Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 43

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 43
Prev
Next
 

Hoa hồng là anh đi đường vòng để mua.

Hôm đi đăng ký kết hôn không tặng hoa cho cô, trong lòng anh luôn cảm thấy áy náy.

Lúc nhận giấy kết hôn, hai người mới chỉ gặp lại nhau lần thứ hai sau thời gian xa cách, bao nhiêu khúc mắc, do dự không biết có nên tặng cô một bó hoa không, cuối cùng vẫn không mua, cứ thế đi thẳng đến Cục Dân chính.

Giang Tĩnh Nguyên đúng lúc đứng dậy: “Để ba lên xem mẹ con gọi điện xong chưa.” Ông lại dặn dò con rể cứ coi nhà này như nhà mình, muốn uống gì thì tủ lạnh có đủ, rồi cầm điện thoại lên lầu.

Chung Ức đếm số hoa hồng, tổng cộng 36 bông.

Anh biết ý nghĩa của hoa hồng, trước đây cô thường gửi cho anh xem, suốt bốn năm bên nhau, anh đã tặng cô đủ mọi số lượng hoa hồng.

(chú thích: 36 bông hồng thường được hiểu là một bó hoa tượng trưng cho sự lãng mạn, gợi nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào và hạnh phúc đã chia sẻ giữa hai người.)

Trước ngày cưới được nhận hoa của anh, thực sự bất ngờ và vui mừng.

Cô quay đi tìm điện thoại, lục mãi mới thấy dưới gối ôm.

Chu Thời Diệc tưởng cô định chụp hoa nên không để ý, ngồi xuống bên cạnh cô.

Chung Ức lấy bó hoa che màn hình điện thoại, sợ anh nhìn thấy.

Cô mở danh sách “1095 việc đáng để anh ấy làm”, lật đến mục số 70 rồi bắt đầu chỉnh sửa, xóa đi câu trước đó là “Tặng mình 36 bông hoa hồng”, đang suy nghĩ nên sửa thành gì.

Lúc mới gặp lại, cứ ngỡ còn rất nhiều điều muốn anh làm cho mình.

Vậy mà nghĩ mãi mấy ngày, mới liệt kê được đến mục số 159, không biết đến bao giờ mới đủ con số ghi trong tiêu đề.

Ai ngờ, việc đưa ra yêu cầu với anh lại trở thành gánh nặng.

Cô cứ che màn hình bằng bó hoa, Chu Thời Diệc không khỏi tò mò: “Em đang làm gì thế?”

Chung Ức: “Đừng làm em mất ý tưởng.”

Chu Thời Diệc chỉnh lại tư thế, nghiêng người nhìn cô: “Đang bận việc à?”

Chung Ức ậm ừ cho qua.

Một lúc chẳng nghĩ ra có điều gì đặc biệt muốn anh làm, cô liền điền bổ sung mục số 70: Hôn mình 36 phút.

Lưu tài liệu xong, cô mới đặt bó hoa xuống.

Chu Thời Diệc khó hiểu, không biết vì sao mình lại có thể mang đến cảm hứng làm việc cho cô.

“Thiết kế mô hình lớn lái xe thông minh, anh có thể mang đến cảm hứng gì cho em?”

Chung Ức: “Cảm hứng trải nghiệm người dùng.”

“…”

Chu Thời Diệc nửa tin nửa ngờ.

Tương tác giữa người và máy? Trải nghiệm theo ngữ cảnh?

Nếu đúng là vậy, tại sao cô ấy mỗi lần đều phải tránh anh?

Đã gần nửa đêm, giữa việc thúc giục hay không, cuối cùng cô chọn không thúc giục anh.

Dù sao ngày mai anh cũng không phải đến công ty, ngủ muộn một chút cũng không sao.

Chung Ức cắm hoa hồng vào bình cho hoa tươi lại, tiện tay lấy từ tủ lạnh ra hai lon rượu trái cây.

Bình thường cô không động đến rượu, vì uống rượu ảnh hưởng đến ý tưởng và khả năng phán đoán.

“Rượu vải, thử đi.” Cô đưa cho anh một lon.

Hôm nay Chu Thời Diệc không phải làm thêm, liền mở nắp lon uống luôn.

Chung Ức cụng lon với anh trước: “Chúc mừng tân hôn.”

Trưa hôm đăng ký kết hôn, lúc chúc mừng cô còn ngập ngừng, hôm nay coi như bù lại một câu.

“Cảm ơn em.” Chu Thời Diệc nhấp một ngụm rồi nói.

Chung Ức uống liền một hơi hết một phần ba lon.

Chu Thời Diệc theo phản xạ nắm lấy cổ tay cô: “Uống từ từ thôi.”

“Mới tám độ, không say được đâu.”

Chung Ức nửa đùa nửa thật: “Biết đâu uống say rồi, em sẽ tha thứ hết cho anh.”

Hai người nhìn nhau mấy giây.

Đôi khi lời nói đùa cũng chính là lời thật lòng.

Chu Thời Diệc nói: “Không cần phải uống say.”

Những khúc mắc giữa anh và cô phần lớn đã giải quyết xong, chỉ vì thời gian ở bên nhau ít nên mới có chút xa cách. Sau này cùng sống chung, có lẽ chưa đến nửa năm mọi khoảng cách cũng sẽ dần biến mất.

Nếu vẫn còn điều gì chưa thể tháo gỡ, đó sẽ là trách nhiệm của anh, anh sẽ nghĩ cách dỗ cô.

Chung Ức ngửa nhẹ đầu, lại uống thêm hai ngụm: “Thực ra, anh thay đổi nhiều lắm.”

Cô không thích rượu, phần còn lại đưa cho anh.

Chu Thời Diệc đặt lon của mình lên bàn trà, cầm lấy lon cô đưa rồi nhấp từng ngụm.

“Anh thay đổi ở chỗ nào?” Anh hỏi.

Chung Ức tắt hết đèn trong phòng khách, ánh sáng ngoài sân hắt vào đủ để nhìn rõ mặt nhau.

Cô ngồi xếp bằng trên sofa, cả người chìm sâu vào trong ghế.

“Trên người anh có mùi khác rồi.” Cô đã muốn hỏi anh lâu rồi, “Khi nào thì anh đổi nước hoa vậy?”

Đợi mắt quen với bóng tối bất ngờ, Chu Thời Diệc nhìn cô: “Anh không dùng nước hoa. Có lẽ là loại sáp giữ mùi hương mà bác Khương đặt làm riêng có mùi này.” Bản thân anh ngửi quen rồi, giờ cũng không còn cảm giác mùi thơm nữa.

“Chính xác là mùi gì?” Anh hỏi lại.

“Không ai từng nói với anh à?”

“Ai nói với anh chứ?”

Chung Ức không nói gì thêm, cũng may là đã tắt đèn.

Chút ghen tuông vô tình ấy đã được che giấu trong bóng tối.

Cô nghĩ xem nên miêu tả mùi hương thế nào: “Mùi hương cuối là sự kết hợp của tuyết tùng và linh sam, ngửi có chút lạnh lẽo.”

“Không quen mùi à?”

“Bây giờ thì quen rồi.” Lần đầu gặp lại anh ở tiệc mừng triển lãm tranh, cô cảm thấy anh hoàn toàn xa lạ.

Trong lon rượu trái cây của Chu Thời Diệc chỉ còn lại chút xíu, anh hỏi cô có muốn uống nữa không.

Chung Ức lắc đầu, tạm thời không muốn uống.

Chu Thời Diệc uống nốt phần còn lại trong lon, rồi cầm lấy lon của mình, nói tiếp: “Nước hoa của em cũng không giống trước đây.”

“Ừa. Em đổi sang mùi cam quýt.” Chung Ức không ngờ anh lại nhận ra sự khác biệt nhỏ như vậy, “Anh thấy khác rõ lắm à?”

“Không còn ngọt như trước.”

Trước đây cô cứ xịt nước hoa là sẽ ngồi vào lòng anh, vị ngọt ở nốt hương đầu trực tiếp xộc vào mũi.

Hai người im lặng chừng mười mấy giây.

Chu Thời Diệc chậm rãi uống lon rượu vải thứ hai, độ cồn thấp quá, chẳng khác gì uống nước trái cây.

Bình thường anh rất ít uống nước trái cây, trừ những lúc cô bảo anh thử.

“Mẹ anh chẳng bảo em đừng để ngày cưới có gì hối tiếc sao? Nếu có gì muốn hỏi anh, cứ hỏi trước khi cưới đi, kể cả chuyện lần liên hôn trước của anh. Anh sẽ không thấy em vô lý đâu.”

“Hỏi nhiều làm gì? Hỏi rồi cũng chỉ mình em khó chịu thôi.”

“Không hỏi, em thật sự bỏ qua được à?”

Ban đầu Chung Ức không định hỏi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Anh từng dẫn cô ấy về gặp ba mẹ rồi à?”

Cổ họng Chu Thời Diệc động nhẹ, chậm rãi nuốt hết ngụm rượu: “Ừ.”

Cô không để mình có thời gian nghĩ ngợi, thậm chí chưa tới nửa giây.

“Nghe nói ngày đính hôn là do ông nội chọn. Lúc đó, anh nghĩ gì?”

“Anh nghĩ, liệu mình có lại đi vào vết xe đổ của ba mẹ, trở thành một người giống ba mình hay không.”

Chung Ức không nói gì nữa.

“Em còn muốn hỏi gì nữa không?”

Chung Ức lắc đầu: “Hỏi thêm nữa, đêm tân hôn e rằng phải ngủ riêng phòng mất.”

Anh nói: “Sẽ không đâu.”

Dù sau đám cưới cô có giận thế nào, anh cũng sẽ kiên nhẫn dỗ dành.

Sẽ không bao giờ như lúc chia tay, đến một cái ôm cuối cùng cũng không có.

Cuộc liên hôn đó là do anh tự nguyện, chứ không phải gia đình ép buộc, gượng ép tác thành.

Cô thấy tủi thân, oán trách anh, cũng là điều nên thôi.

Cũng trong khoảng thời gian đó, anh lần thứ hai định xử lý chiếc váy cưới, chấm dứt hoàn toàn quá khứ với cô.

Không chỉ mỗi anh, đối tượng liên hôn cũng bày tỏ, đợi đính hôn xong, muốn ở bên anh thật tốt, chứ không chỉ đơn thuần là hoàn thành nhiệm vụ kết hôn.

Hai người có sự đồng thuận, nên bắt đầu thử tìm hiểu nhau.

Vì vậy anh biết ai là thầy hướng dẫn của cô ấy, biết sư muội làm ở đâu, thậm chí trong thời gian đó còn từng cùng Đường Nặc Duẫn và bạn trai cô ấy đi ăn hai lần.

Lúc ăn uống, mọi người đều nói chuyện rất thoải mái.

Không biết ai là người khơi mào, mọi người bắt đầu nói về các “đại lão” ở từng mảng của Tập đoàn Kinh Hòa.

Đường Nặc Duẫn tự đùa: “Em thì không tính là đại lão, mấy người thật sự là đại lão, tính khí ghê gớm lắm. Bên đội ngũ mô hình lớn có một người, bình thường không thèm để ý đến ai, nghe nói họp chỉ cầm một ly cà phê, ngay cả chủ đầu tư cũng không dám nói gì cô ấy.”

Đối tượng liên hôn hỏi: “Cá tính vậy sao?”

Đường Nặc Duẫn: “Vì có thực lực đó. Tất cả các bằng sáng chế cốt lõi của Kinh Hòa đa phương thức đều do cô ấy và đội ngũ của cô ấy tạo ra. Năm đó các nhà máy lớn trong và ngoài nước tranh nhau mời cô ấy về, cuối cùng cô ấy đã chọn Kinh Hòa.”

Bạn trai Đường Nặc Duẫn chen vào: “Em nói Chung Ức, đúng không?”

Đường Nặc Duẫn: “Đúng, chính là cô ấy.”

Bạn trai của Đường Nặc Duẫn nói: “Tôi gặp cô ấy mấy lần ở nhà ăn trụ sở chính, lần nào cũng đi một mình. Đội tôi có người từng muốn theo đuổi cô ấy, nhưng không dám mở lời, cuối cùng đành từ bỏ.”

Đã lâu lắm rồi anh không nghe tin gì về cô, hôm đó bất ngờ nghe thấy tên cô ngay trên bàn ăn.

Vào đội mới, cô vẫn cứ ăn cơm một mình như thế.

Chu Thời Diệc thu lại tâm tư, ngửa đầu uống liền mấy ngụm rượu vải.

Chung Ức bỗng cũng muốn uống, phá tan sự im lặng trong phòng khách: “Để lại cho em hai ngụm.”

Chu Thời Diệc đưa cho cô: “Em uống trước đi, không hết thì để lại cho anh.”

Chung Ức nghĩ thầm, coi như là rượu chia sẻ thật lòng.

Trước đây, anh thực sự nghiêm túc với mối quan hệ đó, chưa từng qua loa, từng quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới.

Anh cũng đã cố gắng bước về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn phải cân nhắc cẩn trọng về hôn nhân.

Hỏi ra rồi mới thấy còn đau hơn tưởng tượng, nhất là khi chính miệng anh nói ra.

Nhưng đúng như anh nói, không hỏi thì mãi cũng không thể qua được.

Giống như xương cá mắc cổ, để càng lâu càng đau.

Chi bằng lấy ra sớm còn hơn.

Chu Thời Diệc cũng có điều muốn hỏi cô: “Chung Ức, em đã từng coi anh là chồng của mình chưa?”

Chung Ức khẽ sững lại, cô chưa từng nghĩ về điều này.

Cô trả lời không đúng trọng tâm: “Em vẫn đang nghĩ về chuyện anh dẫn người kia về ra mắt ba mẹ.”

Quả thực cô vẫn nghĩ về chuyện đó.

Thật sự cảm thấy khó chịu.

Vì thế cô tạm thời không muốn trả lời anh.

 

Chu Thời Diệc cũng không hỏi nữa, ngồi thẳng dậy, kéo cô ngồi lên đùi mình.

 

Bị anh mạnh mẽ giữ chặt trong vòng tay, Chung Ức thoáng ngừng thở.

 

Chu Thời Diệc nhẹ nhàng ấn đầu cô tựa vào cổ anh: “Sau lễ cưới, em muốn giận dỗi với anh thế nào cũng được, muốn xa cách ra sao cũng được, anh sẽ dỗ em. Nhưng đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng kết hôn.”

 

Trong phòng khách chỉ có hai người họ, không ai xuống lầu làm phiền.

 

Chiếc Maybach vẫn đỗ ngoài sân, đèn phòng khách tầng dưới cũng đã tắt, hiếm khi cả hai có thể bình tĩnh nói chuyện thế này, nên Giang Tĩnh Nguyên và Chung Chước Hoa cũng không xuống.

 

Giang Tĩnh Nguyên đi từ phòng tắm ra, thấy vợ vẫn còn mải chụp ảnh bó hoa.

 

Ông thỉnh thoảng lại tặng hoa hồng cho vợ, nhưng chưa bao giờ thấy bà kiên nhẫn chụp ảnh như hôm nay.

 

“Vẫn chưa tắm rửa đi ngủ sao?” Ông giục.

 

Chung Chước Hoa: “Chưa buồn ngủ, nằm trên giường cũng khó chịu.”

 

“Bảo ban ngày ngủ ít thôi mà không nghe.”

 

“…”

 

Tâm trạng tốt đến nỗi, bà chẳng buồn lườm ông nữa.

 

“Đưa hoa đây, anh mang đi ngâm cho tươi. Em mau đi tắm đi, đừng để đến hôm cưới, quầng thâm mắt còn nặng hơn cả con gái.”

 

Chung Chước Hoa nói: “Hai tháng nay không làm việc, có quầng thâm mắt cũng chẳng sao.”

 

Dạo này ban đêm tự dưng không ngủ được, chỉ còn cách tranh thủ ngủ bù ban ngày.

Bà tiếc nuối: “Giá mà ngày xưa biết Thời Phạn Âm sớm hơn.”

 

May mà bây giờ cũng chưa muộn, mấy chục năm sau này vẫn còn nhiều dịp chơi cùng nhau, sau này còn có thể cùng nhau chăm cháu nữa.

 

Trẻ con nhất quyết không thể để cho ông ấy với Chu Vân Liêm trông, để hai người đó dạy toàn ra trẻ cứng đầu.

 

Chung Chước Hoa đặt điện thoại xuống, đưa bó hoa cho chồng: “Cẩn thận nhé.”

 

Giang Tĩnh Nguyên: “Nếu em thích những màu rực rỡ như vậy, lần sau anh cũng chọn cho em đúng loại hoa này.”

 

Chung Chước Hoa nói: “Em sinh ra đã thích những thứ rực rỡ rồi.”

 

Bà thích mọi thứ nồng nhiệt.

 

Dù là hoa tươi hay tình yêu.

 

Người quản lý từng nói đùa rằng ngay cả dung mạo của bà cũng sinh ra để hợp với hai chữ “rực rỡ”.

 

Nào chỉ ngoại hình, ngay cả tên bà cũng vậy.

 

Giang Tĩnh Nguyên: “Sau này anh sẽ tặng em những bó như thế này. Còn hoa hồng thì sao? Còn muốn nữa không?”

 

“Không muốn trả lời.”

 

Giang Tĩnh Nguyên biết ý bà rồi, trước khi mang hoa đi ngâm còn kéo khóa váy của bà xuống.

 

Chung Chước Hoa hỏi: “Chu Thời Diệc vẫn chưa về à?”

 

“Chưa, xe vẫn còn ngoài kia.”

 

Bà cầm lấy đồng hồ của ông xem, đã sang ngày mới rồi.

Chung Chước Hoa tắm xong đi ra, đèn sân vườn ngoài sân đã tắt, xe của con rể không biết rời đi từ lúc nào.

 

Chỉ còn hai ngày nữa là đến đám cưới của con gái, hôm đó chắc chắn sẽ gặp hết người nhà họ Giang.

 

Con cái lớn tướng rồi mới lần đầu gặp nhà chồng. Ngoài bà ra, chắc chẳng có ai rơi vào cảnh này.

 

Dạo này ban đêm bà cứ trằn trọc không ngủ được, một phần vì con gái đi lấy chồng, một phần cũng vì chính bà.

 

“Còn chưa ngủ à?” Giang Tĩnh Nguyên vẫn đợi bà.

 

Chung Chước Hoa vỗ nhẹ kem dưỡng lên cổ, quay lại nhìn ông: “Hôm đó gặp bao nhiêu người nhà anh, chắc em chẳng nhớ nổi ai với ai.”

 

“Không cần nhớ hết đâu, nhớ mỗi em gái anh là được.” Giang Tĩnh Nguyên lại nói, “Mà em gái anh cũng chẳng cần cố nhớ, gặp là nhận ra ngay thôi.”

 

Tiểu Ức giống cô ruột, chắc chắn bà nhìn một cái là nhận ra.

 

Giang Tĩnh Nguyên nhìn vợ chằm chằm: “Ngày nào cũng mất ngủ, có phải chỉ nghĩ mấy chuyện này không?”

 

Chung Chước Hoa cười: “Anh mơ đi, làm gì mà ngày nào cũng chỉ nghĩ đến người nhà anh?”

 

Bà tắt đèn bàn, lên giường.

 

Tối nay chẳng muốn nằm sát bên ông, đèn phòng vừa tắt, Giang Tĩnh Nguyên đã kéo bà vào lòng.

 

“Em có chắc sẽ mặc bộ lễ phục màu tím đó không?”

 

Chung Chước Hoa vốn không định trả lời, nhưng bị ông ôm như vậy lại chẳng nổi cáu nổi, chỉ nhẹ nhàng đáp “Ừ”.

 

Giang Tĩnh Nguyên: “Vậy anh sẽ mặc bộ vest đã đặt từ trước.”

 

“Anh không nên hỏi Chu Vân Liêm xem anh ấy mặc màu gì à?”

 

“… Anh hỏi anh ta làm gì?”

 

“Một người mặc xám, một người mặc xanh đen, lên ảnh làm sao mà đẹp được!”

 

“Chẳng có gì là không đẹp cả.”

 

“…”

 

Nói với ông ấy thật chẳng lọt tai, Chung Chước Hoa vùi mặt vào lòng chồng: “Đừng nói nữa, em muốn ngủ rồi.”

 

Chợt bà lại nhớ ra một chuyện: “Tiểu Ức chỉ có một người bạn, không thuộc giới của cả hai nhà, trong tiệc cưới chắc không quen ai hết. Anh xếp chỗ cho cô bé đó ngồi cạnh em nhé, em sẽ trò chuyện cùng cô ấy.”

 

Bà vẫn có thể nói chuyện hợp với người trẻ.

 

Giang Tĩnh Nguyên nhìn người trong lòng: “Hôm đó chúng ta còn phải đi chúc rượu.”

 

“Đợi em chúc rượu xong, Quý Phồn Tinh chắc cũng đã lo liệu xong rồi.”

 

Có Quý Phồn Tinh ở đó, bà hoàn toàn yên tâm.

 

Giang Tĩnh Nguyên ghi nhớ chuyện này: “Được, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

 

Đêm đó, Chung Chước Hoa vẫn không ngủ ngon.

 

Trên lầu, Chung Ức cũng vậy.

 

Sáu giờ rưỡi sáng đã tỉnh dậy, tổng cộng ngủ chưa đến năm tiếng.

 

Đôi khi tỉnh giấc, cô lại nghĩ, nếu cô và Chu Thời Diệc là yêu đương bình thường rồi cưới, không trải qua ba năm chia xa, liệu cô có còn mong ngóng đám cưới đến vậy không?

Trong sự mong chờ âm ỉ, cuối cùng cũng đến ngày cưới.

 

Chung Ức gần như thức trắng cả đêm, năm giờ sáng đã tỉnh dậy.

 

Suốt cả đêm, biệt thự sáng đèn không tắt.

 

Cô còn chưa dậy thì trong nhà đã bắt đầu rộn ràng.

 

Chung Ức rửa mặt qua loa, xuống lầu tìm ba mẹ.

 

Vừa bước xuống cầu thang, đã nghe thấy tiếng của cô ruột trong phòng khách.

 

“Cô ơi!”

 

Cô nằm úp người trên cầu thang gọi vọng xuống.

 

Bên nhà nội, cô thân nhất với gia đình cô ruột.

 

Giang Nhuế lâu rồi không gặp cháu gái, cười vẫy tay: “Xuống đây cho cô xem nào.”

 

Chung Chước Hoa rót cho bà một cốc nước, mỉm cười: “Uống chút nước ấm đi em.”

 

Giang Nhuế nhận lấy cốc: “Tam tẩu, chị đừng bận rộn nữa, đi trang điểm đi.”

 

Chung Chước Hoa bảo không vội, rồi ngồi xuống trò chuyện với em chồng: “Em với Tiểu Ức đi cùng nhau, nhìn cứ như hai mẹ con vậy.”

 

Giang Nhuế cười: “Đúng thế. Có lần lật ảnh của Tiểu Ức, thư ký nhìn thấy còn hỏi em sinh bé thứ ba từ khi nào.”

 

“Thịch, thịch”, Chung Ức chạy nhanh xuống lầu.

 

“Cô ơi, sao cô đến sớm vậy? Đêm qua có ngủ được không ạ?”

“Cô ngủ một giấc trên máy bay rồi.” Vừa xuống máy bay là tới thẳng đây luôn.

 

Bình thường Giang Nhuế rất bận, cô cháu gần ba tháng rồi chưa gặp nhau.

 

Chung Ức ôm cô ruột: “Cô lên lầu ngủ thêm chút đi, thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu ạ.”

 

“Cô vẫn ổn, chưa buồn ngủ lắm.”

 

Điều Giang Nhuế lo là: “Vẫn chưa biết Mẫn Đình có khôi phục được ảnh cưới của hai đứa không.”

 

“…”

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

thien-son-phong-tuyet-bong-lai-khach
Thiên Sơn Phong Tuyết – Bồng Lai Khách
September 1, 2024
tieu-thuyet-ngay-mai-ruc-ro-tuy-hau-chau
Ngày Mai Rực Rỡ – Tuỳ Hầu Châu
June 13, 2025
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-01
Ngươi Nếu Nam Phong (Em Như Gió Nam convert)
May 24, 2025
bang-xep-hang-quy-tan-giang-2024-tramngontinh
Top 20 Bảng xếp hạng quý Tấn Giang 2024 (Quý 3)
September 4, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình