Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 36
Tay cầm đũa của Chu Thời Diệc bị cánh tay cô chắn mất, khó gắp thức ăn.
Anh quay đầu: “Đổi chỗ với anh nhé?”
Chung Ức do dự hai giây, nhận ra mình ngồi sát bên anh làm ảnh hưởng anh ăn cơm.
Cô gật đầu, hai người đổi chỗ cho nhau.
Thực ra chỉ cần hơi tách ra một chút là có thể giải quyết vấn đề, nhưng hai người lại ăn ý không nhắc đến.
Sau khi đổi chỗ, vai phải của cô áp sát vào cánh tay trái của anh.
Chỉ cách một lớp vải cotton mỏng, ngồi sát lâu, hơi ấm cơ thể và cơ bắp săn chắc của anh càng ngày càng rõ ràng.
Chung Ức đang ăn sô cô la, người phục vụ đi ngang qua đột nhiên dừng lại, cúi xuống nhặt chiếc áo vest rơi dưới đất.
Vừa nãy đổi chỗ, chiếc áo vest vắt trên lưng ghế không biết từ lúc nào đã tuột xuống, cả hai đều không nhận ra.
“Quần áo của quý khách.”
Chung Ức quay đầu nhìn, là áo vest của Chu Thời Diệc: “Cảm ơn.”
Cô nhận lấy, phủi nhẹ hai cái, rồi đặt trực tiếp lên đùi mình.
Hơi thở lạnh lẽo từ chiếc áo vest của người đàn ông xộc vào mũi.
Chu Thời Diệc liếc nhìn chiếc áo, suy nghĩ một lúc rồi nhắc cô: “Xem thử túi trong đi, có đồ của em đó.”
Chung Ức ban đầu tưởng là hai chiếc kẹp tóc vẫn còn ở chỗ anh, tay đưa vào, đầu ngón tay chạm phải kim loại lạnh cứng. Lấy ra xem, là vài miếng nam châm tủ lạnh quen thuộc.
Tim cô đập thình thịch.
Cô không dám tin, lại thò tay vào túi áo tìm kỹ một lần nữa.
Đến khi rút ra được một mảnh giấy, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao anh lại cất công bay đến tận đó mua sôcôla.
“Anh đột nhiên quay lại căn nhà đó làm gì?”
Cô liếc qua tờ giấy ghi chú, rồi lập tức nhìn chằm chằm vào góc nghiêng gương mặt anh.
Từng ở bên nhau bốn năm, cô hiểu anh, không đời nào anh chịu hạ mình mà quay về nơi ấy.
Chu Thời Diệc khẽ hất cằm về phía tờ giấy ghi chú, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Viết lời xin lỗi trên đó, em nghĩ anh sẽ nhìn thấy sao?”
Ánh mắt Chung Ức lại rơi xuống tờ giấy trong tay: “Biết là anh không thấy.”
Nhưng có lẽ, trong lòng vẫn thầm hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy.
Ban đầu cô không định viết nhiều đến vậy, thậm chí chẳng nghĩ ra nên viết gì.
Cầm bút thật lâu, mãi vẫn không biết bắt đầu từ đâu.
Sau đó viết dần viết dần thành một đoạn dài như vậy.
Lời xin lỗi lúc đó cũng rất chân thành.
Trầm mặc một lúc, Chu Thời Diệc mở lời: “Biết rõ là anh sẽ không thấy, sao em không gọi cho anh? Cho dù em không có ý định quay lại, chỉ cần em gọi, anh nhất định sẽ ra tiễn em.”
Chung Ức không đáp, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Cô cất mấy cục nam châm lại vào túi áo, còn tờ giấy ghi chú thì giữ lại.
Chu Thời Diệc nói: “Cái em viết cho anh thì để ở chỗ anh.”
Chung Ức gấp đôi tờ ghi chú lại, dùng ngón tay miết mạnh tạo thành nếp gấp rõ ràng, rồi xé dọc theo đường gấp ấy.
Nửa tờ trên nhét lại vào túi trong áo vest của anh, nửa còn lại cô cất vào túi xách của mình.
Chu Thời Diệc quan sát cô: “Nhắc anh mua sô cô la thì giao cho anh, còn nhận lỗi và xin lỗi thì tự giữ lại?”
Chung Ức không lên tiếng.
Vì cô muốn trực tiếp nói lời xin lỗi với anh.
Món ăn lần lượt được mang lên, Chung Ức nhìn món bao tử cá với tôm viên vừa dọn ra cùng món khoai môn chiên tơ vàng, liền hỏi: “Trước đây anh đâu có ăn khoai môn chiên mà?”
Chu Thời Diệc nói: “Vị mặn. Có người giới thiệu, ăn thử thấy cũng được.”
Không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ đơn giản là thấy ngon.
Chung Ức không hỏi thêm ai là người giới thiệu.
Anh từng nói, mấy năm chia tay, có vài thói quen đã thay đổi.
Lúc anh định lần thứ hai xử lý ảnh cưới, định bắt đầu một cuộc sống mới với người phù hợp, thì những thói quen có liên quan đến cô, đương nhiên cũng dần thay đổi theo.
Bao gồm cả việc không còn pha latte đậu đỏ nữa.
“Hoa cẩm tú cầu trước cửa nhà còn không?” Cô đổi chủ đề.
“Còn.”
Chung Ức bỗng rất muốn quay lại đó xem thử, vì những ký ức ở nơi ấy đều thuộc về cô và anh.
Nhưng gần đây có quá nhiều việc phải bận, hai tuần nữa lại là đám cưới, không thể rảnh rỗi.
Chu Thời Diệc ăn xong, đặt đũa xuống, cầm ly nước nhấp một ngụm.
Thấy anh ăn xong, Chung Ức đưa áo vest lại cho anh.
Đĩa khoai môn chiên ấy, anh không ăn hết.
Hai người cũng không vội rời nhà hàng.
Vì ở hai phòng khác nhau, nên nếu về khách sạn sẽ không có chỗ để trò chuyện như bây giờ.
Chung Ức đưa miếng sôcôla cuối cùng vào miệng, nghiêng mặt nói: “Cảm ơn anh đã bay xa như vậy chỉ để mua sôcôla cho em.”
Chu Thời Diệc nhìn cô: “Còn muốn gì nữa không? Sau này anh đi công tác sẽ mua về cho em.”
Chung Ức không muốn đưa ra yêu cầu: “Anh cứ chọn theo ý mình. Lần đầu anh mua loại sô cô la này cho em, cũng đâu hỏi em có thích không.” Nhưng vì anh chọn bằng cả tấm lòng, nên làm sao cô lại không thích cho được.
Rất nhiều lúc, điều cô thích không phải bản thân món quà, mà là cảm giác anh luôn đặt cô ở trong tim.
Hai người ngồi thêm khoảng hai mươi phút nữa trong nhà hàng, rồi mới thanh toán rời đi.
Lúc vào thang máy khách sạn, Chung Ức mới biết anh ở tầng nào.
Lần này, phòng hai người cách nhau bốn tầng.
Chu Thời Diệc hủy nút tầng của mình, trước tiên đưa cô về phòng.
Chung Ức mân mê túi giấy sôcôla trong tay, tính toán thời gian anh rời khỏi Bắc Thành đến lúc đặt chân đến Giang Thành, giữa chặng đường đã bay qua hai quốc gia, không nghỉ ngơi lấy một phút.
Phòng cô cách thang máy không xa, chỉ mất vài chục giây là tới.
Chu Thời Diệc đứng đợi cô mở cửa, xác nhận cô đã khóa cửa an toàn rồi mới rời đi.
Chung Ức quẹt thẻ phòng nhưng chưa vào ngay, cô xoay người đối diện anh.
Cô lấy từ trong túi vải ra nửa tờ giấy ghi chú còn lại: “Cái này vẫn nên để chỗ anh.”
Nói xong liền vén vạt áo vest của anh lên.
Chu Thời Diệc cúi mắt nhìn cô, giữa hai người còn một khoảng cách, anh bước lên nửa bước, để cô không cần duỗi tay dài quá mà cũng có thể nhét tờ giấy vào túi trong áo vest.
Sau khi nhét vào, Chung Ức không buông tay ngay mà còn sờ thêm trong túi áo một lúc.
Chu Thời Diệc không ngăn cản, để mặc cô lần tìm.
“Cặp kẹp tóc của em đâu?” Cô bỗng ngẩng đầu hỏi.
“Ở nhà. Bay đường dài nên không mang theo.”
Ngừng một chút, Chu Thời Diệc nói: “Về nhà anh sẽ mang theo bên người.”
Thật ra kẹp tóc đối với cô chẳng còn hữu dụng gì, nhưng Chung Ức vẫn khẽ gật đầu, rồi mới buông tay khỏi áo anh.
Trên hành lang dài, vô cùng yên tĩnh.
Cô và anh nhìn nhau, lời xin lỗi viết trên giấy không thành ý bằng nói trực tiếp: “Em rất xin lỗi, lúc đó đã làm loạn lên mất mặt như vậy, nói nhiều lời làm tổn thương anh.”
Chu Thời Diệc: “Không sao.”
Anh chưa bao giờ cần cô xin lỗi.
Dù có sai, cũng không cần cô phải xin lỗi.
“Ngủ ngon.”
Chu Thời Diệc dặn dò: “Ngủ sớm một chút.”
Chung Ức khẽ đáp, rồi xoay người đẩy cửa bước vào phòng.
Chu Thời Diệc nhìn cánh cửa đóng lại, còn tưởng cô sẽ nhân cơ hội này ôm anh một cái, hoặc hỏi anh một cái ôm.
Kết quả chỉ là cất đồ vào.
Cô nói sau đám cưới sẽ nghiêm túc sống hòa hợp với anh, nhưng nhìn trạng thái hiện tại của cô, anh thật sự không đoán được cô định “hòa hợp” với anh kiểu gì.
Trở về phòng trên tầng, Chu Thời Diệc nhận được tin nhắn từ mẹ.
Thời Phạn Âm: 【Ba con về rồi. Quản gia nói hôm qua đã về.】
Bà vừa đi nghỉ mát về, thấy trong phòng có người, hơi không quen.
【Nghe ba con nói hai nhà sắp cùng ăn một bữa?】
Chu Thời Diệc: 【Vâng ạ.】
Thời Phạn Âm chúc mừng con trai: 【Cuối cùng cũng ra mắt gia đình, dù có hơi muộn vài năm.】
Chu Thời Diệc không phải chưa từng muốn đưa Chung Ức về nhà. Trước khi chia tay, dù cả hai đã chụp đến bộ ảnh cưới thứ hai, nhưng quan hệ vẫn lạnh nhạt, không có nhiều chuyển biến.
Sau lần cuối cùng hai người cãi nhau và nói ra những lời tổn thương, họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Anh từng gọi cho mẹ, nói đợi trời ấm lên, Chung Ức giải quyết xong dự án trong tay, sẽ đưa cô về nhà.
Nhưng chỉ hai tuần sau cuộc gọi đó, anh và Chung Ức chia tay.
Thời Phạn Âm lại nhắn: 【Hẹn gặp vào ngày nào?】
Chu Thời Diệc: 【Con và Chung Ức đang đi công tác ở Giang Thành, đợi về rồi sắp xếp sau.】
Ở Giang Thành ba ngày, sau khi tham quan phòng thí nghiệm và nhà máy của Khôn Thần Bán Dẫn, hai người trở về.
Lúc này, còn hai tuần nữa là đến ngày cưới.
Vừa đặt chân xuống Bắc Thành, Chu Thời Diệc lập tức đến nhà ba mẹ.
Hiếm có dịp mẹ cũng ở nhà.
Theo ký ức của anh, ba mẹ rất hiếm khi cùng nghỉ ngơi.
Mẹ anh đang thong thả uống trà chiều trong phòng ăn, bên cạnh đặt hai chiếc laptop.
Ba anh đang nghe điện thoại, thấy anh bước vào liền nói dăm ba câu với đầu dây bên kia rồi kết thúc cuộc gọi.
Chu Vân Liêm biết rõ mục đích chuyến đi Giang Thành lần này của con trai, liền nói thẳng: “Hai đứa đi sai hướng rồi, lẽ ra phải thuyết phục anh cả trước, chứ không phải vội vàng huy động vốn. Nhưng cửa của anh cả thì con không qua được đâu”
Chu Thời Diệc ngồi xuống đối diện ba: “Con qua được. Bác cả đưa ra điều kiện.”
Thời Phạn Âm bưng bánh kem hạt dẻ từ phòng ăn sang, ngồi xuống cạnh con trai.
Chu Vân Liêm rất tò mò: “Điều kiện gì?”
Với sự hiểu biết của ông về anh trai mình, ông chắc chắn điều kiện đó phải vô cùng hà khắc, gần như không thể thực hiện.
Chu Thời Diệc đi thẳng vào vấn đề: “Điều kiện là ba tiếp quản Tập đoàn Khôn Thần trong vòng năm năm.” Anh dừng lại nửa giây, “Nhưng con biết, ba sẽ không giúp con.”
Lời này sắc bén hơn bất kỳ lời lẽ đàm phán nào.
Theo bản năng, Chu Vân Liêm nhìn về phía vợ.
Thời Phạn Âm chọn một miếng hạt dẻ, ung dung cho vào miệng.
Từ đầu đến cuối, bà không hề liếc nhìn chồng, chỉ nghiêng đầu nói với con trai:
“Biết tự lượng sức mình thì tốt. Mẹ đã sớm nói với con rồi, đừng có không phân biệt phải trái. Đừng nghĩ có mối quan hệ huyết thống thì ông ta phải đối xử với con thế nào. Con đâu phải là con của người trong lòng ông ta sinh ra, Ông ta giúp con là tình nghĩa, không giúp mới là bổn phận.”
Chu Vân Liêm lạnh giọng:
“Thời Phạn Âm, em đừng có chia rẽ quan hệ cha con!”
Lúc này Thời Phạn Âm mới chậm rãi quay sang nhìn chồng, đuôi mắt hơi nhướng lên:
“Ông dám hét thêm một tiếng nữa thử xem?”
Yết hầu Chu Vân Liêm khẽ động đậy, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Từ lâu, Chu Thời Diệc đã quá quen với những cảnh như thế này.
Chu Vân Liêm đưa tay day trán:
“Nó là con trai tôi, em so sánh nó với người ngoài làm cái gì!”
Thời Phạn Âm mỉm cười:
“Là con ông thì sao? Ông vẫn không muốn giúp nó, đúng không?”
Chu Vân Liêm đáp:
“Chuyện nào ra chuyện đó! Em đừng có đánh tráo khái niệm!”
Đừng nói là Chu Thời Diệc, dù có là cha ruột ông đến cầu xin ông tiếp quản tập đoàn, ông cũng tuyệt đối không nhận!
Thời trẻ ông đã không muốn dính líu, đến tuổi này rồi, còn muốn tự chuốc lấy phiền phức hay sao, mà phải quản lý một đám hậu bối không nghe lời.
Thời Phạn Âm: “Không yêu là không yêu, lấy mấy lý do đao to búa lớn làm gì!”
Chu Vân Liêm bật cười:
“Tôi không thương con? Nói như thể con là do em nuôi lớn vậy.”
Thời Phạn Âm không thèm để ý đến chồng nữa, khẽ vỗ vai con trai: “Đừng nghĩ mấy chuyện phiền phức này nữa, còn mười mấy ngày nữa là đám cưới rồi.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn đồng hồ: “Mẹ, con về đây.”
“Không ăn tối ở nhà sao?”
“Không, về còn có việc.”
Thời Phạn Âm đặt miếng bánh xuống, đứng dậy tiễn con trai.
Chu Vân Liêm xoa xoa trán, vốn định nhân tiện nói chuyện hai bên gia đình gặp mặt, kết quả một câu cũng chưa kịp mở lời.
Vợ ông từ trước đến nay chưa bao giờ là người giúp đỡ kịp lúc, chỉ giỏi đổ thêm dầu vào lửa.
Trong sân, Thời Phạn Âm tiễn con trai ra tận xe.
“Hồi nãy mẹ cố tình khích bác ba con thôi, nói hơi quá lời, con đừng để bụng.”
Chu Thời Diệc: “Con còn không nhận ra là phép khích tướng sao?”
Anh ôm mẹ một cái, “Đợi ba con chịu nhận tiếp quản Khôn Thần, con với Chung Ức sẽ mời mẹ ăn cơm.”
Thời Phạn Âm cười: “Yên tâm, chuyện này cứ để mẹ lo. Tối nay mẹ sẽ đổ thêm dầu vào lửa, đốt cho mạnh hơn nữa.”
Chồng bà giờ cũng không phân biệt được bà đang khích bác hay đang nhân cơ hội tính sổ chuyện cũ. Vì ông từng nhiều lần giúp đỡ người yêu cũ, trước mặt con trai đúng là có chút áy náy.
Vì vậy lúc này đành mặc cho bà ấy “làm thịt”.
Thời điểm đó, người cũ của ông đúng là gặp khó khăn, nếu đổi lại là bà trong hoàn cảnh đó, cũng hy vọng có người đưa tay giúp đỡ.
Lúc đó bà không so đo, là vì có sự đồng cảm.
Nhưng giờ đây vì dự án của con trai, bà sẽ không quan tâm đến sống chết của ông ta.
“Con với Chung Ức thế nào rồi?” Bà quan tâm hỏi.
Chu Thời Diệc trầm ngâm một lúc: “Cũng tạm ổn.”
Thời Phạn Âm chỉ cần nhìn phản ứng của con trai là biết, hai người họ vẫn chưa thực sự thân thiết trở lại.
Chia tay ba năm, trong lòng ít nhiều vẫn còn để bụng chuyện năm xưa, hiện tại lại chưa sống chung dưới một mái nhà, xa cách là điều khó tránh.
“Vậy tối thứ Bảy hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé? Mẹ sẽ sắp xếp.”
Chu Thời Diệc nói: “Tối thứ Sáu đi ạ. Thứ Bảy Chung Ức hẹn bạn rồi, con không muốn để cô ấy phải đổi lịch.”
Mấy năm nay, cô ấy chỉ kết giao được với một người bạn, là Dương Hi.
Lúc này, tại khuôn viên Kinh Hòa.
Chung Ức mang hành lý về nhà xong liền đến công ty, mọi thứ trông có vẻ bình thường như thường lệ.
Thực ra, trong lòng cô hiểu rất rõ, tất cả chỉ là vẻ ngoài bình tĩnh.
Cô đã tự tiết lộ thân thế của mình trong phần bình luận trên WeChat, bọn họ không thể không có phản ứng.
Vài ngày trôi qua, đã đủ để họ so sánh ảnh cô và Mẫn Đình.
Vừa ngồi xuống trước máy tính, Ninh Khuyết đã bưng cà phê đi vào, ngồi ngay đối diện cô.
“Gan em đúng là lớn thật, dám tự bóc thân thế mình trên vòng bạn bè!”
Chung Ức: “Dù sao cũng không giấu được mãi. Đợi người khác phanh phui thì chi bằng tự mình nói ra trước.”
Ít nhất, nếu bị cánh săn tin khui ra thân phận thật, cô sẽ không bị động quá.
Ninh Khuyết mất mấy ngày mới tiêu hóa nổi tin tức động trời này.
Thật ra từ lâu đã có dấu hiệu, chỉ là anh không để ý.
Hai tháng trước, khi ăn cơm, Mẫn Đình đã cố ý nhắc đến chuyện Chu Thời Diệc liên hôn, thậm chí còn nói rõ ràng người giới thiệu là Giang Tĩnh Uyên.
Sếp đột nhiên bàn chuyện người khác, vậy mà anh lại chẳng thấy có gì bất thường.
“Hóa ra Mẫn tổng mượn tay anh để đánh tiếng với em, để em chuẩn bị tâm lý trước chuyện hôn nhân sắp đặt.”
Còn một chuyện rõ ràng như vậy, Chung Ức không cần hẹn trước, bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp ra vào văn phòng ông chủ.
Công ty sớm đã có tin đồn về hai người họ. Anh vẫn luôn thắc mắc, Mẫn Đình là người có ranh giới rõ ràng như vậy, đã kết hôn rồi sao còn không tránh né, chỉ vì Chung Ức là nhân tài hiếm có sao?
Hóa ra họ là anh em họ, đương nhiên không cần tránh.
Ninh Khuyết nhấp một ngụm cà phê: “Dạo này em đừng đến căn-tin ăn nữa, anh mang đồ ăn vào cho em.”
Mẹ ruột là Ảnh hậu, cha ruột là người con thứ ba si tình của gia tộc quyền quý họ Giang, anh họ là chủ tịch tập đoàn.
Thân thế như vậy, đến anh còn thấy tò mò, huống chi người khác.
Nếu cô xuất hiện ở căn-tin, nhất định sẽ trở thành tâm điểm.
Chung Ức: “Không sao.”
Quen rồi thì sẽ ổn thôi.
Có những chuyện có tránh cũng không tránh được.
“Họ còn chưa biết Lộ Trình là bạn trai cũ của em.”
“…”
Ninh Khuyết hoàn toàn cạn lời.
Lúc mới quen Chung Ức, anh không hiểu vì sao cô lại lãnh đạm với mọi thứ như thế, cũng chẳng có lấy một người bạn.
Giờ mới thấm, với mối quan hệ gia đình phức tạp như vậy, bạn trai lại còn ra mắt làm ngôi sao, đúng là chẳng thể chia sẻ được với ai.
Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao cô có thể ở bên Chu Thời Diệc suốt bốn năm mà vẫn giấu kín như vậy, bởi vì Chu Thời Diệc chưa bao giờ truy hỏi chuyện quá khứ của người khác, nói hay không nói, anh ấy đều tôn trọng.
Ninh Khuyết chợt nhớ ra, công ty ô tô Khôn Thần vừa gửi vài thiệp mời buổi ra mắt xe mới.
“Có giữ lại cho em một tấm, lát nữa anh cho người mang qua.”
Chung Ức bảo anh mang thiệp mời phát cho các bộ phận khác: “Em không cần.”
Sau đám cưới rồi hãy quyết định có đi hay không, nếu cô muốn đi, chỉ cần để Chu Thời Diệc đưa vào là được.
Ninh Khuyết rời đi, cô bật máy tính bắt đầu làm việc.
Trong lúc đó, Chung Chước Hoa nhắn tin hỏi thăm con gái có mệt không.
Mọi người đều lo việc bị bàn tán sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Chung Ức trả lời: 【Mẹ ơi, con không sao. Đang bận.】
Bận rộn đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi lung tung.
Cô chuyển sang khung hội thoại với Chu Thời Diệc:
【Tối nay anh có rảnh không? Em mời anh ăn cơm.】
Thực ra, là muốn gặp anh.
Chu Thời Diệc:
【Rảnh. Ăn xong em còn muốn đi đâu không? Để anh sắp xếp trước.】
Chung Ức dừng tay trên bàn phím một chút, rồi gõ:
【Muốn uống cà phê anh pha, được không?】
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen