một bức tường hoa như vậy.
Thu lại suy nghĩ, Chung Ức lại xem lại video một lần nữa.
Chu Thời Diệc dừng xe chờ đèn đỏ, lúc này mới để ý cô đang đeo tai nghe.
“Hôm nay lại làm thêm giờ à?”
“Không làm thêm giờ. Xem một đoạn video, sợ ảnh hưởng anh lái xe.”
“Đoạn của anh, hay đoạn của ba?”
“Đoạn của anh.”
Chung Ức tháo tai nghe, lưu video vào album, tiện tay bấm thích bài đăng đó của mẹ chồng.
Thời Phạn Âm nhắn tin cho cô: [Mẹ đã xác nhận giúp con rồi, nó không nói bừa đâu (cười trộm)]
Chung Ức không ngờ mẹ chồng lại thú vị đến vậy: [Cảm ơn mẹ]
Để tránh vẻ quá cứng nhắc, cô thêm biểu tượng cảm xúc (kính râm).
Thời Phạn Âm: [Mẹ và mẹ con đã ở nhà hàng rồi nè ~]
[À đúng rồi, con vẫn chưa lên mạng đúng không?]
Chung Ức: [Chưa ạ. Con mới dậy không lâu. Có chuyện gì vậy ạ?]
Thời Phạn Âm: [Hôm nay 5-20, mẹ con công khai bày tỏ tình yêu đó (cười lớn)]
Chung Ức vội vàng mở tường nhà WeChat của mẹ, không có bất kỳ cập nhật nào.
Cô không thể tin nổi mà mở Weibo, mẹ cô công khai khoe ba rồi sao?
Không cần nhấp vào trang chủ của mẹ, trên bảng xếp hạng tìm kiếm đã bùng nổ rồi.
Nhấp vào từ khóa, cô không ngờ cái nhìn đầu tiên lại thấy ảnh mình mặc hỉ phục truyền thống, giữa lông mày và khóe mắt rất giống mẹ.
Chung Chước Hoa chọn hai bức ảnh, một bức là góc nghiêng của con gái, một bức là con gái cầm quạt cưới che nửa mặt.
Kèm chú thích: [Ngô gia hữu nữ, Đào chi yêu yêu, Chước chước kỳ hoa.]
(tạm dịch: Nhà có nữ nhi, cành đào tươi tốt, mùa hoa rực rỡ.)
(chú thích: “Đào chi yêu yêu, Chước chước kỳ hoa” là 2 câu thơ trong bài thơ Đào Yêu 1, trích từ Kinh Thi.)
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen