Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 44

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 44
Prev
Next
 

Vì ảnh cưới của cô, ông nội đã nhiều lần nhắn tin cảnh cáo anh họ trong nhóm chat gia đình, bảo anh họ đừng xem đám cưới là chuyện đùa.

 

Nhưng anh họ vẫn không trả lời.

 

Chung Ức an ủi cô ruột: “Còn mười hai tấm, đủ dùng cho lễ cưới rồi ạ.”

 

Giang Nhuế cũng không hiểu con trai đang bướng bỉnh chuyện gì, cứ nhất quyết phải tự mình tháo máy ra xử lý.

 

Lúc này, Giang Tĩnh Nguyên mặc vest sẫm màu từ trên lầu đi xuống.

 

Giang Nhuế đi quanh anh ba một vòng, ngắm nghía: “Được đấy, mặc bộ này nhìn trẻ ra.”

 

Giang Tĩnh Nguyên không cho là mình đã già: “Ý gì mà nhìn trẻ ra?”

 

Giang Nhuế nhất thời không hiểu ý anh ba, bèn nói thẳng: “Trông anh chẳng giống người hơn năm mươi tuổi chút nào.”

 

Giang Tĩnh Nguyên không muốn đáp nữa, vỗ vai em gái: “Lên lầu nghỉ ngơi đi.”

 

Giang Nhuế: “Em không buồn ngủ.”

 

Chưa nói dứt lời, ngoài sân đã có hai chiếc xe chạy vào, stylist riêng của Chung Chước Hoa đến, theo sau là xe của Quý Phồn Tinh. Đều là người trong giới, ai cũng quen biết nhau.

 

Buổi sáng sau khi đón dâu, hai bên gia đình phải đến khách sạn chụp ảnh chung. Để dư thời gian chuẩn bị, ngay từ khi gửi thiệp mời, Chu Thời Diệc đã bàn trước với ba vợ, sắp xếp tiệc cưới vào buổi tối.

 

Quý Phồn Tinh đến, không khí trong nhà càng thêm rộn ràng.

 

Còn bên nhà tân hôn, lại hoàn toàn yên tĩnh.

Dưới phòng khách, Chu Túc Tấn ngả lưng trên sofa nhắm mắt dưỡng thần. Đêm qua anh vừa ở nơi tổ chức lễ cưới về, sáng nay hơn bốn giờ đã bị Chu Gia Diệp gọi điện giục dậy sớm đến.

 

Anh tưởng có chuyện quan trọng, hóa ra chỉ để bàn cách đối phó với Mẫn Đình và Giang Diễm Phong.

 

Anh cả cũng bị Chu Gia Diệp gọi dậy giữa lúc còn đang ngủ, bọn họ không phải phù rể, không có nhiệm vụ quan trọng như Chu Gia Diệp.

 

Chu Gia Diệp lo lắng: “Cửa ải Giang Diễm Phong không dễ qua đâu.”

 

Anh cả day day trán, buồn ngủ rũ rượi, nhắm mắt nói: “Cái này dễ thôi mà, đánh không lại thì tham gia.”

Chu Gia Diệp liếc nhìn cầu thang, may mà không có ai, “Tốt nhất đừng để Chu Thời Diệc nghe thấy.”

“Nghe thấy thì sao? Nó có thể tham gia cùng.”

“…”

Chu Gia Diệp quay sang người bên cạnh: “Nói gì đi chứ.”

Chu Túc Tấn: “Nói gì?”

“…”

 

Chu Gia Diệp nhìn hai người này cứ thản nhiên như không, tự dưng cũng muốn mặc kệ mọi chuyện.

 

Trời dần sáng, phía chân trời đã nhạt màu.

 

Ngoài sân xe cộ lần lượt chạy vào.

 

Chu Thời Diệc đang thắt cà vạt kiểu Windsor, bác Khương nghe thấy tiếng xe liền ngó qua cửa sổ, báo cho anh biết mấy ông anh rể đã đến.

 

Anh khẽ đáp một tiếng, hôm nay đi đón dâu càng không thể trông cậy vào mấy người anh rể này.

Trong ba anh rể thì có hai người là người Hồng Kông, một người ở Thâm Quyến. Đến nhà mẹ vợ, mẹ vợ nói chuyện với họ bằng tiếng Quảng Đông, chắc họ cũng quên luôn mình đến đây làm gì.

 

Thế nên có nhiều họ hàng cũng chẳng để làm gì.

 

Không còn cách nào, anh đành phải nhờ Ninh Khuyết làm “viện binh” bên ngoài.

 

Thắt xong nút Windsor, Chu Thời Diệc lấy áo vest mới từ tủ đồ ra.

 

Đã quen với mùi hương trên quần áo trong nhà, dù bộ này không có mùi nền tuyết tùng với tùng lạnh, anh cũng không cảm nhận được sự khác biệt.

 

Nhưng trên áo sơ mi của anh lại có đúng mùi hương lạnh mà Chung Ức từng nhắc, sẽ không khiến cô thấy xa lạ.

 

Cả tủ vest đen, nhìn qua thì chẳng khác nhau là mấy.

 

Khương bá cẩn thận nhìn kỹ bộ đồ Chu Thời Diệc lấy ra, chắc chắn là bộ Chung Ức đặt riêng, lúc này mới yên tâm.

 

Chu Thời Diệc vừa mặc áo vest vừa đi về phía bàn trang sức, lấy hai chiếc kẹp tóc cho vào túi trong áo.

 

Khương bá thầm nghĩ, ngày cưới mang theo kẹp tóc trẻ con làm gì?

 

Cái kẹp đó là của Thần Thần, ông từng thấy trên đầu Thần Thần rồi, giống hệt nhau.

 

Khương bá nhắc: “Nhẫn cưới phải tháo ra trước.”

 

Đám cưới phải trao nhẫn, cứ đeo sẵn thì mất đi cảm giác long trọng.

 

Chu Thời Diệc liếc nhìn ngón áp út: “Chưa vội, trước tiệc cưới tháo là được.”

 

Trên bàn trang sức đặt hai chiếc hộp nhung, bên trái là nhẫn kim cương flagship store mới tặng, bên phải là cặp nhẫn đôi Chu Thời Diệc đặt làm từ hai năm trước.

Nhẫn kim cương rất quý giá, hôm nay giao cho Khương bá giữ, phụ trách mang tới khách sạn.

 

Khương bá không chắc Chu Thời Diệc sẽ chọn chiếc nhẫn kim cương nào, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ chờ chỉ thị.

 

Chu Thời Diệc giơ tay lấy hộp nhung bên phải ra mở.

 

Lúc đặt cặp nhẫn này, anh vốn định sẽ quay lại bên cô.

 

Anh không buông được sĩ diện sau khi chia tay, cũng không buông được cô.

 

Lúc đó cô đã trở về làm việc ở Kinh Hòa.

 

Ngày nhận nhẫn là 24 tháng 2, anh định đến thị trấn ở Giang Thành xem thử.

 

Muốn xem nơi cô lớn lên, tiện thể ghé thăm ba mẹ cô luôn.

 

Anh nhờ Chiêm Lương dò hỏi địa chỉ nhà cô ở thị trấn, bên Giang Thành báo về rằng ở thị trấn đó xưa nay không có nhà nào họ Chung.

 

Không còn cách nào khác, anh lại dựa vào lớp học cấp ba của cô, cung cấp thông tin cá nhân cụ thể của cô, nhờ cả chú hai và chú tư giúp tra.

Chú hai gọi điện lại cho anh trước: “Con không nên tra.”

 

Từ giọng của chú hai, anh cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề, liền hỏi rốt cuộc nhà cô đã xảy ra chuyện gì.

 

Chú hai nói: “Con bé là con gái của Giang lão tam và Chung Chước Hoa. Nhà họ Giang giấu kỹ như vậy, con cứ coi như không biết gì thì hơn.”

 

Với anh, đó lại là tin tốt.

 

Không cần phải gạt bỏ hết sĩ diện để níu kéo cô quay lại nữa, anh có thể nhờ gia đình tác thành cho cuộc hôn nhân này.

 

Khi ấy anh đang tính xem nên làm sao để cho Giang Tĩnh Nguyên biết mình từng yêu con gái ông ấy. Đúng ngày 29, Lộ Trình nhận giải Ảnh đế, gần nửa bài phát biểu đều cảm ơn Chung Chước Hoa.

 

Cũng hôm đó, anh nhắn tin cho cô nhưng không gửi đi được, mới biết cô đã sớm chặn anh.

 

Không biết phải xử lý nhẫn đôi thế nào.

 

Mãi đến một năm sau, khi ngày đính hôn với đối tượng liên hôn trước được ấn định, ông nội gọi điện nhắc anh mua nhẫn.

 

Khi đó, chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn mà anh và đối tượng liên hôn từng thỏa thuận: phải giải quyết xong quá khứ, bắt đầu nghiêm túc ở bên nhau.

 

Những gì anh cần xử lý không chỉ là chiếc váy cưới, mà còn cả ảnh và video của cô trong điện thoại, cùng cặp nhẫn này.

 

Về quá khứ, dù không cần đối phương nhắc nhở, anh cũng sẽ xóa sạch trước lễ đính hôn.

 

Đã quyết định cùng nhau bước về phía trước, anh cũng cố gắng không để lặp lại vết xe đổ trong cuộc hôn nhân của bố mẹ mình, không trở thành một người giống bố.

 

Về phần Chung Ức, nếu cô có chuyện gì, cũng chẳng cần anh giúp nữa.

 

Chờ Giang Tĩnh Nguyên công khai thân phận của cô, dần dần cô cũng sẽ có những người bạn mới, không cần phải ăn một mình nữa.

 

Còn việc cô với Lộ Trình có đi được đến cuối cùng, có kết quả tốt không, anh cũng không biết, chỉ thấy Chung Chước Hoa vẫn thường xuyên quảng bá cho bộ phim sắp ra mắt của Lộ Trình.

 

Thôi thì chúc cô được như ý nguyện vậy.

Đó là lần đầu tiên anh chúc phúc cho cô.

 

Tối hôm quyết định xử lý váy cưới và ảnh, anh lại lần cuối xem lại video cô quay, cô dựa vào người anh muốn hát bài OST mới học cho anh nghe.

Xem xong lại căn bản không nỡ xóa.

Chiếc váy cưới đó, dì giúp việc đã đến lấy rồi, anh lại bảo dì để lại chỗ cũ.

Với quá khứ của cô, cuối cùng anh vẫn không nỡ xử lý đi.

Cặp nhẫn đôi thì vẫn giữ lại cho đến bây giờ.

 

Chu Thời Diệc đóng hộp nhung lại, giao cho Khương bá: “Đám cưới dùng cặp này.”

Đến giờ rồi, anh xuống lầu.

Những thủ tục cần làm trước khi đón dâu vẫn chưa được thực hiện.

 

Khương bá nói: “Mọi người đã đến đông đủ rồi, nói là đang bàn bạc đối sách đón dâu.”

Chu Thời Diệc cứ tưởng họ thật sự đang bàn bạc, đi đến cầu thang xoắn ốc nhìn xuống, thấy mọi người ngủ gục trên ghế sofa.

Chỉ có Ninh Khuyết ngồi thẳng tắp, đang uống cạn cà phê.

 

Mấy người quay phim đứng ở góc phòng khách, lặng lẽ tắt máy, không còn gì để quay.

 

Họ đã quay biết bao nhiêu đám cưới trong giới quyền quý, đây là lần đầu gặp cảnh đón dâu mà lại như thế này, nói cũng không dám nói gì.

 

Chu Thời Diệc cũng chẳng lấy làm lạ, nghĩ đến mấy người này mấy ngày nay bận rộn vì đám cưới, liền cho họ ngủ thêm một lát.

 

Thấy chú rể cuối cùng cũng xuống lầu, nhóm quay phim lập tức vào vị trí làm việc.

 

Chu Thời Diệc ra hiệu cho họ nghỉ ngơi: “Không cần quay tôi đâu.”

 

“…”

 

Nhóm quay phim nhìn nhau khó hiểu, không quay chú rể thì quay ai?

 

Trước đó họ muốn lên lầu quay, quản gia bảo cứ đợi dưới nhà là được. Đến lúc chú rể xuống thì lại bảo khỏi cần quay.

 

Chu Thời Diệc nói: “Lúc đón cô dâu hãy quay.”

 

Anh lại dặn thêm, “Chờ ba mẹ tôi đến thì quay họ trước.”

Vừa đúng dịp kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của ba mẹ anh. Năm đó, họ kết hôn vào đầu năm, đến cuối năm thì sinh ra anh, hoàn toàn là để hoàn thành nhiệm vụ kết hôn và sinh con.

Đoạn băng ghi hình đám cưới của họ, anh đã xem vài năm trước.

Theo lời ông nội, không giống kết hôn, mà giống như kết oán.

Mẹ anh có chút hối tiếc về đám cưới đó. Hôm nay, mẹ và ba hiếm hoi ăn diện lộng lẫy xuất hiện cùng nhau, vừa hay để quay bù một đoạn cho họ.

 

Ninh Khuyết chỉ tách cà phê chưa động trên bàn: “Uống một ly không?”

 

Chu Thời Diệc: “Cậu uống đi.”

 

Anh không buồn ngủ nên chẳng cần.

 

Ninh Khuyết vừa uống cà phê vừa liếc qua sáu người trên sofa, quả nhiên đúng như Chu Thời Diệc nói, ai cũng chẳng đáng tin.

 

Sắp đi đón dâu mà họ vẫn thản nhiên, nằm ngủ bù trên sofa.

 

Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào, các bậc trưởng bối trong nhà lần lượt đến.

 

Những người ngủ bù lúc này mới cố gắng chống mắt dậy.

 

Hoa cài ngực của Thời Phạn Âm vẫn chưa đeo, Chu Vân Liêm lấy từ chỗ Khương bá mang tới: “Để anh.”

 

Bà ngẩng lên nhìn chồng đang cúi đầu cài hoa cho mình, phía xa có quay phim, bà hạ giọng: “Hôm nay tự dưng tốt bụng thế? Không giống anh lắm.”

 

Chu Vân Liêm liếc bà một cái: “Bị em hành cho đầu óc không tỉnh táo nữa rồi. Được chưa?”

 

Thời Phạn Âm cười: “Được.”

 

Chu Vân Liêm mặc kệ vợ trêu, tiếp tục chỉnh lại hoa cài ngực.

 

Tối qua Giang lão tam còn gọi điện riêng cho ông, dặn đừng để xảy ra chuyện không vui trong đám cưới của con gái và con rể.

Thật ra, cho dù Giang Tĩnh Nguyên không dặn dò, ông cũng sẽ không tranh cãi với vợ trong đám cưới của con trai mình.

 

Thời Phạn Âm lại hỏi: “Anh còn nhớ hồi mình cưới nhau không?”

 

Chu Vân Liêm: “Em khóc đến rối tinh rối mù.”

 

“…”

 

“Tôi đâu có thua kém gì người yêu cũ của em đâu.” Ông nói vậy là khiêm tốn rồi, “Có cần phải khóc đến mức ấy không?”

 

Thời Phạn Âm: “Tại sao em khóc, anh nên tự xem lại bản thân mình đi.”

 

Chu Vân Liêm không cảm thấy mình có lỗi chỗ nào, nhưng hôm nay cũng không tranh cãi với bà.

 

Ông thuận theo: “Được rồi, về nhà anh sẽ tự kiểm điểm.”

 

Thời Phạn Âm ngạc nhiên nhìn ông, theo phản xạ sờ trán ông xem có bị sốt không.

 

Chu Vân Liêm gạt tay bà ra: “Đừng động, hoa ngực còn định cài không?”

 

Thời Phạn Âm âm thầm quan sát chồng, hôm nay ông ấy lạ thật, bình thường làm sao có chuyện nói năng nhẹ nhàng như vậy.

 

Ba mươi năm vợ chồng, chỉ cần nhìn ánh mắt là Chu Vân Liêm biết bà đang nghĩ gì.

 

Không hiểu sao hôm nay nhóm quay phim lại cứ chĩa ống kính vào họ mãi.

 

Không quay chú rể, quay hai người họ làm gì?

 

Ông cũng chẳng tiện ngăn lại, chỉ có thể nhỏ giọng nói với vợ: “Nếu hôm nay đầu óc anh thật sự có vấn đề, chắc em sẽ phải lập tức tìm luật sư soạn đơn ly hôn.”

 

Thời Phạn Âm: “Chắc chắn là phải ly rồi. Chẳng lẽ em còn giữ anh bên mình?”

 

Bà cảm thấy buồn cười, “Nếu đầu óc em có vấn đề, em cũng không tin là anh chịu ở lại với em đâu.”

“Thời Phạn Âm, em đừng có nghĩ xấu cho anh như thế.”

 

Cuối cùng cũng cài xong hoa ngực, ông nói: “Em không làm được, nhưng không có nghĩa là anh không làm được.”

 

Ông vừa định bước đi thì bị Thời Phạn Âm kéo lại: “Đợi đã, hoa ngực của anh còn chưa cài đâu!”

 

“Chu Vân Liêm, em nói cho anh biết, đừng tưởng nói mấy câu dễ nghe là em sẽ không tính sổ với anh đâu.”

 

Chu Vân Liêm chẳng buồn giải thích.

 

“Anh từng yêu mấy người, đến giờ vẫn chưa nói rõ ràng. Đừng nghĩ lừa được em, Giang Tĩnh Nguyên nói rồi, anh không chỉ có một mối tình.”

 

“…”

 

Lúc này con trai đi tới, hai người kịp thời dừng cuộc trò chuyện lại.

 

Chu Thời Diệc ôm từng người một: “Những năm qua vất vả cho ba mẹ rồi.”

 

“Có gì mà vất vả, mẹ có chăm anh nhiều đâu.” Thời Phạn Âm chỉnh lại nút Windsor cho con, “Màu cà vạt này đẹp đấy.”

 

Chu Thời Diệc nói: “Chung Ức chọn đó.”

 

“Vest cũng là cô ấy chọn à?”

 

“Vâng.”

 

Thời Phạn Âm ôm con trai: “Phải sống thật tốt với Chung Ức nhé.”

 

Khi mọi thủ tục hoàn tất, cũng là lúc đến giờ xuất phát.

 

Đoàn xe rầm rộ rời khỏi khu biệt thự.

 

Cùng lúc đó, cô dâu cũng đã trang điểm xong, chuẩn bị đâu vào đấy.

Hôm nay Quý Phồn Tinh đích thân ra mặt, vừa làm phù dâu vừa kiêm luôn quay phim.

 

Giang Tĩnh Nguyên suýt nữa thì quên mất, Quý Phồn Tinh là đạo diễn, nên các góc quay rất đặc biệt.

 

“Tam thúc, tam thẩm, hai người qua đây, con chụp một tấm ảnh gia đình cho nhé.”

 

Chung Ức ôm ba mẹ, hồi nhỏ hay chụp ảnh gia đình, lớn lên rồi thì ít khi chụp chung như vậy.

 

Ba mẹ ngồi phía trước, chỉ ngồi cạnh nhau thì hơi gượng. Chung Chước Hoa vừa định khoác tay chồng, Giang Tĩnh Nguyên đã chủ động cầm lấy tay vợ, đan chặt trong tay mình. Khoác tay thế này nhìn gần gũi hơn.

 

Trên lầu vẫn đang chụp ảnh gia đình, lúc này những người đưa dâu dưới lầu cuối cùng cũng đã đến đông đủ.

 

Chung Ức có ba anh họ nội và một anh họ ngoại, khi tụ tập cùng nhau ngay cả ông cụ cũng không chịu nổi.

 

Người đến sau cùng là Mẫn Đình, đi thẳng từ khách sạn tiệc cưới tới.

 

Giang Diễm Phong quan tâm hỏi: “Ảnh xong chưa?”

 

Mẫn Đình uống mấy ngụm nước lạnh, gật đầu.

 

Giang Nhuế nhìn con trai mà bất lực: “Suýt nữa thì trễ mất.”

 

Mẫn Đình nói: “Không đâu, con biết chừng mực.”

 

Tam thúc từ nhỏ đã rất tốt với mẹ anh, Chung Ức lại là con gái duy nhất của tam thúc, ngày cô lấy chồng, anh nhất định phải thể hiện tấm lòng.

 

Giang Nhuế: “Chưa ăn sáng đúng không?”

“Không ăn đâu.” Mẫn Đình hỏi: “Tam thúc đâu rồi ạ?”

 

“Ở trên lầu.”

 

“Khóc rồi à?”

 

“…”

 

Giang Nhuế cười: “Dù có khóc cũng là chuyện bình thường. Sau này con mà có con gái, đến ngày con gái cưới, xem con có khóc huhu không.”

 

Mẫn Đình chậm rãi uống một ngụm nước, không dám nghĩ đến chuyện đó.

 

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Diễm Phong reo lên, là phù rể Chu Gia Diệp gọi đến.

 

“Sao ngay cả cổng khu biệt thự cũng không cho vào vậy?”

 

Không ngờ lại bị chặn ở ngoài khu.

 

Giang Diễm Phong: “Trước còn định chặn thêm một cửa ở ngay cổng nhà nữa kìa.”

 

“…”

 

Chu Gia Diệp bật cười: “Chưa từng thấy nhà nào như nhà các người. Thế điều kiện vào khu là gì, phải trả lời câu hỏi hay vượt ải gì sao?”

 

Giang Diễm Phong: “Tạm thời chưa cần, qua cửa trong nhà đã đủ mệt rồi.”

 

Anh làm khó ngay từ cổng cũng là có lý do, “Cậu nhắn với Chu Thời Diệc, tam thúc chỉ có một cô con gái bảo bối, đừng coi đám cưới như một hình thức. Em gái tôi mong ngày này lâu rồi, hãy để con bé thật vui vẻ.”

 

Chu Gia Diệp thay mặt em họ nói: “Yên tâm đi, điều này thì tôi chắc chắn, nó còn mong chờ ngày này hơn cả Chung Ức nữa.”

 

“Giang Diễm Phong nói gì vậy?”

Chu Gia Diệp cất điện thoại đi: “Cậu nghe hay không cũng như nhau thôi.”

 

Nhà họ đều nhìn ra được, Chu Thời Diệc thật sự không coi đám cưới này chỉ là hình thức, ngay cả bó hoa cưới cũng là tự tay anh chuẩn bị.

 

Cổng cuối cùng cũng được mở, đoàn xe tiến về nhà cô dâu.

 

Chu Thời Diệc tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu đến nhà ba vợ là vào mùa đông.

 

Hôm đó vừa có tuyết rơi, hàng cây ven đường trong khu đều phủ một lớp tuyết trắng xóa.

 

Xe cưới chầm chậm lái vào sân nhà ba vợ, mọi người đều ra đón.

 

Đoàn đón dâu do anh cả dẫn đầu, đi thẳng đến bên đoàn đưa dâu, hoàn toàn không để ý đến anh.

Thấy ba vợ ra, họ đùa cợt gọi tam ca.

 

Mẹ vợ vừa bước ra khỏi biệt thự, dàn anh họ của anh lập tức đến chào hỏi làm quen.

 

Chu Thời Diệc cứ nghĩ ít ra họ cũng sẽ diễn một chút, làm bộ giằng co đôi ba câu, không ngờ lại bỏ qua luôn.

 

Anh quay sang tìm Ninh Khuyết, phát hiện Ninh Khuyết đang đứng với ông chủ Mẫn Đình, nói là đã suy nghĩ cả quãng đường, vẫn quyết định làm người nhà của Chung Ức.

 

Phản bội còn triệt để hơn.

 

Sớm biết thế, anh thà dẫn Thần Thần theo còn hơn.

 

Chu Thời Diệc thấy chẳng ai để ý đến mình, nhân lúc mọi người đang trò chuyện hỗn loạn, anh liền đi thẳng vào biệt thự.

 

Ông nội Giang nhìn thấy cháu rể đã lên cầu thang, tuổi già sức yếu không tiện trực tiếp lên chặn.

“Mẫn Đình! Giang Diễm Phong! Tụi bây đâu rồi?”

 

Trên ban công phòng ngủ tầng ba, Quý Phồn Tinh tựa vào lan can, nhìn quanh sân tìm chú rể: “Người đâu rồi?”

“Cốc cốc!”

 

Quý Phồn Tinh quay phắt lại, thấy người mình đang tìm đã đẩy cửa bước vào.

 

“Sao anh lên được đây vậy?”

 

Người đàn ông mặc đúng bộ vest cô đặt riêng cho, cả cà vạt cũng vậy.

 

Chung Ức tim đập mạnh.

 

Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì anh đã xuất hiện trước mặt, trên tay cầm bó hoa cưới trắng phối cẩm tú cầu xanh.

 

Quý Phồn Tinh lại nhìn xuống lầu, vẫn khó tin nổi: “Anh lên đây bằng cách nào vậy?”

“Đi thẳng lên thôi.”

“Không ngờ đoàn đón dâu hôm nay lại đồng lòng đến vậy.”

“Họ không giúp tôi đâu, đều đã phản kèo rồi, vẫn đang nhiệt tình trò chuyện bên dưới, mong đoàn đưa dâu đừng làm khó họ.”

Quý Phồn Tinh thực sự không nhịn được, bật cười ha hả.

 

Cô cố ý không khóa cửa phòng cô dâu để tạo điều kiện, không ngờ dưới nhà lại sơ suất thật.

 

Chu Thời Diệc nhìn Chung Ức, cuối cùng chiếc váy cưới ấy cũng đã khoác lên người cô.

 

Anh đi đến bên giường, cúi người ôm cô một cái: “Sao tối qua không gọi điện cho anh?”

 

Chung Ức: “Trước ngày cưới không gặp nhau, gọi điện cũng coi như gặp rồi.”

 

Chu Thời Diệc buông cô ra, quỳ một chân xuống trước giường, lấy từ túi áo vest ra hai chiếc kẹp tóc.

 

“Em chọn cái nào?” anh hỏi.

Chung Ức vẫn chưa hiểu ý, nhưng vẫn chỉ vào chiếc kẹp tóc hình trái anh đào đầu tiên mà Thần Thần tặng cô.

 

Chu Thời Diệc kẹp chiếc kẹp anh đào lên dải ruy băng bó hoa cưới, còn chiếc còn lại thì cài lên hoa cài ngực trắng của mình.

 

Kẹp xong, anh đứng dậy, hai tay chống xuống bên người cô, đặt lên những tầng váy cưới xếp lớp.

 

Hơi thở lạnh lẽo của anh bất ngờ bao trùm, Chung Ức theo bản năng nín thở.

 

Chu Thời Diệc cúi xuống hôn cô, môi anh phủ lên môi cô.

 

“Anh yêu em.” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.

 

Trong phòng ngoài Quý Phồn Tinh, còn có stylist và nhóm quay phim đang quay phim.

 

Đúng lúc đó, dưới cầu thang vang lên tiếng ồn ào, mọi người đang đi tìm chú rể.

 

Tim Chung Ức đập thình thịch, bị hôn đến không thể tập trung.

 

Chu Thời Diệc chẳng hề bị ảnh hưởng, vẫn không rời môi cô, tiếp tục hôn.

 

Chung Ức chống tay lên giường giữ thăng bằng.

 

Chu Thời Diệc nhìn sâu vào mắt cô: “Em có yêu anh không?”

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

noi-tru-an-binh-yen
Nơi Trú Ẩn Bình Yên – Nghê Đa Hỉ
October 22, 2024
dau-la-dai-luc-2-tuyet-the-duong-mon
Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn (Manhua)
August 29, 2024
bang-xep-hang-quy-tan-giang-2024-tramngontinh
Top 20 Bảng xếp hạng quý Tấn Giang 2024 (Quý 3)
September 4, 2024
freud-cua-anh-mong-tieu-nhi
Freud Của Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 25, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình