Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 4

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 4
Prev
Next
 

Chung Ức nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn” hiện lên.

 

Thế nhưng hai phút trôi qua, dòng chữ nhỏ ấy biến mất, khung trò chuyện vẫn trống trơn.

 

Cuộc đối thoại giữa cô và Chu Thời Diệc dừng lại ở ba chữ “Không có gì.”

 

Chung Ức cố gắng ép mình phớt lờ cảm giác chua xót đang trào lên trong lòng, chuyển sang giao diện trò chuyện với ba, nhắn: 【Con đã gửi bức tranh mình muốn cho Chu Thời Diệc rồi.】

 

Giang Tĩnh Uyên thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì, ít nhất giữa hai đứa cũng không còn gượng gạo im lặng như trước.

 

Giang Tĩnh Uyên: 【Ba đã mang váy dạ hội cho con rồi, đến khách sạn thì gọi cho ba.】

 

Chung Ức: 【Con không muốn thay.】

Cô cúi xuống nhìn bộ đồng phục trên người, thầm nghĩ thôi cứ thế này luôn đi.

 

Giang Tĩnh Uyên hơi do dự, nhắn: 【Vậy con còn ngồi chung bàn với ba không?】

 

Chung Ức: 【Con sẽ ngồi với Dương Hi và những người khác.】

Chung Ức: 【Làm việc cả ngày, đói lắm rồi. Ngồi bàn ba còn phải giữ ý giữ tứ, chẳng ăn no được.】

 

Không biết vì sao, cô lại thấy mình hơi thừa lời, còn cố ý nhấn mạnh thêm một câu.

 

Giang Tĩnh Uyên làm sao không hiểu lòng con gái, chỉ đành thuận theo ý cô: 【Được. Ăn nhiều vào.】

 

Ông vốn định nhân dịp buổi tiệc tối nay, chính thức giới thiệu con gái với những người trong giới thượng lưu, để mọi người chuẩn bị tâm lý, rằng ông không phải độc thân chưa có con, mà từ hơn hai mươi năm trước đã có một cô con gái bảo bối rồi, sau đó rất khó khăn mới giấu được chuyện kết hôn.

 

Nhưng rõ ràng, tối nay, con gái ông không có tâm trạng cho những chuyện đó.

Ông quay sang dặn dò cháu trai bên cạnh: “Em con không ngồi chung bàn với chúng ta, khỏi cần sắp xếp chỗ cho nó.”

 

Giang Diễm Phong đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những ánh đèn neon chớp tắt ngoài kia, nghe vậy thì thu lại ánh mắt: “Tiểu Ức sao vậy?”

 

Giang Tĩnh Uyên đáp: “Nó nói đói rồi, ngồi bàn khác ăn uống sẽ thoải mái hơn. Cứ để nó tùy ý đi.”

Nói rồi ông lại bổ sung: “Chắc nó vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Chu Thời Diệc thế nào.”

 

Giang Diễm Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì tạm thời đừng công bố vội, đợi tìm được dịp thích hợp, thông báo trước trong một phạm vi nhỏ thôi. Để con lo việc này.”

 

Năm xưa, tam thúc vì mối tình đầu mà vắng mặt tại lễ đính hôn, chuyện ấy náo động đến mức ai cũng biết, vừa đắc tội với gia đình bên thông gia, vừa khiến cuộc hôn nhân với tam thẩm sau này trắc trở liên miên, chia ly hợp tan nhiều lần.

Chưa kể mối quan hệ giữa tam thúc và ông nội cũng luôn trong tình trạng căng thẳng, chưa từng thật sự hòa giải.

Chuyện tam thúc bí mật kết hôn và có một cô con gái, ngoài người trong nhà và thầy Vu, người ngoài hoàn toàn không ai hay biết.

 

—

 

Lúc trời vừa chạng vạng tối, Chung Ức đến nơi tổ chức tiệc tối.

 

Nhân viên làm việc không cần thiệp mời, chỉ cần xuất trình thẻ công tác là có thể vào.

Cô cúi đầu tìm thẻ trong túi vải, thì từ phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo:

“Chung mỹ nhân, lại gặp mặt!”

Quay đầu nhìn lại, người tới chính là Quý Phồn Tinh, vị khán giả đầu tiên cần hướng dẫn mà cô đã tiếp đón vào ngày khai mạc triển lãm, cũng là người tự xưng là một đạo diễn vô danh.

 

Tối nay, đối phương mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực bằng lụa màu đen tuyền, mái tóc xoăn dày buông xõa tự nhiên trên vai, đôi mắt sáng, hàm răng trắng đều, trông còn rực rỡ hơn cả ngày ở triển lãm.

Điều không thay đổi là sự nhiệt tình như trước.

 

Chung Ức gật đầu mỉm cười: “Chào cô.”

 

Quý Phồn Tinh là người biết chừng mực, biết đối phương hoàn toàn không hứng thú với giới giải trí nên cũng không cố gắng bắt chuyện thêm, chỉ chào hỏi đơn giản rồi bước vào hội trường.

 

Bên trong hội trường đèn đuốc sáng trưng, khách khứa áo quần lộng lẫy.

 

Dương Hi kéo Chung Ức tìm đến khu vực ngồi dành cho nhân viên, hai người trong bộ đồng phục màu xanh đen nổi bật lên hẳn giữa một biển người ăn vận sang trọng.

 

Trên bàn chất đầy những món tráng miệng tinh xảo, Dương Hi gắp cho Chung Ức một miếng bánh phô mai:

“Ăn no trước đã, mấy thứ tiệc tùng này đâu liên quan gì đến tụi mình.”

 

Trong sảnh tiệc, tiếng chạm cốc, tiếng nói cười rộn ràng, nhưng với những “nhân vật nhỏ bé” như bọn họ, tất cả đều không liên quan, họ chỉ đơn giản là đến để ăn ké.

 

Chung Ức bật cười: “Một miếng thì sao đủ.”

“Không thành vấn đề, ăn bao nhiêu cũng được!” Dương Hi lại gắp thêm hai miếng bánh với hương vị khác nhau vào đĩa cô, rồi giơ ly rượu vang lên:

“Chung tỷ, sau này mình giữ liên lạc nhé.”

Nói xong, cô khẽ cụng ly với Chung Ức.

 

Công việc đã tạm kết thúc, không biết sau này còn cơ hội gặp lại hay không, trong lòng Dương Hi tràn đầy luyến tiếc.

 

Chung Ức nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Chị nghỉ phép đến tháng Sáu, lúc nào em nghỉ luân phiên cứ gọi chị đi ăn, đi dạo.”

 

“Chị ở Bắc Thành luôn, không về quê à?” Dương Hi không giấu nổi sự vui mừng.

 

“Quê gốc ở Bắc Thành, chỉ là chị lớn lên ở một thị trấn nhỏ thuộc Giang Thành, quê hương của thầy Vu.”

 

“Thảo nào chị thân với thầy Vu như vậy, còn biết nói tiếng địa phương Giang Thành.”

Dương Hi kể nhà cô thuê cũng gần khách sạn này: “Em thường được nghỉ vào thứ Hai, thứ Ba. Nếu chị không chê, đến nhà em ăn thử tay nghề của em nhé.”

 

Cô cười thoải mái: “Lương em không cao, lại muốn tiết kiệm thêm ít tiền, nên có thể tự nấu là tuyệt đối không đi ăn ngoài.”

 

Chung Ức mỉm cười: “Chị còn mong được như vậy đấy. Chỉ sợ làm phiền em thôi.”

 

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có một người bạn thực sự thân thiết.

Tất cả những người cô quen đều chỉ dừng lại ở mức xã giao.

Trong tiềm thức, cô luôn giữ khoảng cách, không chủ động tiến gần với ai.

Thân phận của ba mẹ cô vốn đặc biệt, mà mối quan hệ giữa họ lại không ổn định. Hơn nữa, cô là đứa trẻ được sinh ra khi ba mẹ chưa kết hôn.

Bao nhiêu lý do cộng lại khiến cô từ nhỏ đã hình thành thói quen giữ khoảng cách an toàn với người khác, luôn sợ rằng chỉ một câu vô tình lỡ lời cũng có thể gây phiền phức cho ba mẹ.

 

Dương Hi xuất hiện đúng vào thời điểm rất đặc biệt, ngay lúc cô sắp công khai thân phận.

 

Nếu quen biết sớm hơn, có lẽ cô cũng sẽ không dễ dàng tiến lại gần như vậy.

 

Trong mấy ngày trò chuyện, Chung Ức biết được Dương Hi đã chọn nhầm ngành học đại học.

Lúc đó chẳng hiểu gì, chỉ chạy theo phong trào chọn một ngành nghe có vẻ “cao cấp”, kết quả tốt nghiệp xong liền thất nghiệp, đành phải chuyển hướng, xin vào làm tại công ty tổ chức triển lãm.

 

Dương Hi xử lý tình huống bất ngờ rất bình tĩnh và gọn gàng, khó mà tin được cô ấy mới chỉ là lính mới vào nghề chưa đầy một năm.

 

Chung Ức vừa cầm nĩa và thìa nhỏ định nếm thử miếng bánh, thì bên trong hội trường đột nhiên vang lên một trận xôn xao.

Cô ngẩng đầu nhìn, hơi thở chợt nghẹn lại.

 

Giữa đám đông, cô lập tức bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy.

 

Anh đang mỉm cười nhạt, trò chuyện với người đối diện.

 

Dường như đã thay đổi, nét mặt càng sắc nét hơn.

Nhưng cũng như chưa từng thay đổi… 

Toàn thân vẫn toát lên khí chất lạnh lùng như xưa.

Dương Hi cũng nhìn theo ánh mắt của Chung Ức, liền nhận ra người đàn ông khí chất bất phàm đang được đám đông vây quanh như các vì sao vây lấy mặt trăng.

 

Thấy Chung Ức mãi không rời mắt, cô đặt ly rượu xuống, nghiêng người ôm lấy cánh tay Chung Ức, ghé sát tai cô thì thầm đầy vẻ buôn chuyện:

“Người mặc vest đen ở giữa đó, là Chu Thời Diệc của Tập đoàn Khôn Thần đấy.”

 

Bàn của bọn họ nằm ở rìa ngoài, cách vài hàng ghế so với khu vực bàn chính phía trước, nên cũng không nhìn rõ lắm.

 

Dương Hi tiếp tục nhỏ giọng:

“Hồi trước Tết, công ty em từng tổ chức lễ ra mắt xe mới cho Khôn Thần, lúc đó có gặp anh ta, nhìn gần còn đẹp trai hơn.”

 

Chung Ức chỉ mỉm cười, không đáp lời.

 

Trong hội trường toàn là khách quý, Chu Thời Diệc bận bịu tiếp khách, không để ý rằng ở phía sau hội trường có một người quen thuộc đang nhìn mình.

 

Qua hai ly rượu vang, Chu Thời Diệc mới thoát khỏi những lời chào hỏi.

 

Vị trí bên phải Giang Tĩnh Uyên được cố ý để trống, ông khẽ vẫy tay gọi chàng rể tương lai lại.

 

Chu Thời Diệc đặt ly rỗng lên khay của phục vụ, rồi đến ngồi cạnh bên Giang Tĩnh Uyên.

 

“Chung Ức đã chọn bức nào rồi?” Giang Tĩnh Uyên hỏi.

 

Chu Thời Diệc đáp: “Series ‘Thú’.”

Chuyện này hơi khó xử rồi.

 

“Các tác phẩm trong series ‘Thú’ không tham gia đấu giá.”

Loạt tranh này được sáng tác từ hai mươi năm trước, thầy Vu cũng thẳng thắn thừa nhận rằng giờ đây ông rất khó tìm lại cảm xúc sáng tác thuở ban đầu, vì vậy đã luôn cất giữ cho đến tận bây giờ, không có ý định đem bán.

 

Đúng lúc này, điện thoại của Chu Thời Diệc reo lên, là cuộc gọi công việc.

 

Không gian xung quanh ồn ào, không tiện nghe máy ngay tại chỗ.

Về chuyện loạt tác phẩm ‘Thú’ không đấu giá, anh chỉ khẽ gật đầu với tam thúc: “Được, con hiểu rồi.”

Cầm điện thoại lên, anh nói: “Tam thúc, cháu ra ngoài nghe điện thoại một lát.”

 

Vừa nghe máy, Chu Thời Diệc vừa bước về phía cửa sau của hội trường.

 

Trong điện thoại, người bên đầu dây báo cáo về việc ký hợp đồng với người đại diện thương hiệu cho dòng xe mới, xin chỉ đạo của anh.

 

Chu Thời Diệc trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Tôi không có ý kiến, cứ để các cậu tự quyết.”

 

Anh còn có công ty riêng phải quản lý, có những dự án riêng phải bận rộn, từ trước đến nay cũng chưa từng chính thức đồng ý tiếp quản mảng ô tô của gia tộc.

Nhưng cả Khôn Thần ô tô, từ trên xuống dưới, đều đã mặc định anh chính là ông chủ, chuyện gì cũng đem đến xin ý kiến.

 

Trong lúc trò chuyện, ánh mắt Chu Thời Diệc vô tình lướt qua một bàn ăn ven sảnh, bỗng nhiên ánh mắt khựng lại.

 

Anh từng nghĩ cô có thể sẽ đến ủng hộ thầy Vu, nhưng không ngờ… 

Cô đã cắt tóc ngắn từ lúc nào, khiến anh suýt chút nữa không nhận ra.

Trong tấm ảnh tam thúc cho anh xem, cô vẫn còn để tóc dài.

Chung Ức đang chăm chú ăn bánh phô mai trong đĩa, như thể mọi thứ xung quanh chẳng hề liên quan đến cô.

 

Cuộc gọi vẫn tiếp tục, Chu Thời Diệc cũng không dừng lại. Anh vừa thu ánh mắt về thì khóe mắt lại vô thức liếc thấy Chung Ức bỗng nhiên ngẩng đầu lên, như có cảm ứng, cô nhìn thẳng về phía anh.

 

Ngay lúc ánh mắt Chung Ức sắp hụt trong đám đông, Chu Thời Diệc cũng vừa kịp nhìn lại, bắt trọn ánh mắt của cô.

 

Qua những tiếng cười nói rộn ràng của đám đông, qua ánh đèn mờ ảo chập chờn, bốn mắt họ chạm nhau.

 

Không khí như chợt đông cứng lại.

 

Khoảng cách lần này rất gần, Chung Ức nhìn rõ dáng người đối diện, người đàn ông cầm điện thoại áp bên tai, bàn tay xương khớp rõ ràng, cổ tay áo sơ mi trắng tinh giản nhưng sang trọng, quý phái. Thanh nhã mà cao quý, y hệt con người anh.

 

Chỉ trong vài nhịp thở, Chu Thời Diệc khẽ giơ tay về phía điện thoại bên tai ra hiệu, ánh mắt bình tĩnh lướt nhẹ trên mái tóc ngắn của cô, rồi dời đi, sải bước rời khỏi, bóng dáng nhanh chóng khuất giữa sự huyên náo của hội trường.

 

Chung Ức siết chặt chiếc nĩa bánh trong tay, có cảm giác như mình đang đứng bên bờ biển đang dâng triều, bên tai chỉ toàn tiếng sóng gào cuộn trào.

 

Thật ra, dù không có hôn ước, với sự giáo dưỡng của anh, sau ngần ấy năm chia tay, gặp lại, anh cũng sẽ lịch sự mà chào hỏi cô.

 

Huống chi, bây giờ, họ sắp trở thành vợ chồng.

Dương Hi chứng kiến toàn bộ khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, liền ngập ngừng hỏi:

“Chung tỷ… hai người, quen nhau à?”

 

“Ừa.” Chung Ức không giấu giếm, bình tĩnh đáp: “Bạn trai cũ.”

 

“…”

 

Dương Hi trợn tròn mắt, mãi mới tìm lại được giọng nói: “Thảo nào.”

Thảo nào một người lúc nào cũng bình thản như chị ấy, vừa rồi lại dừng ánh mắt lâu đến như vậy, về phía Chu Thời Diệc.

Cô vội vã vỗ vỗ vai Chung Ức như muốn an ủi.

 

Nhưng vừa vỗ được hai cái, nhìn thấy vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì của Chung Ức, cô lại lập tức rụt tay về. An ủi dường như là dư thừa.

 

—

 

Ngoài hành lang bên ngoài hội trường, Chu Thời Diệc kết thúc cuộc gọi, ngón tay khựng lại trên màn hình một lúc, rồi nhắn cho Chung Ức:

 

【Có tiện ra ngoài không?】

 

Chung Ức trả lời: 【Tiện. Anh đang ở đâu?】

 

Chu Thời Diệc: 【Ra ngoài rồi đi thẳng về bên trái, sẽ thấy anh.】

 

Chung Ức không đoán ra được anh hẹn mình ra ngoài để làm gì, dù sao cũng không phải để ôn chuyện cũ.

 

Cô nắm chặt điện thoại, đứng dậy, để lại túi vải trên ghế và nhờ Dương Hi trông giúp.

 

Đoạn đường dẫn ra cửa sau hội trường, bỗng dưng trở nên dài lê thê.

 

Dọc hành lang, Chu Thời Diệc tiện tay mở hé cửa sổ.

Nghe tiếng bước chân vọng lại, anh ngoảnh đầu, cô đã gần như đi đến trước mặt anh.

Gió đêm lùa qua cửa sổ, đầu tiên lướt qua khuôn mặt góc cạnh rõ nét của anh, rồi nhẹ nhàng quét qua ngọn tóc ngắn của cô.

 

Vài sợi tóc khẽ lay động.

 

Không khí lặng như tờ.

Quanh họ, mùi hương lạnh lẽo của tuyết tùng và linh sam len lỏi trong gió.

 

Chung Ức dù không muốn cũng không thể phủ nhận, sau ngần ấy năm xa cách, ngay cả hơi thở trên người anh cũng đã trở nên xa lạ.

 

Chu Thời Diệc liếc nhìn bộ đồng phục trên người cô, mở lời trước:

“Đến làm tình nguyện viên à?”

 

Chung Ức gật đầu, khẽ “Ừ” một tiếng.

Lời mở đầu này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

 

Chu Thời Diệc đi thẳng vào vấn đề:

“Tam thúc nói những tác phẩm của series ‘Thú’ không tham gia đấu giá. Lát nữa nếu có bức nào thích, cứ nói với anh.”

 

Nói xong, anh bổ sung thêm một câu:

“Xin lỗi.”

Chung Ức khẽ liếc ra ngoài cửa sổ:

“Không sao cả, series ‘Thú’ ở chỗ thầy Vu hay ở chỗ em đều như nhau thôi.”

 

Nói rồi, cô nghiêng đầu, nhìn thẳng vào anh:

“Tranh của thầy Vu, bức nào em cũng thích, anh cứ tùy ý chọn đi.”

 

Chu Thời Diệc lại nhận được cuộc gọi lần nữa.

 

Chung Ức nói:

“Nếu không còn chuyện gì khác, em vào trước đây.”

 

Chu Thời Diệc khẽ gật đầu.

 

Chung Ức dường như khựng lại một chút, rồi xoay người quay về.

Trên mặt kính cửa sổ phản chiếu bóng dáng mờ nhòe của cô.

 

Tiếng bước chân dần xa, Chu Thời Diệc lúc này mới nghe máy.

 

Giang Diễm Phong ở đầu dây hỏi anh đang ở đâu, vì phần đấu giá sắp bắt đầu rồi.

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

truyen-nam-bac-tay-dong
Nam Bắc Tây Đông
September 24, 2024
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-01
Ngươi Nếu Nam Phong (Em Như Gió Nam convert)
May 24, 2025
thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
thu-nu-huu-doc
Cẩm Tú Vị Ương (Truyện tranh)
September 2, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình