Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 45

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 45
Prev
Next
 

Còn chưa kịp để Chung Ức trả lời, một đám người ngoài hành lang đã ùa tới.

 

“Chu Thời Diệc! Mau xuống lầu rồi lên lại đi!”

 

Không biết ai hét lên như vậy.

 

Quý Phồn Tinh cười đến chảy cả nước mắt, lần đầu tiên thấy có đám cưới lơ là chú rể tới vậy.

 

Chu Thời Diệc lúc này mới nhớ lúc vào quên không khóa cửa, liền nháy mắt với Quý Phồn Tinh: “Khóa cửa lại đi. Nếu phim mới thiếu đầu tư, cứ tìm tôi.”

 

“Quá tuyệt!” Quý Phồn Tinh lao ra cửa.

 

Khi Giang Diễm Phong còn cách hai ba bước nữa là tới nơi, “rầm” một tiếng, cửa bị Quý Phồn Tinh đóng lại từ bên trong.

 

“Cạch”, then cửa khóa lại.

 

“Chu Thời Diệc, vẫn chưa chịu ra ngoài à?”

 

Quý Phồn Tinh nhận ra đó là giọng một anh họ khác của Chung Ức.

 

Chu Thời Diệc đương nhiên phải ra ngoài, chỉ là anh bế Chung Ức đi ra.

 

Mấy người muốn kéo anh ra mà không dám động vào, sợ làm đau em gái mình.

 

Giang Tĩnh Nguyên đứng dưới lầu dặn: “Cẩn thận xuống cầu thang! Diễm Phong, con đỡ Chu Thời Diệc một chút.”

 

Giang Diễm Phong: “…”

 

Không những không được làm khó, mà còn phải cẩn thận dìu chú rể.

 

Dưới phòng ăn, nhóm đón dâu đang quây quần ăn điểm tâm sáng.

 

Cả bàn đều là điểm tâm Giang Thành và điểm tâm Hồng Kông, ai nấy ăn uống như ở nhà, chẳng chút khách sáo.

Chú rể bế cô dâu cuối cùng cũng xuống tới tầng một, anh họ cả vẫy tay gọi Chu Thời Diệc: “Vẫn còn sớm, qua đây nếm thử mấy món điểm tâm đi. Nãy chú ở trên lầu, anh cứ nhớ đến chú mãi, ăn sáng mà chẳng có hứng.”

 

“Em thấy anh ăn ngon lành nhất đấy chứ.”

 

“Haha.”

 

Anh họ cả cắn một miếng bánh định thắng vị hoa anh đào, mặt không đổi sắc nói: “May mà bọn anh “quay xe” sớm, không thì em làm sao mà lên lầu trót lọt được?”

 

Chu Thời Diệc còn bận chụp hình, chẳng hơi đâu mà tính toán: “Bánh đó anh đừng ăn hết, để lại mấy miếng cho Chung Ức.”

 

“Nhiều lắm.” Anh cả thong thả thưởng thức bánh định thắng.

 

Chu Túc Tấn ở Giang Thành quanh năm, không thiếu bánh định thắng, anh ăn một miếng bánh mì vị anh đào.

 

Bánh mì có vị rất riêng, anh hỏi dì giúp việc có thể gói cho anh mang về một ít không, để cho con gái ăn.

 

Dì giúp việc đáp: “Cho Thần Thần phải không? Đã chuẩn bị sẵn rồi.”

 

Bánh mì cherry này vốn là nướng riêng cho Thần Thần, Chung Ức nói bé con thích ăn bánh mì nhất, đặc biệt là bánh mì cherry.

 

Anh họ cả thấy Chu Túc Tấn được gói bánh, cũng nhờ dì giúp việc gói cho một phần bánh định thắng.

 

Bình thường anh không ăn đồ ngọt, không ngờ vị lại ngon đến thế.

 

Chu Túc Tấn nhìn anh: “Anh định mang cho ai ăn vậy?”

 

“Anh ăn.”

 

“…”

 

“Lấy chút may mắn, định thắng!”

Chu Túc Tấn lại nhìn sang ba anh rể bên kia bàn, vẫn còn ngồi trò chuyện cùng tam tẩu.

 

Từ bữa sáng đã bàn đến chuyện sắp tới sang Hồng Kông uống trà chiều, còn nói mẹ họ rất thích phim của bà, trước khi đi còn dặn phải mời bà và Thời Phạn Âm đến nhà chơi.

 

Họ thực sự đã quên mất mình đến đây để làm gì rồi.

 

Ngoài sân, nhóm quay phim đang chụp hình cho cô dâu chú rể.

 

Chung Ức ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác như quay trở lại năm xưa chụp ảnh cưới ở đảo.

 

Cô vẫn mặc chiếc váy cưới ấy, anh cũng mặc bộ vest cùng tông, chỉ khác họa tiết sọc, nếu không nhìn kỹ thì chẳng nhận ra điểm khác biệt.

 

Mọi thứ như thể đã trải qua mấy kiếp.

 

Chu Thời Diệc cẩn thận tháo hoa cài ngực, cùng bó hoa cưới đưa cho Quý Phồn Tinh, rồi nói với nhiếp ảnh gia: “Chụp cho bọn tôi một bộ, tối nay dùng cho tiệc cưới.”

 

Nhóm quay phim: “…”

 

Đều ngạc nhiên sững sờ.

 

Đây đúng là chụp ảnh cưới trong ngày luôn.

 

Nền biệt thự kiểu Pháp, bãi cỏ đầu hạ xanh mướt, ảnh chụp cũng chẳng kém gì chụp ở bãi biển.

 

Chung Ức: “Ảnh cưới không phải đã được phục hồi rồi sao?”

 

Chu Thời Diệc kéo cô vào lòng: “Phải có một bộ tóc ngắn nữa.”

 

Anh ngừng lại, rồi nói tiếp: “Tóc ngắn cũng đẹp lắm.”

 

Đã chụp thì không muốn để lại chút tiếc nuối nào, Chung Ức tách từng ngón tay anh ra, mười ngón tay họ đan chặt lấy nhau.

Nhiếp ảnh gia hướng dẫn họ tạo dáng, ra hiệu hai người nắm tay nhau đi về phía biệt thự, càng tự nhiên càng tốt.

 

Chung Ức quay sang nói với anh: “Coi như lần đầu em dẫn anh về ra mắt ba mẹ em vậy.”

 

Khi cùng nhau bước đi như vậy, ngôn ngữ cơ thể cũng khác hẳn.

 

Điều tiếc nuối lớn nhất, là từng muốn dẫn anh về, giới thiệu với ba mình.

 

Tiếc là cuối cùng lại không thực hiện được.

 

“Chung Ức.”

 

Cô lại quay sang: “Hở?”

 

“Trước đây anh cũng định đưa em về nhà rồi. Đã nói với mẹ anh, đợi trời ấm lên, em làm xong dự án thì anh sẽ dẫn em về.” Anh ngừng lại một lát, “Nhưng sang tuần thứ hai thì bọn mình lại chia tay.”

 

Chung Ức sững lại nửa giây.

 

Chu Thời Diệc siết chặt tay cô.

 

Cô không biết nói sao về nỗi buồn lúc này, nếu ngày đó hai người trưởng thành hơn một chút, chịu nhường nhịn nhau hơn một chút, liệu có phải đã không ly biệt?

 

Chụp xong ảnh cưới, cũng vừa đến giờ tốt để về nhà mới.

 

Mọi người đều giơ điện thoại lên nhắm vào Giang Tĩnh Nguyên, chuẩn bị quay lại khoảnh khắc ông rơi nước mắt.

 

Giang Tĩnh Nguyên bật cười bất lực, phẩy tay đuổi mọi người đi.

Chung Chước Hoa cứ tưởng mình diễn giỏi, lúc nào cũng kiểm soát được nước mắt.

 

Nhưng khi Chung Ức ôm lấy bà rồi nói: “Chị Chung à, mẹ không biết đâu, con may mắn như thế nào khi được làm con gái của mẹ. Sau này con sẽ sống thật tốt, mẹ cũng phải yêu thương bản thân mình nhé.”

 

Trước mắt Chung Chước Hoa bỗng chốc mờ đi, chẳng nhìn rõ được gì nữa.

 

Con nhóc này cuối cùng cũng có được một mái nhà với người mình yêu, lẽ ra bà nên vui mừng, nhưng không hiểu sao lại cứ khóc mãi.

 

“Ngày đại hỷ, đừng khóc.”

 

Chung Chước Hoa lau nước mắt, lại nhẹ nhàng chấm khóe mắt cho con gái.

 

Ôm mẹ xong, Chung Ức quay sang ba, giang rộng vòng tay.

 

Chỉ một động tác ấy thôi, Giang Tĩnh Nguyên đã thấy nghèn nghẹn.

 

Chung Ức được ba ôm vào lòng, cảm giác vẫn ấm áp, yên tâm như ngày bé.

 

“Ba ơi, kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của ba, chị Chung vẫn là mẹ con. Ba phải yêu thương mẹ thật nhiều vào nhé.”

 

Giang Tĩnh Nguyên nghẹn ngào: “Ừ.”

 

“Có khi kiếp sau con vẫn không biết vẽ, chẳng thể nào vẽ được.”

 

“Không sao cả. Con không vẽ được thì ba lại tiếp tục vẽ thay con tặng mẹ.”

 

Chung Chước Hoa đang lau nước mắt bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Hoá ra bài tập mỹ thuật hồi nhỏ của con gái, đều là ông ấy vẽ hộ.

 

Mỗi lần gọi video thấy con vẽ không ra gì, bà vẫn cứ khen con hết lời.

 

Không ngờ đến cả những bức tranh xấu xí ấy cũng chẳng phải do con gái tự vẽ.

Không ít người đã chụp lại được cảnh Giang Tĩnh Nguyên rơi nước mắt, Mẫn Đình không chụp, Chu Túc Tấn đứng rất xa nên càng không chụp được. 

Anh nhìn chiếc bánh mì cherry cầm trên tay, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đến ngày con gái lấy chồng, mình sẽ như thế nào.

 

Lên xe rồi, Chung Ức vẫn còn vẫy tay chào ba mẹ qua cửa sổ xe: “Hai hôm nữa con về ngay mà, mẹ nhớ để dành đậu đỏ rim đường cho con nhé!”

 

Chung Chước Hoa vừa khóc vừa cười: “Tối nay mẹ ăn hết luôn cho coi, cho chừa cái tật ăn ngọt!”

 

Chung Ức cười: “Sau này chắc con không còn ăn ngọt như vậy nữa đâu.”

 

Xe cưới chầm chậm lăn bánh, mãi đến khi không còn thấy bóng ba mẹ, cô mới lưu luyến thu ánh mắt lại, đóng cửa sổ rồi ngồi ngay ngắn.

 

Ngồi ghế phụ, Chu Gia Diệp lên tiếng làm dịu không khí: “Sao sau này không ăn đồ ngọt nữa? Sợ đường huyết cao à?”

 

Chung Ức cười: “Cũng hơi lo thật.”

 

Chu Thời Diệc lại nhìn cô đầy suy tư.

 

Hôm nay Chung Ức không phải tự lái, cô tranh thủ nhìn kỹ các biển báo bên ngoài, ghi nhớ xem đường về nhà mới sẽ phải đi qua những đâu, nhớ đường về cho chắc.

 

Trên xe đa phần là phù dâu phù rể trò chuyện rôm rả, cô với Chu Thời Diệc chỉ thỉnh thoảng góp chuyện đôi câu.

 

Sắp đến khu nhà mới, Chung Ức mới bắt đầu thấy quen thuộc với xung quanh.

 

Đây là lần thứ tư cô tới đây, cuối cùng cũng không còn cảm giác lạ lẫm với bố cục biệt thự nữa.

 

Xuống xe cưới, vẫn còn mấy cửa ải phải vượt qua.

 

Bạn bè và bạn học của Chu Thời Diệc đứng chắn ở cổng không cho vào.

Anh nghiêng đầu nói với anh họ cả: “Lúc đón dâu không chịu giúp, ăn bao nhiêu bánh định thắng rồi, giờ không thể lại lấy lý do đói quá nên không vượt qua nổi nữa chứ?”

 

“…”

 

Anh họ cả chỉ biết cười trừ, đúng là vừa mới ăn xong một miếng định thắng thật.

 

Nhờ có đội đón dâu vừa rồi không chịu giúp giờ lại quay sang hỗ trợ, Chu Thời Diệc bế Chung Ức lên lầu một cách suôn sẻ.

 

Trong phòng khách, ông nội Chu nhìn mấy đứa cháu trai và cháu rể đồng lòng như vậy, trong lòng vô cùng mãn nguyện.

 

Đặc biệt là cháu cả, từ khi lập gia đình quả nhiên khác hẳn, có trách nhiệm hơn hẳn.

 

Trên lầu, cửa phòng ngủ chính mở ra.

 

Chung Ức đảo mắt nhìn quanh phòng, phong cách và cách bày trí còn xa lạ, nhưng may là vẫn phảng phất mùi hương quen thuộc.

 

Chu Thời Diệc đặt cô xuống giường, đóng cửa lại, cuối cùng cũng được yên tĩnh một lúc.

 

Chung Ức vừa tháo giày cưới ra để nghỉ chân một chút thì tiếng gõ cửa vang lên, Thời Phạn Âm dẫn stylist riêng của mình vào.

 

“Mẹ.”

 

“Hôm nay con đẹp quá.”

 

Thời Phạn Âm ôm cô: “Mẹ và mẹ con đã bàn rồi, con xinh thế này mà không mặc hỷ phục truyền thống để chụp hình kỷ niệm thì tiếc quá, nên mẹ đã chuẩn bị cho con rồi.”

 

Chung Ức hơi lo: “Nhưng con tóc ngắn mà.”

 

“Không sao, tóc ngắn càng ấn tượng hơn.”

“Cảm ơn mẹ.”

 

Thời Phạn Âm vốn vẫn thấy tiếc vì năm xưa mình không chọn thêm mấy bộ lễ phục, cũng không mặc váy cưới truyền thống, vậy nên không muốn để con trai con dâu phải có tiếc nuối như mình.

 

Bà nhận ra, sau khi trang điểm, giữa lông mày và khóe mắt của Chung Ức vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng vẻ đẹp rực rỡ của Chung Chước Hoa.

 

Chu Thời Diệc không đi đâu, ngồi trên sofa nhìn stylist trang điểm cho Chung Ức.

 

Thời Phạn Âm ra hiệu cho con trai: “Mẹ với Phồn Tinh sẽ ở lại với Tiểu Ức, con xuống lầu lo việc đi.”

 

Chu Thời Diệc: “Chẳng có gì cần con làm cả, anh họ cả sẽ thay con tiếp bạn bè.”

 

Thời Phạn Âm trêu: “Hiếm khi thấy nó đối xử với con tốt như vậy đấy!”

 

“Muốn con mang bánh định thắng cho anh ấy.”

 

“…”

 

Chu Thời Diệc tựa đầu lên tay, nhìn Chung Ức qua gương: “Anh chợp mắt mấy phút, trang điểm xong thì gọi anh nhé.”

 

Mấy ngày nay gần như thức trắng đêm, có chút mệt mỏi.

 

Đón cô về nhà xong, nhìn cô ngồi trong phòng ngủ của hai người, bất kể giữa họ còn bao nhiêu khúc mắc, ít nhất cũng đã gần gũi hơn rất nhiều.

 

Chung Ức: “Anh cứ ngủ đi.”

 

Bản thân cô cũng trải qua nhiều ngày tinh thần hưng phấn, giờ cũng thấy mệt.

 

Làm tóc tai, trang điểm xong cũng mất một tiếng, may mà tóc ngắn lại tiết kiệm được không ít thời gian.

 

Mọi người lặng lẽ rời khỏi phòng, Chung Ức quay lại nhìn người đàn ông phía sau, anh vẫn còn đang tựa vào sofa ngủ.

 

Trước khi xuống lầu, mẹ chồng còn dặn: không cần vội, trước tiệc cưới là thời gian để chụp ảnh.

Chung Ức đứng dậy, lấy chiếc áo vest đặt lên lưng ghế sofa, khoác lên người anh.

 

Chu Thời Diệc ngủ rất say, dù có người đắp áo cho cũng không tỉnh.

 

Chung Ức sang phòng làm việc bên cạnh, muốn xem mấy món đồ trang trí của mình được bày ở đâu.

 

Lần trước cô đến phòng làm việc, thấy cách bài trí hoàn toàn khác với nhà ở Boston.

 

Cửa phòng làm việc khép hờ, cô bước thẳng vào, vừa bước vào lại dừng chân ngay.

 

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác như đang ở trong mơ.

 

Nắng chiếu qua ô cửa sổ lưới sát đất hướng Nam, rọi lên mấy món đồ nhỏ của cô. Đó là món quà đầu tiên Chu Thời Diệc tặng cô khi hai người còn chưa yêu nhau, mang từ Bỉ về cho cô.

 

Chung Ức đi sâu vào phòng, xoay người nhìn quanh, ánh mắt lướt qua bức tranh sơn dầu treo trên tường thì sững lại.

 

Thì ra hôm đó anh về nhà ở Boston là để lấy bức tranh cối xay gió này.

 

Lúc về nước, cô không nỡ mang bức tranh đi.

 

Vì cô biết, những thứ mình đóng gói mang về rồi cũng sẽ có ngày phải xử lý.

 

Thế nên cô đã để bức tranh lại căn nhà đó.

 

Bức tranh này hợp với phong cách tổng thể của thư phòng ở nhà Boston, lại là một bức tranh sơn dầu nổi tiếng, dù một ngày nào đó căn nhà đó có chủ mới, nó cũng sẽ không bị vứt bỏ.

Có lẽ sẽ tiếp tục được treo ở đó, hoặc lại lưu chuyển đến sàn đấu giá.

Bức tranh sơn dầu này đã chứng kiến bốn năm của họ.

 

Bức tranh ấy đã chứng kiến bốn năm yêu nhau của họ.

 

Hồi mới yêu, có lần ăn cơm cô kể với anh về cuộc sống ở thị trấn nhỏ, kể rằng hồi nhỏ ba hay đưa cô đi học vẽ, cô không có năng khiếu, nhưng lại rất muốn vẽ cối xay gió. Vẽ mấy năm liền vẫn không ra được, kể cả chép tranh cũng chẳng giống chút nào.

Lúc đó cô cũng chỉ tiện miệng kể vậy thôi.

 

Sau đó, anh đã mua lại bức tranh sơn dầu này, nói rằng đây chắc là chiếc cối xay gió mà hồi nhỏ cô từng muốn vẽ nhưng mãi không vẽ nổi.

 

Trong tranh, bầu trời cao rộng bao la.

 

Gần đó, con sông uốn quanh ngôi nhà gỗ, chiếc cối xay gió màu xanh đậm giữa thảm cỏ xanh mướt soi bóng xuống mặt nước.

 

Cả bức tranh tràn đầy cảm giác ấm áp, chữa lành, màu sắc đậm nét.

 

Chính là hình ảnh chiếc cối xay gió mà cô từng muốn vẽ nhưng vẽ mãi không được.

 

“Chung Ức?” Chu Thời Diệc gọi cô ngoài hành lang.

 

“Anh tỉnh rồi à?”

 

Chu Thời Diệc lần theo tiếng gọi vào phòng, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào bức tranh, nhưng cũng không nói gì thêm.

 

Chung Ức vẫn nhìn lên bức tranh treo trên tường: “Em quyết định tha thứ cho anh một nửa.”

 

Thật ra bản thân cô cũng không thể nào đong đếm được sự tha thứ, càng không thể chia đều nỗi bức bối suốt ba năm qua, thậm chí có lúc chính cô cũng chẳng nói nổi rốt cuộc bản thân đang trách anh điều gì.

 

Có những lúc trách anh, cũng là đang trách chính mình.

 

Trách anh sao lại buông lời làm tổn thương cô?

 

Cũng trách chính mình, rõ ràng rất yêu anh, vậy mà lại nói những lời làm tổn thương anh hơn.

 

Khoảnh khắc này, khi nhìn thấy món quà cô trân quý nhất xuất hiện trong ngôi nhà mới, mọi thứ dường như đã quay trở lại.

 

Điện thoại Chu Thời Diệc vang lên, anh nhìn màn hình rồi tiện tay nghe máy.

“Bây giờ tính theo giờ Trung Quốc, chắc cậu đón được cô dâu rồi nhỉ?”

 

“Đón rồi.” Chu Thời Diệc nhìn đồng hồ, bên kia đã là nửa đêm, “Cậu vẫn chưa ngủ à?”

 

Đầu dây bên kia cười: “Đang chờ để gửi lời chúc mừng cho hai người, sao ngủ được.”

 

“Đêm qua cậu chúc rồi mà.”

 

“Đó là đêm qua, sao mà giống nhau được. Đám cưới của hai người đáng lẽ không nên gấp gáp thế này, tôi còn chẳng về dự được.” Khi Chu Thời Diệc báo tin cưới, anh đã xác nhận sẽ tham gia các hội nghị liên quan đến ngành bán dẫn toàn cầu mấy ngày này.

 

Là khách mời đặc biệt phải lên phát biểu, không thể vắng mặt, nên đành tiếc nuối bỏ lỡ đám cưới của Chu Thời Diệc và Chung Ức.

 

“Vậy chúc hai người từ nay không còn mâu thuẫn, bạc đầu không chia lìa.”

 

“Cảm ơn.”

 

“Tôi nói chuyện trước nay rất chuẩn, trước đây nói gì về Chung Ức đều đã linh ứng thành sự thật.”

 

“Cậu từng nói gì?”

 

Đầu dây bên kia bật cười: “Cái đó thì không thể nói cho cậu biết.”

 

Bảy năm trước, trong buổi họp mặt cựu sinh viên, anh biết bạn trai của Chung Ức là bạn học cấp ba, đang học đại học ở trong nước. Khi đó anh đã dội gáo nước lạnh: “Em gái à, không phải anh muốn dội gáo nước lạnh cho em đâu, em mới học năm hai, về nước còn sớm lắm, hơn nữa em không chắc đã về nước. Yêu xa không có kết quả đâu.”

 

“Không làm phiền hai vợ chồng mới cưới nữa, sau này có dịp về nước tụ tập nhé.”

 

Chu Thời Diệc cúp máy, chuyển lời chúc của bạn cho Chung Ức, rồi ra hiệu cho cô xuống lầu: “Nhiếp ảnh gia đang đợi chụp hình.”

 

“Vâng.”

Hai người cùng rời khỏi phòng làm việc.

 

Chung Ức nghiêng đầu hỏi: “Chứng hôn mời ai vậy ạ?”

 

Chu Thời Diệc đáp: “Không mời ai cả. Anh tự làm chứng.”

 

Chung Ức không dự nhiều đám cưới, nên cũng không rõ có cần người chứng hôn cho mình không.

 

Cô còn đang trên cầu thang đã nghe thấy giọng vui mừng của Thần Thần: “Dì ơi!”

 

Thần Thần vừa gặm bánh mì anh đào vừa tung tăng đứng chờ ở đầu cầu thang.

 

Chung Ức bước xuống cầu thang nhanh hơn, thấy cô nhóc hôm nay mặc váy công chúa xinh xắn.

 

“Dì!”

 

Thần Thần reo lên liên tục, tay còn lại cầm viên kẹo, bé cố ý để dành cho Chung Ức.

 

Chung Ức vừa xuống tới đã bế Thần Thần lên.

 

Lúc này cô mới phát hiện trên vai bé còn đeo một chiếc túi nhỏ cùng màu với váy công chúa.

 

“Trong đó đựng gì vậy?”

 

Thần Thần: “Hoa!”

 

Cô nhóc là thiên thần rải hoa trong lễ cưới, sáng nay mẹ đã bỏ đầy một túi cánh hoa hồng, dặn là chỉ được tung hoa cho cô, không được tung cho ai khác.

 

Nhiếp ảnh gia đang đợi để chụp ảnh gia đình, Chu Túc Tấn liền bế Thần Thần từ tay Chung Ức.

Lúc này anh vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng vẫn bế con gái suốt cả buổi chụp hình.

 

Chụp xong ảnh gia đình, nhiếp ảnh gia lại chụp riêng cho cô dâu chú rể một bộ ảnh mặc lễ phục cưới truyền thống.

 

Chung Ức cảm thấy hôm nay đã bù lại hết những tấm ảnh mấy năm qua chưa kịp chụp.

 

Chu Thời Diệc nhìn cô nói: “Còn một bộ váy cưới nữa, lên khách sạn rồi chụp tiếp.”

 

“Ở đâu ra vậy?” Cô buột miệng hỏi.

 

“Anh đặt cho em, chứ ở đâu ra nữa?”

 

Hôm hai nhà gặp mặt, mẹ anh nói nhìn trúng một mẫu váy cưới nhưng quy trình may rất cầu kỳ, không kịp chuẩn bị.

 

Anh nghe được, nên không thể nào không mua cho cô.

 

Sau đó anh liền bảo Chiêm Lương liên hệ với hãng, tự mình bàn với nhà thiết kế mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng chốt được kiểu dáng cắt may, bảo đảm trong mười ngày hoàn thành và gửi chuyển phát nhanh về Bắc Thành.

 

Trong hai bộ vest cô tặng, bộ màu xám hợp với chiếc váy nhẹ mới đặt may kia.

 

“Ảnh mà anh họ em phục hồi, dùng mấy tấm trong đám cưới vậy?”

 

Trên đường tới khách sạn, Chung Ức hỏi.

 

Lúc này cô đã thay bộ váy nhẹ mới ấy.

 

Kiểu dáng tối giản, vừa mạnh mẽ vừa thanh lịch, rất hợp với tóc ngắn của cô. Chu Thời Diệc cũng thay bộ vest mới, chính là bộ màu xám cô đặt riêng cho anh.

 

Chu Thời Diệc đáp: “Một tấm.”

 

“Sao không dùng nhiều hơn? Anh họ em tới tận rạng sáng nay mới phục hồi xong.”

 

“Mẫn Đình bảo một tấm là đủ rồi.”

Lúc ấy anh không có mặt, là Mẫn Đình tự quyết chỉ dùng một tấm.

 

Sáng sớm Mẫn Đình đã đến khách sạn, tự tay kiểm tra hiệu ứng, còn dặn người phụ trách tại lễ cưới rằng những bức ảnh khác không cần chiếu.

 

Chung Ức tò mò: “Dùng tấm nào vậy?”

 

Chu Thời Diệc: “Anh không biết.”

 

Anh có hỏi người phụ trách lễ cưới, người đó chỉ nói: “Chu tổng, tốt nhất anh tự xem đi, như vậy sẽ ý nghĩa hơn tôi nói.”

 

Tới khách sạn, ba mẹ đã đợi sẵn.

 

Chung Chước Hoa đã chụp khá nhiều ảnh dưới bức tường hoa chào khách, bức tường hoa phối màu chuyển sắc từ chín vạn chín ngàn bông hồng trắng và cẩm tú cầu xanh, đến cả người thích màu sắc rực rỡ như bà cũng phải kinh ngạc, không kiềm được mà chụp thêm vài tấm.

 

Bảo sao ba anh rể khi đón dâu có nói với bà, cả nhà đã thức trắng đêm ở khách sạn để kiểm tra các chi tiết.

 

Anh họ cả cũng góp lời: “Tam tẩu, nhớ mang cho Chung Ức thêm vài bộ lễ phục, tẩu với tam thúc cũng nên mang nhiều đồ hơn. Từ tường hoa đến đại sảnh tiệc, chỗ nào chụp ảnh cưới cũng thành ảnh đẹp.”

 

Chung Chước Hoa lại chụp thêm hai tấm nữa để kỷ niệm, rồi quay sang nói với chồng: “Chọn được con rể cũng không tệ nhỉ.”

 

Lại vượt qua thêm một cửa ải ở chỗ bà.

 

Giang Tĩnh Nguyên đáp: “Tôi có thể chủ động đề nghị liên hôn, tự nhiên có lý do riêng.”

 

Ông ra hiệu cho vợ: “Con bé tới rồi kìa.”

 

Chung Ức chạy tới ôm mẹ, nhưng ánh mắt lại bị bức tường hoa cao mấy mét thu hút.

 

Chính giữa tường hoa là tên hai người, không dùng chữ viết tắt, mà viết rõ ràng:

 

Chung Thời Diệc

Chu Ức

 

Ngay cả kiểu chữ cũng giống hệt như hai người từng viết trên kẹp sách trước đây.

 

Chung Chước Hoa cũng nhìn về phía tên: “Hoa tú cầu tươi không được lâu, đêm qua vội vàng trang trí, khó tránh khỏi có sai sót. Nhưng phát âm đều giống nhau, mẹ lại thấy lãng mạn hơn.”

Chung Ức nói: “Tên không sai đâu ạ, chúng con trước đây thường xuyên viết như thế này.”

 

Cô quay sang nhìn Chu Thời Diệc, “Anh còn nhớ không?”

 

Chu Thời Diệc gật đầu: “Nhớ chứ.”

 

Chung Chước Hoa vỗ vai con gái: “Lát nữa còn phải chụp hình ở đây, không cần vội xem, trước tiên vào xem ảnh Mẫn Đình phục hồi cho con đi.”

 

Chung Ức còn chưa vào đến sảnh tiệc đã nghe thấy tiếng cười của mình vọng ra từ bên trong.

 

Cô vừa tò mò vừa ngạc nhiên, bước nhanh đến cửa, thấy bên trong đại sảnh tiệc cưới, hàng loạt màn hình lớn đồng loạt phát một bức ảnh động của cô.

 

Đó là lúc chụp ảnh cưới ngoài biển, tranh thủ nghỉ giải lao, trợ lý nhiếp ảnh đã dùng điện thoại quay lại.

 

Trong video, cô tựa cằm vào ngực Chu Thời Diệc, ngẩng đầu cười hỏi: “Em có hai hũ đậu đỏ rim đường, anh có cưới em không?”

Chu Thời Diệc vốn dĩ vẫn luôn cúi mắt nhìn cô, nghe vậy chợt bật cười không tiếng động.

Ngay sau đó là tiếng cười trong trẻo của cô.

 

Video dừng lại.

 

Sau đó lại tiếp tục phát lặp lại.

 

Chung Ức chưa từng hy vọng anh họ có thể khôi phục lại được đoạn video ngắn này.

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

thu-nu-huu-doc
Cẩm Tú Vị Ương (Truyện tranh)
September 2, 2024
thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
cho-con-mua-nay-tanh
Chờ Cơn Mưa Này Tạnh – Ngải Ngư
October 28, 2024
tiet-troi-thuong-hoa
Tiết Trời Thương Hoa – Giảo Chi Lục
March 9, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình