Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 41

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 41
Prev
Next
 

Chung Ức vùi mặt vào hõm cổ anh, cô dựa trong lòng anh bao lâu, anh liền ôm cô bấy lâu.

 

Trước đây mỗi lần hai người xảy ra mâu thuẫn, anh luôn dỗ cô như thế, cho đến khi cô nguôi giận.

 

Sau khi chia tay, trên người anh là mùi tuyết tùng lạnh và hương cuối của linh sam, lúc mới gặp lại, cô cảm thấy xa lạ.

 

Không biết từ khi nào, cô đã quen với mùi hương này.

 

Tối nay ba mẹ không có nhà, quản gia và người làm cũng sẽ không ra làm phiền.

 

Bốn năm phút trôi qua, cô vẫn chưa ngẩng đầu dậy.

 

Cô vẫn luôn mong có được một cái ôm như thế này.

 

Trong xe, bác tài Trương đang bóc nốt viên sôcôla còn lại giết thời gian.

 

Chú cũng từng trẻ, cũng từng cãi nhau với vợ, nên rất hiểu tâm trạng của đám trẻ bây giờ.

 

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cảm xúc trong lòng Chung Ức biến động dữ dội: từ nỗi ấm ức mơ hồ ban đầu, rồi đến cảm giác may mắn, và cuối cùng là yên lòng tận hưởng cái ôm này.

 

Khi cằm anh khẽ tựa lên đỉnh đầu cô, cô chợt cảm thấy một nỗi tủi thân chưa từng có.

 

Sau tủi thân là cảm giác may mắn.

 

May mắn vì sau ba năm chia xa, họ vẫn còn yêu nhau. Dù có xen lẫn một vài chuyện, cũng vì xa cách quá lâu mà trở nên xa lạ phần nào, nhưng chỉ là vấn đề thời gian, rồi sẽ ổn thôi.

 

Chung Ức lại yên lặng trong lòng anh thêm vài phút, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Anh có cần em ôm lại một cái không?”

 

Chu Thời Diệc: “…”

 

Đây chính là câu anh từng hỏi cô.

 

Anh hỏi ngược lại: “Em muốn ôm à?”

Chung Ức không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ tay ôm lấy eo anh.

 

Yết hầu Chu Thời Diệc khẽ động, cúi mắt nhìn cô:

“Không được qua loa như lần trước nữa.”

 

Lần trước, cô chỉ ôm nhẹ một cái rồi buông ra ngay.

 

Lần này, cô ôm anh lâu thêm vài giây.

 

Khi cô vừa định buông tay, Chu Thời Diệc cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.

 

Nóng bỏng, quen thuộc mà xen lẫn chút xa lạ.

 

Tim Chung Ức như bị đập mạnh một cái, nhịp đập khựng lại trong thoáng chốc.

 

Nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, Chu Thời Diệc rời khỏi môi cô.

 

“Sau này nếu muốn tựa vào anh thì cứ thoải mái tựa. Ngày trước là anh nói không rõ ràng, xử lý không khéo, khiến em ngay cả việc muốn dựa vào anh cũng phải do dự.”

 

“Dọn dẹp đồ đạc xong thì ngủ sớm đi.”

 

Nói xong, anh mới hoàn toàn buông cô ra.

 

Mãi cho đến khi chiếc Maybach từ từ rời khỏi sân, Chung Ức mới bình tĩnh lại, ánh mắt thu về từ đèn hậu đang dần xa của xe.

 

Trời đã tối, cô quay người vào nhà.

 

Đồ đạc cần mang đến tân phòng không ít, cả buổi tối dọn dẹp mà cô mới xong chưa tới một phần năm.

 

Ba mẹ đi hẹn hò về, cô vẫn đang bận thu dọn.

 

Chung Chước Hoa thấy đèn phòng con gái còn sáng từ dưới sân, liền lên gác gõ cửa:

“Tiểu Ức, con đâu rồi? Sao còn chưa ngủ?”

Chung Ức đáp: “Con đang dọn đồ!”

 

Chung Chước Hoa lần theo tiếng nói đến phòng thay đồ, bên trong chất đầy đồ đạc đến mức gần như không còn chỗ đặt chân, bà đành đứng ở cửa: “Sao không để dì giúp con dọn? Ngủ sớm đi. Mai còn phải đi làm, dậy nổi không đấy?”

 

“Dậy nổi mà.”

 

Chung Ức thầm nghĩ, đừng nói là dậy nổi, căn bản là không ngủ được.

 

“Chung tỷ, hẹn hò với Tam ca thế nào?”

 

Chung Chước Hoa than thở: “Ba con còn hỏi mẹ, lúc quay phim có động thật lòng không kìa!”

 

“Vậy mẹ trả lời ba con thế nào?”

 

“Đương nhiên là nói có rung động. Thế là tối nay ba con ăn có một nửa suất.”

 

Chung Ức cười: “Mẹ đừng dọa ba nữa. Tối nay ba con lại mất ngủ rồi.”

 

Chung Chước Hoa dựa vào khung cửa: “Lớn tuổi rồi, vốn dĩ đã khó ngủ. Thôi không nói chuyện đó nữa.” Bà chuyển sang quan tâm đến con gái, “Hôm nay đến nhà ông bà nội của Chu Thời Diệc thế nào?”

 

“Cũng tốt ạ. Lúc về, bà nội nói sau này không cần thường xuyên qua đó, vì sức khỏe thể chất và tinh thần của cả hai.”

 

Chung Chước Hoa bật cười: “Bà cụ thú vị ghê.”

 

“Đúng ạ, cực kỳ cởi mở. Nghe nói năm xưa mẹ chồng con đồng ý chuyện liên hôn cũng vì thấy bà tốt tính.”

 

“Chứ còn gì nữa, đến giờ Chu Vân Liêm nhắc lại vẫn còn canh cánh trong lòng. Ông cụ thì sao? Có tỏ vẻ gia trưởng không?”

Chung Ức nói: “Với con thì không. Chu Thời Diệc từ khi bước vào cửa đã bị mắng, ông nội còn nói lời cay nghiệt, sợ anh ấy không kết hôn.”

“Ông cụ chắc bị chuyện lần trước ám ảnh đến mức có bóng ma tâm lý rồi.”

 

Chung Ức ngập ngừng một chút: “Mẹ, mẹ cũng biết chuyện hôn sự lần trước của Chu Thời Diệc à?”

 

Chung Chước Hoa gật đầu: “Biết chứ, nghe ba con nói rồi.”

 

Người mà Chu Thời Diệc từng cho là phù hợp nhỏ hơn anh hai tuổi, tuy không cùng trường nhưng học cùng chuyên ngành, cả hai đều lấy bằng kép về Vật lý học và Toán ứng dụng.

 

Cô gái đó không chỉ thông minh vượt trội, ngoại hình xinh đẹp, tính cách tốt, sau khi tốt nghiệp cũng không vào công ty gia đình mà cùng bạn bè khởi nghiệp, tập trung phát triển lĩnh vực bản thân yêu thích, công ty của họ đã niêm yết vào năm ngoái.

 

Về gia thế thì hai bên có phần chênh lệch, nhưng về nhan sắc và năng lực cá nhân thì hoàn toàn xứng đôi.

 

Cuối cùng hai người vẫn không đi đến được với nhau, ông nội giận đến mức nửa năm không thèm nói chuyện với Chu Thời Diệc.

 

Nghe Giang Tĩnh Uyên kể, cô gái đó đầu năm nay đã đính hôn, vị hôn phu cũng là người trong giới quyền quý.

 

Chung Chước Hoa nhìn con gái: “Con biết chuyện này từ lâu rồi hay hôm nay mới biết?”

 

Chung Ức bình thản đáp: “Con biết lâu rồi. Năm ngoái lúc ăn cơm ở nhà ông nội, nghe ông và mọi người nhắc đến.”

 

Chung Chước Hoa chợt hiểu ra, có lẽ lúc đó con gái đã xoá ảnh cưới rồi.

 

Chung Ức ngược lại còn an ủi mẹ: “Chung tỷ, con không sao đâu. Nếu con để bụng thì đã không đồng ý kết hôn với anh ấy.”

 

Chuyện xem mắt năm xưa, cô chưa từng oán trách Chu Thời Diệc.

 

Tuy thỉnh thoảng nghĩ lại vẫn thấy có chút chua xót, nhưng cảm xúc ấy, cô hoàn toàn có thể tự mình tiêu hóa.

 

Chuyện cũ, hai mẹ con cũng không nhắc lại nữa.

Chung Ức mở một chiếc vali trống, cho những chiếc khăn lụa đã gấp gọn vào trong.

Chung Chước Hoa giục: “Ngủ sớm đi con, đồ đạc cứ để đó, mai mẹ giúp con thu dọn.”

Chung Ức miệng thì vâng dạ, nhưng đợi mẹ đi khỏi lại tiếp tục thu xếp.

 

Càng gần đến ngày cưới, mỗi ngày cô ngủ càng ít.

Buổi trưa cũng không cần ngủ bù, tinh thần vẫn rất tỉnh táo.

Cảm giác hưng phấn này, trước đây chỉ có khi cô vượt qua được nút thắt kỹ thuật, hoặc nhận được bằng sáng chế.

 

Tới ngày hẹn ăn tối với Ninh Khuyết, cô chỉ ngủ được năm tiếng.

Lúc này, cách hôn lễ chỉ còn ba ngày.

Những thứ cần mang đến nhà tân hôn, cô đã đóng gói xong hết cả.

 

Chuyện chuẩn bị cho đám cưới cũng không cần cô bận tâm, hôm nay cô vẫn đi làm như bình thường.

Nước trong cốc đã uống hết, Chung Ức vừa cầm cốc đứng dậy thì Ninh Khuyết gọi điện, bảo cô qua một chuyến.

“Phương án của Khôn Thần Ô tô được thông qua rồi.”

Chung Ức liếc đồng hồ đeo tay, mới 9 giờ rưỡi: “Bên đó họp sớm vậy à?”

 

Tối qua khi nói chuyện điện thoại với Chu Thời Diệc, anh bảo trong hội đồng quản trị còn nhiều bất đồng.

Ninh Khuyết: “Họ họp đến 11 giờ rưỡi đêm qua, để mọi người suy nghĩ thêm một đêm. Nghe nói sáng nay chưa tới nửa tiếng, Chủ tịch Chu đã chốt hạ rồi. Em qua xem danh sách nhóm đi.”

“Đi đây, để em rót cốc nước rồi qua liền.”

Gần đây vì quá hưng phấn, cô tạm thời kiêng cà phê.

Rót một cốc nước ấm xong, cô đi đến văn phòng của Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết chỉ vào chiếc ghế đối diện ra hiệu cô ngồi, rồi đưa cho cô xấp danh sách giấy trên tay.

Chung Ức nhận lấy, một tập khá dày, là danh sách toàn bộ thành viên nhóm dự án, kể cả chuyên gia bên mảng chip.

Sau tên mỗi thành viên đều có kèm sơ yếu lý lịch, cô lật xem kỹ từng trang từ đầu.

Ninh Khuyết nói: “Anh tự tổng hợp, để sau này tiện liên lạc.”

Anh uống một ngụm nước kỷ tử, “Ban đầu Đường Nặc Duẫn cũng tham gia dự án, anh nói với em rồi mà, lần họp liên nhóm trước còn gặp cô ấy. Sau đó cô ấy xin rút khỏi dự án.”

Chung Ức ngẩng đầu: “Sao lại đột ngột rút vậy?”

Ninh Khuyết nhún vai, cũng không rõ lý do.

Anh vốn rất mong Chung Ức và Đường Nặc Duẫn hợp tác: “Nếu cô ấy cũng tham gia, hai người liên thủ thì anh tin chắc mọi nút thắt kỹ thuật đều có thể giải quyết.”

Nhưng có những chuyện không thể cưỡng cầu.

Anh day day ấn đường, giờ điều khiến anh đau đầu nhất là Đỗ tổng, cũng là một trong các trưởng nhóm dự án. Chủ tịch Chu dù ủng hộ dự án, nhưng không yên tâm về con trai, liền sắp xếp Đỗ tổng giám sát Chu Thời Diệc, mọi việc đều không cho tự quyết.

Điện thoại của Chung Ức rung lên, giao diện khung chat bật ra.

Chu Thời Diệc: [Về kỹ thuật, sau này anh sẽ trực tiếp làm việc với em.]

Chung Ức: [OK]

Chu Thời Diệc: [Nếu một ngày nào đó Đỗ tổng nghi ngờ trình độ kỹ thuật của em, đừng bận tâm. Trình độ của em, anh biết rõ.]

Chung Ức: [Cảm ơn.]

Chu Thời Diệc: [Còn một chuyện nữa, em hỏi thử anh họ em xem ảnh đã khôi phục được chưa? Nếu không được thì thôi.]

Chung Ức: “….”

 

Mọi thứ ở địa điểm đám cưới đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu ảnh cưới.

Căn bản không cần hỏi, vẫn chưa phục hồi xong.

 

Hôm qua, ông nội còn tag anh họ trong nhóm chat gia đình: [Sao con cứ phải làm khó chính mình thế?]

Anh họ vẫn chưa trả lời.

Có lẽ đã chặn nhóm chat.

 

Cô ruột cũng tag cô trong nhóm: [Tiểu Ức, còn đi làm à? Nên xin nghỉ đi chứ.]

Cô đã hứa với cô ruột, hai ngày trước đám cưới sẽ không đến công ty nữa.

 

“Đêm nay ăn ở đâu?” Lời của Ninh Khuyết cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Chung Ức: “Chu Thời Diệc bảo đi ăn nhà hàng tư nhân. Nhưng tuỳ anh à.”

Nhà hàng tư nhân mà Chu Thời Diệc thường tới là nơi không mở cửa cho khách ngoài, không chỉ đắt mà một phòng riêng chỉ có ba người họ, quá trang trọng.

Mục đích của buổi tụ tập là để có một bầu không khí thoải mái.

Ninh Khuyết nghĩ một lát: “Đi ăn lẩu đi.”

Món xào dễ nguội, lẩu ăn đến sáng cũng không nguội được.

“Được, anh chọn chỗ rồi gửi cho em.”

Chung Ức mang danh sách về văn phòng, dành nửa ngày để nắm rõ trình độ học vấn và thành tích công việc của tất cả thành viên.

Trang cuối cùng là sơ yếu lý lịch của Đường Nặc Duẫn, Ninh Khuyết còn ghi chú bên cạnh: Lý do cá nhân, đã rút khỏi dự án.

 

Lúc ăn trưa, Ninh Khuyết lại nhắc đến Đường Nặc Duẫn.

Anh đã hỏi khéo sếp của cô ấy về lý do rút khỏi dự án.

Sếp cô ấy trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn nói thật: mẹ của Đường Nặc Duẫn là Dương Gia Nguyện.

Chung Ức đang định gắp thức ăn, đũa bỗng khựng lại.

Ninh Khuyết nói: “Lúc đầu Đường Nặc Duẫn không biết thân phận của em, nên tham gia rất nhiệt tình. Sau này em tiết lộ chuyện gia đình trên mạng, chắc chắn cô ấy cũng nghe nói rồi. Gần đây trên mạng có nhiều bài viết về mối tình đầu của Chủ tịch Giang, cho dù trước đó Đường Nặc Duẫn không biết mẹ mình yêu ai hồi trẻ, thì giờ cũng biết rồi. Gặp phải tình huống như vậy, đúng là cô ấy rất khó xử.”

Để tránh lúng túng, Đường Nặc Duẫn đã rút khỏi dự án.

Chung Ức hỏi: “Cô ấy lớn hơn em mấy tháng?”

Ninh Khuyết: “Hơn em hơn năm tháng.”

Chung Ức chậm rãi tiếp nhận thông tin này.

Cô thật không ngờ, Đường Nặc Duẫn lại là con gái của Dương Gia Nguyện.

Từ ngày mai, Chung Ức bắt đầu nghỉ phép cưới, tổng cộng năm ngày, sau buổi họp báo của ô tô Khôn Thần sẽ quay lại làm việc.

Làm xong hết mọi việc trước khi nghỉ, cô lấy hộp nhẫn nhung từ túi vải ra.

Nếu không phải đi ăn với Ninh Khuyết, có lẽ chiếc nhẫn này phải đợi đến sau đám cưới mới đeo.

Trước khi tan làm, cô cài đặt email sang trạng thái nghỉ phép, rồi đăng một status lên WeChat:

“Nhà có hỷ sự, nghỉ kết hôn 5 ngày, sau ngày 22 sẽ đi làm lại.

Chú rể là Chu Thời Diệc.”

Ninh Khuyết đã quen với kiểu đăng status của cô, liền thả like.

Chu Thời Diệc mãi một tiếng sau mới xem được dòng trạng thái này. Ngày 22 là buổi họp báo ra mắt xe, Ninh Khuyết nói hôm đó anh sẽ đến dự, còn tấm thiệp mời còn lại thì để cho bộ phận khác.

Cô không giữ thiệp mời, chắc là không định đi.

“Chú ơi.” Thần Thần khẽ gọi, đưa cho anh một viên kẹo.

Chu Thời Diệc cười: “Cảm ơn.”

Thần Thần lại đưa thêm một viên, rồi đi phát cho những người khác.

Hôm nay anh họ cùng gia đình từ Giang Thành lên, mấy chị họ từ Hồng Kông cũng về, cả nhà cùng giúp anh chuẩn bị cho đám cưới.

Từ chiều, anh cũng chính thức vào chế độ nghỉ phép cưới.

Nhà ông nội đã lâu rồi mới lại náo nhiệt như vậy.

Chu Gia Diệp cũng được cháu gái cho hai viên kẹo, bóc một viên bỏ vào miệng, vừa hỏi em họ: “Chuyện ảnh cưới của em thế nào rồi? Ông nội nói hai đứa còn chưa chụp, giờ đang nổi giận trên lầu đấy.”

Chu Thời Diệc nói: “Chụp rồi.”

Đến tận lúc này, ông nội vẫn không tin anh sẽ tổ chức đám cưới đúng hạn.

Anh liếc nhìn đồng hồ, “Em về đây.”

Chu Gia Diệp hỏi: “Không ăn tối à?”

“Ăn với Chung Ức.” Trước khi đi, Chu Thời Diệc lại ôm Thần Thần một cái.

Chu Gia Diệp nhìn em họ: “Hay là em cho ông nội xem ảnh cưới đi? Đã chụp rồi thì cần gì để ông phải bực mình.” Dù chính anh hôm qua cũng vừa làm ông nội giận.

Chu Thời Diệc đặt Thần Thần xuống, nói: “Ông xem cũng không tin đâu.”

Chu Gia Diệp thắc mắc: “Sao lại không tin?”

“Trong ảnh tóc của Chung Ức khác.”

“Tóc khác thì có gì đâu mà lạ?”

“Là ảnh chụp từ trước, lúc đó tóc cô ấy còn dài.”

Tóc khác, khí chất cũng khác, ông nội chắc chắn sẽ không tin.

Chu Gia Diệp liền nghĩ sẵn lý do hộ: “Chuyện này dễ mà, bảo là để cho đẹp nên đội tóc giả thôi.”

“…”

Chu Thời Diệc không nói gì thêm, cầm áo vest, chào mấy chị họ và anh rể rồi rời đi trước.

Trên lầu, trong thư phòng, ông nội vừa quay mặt lại hướng cửa sổ thì thấy cháu trai út lên xe.

Tưởng cháu trai chỉ xuống xe lấy đồ, ai ngờ chưa đến hai mươi giây sau, xe nổ máy rồi chậm rãi rời khỏi sân.

Ông lão chỉ xuống dưới, mắng con trai thứ ba: “Anh tự xem đi! Anh sinh ra cái thể loại gì thế này?”

Chu Vân Liêm: “…”

Ông nội bực quá, nhấp một ngụm trà cho hạ hỏa. Thằng cháu út sợ lúc ăn tối bị ông mắng chuyện chưa chụp ảnh cưới, nên dứt khoát bỏ cả bữa tối mà đi luôn.

Ông không nhịn được nữa, đành trút giận lên con trai: “Còn ba ngày nữa là đám cưới rồi mà nó như vậy đấy, ảnh cưới còn chưa chụp! Thử hỏi Chung Ức người ta nghĩ sao? Ngày ngày mày bận cái gì hả, chẳng quản được nó gì cả!”

Chu Vân Liêm dù sao cũng bênh con: “Ngày mai chụp cũng chưa muộn, chụp xong là có ảnh ngay mà.”

“…”

Ông nội nghẹn họng, không nói được gì.

Tức giận bùng lên, ông chỉ tay về phía cửa, vẫy vẫy.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Ông tự thấy con mình sinh ra cũng chẳng tốt đẹp gì.

Chiếc Maybach rời khỏi nhà cũ, chạy thẳng tới quán lẩu lâu năm ở Bắc Thành, nơi tổ chức bữa tụ tập.

Đúng giờ tan tầm, đường phố kẹt cứng.

Ninh Khuyết đến quán đầu tiên, chọn một bàn yên tĩnh trong góc, lấy vài miếng dưa hấu vừa ăn vừa đợi hai người kia.

Nồi lẩu đồng ở bàn bên cạnh đang bốc hơi nghi ngút, anh liếc nhìn xem người ta gọi những món gì.

Lẩu là món anh thích nhất, hôm nay hai người kia cũng vì anh mà đến ăn cùng.

Dưa hấu còn chưa ăn hết, Chung Ức đã tới nơi.

“Ồ.” Anh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Chung Ức, cảm thán: “Cuối cùng cũng đeo nhẫn rồi, không dễ gì đâu nhỉ.” Quan sát một lúc, anh hỏi, “Có phải hơi nhỏ không?”

Chung Ức nói: “Cái này là nhẫn đeo thường ngày.”

“Đeo thường ngày thì ok, anh cứ tưởng là nhẫn đeo ngày cưới.”

Đang trò chuyện thì Chu Thời Diệc cũng tới, hơi muộn một chút.

Ninh Khuyết chúc mừng: “Chúc mừng tân hôn, trăm năm hạnh phúc nhé.”

“Cảm ơn.” Chu Thời Diệc ngồi xuống bên cạnh Chung Ức.

Ánh mắt anh lướt qua phía cô, bất chợt dừng lại ở chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.

Ninh Khuyết đẩy đĩa trái cây sang: “Ăn thử đi, loại này giòn, ngọt lắm.”

Chu Thời Diệc lấy khăn ướt sạch lau tay.

Ninh Khuyết chậm rãi gặm dưa hấu, trước đó anh còn tò mò, hai người họ sẽ ở trạng thái nào khi ở trước mặt anh.

Không ngờ lại ăn ý như vậy, cả hai đều đeo nhẫn cưới.

Chung Ức cũng nhận ra chiếc nhẫn trên ngón áp út thon dài của Chu Thời Diệc, chính là chiếc mà cô đã mua.

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

freud-cua-anh-mong-tieu-nhi
Freud Của Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 25, 2024
bang-xep-hang-quy-tan-giang-2024-tramngontinh
Top 20 Bảng xếp hạng quý Tấn Giang 2024 (Quý 3)
September 4, 2024
cho-con-mua-nay-tanh
Chờ Cơn Mưa Này Tạnh – Ngải Ngư
October 28, 2024
ngu-ngon-tue-kien
Ngủ Ngon – Tuế Kiến
September 15, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình