Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 40

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 40
Prev
Next
 

Chung Ức đồng ý, nói là có thời gian.

 

Quả thật nên đến thăm ông bà, dù bận rộn thế nào cũng phải sắp xếp được.

 

Nhân tiện, cô nói với anh về chuyện mấy hôm nữa định tụ tập ăn uống với Ninh Khuyết:

【Anh mời bọn em nhé.】

 

Chu Thời Diệc: 【Được.】

 

Lại nhắn thêm: 【Tất nhiên là anh mời.】

 

Ánh mắt anh dừng lại một thoáng ở hai chữ “bọn em”:

【Thật sự coi là buổi họp mặt bạn cũ à?】

 

Chung Ức: 【Ừa. Hôm đó em sẽ coi anh là bạn học một ngày, như thể mới quen biết.】

 

Cô lại hỏi: 【Tính ăn vào hôm nào?】

 

Chu Thời Diệc: 【Thứ Bảy tuần sau, để em hỏi xem Ninh Khuyết có tiện không.】

 

Chung Ức nhìn sang đối diện: “Chu Thời Diệc hỏi anh thứ Bảy tuần sau có đi được không.”

 

Ninh Khuyết: “Tuỳ ý, lúc nào cũng được.”

 

Anh cố nuốt miếng bánh khoai môn mặn xuống, âm thầm thề rằng sau này không bao giờ thử đồ mới nữa!

 

Vẫn là cá nướng với gà xào ớt hợp khẩu vị hơn.

 

Anh uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Tuần sau là sát ngày cưới rồi, chắc hai người còn nhiều việc phải lo, có thời gian rảnh thật à?”

 

Chung Ức: “Có chứ. Trước đêm cưới cũng rảnh.”

 

Ninh Khuyết: “…”

 

Đám cưới này thật đúng là… cưới trong thảnh thơi.

Khi anh và Chung Ức ăn xong rời khỏi tiệm trà thì Đường Nặc Duẫn và bạn trai, người đến trước họ, vẫn còn chưa ăn xong.

 

Ninh Khuyết thật sự không thể hiểu nổi, hai người yêu nhau ăn một bữa cơm sao lại có thể ăn lâu đến thế.

 

Có lẽ… đây chính là một trong những lý do anh vẫn chưa có bạn gái.

 

Chung Ức quay lại văn phòng, kéo rèm sáo chuẩn bị chợp mắt buổi trưa thì tin nhắn của Ninh Khuyết tới:

【Chúc mừng! Chu Vân Liêm đã quyết định tiếp quản Tập đoàn Khôn Thần, phương án của em có hy vọng được thông qua rồi.】

 

Đây đúng là tin tốt nhất trước lễ cưới.

 

Việc bố chồng chịu tiếp nhận lại tập đoàn ở cái tuổi này, công lớn nhất chính là mẹ chồng.

 

Nếu không phải mẹ chồng lôi chuyện cũ ra nói, e là bố chồng cũng chưa chắc đồng ý.

 

Cô dự định tìm thời gian mời mẹ chồng đi ăn một bữa.

 

Tiến độ của phương án còn thuận lợi hơn cô tưởng, cơn buồn ngủ biến mất, Chung Ức kéo rèm lên lại, quay về bàn ngồi trước máy tính tiếp tục làm việc.

 

Ninh Khuyết thông báo trong nhóm: ba giờ chiều tổ chức họp nhóm thảo luận.

 

Chung Ức như thường lệ chỉ cầm theo ly latte đậu đỏ bước vào phòng họp. Những việc liên quan đến công việc cô chưa bao giờ quên, nhưng hễ lái xe, cô gần như không thể thiếu định vị.

 

Trong cuộc họp, Ninh Khuyết nhắc mọi người: ai có kế hoạch nghỉ phép trong tháng năm thì tranh thủ, vì đến tháng sáu, nếu dự án hợp tác của Khôn Thần ô tô được thông qua, sau đó sẽ rất khó có thời gian nghỉ.

 

Hợp tác liên lĩnh vực, việc phối hợp giữa các nhóm là một bài toán lớn.

 

Chung Ức giao trọng trách này cho Ninh Khuyết.

 

Ninh Khuyết nghe vậy, im lặng khá lâu không lên tiếng.

Không trách được Chung Ức trước đó lại nói dự án không thể thiếu anh, hóa ra không phải là không thể thiếu anh về mặt kỹ thuật.

 

Anh chỉ cần nghĩ đến Đỗ tổng bên Khôn Thần thôi là đã bắt đầu nhức đầu rồi.

 

Đúng 5 giờ rưỡi, Chung Ức tan làm, mang theo phần quà đã chuẩn bị sẵn, lái xe đến căn hộ cho thuê của Dương Hi.

 

Dương Hi đã gửi định vị, căn hộ nằm ngay gần khách sạn tổ chức tiệc mừng triển lãm tranh, rất dễ tìm.

 

Ngoài quà tặng, Chung Ức còn ghé tiệm hoa đối diện khu nhà mua thêm một bó hoa tươi.

 

Khi cô gõ cửa, Dương Hi đang hấp cá trong bếp.

 

“Chị đến rồi à!”

 

Cô lau tay vào tạp dề, bước nhanh ra mở cửa.

 

“Chúc nghỉ lễ vui vẻ.” Chung Ức đưa bó hoa tươi.

 

“Cảm ơn! Hôm nay hạnh phúc quá!” Dương Hi độc thân từ trong bụng mẹ, lần đầu tiên nhận được bó hoa lớn như vậy,, vội vàng mời vào: “Mau vào đi, nhà hơi nhỏ, cậu chịu khó nhé.”

 

Chính từ phần bình luận bên dưới bài viết về tiệc trà chiều, cô mới biết về gia thế của Chung Ức. Trước đây cứ nghĩ gia đình Chung Ức cũng giống mình, xuất thân từ một thị trấn nhỏ, gia đình giản dị hòa thuận, bố mẹ yêu thương nhau.

 

Không ngờ lại phức tạp đến mức chẳng khác gì phim truyền hình.

 

Chung Ức đặt quà xuống, quan sát cách bố trí trong phòng.

 

Nhà tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, gu thẩm mỹ của Dương Hi đặc biệt tốt, căn hộ được dọn dẹp gọn gàng, ấm cúng và có phong cách riêng.

 

“Đang nấu món gì thế? Thơm quá.” Chung Ức ngửi mùi thơm rồi đi vào bếp.

 

Dương Hi quay đầu đáp: “Đang pha nước sốt chần, hấp một con cá vược.”

“Hôm nay có lộc ăn rồi.”

 

“Trong bếp nhiều khói dầu lắm, chị Chung, chị ra phòng khách ngồi đi, mười phút nữa là ăn cơm.”

 

Chung Ức tựa vào khung cửa bếp, không rời đi, ở lại trò chuyện với Dương Hi.

 

“Chị Chung, em được thăng chức rồi đó! Tháng này bắt đầu tăng lương luôn, lần sau em mời chị đi ăn đồ Tây!”

 

Chung Ức chúc mừng trước, mỉm cười nói: “Chị lại càng thích căn nhà nhỏ này của em hơn.”

 

Dương Hi nấu hai món mặn, một món rau và hai tô mì cá.

 

Cô lấy từ tủ lạnh ra hai lon Coca lạnh, bật nắp, hai người cụng lon chúc mừng nhau.

 

Bàn ăn gấp nhỏ, bày vài món ăn, hai tô mì và một đĩa trái cây đã gần hết chỗ, lon Coca suýt nữa không có chỗ đặt.

 

“Chỗ nhỏ quá, chị Chung chịu khó vậy.”

 

Chung Ức lại cụng lon Coca với cô: “Chị thích những căn nhà ấm cúng thế này.” Rồi kể về thời thơ ấu sống ở thị trấn nhỏ Giang Thành, nhà cũ cũng giống thế này, bố cục hợp lý, nhỏ nhắn mà ấm áp.

 

Ba đã trồng cho cô cây anh đào, cây mơ, và các loại hoa khác trong sân.

Khi đó, thời gian trôi thật chậm.

 

Dương Hi cười: “Thật sự không thể tưởng tượng được Giang chủ tịch làm bố bỉm sữa trông thế nào.”

 

Chung Ức vừa gỡ xương cá vừa nói: “Lần sau mời em đến nhà chị, để em tận mắt chứng kiến bố bỉm sữa chuyên nghiệp chăm con thế nào..”

 

Dương Hi xua tay lia lịa, cười bảo mình nhát gan: “Em không dám đâu.”

 

Ăn chung bàn với Giang Tĩnh Uyên và Chung Chước Hoa chắc chắn sẽ toát mồ hôi hột.

 

Mấy ngày nay được nghỉ, cuối cùng cũng có thời gian nằm lướt điện thoại, ăn không ít “dưa”, thậm chí còn xem được vài bài viết tiết lộ về mối tình đầu của Giang Tĩnh Uyên. 

 

(chú thích: ăn dưa trong tiếng Trung có nghĩa bóng là hóng chuyện, hóng drama) 

Không ngờ mối tình đầu đó lại trùng họ với cô, cũng họ Dương.

 

Bài viết tiết lộ rằng con của Dương Gia Nguyện còn lớn hơn Chung Ức mấy tháng.

 

Phần bình luận vô cùng sôi nổi, đủ loại tin đồn được bàn tán.

 

Dương Hi hy vọng Chung Ức sẽ không bị những chuyện đó làm ảnh hưởng.

 

Cô chuyển chủ đề, mở điện thoại rồi đưa qua: “Chị Chung, xem bản dựng sân khấu buổi họp báo của Khôn Thần nè. Hôm đó nếu chị muốn cho anh Chu một bất ngờ, em trực tiếp đưa chị vào, khỏi cần thiệp mời.”

 

Chung Ức cười nói: “Vậy là chị cũng có cửa sau để đi rồi.”

 

Dương Hi: “Dĩ nhiên là phải mở cửa sau cho chị rồi.”

 

Chung Ức chăm chú nhìn bản dựng sân khấu, trong lòng bắt đầu dao động, muốn đến hiện trường ủng hộ Chu Thời Diệc.

 

Dù hôm đó Lộ Trình có mặt đi chăng nữa.

 

Gần đây, lịch ăn uống xã giao của Chung Ức dày đặc, sắp bằng tổng số bữa tiệc của ba năm trước cộng lại.

 

Sáng hôm sau, ba cô đã chuẩn bị sẵn quà để mang đến nhà ông bà nội của Chu Thời Diệc.

 

Chỉ cần cô nghỉ, ba lúc nào cũng ở nhà.

 

Giang Tĩnh Uyên tự tay pha cà phê cho con gái, cho thêm đậu đỏ rim đường rồi đưa qua: “Không cần căng thẳng đâu, cứ xem như đến thăm ông bà nội ruột của con là được.”

 

Chung Ức múc đậu đỏ trước, vừa nhai đậu mềm dẻo vừa nói: “Có Chu Thời Diệc ở bên, không căng thẳng đâu ạ.”

Ngược lại, về thăm ông bà nội ruột của mình thì cô mới thấy ngại ngùng.

 

Ngày cưới sắp đến, cô vừa mong chờ cuộc sống mới, nhưng nghĩ đến việc sau này không thể thấy ba mỗi ngày nữa lại cảm thấy hụt hẫng.

 

“Ba ơi, sau khi con lấy chồng rồi, ai sẽ ăn sáng với ba đây?”

 

Giang Tĩnh Uyên: “Nói như thể ba là người già neo đơn vậy.”

Chung Ức cười: “Đợi chị Chung đi đóng phim lại, chẳng phải là vậy sao.”

“…” Giang Tĩnh Uyên xoa đầu con gái, “Có biết nói chuyện không hả? Toàn chọc tức ba!”

Ông bảo con gái không phải lo lắng, “Mẹ con đi đâu, ba sẽ đi đó.”

Chỉ cần có thời gian rảnh, ông sẽ bay về thăm con gái.

“Tối qua ăn cơm ở nhà Dương Hi thế nào? Vui không?”

 

Chung Ức cười: “Ba tưởng con mới học mẫu giáo, đi nhà bạn chơi à?” Rồi cô nói, “Bọn con vốn hợp nhau nên mới hẹn gặp.”

 

Dĩ nhiên, cô cũng phải thừa nhận: “Rất thoải mái, còn nói chuyện về ba với mẹ nữa.”

 

Nhắc đến ba mẹ, cô không cần phải giấu giếm hay chuẩn bị sẵn lời nào nữa. Trước đây mỗi lần bịa chuyện về ba mẹ, cô phải ghi nhớ từng lời một, chỉ sợ một ngày nào đó nói hớ, khiến người khác nghĩ cô toàn nói dối, nhân cách có vấn đề.

 

Vì vậy về sau cô dứt khoát không thân với ai, dần dần để lại ấn tượng lạnh lùng, khó gần.

 

Nhiều người mới gặp cô đều xin cách liên lạc ngay lập tức.

 

Nhưng người quen lâu thì hầu như không ai theo đuổi cô cả, đều giữ khoảng cách.

 

Chung Ức vừa uống xong ly cà phê thì xe của Chu Thời Diệc tới, anh đến đón cô về nhà tổ của nhà họ Chu.

 

Trên đường đi, cô hỏi: “Ông bà có biết chuyện trước kia của tụi mình không?”

Chu Thời Diệc: “Không biết, anh chưa nhắc với họ.”

 

Một khi đã nói ra, với tính cách của ông nội, nhất định sẽ truy hỏi đến cùng.

 

Chung Ức gật đầu, không nói thêm gì nữa, mở tài liệu ra xem.

 

Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn sang thì thấy cô đang chỉnh sửa tài liệu, chữ quá nhỏ nên không nhìn rõ nội dung.

 

“Chung Ức.”

 

“Hả?”

 

“Cứ ở riêng với anh là em bận thế sao?”

Cô không ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: “Chỉ khi ở riêng với anh em mới có cảm hứng thôi.”

 

Chu Thời Diệc cứng họng, không phản bác nổi, đành chuyển sang nói chuyện về đám cưới: “Em muốn bó hoa cưới kiểu gì?”

 

Dù mẹ anh không nói những lời đó trong buổi gặp hai nhà, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để lễ cưới không có gì hối tiếc.

 

Chung Ức nhất thời chưa nghĩ ra.

 

Chu Thời Diệc nói: “Nếu chưa nghĩ ra, anh sẽ tự tay bó cho em một bó.”

 

Chung Ức lúc này mới dừng tay gõ, quay sang nhìn anh: “Anh đang xin lỗi em đấy à?”

 

Hôm qua anh từng nói sẽ xin lỗi cô trực tiếp khi gặp mặt, và sẽ không thiếu thành ý.

 

Chu Thời Diệc: “Sao lại là xin lỗi được, anh chỉ đang bàn chuyện đám cưới thôi.”

 

Chung Ức lưu lại tài liệu, lúc này trong lòng đã bình tĩnh trở lại.

 

Anh nói hai người không hợp, cô không giận, vì đó là sự thật, chỉ là thấy buồn.

Sau này nghe nói anh gặp được người rất hợp, lại nghĩ đến câu nói đó, cô càng thấy buồn hơn.

 

Chủ đề có hơi nặng nề, cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, liền lấy từ túi vải hai viên sô-cô-la, đưa cho anh một viên.

 

“Kẹo cưới, nếm thử đi.”

 

Chu Thời Diệc: “Kẹo cưới của ai? Đồng nghiệp em à?”

 

Chung Ức đã bóc vỏ và cho vào miệng, nói lúng búng: “Của em và anh.”

 

Chu Thời Diệc vốn không định ăn, nhưng nghe cô nói vậy thì tiện tay bóc kẹo sô-cô-la ra.

 

Lúc dừng đèn đỏ, Chung Ức lại đưa thêm hai viên cho tài xế: “Chú Trương, mời chú.”

 

“Được rồi, tôi cũng lấy chút may mắn.” Tài xế nhận lấy kẹo.

 

Chung Ức đã thay đổi rất nhiều, khác hẳn với hình ảnh trong ấn tượng của anh.

 

Chu Thời Diệc cũng thay đổi không ít.

 

Ban đầu, anh còn lo lắng cuộc sống sau hôn nhân của họ sẽ như thế nào.

Bây giờ nhìn lại, lo lắng đó thực sự là thừa thãi.

 

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trong sân nhà cũ.

 

Gặp ông bà nội, sau một buổi trò chuyện, Chung Ức cuối cùng cũng hiểu tính cứng đầu của cả nhà này là do ai truyền lại.

 

Bà nội trước khi nghỉ hưu là bác sĩ, tư tưởng cởi mở, tính cách hòa nhã, lớn tuổi rồi vẫn kiên trì đọc tạp chí y khoa bằng tiếng Anh, bình thường chẳng thèm đôi co với ông nội cố chấp ngang ngạnh.

 

Ông nội Chu nhấp ngụm trà, nhìn cháu trai: “Bác con nói hai đứa đi đăng ký rồi, mà nhà này chẳng ai thấy mặt mũi cái giấy kết hôn ra sao cả.”

Chu Thời Diệc: “Giống hệt giấy kết hôn của bác cả.”

 

Chung Ức: “…”

 

Ông nội Chu: “Tốt nhất là hai đứa thật sự đã đăng ký! Nếu mày dám bắt nạt Chung Ức, ông không tha cho mày đâu!”

 

Từ sau chuyện lần trước, mức độ tin tưởng của ông dành cho lời nói của đứa cháu út này là bằng không.

 

Mấy năm nay, ông đã lần lượt mai mối bốn, năm đối tượng cho thằng cháu nhỏ này, vậy mà nó đều lấy lý do “không có tiếng nói chung” để từ chối, còn nói không muốn đi vào vết xe đổ như cuộc hôn nhân của bố mẹ nó.

 

Tuy ông coi trọng chuyện liên hôn, nhưng con cháu sống có hạnh phúc hay không, ông lại càng quan tâm hơn.

 

Vì vậy, ông đã hạ thấp tiêu chí liên hôn, không còn nhất nhất yêu cầu môn đăng hộ đối về gia thế nữa, mà chú trọng hơn đến sự tương xứng về năng lực cá nhân giữa hai người.

 

Sau đó, ông giới thiệu cho cháu một cô gái có chỉ số IQ cao, gia đình đối phương cũng rất khá.

 

Cô gái vừa xinh đẹp vừa có tính cách tốt, hào sảng, tự nhiên.

 

Cả nhà ai cũng vừa ý, thằng cháu cũng nói là “rất hợp”.

 

Chỉ cần câu đó thôi, ông yên tâm hẳn, nghĩ bụng: lần này chắc chắn là thành rồi.

 

Cháu đã đồng ý, hai bên phụ huynh cũng gặp mặt rồi, ông liền bắt đầu chuẩn bị cho việc đính hôn. Kết quả là khi ngày đính hôn đã định, khách sạn cũng bắt đầu đặt, thì thằng cháu lại bảo ông đừng bận tâm nữa, thậm chí còn không cho một lý do!

 

Ông không rõ giữa hai đứa có chuyện gì, phía nhà gái thì nói quen biết chưa bao lâu, nên cẩn trọng với hôn nhân là điều hợp lý, không thể nói ai đúng ai sai, chỉ là hai đứa không có duyên với nhau. Ông cũng đành không truy hỏi thêm.

 

Sau đó, cháu trai thái độ rất cương quyết, ai giới thiệu đối tượng gì cũng không thèm gặp, cho đến khi Giang gia lão tam giới thiệu Chung Ức cho nó.

 

Nói là đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng trong lòng ông vẫn thấy không yên, dù gì cũng còn mười ngày nữa mới tới đám cưới, biến số vẫn còn nhiều lắm.

Ai mà biết được tên nhóc khốn kiếp này có gọi điện cho ông ngay trước lễ cưới, bảo ông đừng bận rộn nữa không!

 

Ông nội cảnh cáo cháu: “Chu Thời Diệc, ông nói thẳng luôn, nếu mày dám không cưới, sau này đừng hòng quay về cái nhà này nữa!”

 

Chung Ức liền lên tiếng trấn an ông: “Ông ơi, anh ấy sẽ không hủy cưới đâu, tất cả thiệp mời đều do anh ấy tự tay viết mà.”

 

Ông nội Chu nghe vậy thì yên tâm phần nào: “Con nói như vậy, ông cũng thấy nhẹ lòng hơn rồi.”

 

Đang nói thì trong sân lại có xe chạy vào.

 

Ông nội Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đỗ khá xa nên chưa thấy rõ biển số. Ông với tay lấy kính lão trên tay vịn đeo vào, thấy rõ người bước xuống xe là ai thì liền tháo kính ra, quay sang nói với Chung Ức: “Hai đứa cứ trò chuyện đi, ông lên lầu nghỉ một lát.”

 

Một thằng cháu đã khiến ông tức muốn chết, giờ thêm một đứa nữa, ông thật sự chịu không nổi.

 

Chung Ức quay lại nhìn, người vừa tới đúng là Chu Gia Diệp, người thừa kế tương lai của tập đoàn Khôn Thần. Anh đã đánh đổi vị trí kế thừa để lấy sự tự do trong hôn nhân.

 

Chào hỏi xong, Chu Gia Diệp ngồi xuống cạnh em họ, nhìn quanh không thấy bóng dáng ông nội liền hỏi: “Ông đâu rồi?”

 

Chu Thời Diệc: “Bị anh chọc tức nên lên lầu rồi.”

 

Chu Gia Diệp cười: “Vậy là anh đến đúng lúc rồi, cứu chú một mạng đấy.”

 

Nói rồi, anh quay sang hỏi Chung Ức: “Ai làm phù dâu vậy?”

 

Chung Ức đáp: “Người anh quen đấy, Quý Phồn Tinh.”

 

Vậy thì tốt, trước đó anh còn lo lúc rước dâu, phù dâu sẽ cố ý gây khó dễ.

 

Quý Phồn Tinh biết chừng mực, không những sẽ không làm khó họ, biết đâu còn âm thầm tạo cơ hội cho cô dâu chú rể.

 

Mấy người ở nhà ông bà đến tận chiều tối mới rời đi.

 

Ông nội vẫn không xuống lầu lần nào.

 

Trên đường về, Chung Ức nhận được điện thoại của ba, dặn nếu muốn ăn gì thì nói với quản gia.

 

“Tối nay ba mẹ không ăn ở nhà, ba đã đặt nhà hàng mời mẹ con đi ăn.”

 

“Không cần lo cho con đâu, hẹn hò vui vẻ nhé.”

 

Cô không thấy đói, cả buổi chiều đã ăn trái cây và đồ ăn vặt, còn nghe bà nội kể mấy chuyện vui thời xưa.

 

Cúp máy xong, Chu Thời Diệc hỏi: “Có muốn ghé qua nhà tân hôn xem lại không?”

 

Chung Ức: “Không đi đâu. Hôm nay tranh thủ có thời gian, em phải bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi.”

 

Còn mười mấy ngày nữa là dọn vào ở, cũng không cần phải đến làm quen thêm.

 

Đưa cô về đến nhà, Chu Thời Diệc cũng xuống xe theo.

 

Chung Ức đóng cửa xe lại, giục anh về: “Không phải anh còn phải làm việc à?”

 

Chiều nay ở nhà bà nội điện thoại của anh không ngừng đổ chuông, sau đó dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.

 

Chu Thời Diệc nói: “Hôm qua anh đã nói rồi, hôm nay gặp mặt để xin lỗi em.”

 

Chung Ức đứng phía đối diện bên kia mui xe, nhìn anh: “Không cần phải đặc biệt xin lỗi lại nữa đâu.”

 

Chu Thời Diệc vòng từ đuôi xe lên trước mặt cô, đưa tay ra với cô: “Anh không muốn ngày cưới của em vẫn còn nhiều điều tiếc nuối.”

 

Chung Ức còn chưa kịp phản ứng, đã bị cánh tay rắn chắc của anh kéo vào lòng.

 

Chu Thời Diệc ôm chặt cô vào ngực, cằm tựa lên đỉnh đầu cô.

 

Đã rất lâu rồi, anh chưa từng ôm cô như thế.

 

Một tay anh siết chặt lấy cô, tay kia nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn của cô.

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tich-hoa-thoi-tiet-giao-chi-luc
Tích Hoa Thời Tiết – Giảo Chi Lục
September 11, 2024
ngu-ngon-tue-kien
Ngủ Ngon – Tuế Kiến
September 15, 2024
truyen-nam-bac-tay-dong
Nam Bắc Tây Đông
September 24, 2024
noi-tru-an-binh-yen
Nơi Trú Ẩn Bình Yên – Nghê Đa Hỉ
October 22, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình