Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 35
Chu Thời Diệc nhìn dòng cuối cùng trên tờ giấy ghi chú, cô biết rõ anh sẽ không quay lại nơi này nữa, vậy mà vẫn chọn cách này để xin lỗi, chứ không muốn liên lạc với anh.
Thật ra nếu muốn quay lại với nhau, chỉ cần một cuộc điện thoại hay vài tin nhắn là đủ, thậm chí không cần phải xin lỗi.
Thế nhưng cô lại xóa hết thông tin liên lạc của anh.
Trên cầu thang có tiếng động, vệ sĩ đã lấy bức tranh sơn dầu xuống.
Chu Thời Diệc vẫn không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dừng trên tờ giấy ghi chú, lúc này dừng lại lâu nhất ở dòng đầu tiên, lặp đi lặp lại mấy chữ “Bỉ” và “sô-cô-la”.
Lẽ ra không nên nhìn thấy tờ ghi chú này vào lúc này.
Nhưng đã thấy rồi, anh cũng sẽ không vì hai người hiện tại đang xa cách, mà không đáp lại cô.
“Chu tổng, xong rồi ạ.”
Chu Thời Diệc lúc này mới rời mắt khỏi tờ giấy, hỏi: “Trong thư phòng còn gì không?”
“Chỉ còn mấy hàng sách trong tủ, tôi xem qua rồi, là sách chuyên ngành trước đây của ngài.”
Chu Thời Diệc gật đầu, những món quà anh từng tặng cô, chắc cô đã vứt đi hết trước khi về nước rồi.
Anh cầm lấy áo vest trên tay vịn ghế sofa, cẩn thận nhét mấy miếng nam châm dán tủ lạnh và tờ ghi chú kia vào trong.
Ngoài trời, mưa vẫn chưa ngớt.
Vệ sĩ cầm ô che cho bức tranh, đi theo ông chủ đã nhiều năm, rất hiểu tính anh. Tranh phải được đưa ra xe trước, rồi mới quay lại che ô cho anh.
Tài xế thấy vậy, vừa định cầm ô xuống xe thì thấy Chu Thời Diệc bước thẳng vào sân, lười chẳng buồn che ô.
May mà xe đỗ không xa cổng lớn, chỉ mấy bước chân là tới.
Tài xế đưa khăn lông khô cho anh, nhưng Chu Thời Diệc nói không cần, chỉ phủi mấy giọt mưa trên vai rồi ra lệnh: “Đến sân bay.”
“?”
Tài xế tưởng mình nghe nhầm.
Trên máy bay lúc nãy, sếp còn bảo nghỉ lại một đêm, mai mới về nước.
Chu Thời Diệc gọi điện cho Chiêm Lương, bảo anh đổi đơn xin bay sang tuyến Brussels.
Chiêm Lương: “Vâng, Chu tổng.”
Sao sếp lại đột ngột muốn bay sang Bỉ?
Lịch trình cá nhân của sếp, anh cũng không tiện hỏi nhiều.
Vừa nhắn tin cho thư ký sắp xếp lại, Chiêm Lương vừa nói với Đỗ tổng: “Chu tổng mấy hôm nay không có mặt ở Bắc Thành. Một khi anh ấy đã quyết định hợp tác phát triển dòng chip chuyên dụng, sẽ không đổi ý đâu, tôi khuyên cũng vô ích.”
Tổng Đỗ: “Dù khuyên không được thì cũng phải khuyên! Ngoài Chung Ức ra, chỉ có lời cậu nói là nó còn chịu nghe!”
Chiêm Lương thầm nghĩ: Cho dù ngài có tâng bốc tôi tới cỡ nào, nhiệm vụ này tôi cũng không dám nhận.
Là trợ lý tổng giám đốc, anh biết rõ năng lực và giới hạn của mình.
Đỗ tổng: “Tôi đã nói với nó không dưới một lần, đó là cái hố lửa! Nó lại không tin, cứ khăng khăng làm theo ý mình, kéo cả tôi xuống hố!”
“Đúng rồi, Đỗ tổng,” Chiêm Lương chuyển chủ đề, “về buổi ra mắt mẫu xe mới, ý của Chu tổng là phần tương tác với người đại diện, thời gian càng ngắn càng tốt, do ngài tương tác nhiều hơn với Lộ Trình.”
Đỗ tổng đang bực vì chuyện phát triển chip, liền tức tối càu nhàu:
“Hắn có ý gì vậy? Hôm trước concert của Lộ Trình, vung tay một cái là quảng cáo mở màn tràn ngập toàn nền tảng! Bây giờ có cơ hội gặp mặt trực tiếp thì lại không muốn. Gì chứ, chẳng lẽ là bạn trên mạng, sợ ra ánh sáng thì chết sao?”
Chiêm Lương: “…..”
Anh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói:
“Thiệp mời buổi họp báo ra mắt xe mới, gửi thêm vài tấm cho bên Kinh Hoà.”
Chung Ức có đến dự hay không thì anh không can thiệp được, nhưng thiệp mời phải chuẩn bị đầy đủ.
—
Chiều thứ Hai, Chung Ức đáp xuống Giang Thành.
Từ sân bay đi thẳng đến công ty bán dẫn Khôn Thần.
Hôm nay Chu Túc Tấn dẫn theo con gái đến công ty, hễ vợ đi công tác là anh đều đưa con đến chỗ làm. Thần Thần rất ngoan, chỉ cần vài món đồ chơi là có thể tự chơi yên tĩnh, không khóc nháo, không làm phiền anh làm việc.
“Thần Thần.”
Bé đang nằm bò trên ghế sofa, thủ thỉ trò chuyện với búp bê của mình.
Nghe thấy ba gọi, bé bật dậy, hàng mi dài chớp chớp:
“Dạ?”
Chu Túc Tấn: “Còn nhớ cô không?”
Thần Thần cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa.
Thật ra chưa thấy người, căn bản chẳng nhớ ai.
Chu Túc Tấn nói: “Là cô đã từng đưa con đi chơi thuyền đấy.”
Mắt Thần Thần sáng rỡ, tưởng rằng cô lại sắp dẫn mình đi chơi thuyền, chẳng màng đến đồ chơi nữa, lật đật ngồi dậy, chạy khắp nơi tìm vớ.
Chu Túc Tấn nhìn con gái cười: “Lại đây, tới chỗ ba nào.”
Thần Thần cầm vớ, tuột khỏi sofa, chạy đến ôm lấy ba.
Chu Túc Tấn bế cô nhóc tròn vo đặt lên đùi mình, vừa mang vớ cho con vừa hôn nhẹ lên đỉnh đầu.
“Ba ơi!” Thần Thần chỉ chỉ lên búi tóc nhỏ của mình, “Đào đào!”
Chu Túc Tấn hiểu ngay, chỉnh lại tóc cho con rồi kẹp chiếc kẹp tóc hình quả anh đào vào vị trí cũ.
Thần Thần đứng trên đùi ba, vòng tay ôm cổ ba, thơm má mấy cái liền.
Chu Túc Tấn lập tức quên hết mệt mỏi trong ngày.
“Cô vẫn chưa tới à?”
“Cô sắp tới rồi.”
Chu Túc Tấn dịu dàng dỗ dành con gái.
Dỗ đến lần thứ sáu, cuối cùng Thần Thần cũng ngóng đến mức rưng rưng nước mắt, vừa lúc người mà bé mong đợi bước vào cửa.
Chung Ức không ngờ Thần Thần cũng có mặt ở đây, vừa bước vào, cô bé đã nhào tới ôm chặt lấy cô.
Chu Túc Tấn nói: “Vợ anh hôm nay không có ở Giang Thành.”
Giải thích lý do vì sao anh mang con tới công ty.
Chung Ức chợt nhớ đến hồi nhỏ, mỗi khi ba cô cần đến công ty xử lý công việc gấp đều đưa cô theo.
Chỉ khác một điều: hễ cô đến, cả tầng văn phòng sẽ không còn ai khác, chỉ có thư ký Dương ở lại.
“Cô ơi, đi thuyền thuyền nha.” Thần Thần nhìn Chung Ức với ánh mắt đầy mong chờ.
Lúc này, thư ký mang cà phê vào.
Chu Túc Tấn đón lấy con gái, kiên nhẫn giải thích với con: “Hôm nay cô còn phải làm việc.” Anh lại chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trời sắp tối rồi, ông chèo thuyền còn phải về nhà ăn cơm nữa. Mai mình đi có được không?”
Thần Thần gật đầu: “Được ạ!”
Chung Ức lại nhớ đến bản thân ngày trước, ba cô cũng từng nói những lời như vậy. Nhưng cô khi đó không ngoan như Thần Thần, ôm cổ ba nũng nịu nói: “Ba ơi, ông về rồi thì ba chèo!”
Thần Thần quay lại ghế sofa tiếp tục chơi búp bê.
Chu Túc Tấn mời Chung Ức ngồi xuống. Trước đó họ đã trao đổi sơ qua qua điện thoại, nên sau khi vào đề, cả hai nhanh chóng đi thẳng vào nội dung chính.
“Chu Thời Diệc muốn hiện thực hóa đề xuất của em, đừng nói đến hội đồng quản trị, ngay cửa ải của bác anh thôi cũng đã không qua nổi.”
Chung Ức đáp: “Chu Thời Diệc chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết, em chỉ phụ trách gọi vốn.”
“Vậy sao em không tìm Chu Gia Diệp? Anh ấy ở Bắc Thành, còn tiện hơn là đến Giang Thành tìm anh.”
“Anh ấy chưa chắc sẽ tham gia đầu tư.”
Nếu là mượn tiền cá nhân từ Chu Gia Diệp, đối phương chắc chắn sẽ sẵn lòng. Nhưng nếu liên quan đến quyết sách quan trọng của công ty, anh ấy sẽ không qua loa.
Chu Túc Tấn khẽ cười: “Anh cũng chưa chắc sẽ đầu tư.”
Nếu hôm nay người đến là Chu Thời Diệc, anh sẽ nói thẳng: không đầu tư, muốn tìm ai thì cứ tìm.
Trước kia khi anh khuyên em họ đến giúp Khôn Thần Ô Tô, đối phương đã từ chối không chút do dự: không cân nhắc.
Về sau vì sao em họ lại chấp nhận tiếp quản, phần lớn chắc là vì Chung Ức.
Chu Túc Tấn nói: “Đã bàn chuyện hợp tác thì phải rõ ràng công tư, em nói xem lý do gì đến tìm anh?”
Chung Ức: “Nhị ca, anh xem thử mấy tài liệu này.”
Cô đưa những tài liệu đã chuẩn bị sẵn qua.
Chu Túc Tấn là con thứ ba trong đời sau nhà họ Chu, nhưng vì có một anh trai ruột, mọi người quen gọi theo thứ tự trong nhà nhỏ, nên gọi anh là Nhị ca.
Chung Ức tiếp tục: “Một trong những lý do nhị ca đang dốc sức nâng cao kỹ thuật gia công hiện nay, chẳng phải là vì khi xưa chip tự phát triển của Khôn Thần Ô Tô không thể sản xuất hàng loạt sao?”
Chip tự nghiên cứu không chỉ gặp phải nút thắt cổ chai về công nghệ, mà còn đối mặt với tình cảnh không thể sản xuất hàng loạt, dự án cuối cùng đành phải dừng lại.
Vài năm trôi qua, thiết kế chip khi ấy giờ đã lạc hậu, toàn bộ đầu tư xem như đổ sông đổ biển.
Nghe vậy, Chu Túc Tấn im lặng hồi lâu.
Dự án chip bị dừng đúng vào lúc Khôn Thần Ô Tô do anh phụ trách.
Khi đó, tổn thất không chỉ là tiền bạc, mà việc không thể sản xuất hàng loạt như một cú đòn giáng thẳng vào tất cả mọi người.
Chung Ức lại nói: “Em đến đây ngoài việc bàn chuyện hợp tác, còn muốn hiểu thêm về trình độ công nghệ của bên anh.”
Chu Túc Tấn vừa xem tài liệu, vừa thẳng thắn nói: “Hoàn toàn chưa đạt đến yêu cầu sản xuất loại chip chuyên dụng của bên em.”
Muốn nhanh chóng đuổi kịp trình độ công nghệ quốc tế, dễ gì nói là làm được. Anh đã chuẩn bị tâm lý phải mất tám năm, thậm chí mười năm.
Chung Ức: “Chính vì hiện tại chưa đạt được, chúng ta càng cần phải hợp tác và nỗ lực.”
Chip chưa bao giờ có thể được sản xuất chỉ bằng vài đội hoặc vài công ty.
“Khôn Thần Bán dẫn của anh cuối năm ngoái lại đầu tư vào một công ty đóng gói 3D, chẳng phải là để sớm hiện thực hóa sự phối hợp công nghệ sao?”
Không chỉ đầu tư vào lĩnh vực đóng gói và kiểm tra, kể từ khi Chu Túc Tấn tiếp quản Khôn Thần Bán Dẫn, anh đã triển khai toàn diện trên hàng chục lĩnh vực nhỏ trong toàn bộ chuỗi công nghiệp.
Cũng chính vì vậy mà anh bị phân tán sức lực, không còn thời gian để quan tâm đến Khôn Thần Ô Tô.
Giao Khôn Thần Ô Tô cho Chu Thời Diệc, anh mới có thêm thời gian tập trung cho mảng bán dẫn.
Ngừng một chút, cô lại nói:
“Thật ra em cũng không chắc việc hợp tác xuyên ngành với bên chip có thể thiết kế ra mô hình trí tuệ lái xe như em mong muốn. Nhưng nếu không thử, thì mãi mãi không thể tiến về phía trước, về mặt kỹ thuật mãi bị người khác kìm hãm.”
Tuy việc trở thành một ‘ông lớn’ trong ngành chỉ là lời nói bốc đồng khi còn nhỏ, nhưng cô vẫn luôn nỗ lực vì điều đó.
Còn kết quả ra sao, cô không để tâm, vì điều đó vốn không nằm trong sự kiểm soát của mình.
Chu Túc Tấn ngẩng lên khỏi tập tài liệu: “Có thể em chưa biết, hiện giờ ở Khôn Thần Bán Dẫn, anh nói một là một.”
Tất cả những khoản đầu tư và sự sắp xếp, ban giám đốc làm sao không có ý kiến? Chỉ là anh đã gạt bỏ mọi phản đối, chịu toàn bộ áp lực để thúc đẩy.
Chung Ức nói: “Em biết, ba em có kể.”
Khí phách như vậy, không phải ai cũng có được.
Vì vậy, cô mới đến tìm anh để hợp tác.
Họ có chung mục tiêu, hiện thực hóa sự phối hợp công nghệ.
Chung Ức: “Thật ra, bên Kinh Hòa vẫn luôn đốt tiền vào nghiên cứu chip, và cũng luôn trong tình trạng thua lỗ. Nhưng anh họ em vẫn chưa từng từ bỏ.”
Chu Túc Tấn đóng tài liệu lại, chậm rãi nói: “Mẫn Đình nói với anh là đã có lợi nhuận rồi mà?”
Chung Ức cười: “Anh xem, em bán đứng cả anh họ mình rồi đấy.”
Chu Túc Tấn giữ lại tập tài liệu dày cộp: “Anh sẽ tranh thủ thời gian đọc kỹ, sau hôn lễ sẽ cho em câu trả lời.”
Chỉ cần anh chịu đọc những phân tích và số liệu của cô, thì việc này tám, chín phần là thành công rồi.
Sau đó, Chu Túc Tấn giải đáp tỉ mỉ các vấn đề kỹ thuật mà Chung Ức quan tâm.
Bất giác, hơn một tiếng đã trôi qua, trời cũng đã nhá nhem tối.
“Chu Thời Diệc đâu? Không đến à?” Công việc bàn xong, anh rốt cuộc cũng quan tâm đến người em họ.
Chung Ức: “Anh ấy đi công tác ở Boston.”
Chắc là vẫn còn ở Boston, do chênh lệch múi giờ nên mấy hôm nay liên lạc cũng không nhiều.
Có thể vì lúc trên đường đến Giang Thành quá rảnh, cô tiện tay tra thử thời tiết ở Boston, mấy ngày gần đây đều có mưa.
Không hiểu sao, cô lại nhớ đến mấy bụi cẩm tú cầu ngoài cửa, là hai người trồng trước khi chia tay, không biết giờ thế nào rồi.
Khôn Thần Ô Tô vốn không có bất kỳ hoạt động kinh doanh nào ở Boston.
Chu Túc Tấn thuận miệng hỏi một câu: “Là chuyện công ty riêng của cậu ấy à?”
Chung Ức: “Em không hỏi.”
Chu Túc Tấn biết rõ tình trạng tình cảm hiện tại của hai người họ, nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chung Ức đặt cốc cà phê xuống, bế bổng bé Thần Thần đang ngồi bên cạnh. Trong suốt thời gian cô và Chu Túc Tấn bàn công việc, bé con chỉ nhỏ giọng thì thầm với mấy con búp bê, không hề làm phiền.
“Cưng ơi, cô mua cho con nhiều đồ chơi lắm, mình xuống dưới lầu lấy nhé?”
“Được ạ!” – Thần Thần vui vẻ sờ sờ phần đuôi tóc ngắn của cô, “Cảm ơn cô!”
Chung Ức cười: “Không cần cảm ơn đâu.”
Chu Túc Tấn nhìn đồng hồ, gọi điện dặn bảo mẫu buổi tối đưa Thần Thần sang nhà bà ngoại.
Anh thu dọn tài liệu rồi đứng dậy, áy náy nói với Chung Ức: “Em và Thần Thần cứ ăn đi, anh không tiếp được, còn phải tranh thủ đi Thượng Hải.”
Dạo gần đây vợ anh đang công tác ở Thượng Hải, anh định qua thăm.
“Anh cứ lo việc của mình đi, người trong nhà mà, không cần khách sáo.”
Chung Ức bế Thần Thần xuống lầu, tối nay sẽ cùng bé ăn tối.
Rời khỏi tòa nhà Khôn Thần, cô đưa Thần Thần đến quán trà kiểu Hồng Kông quen thuộc, ngay sát bên là khách sạn cô đặt phòng.
Thần Thần ăn há cảo tôm ngon lành, món này cô thích, Thần Thần cũng mê.
Cô không ngờ có một ngày, người bạn ăn cơm hợp cạ nhất lại là bé con hơn một tuổi.
Ăn tối xong, bảo mẫu đến đón Thần Thần về nhà bà ngoại.
Chung Ức mua một ly cà phê, kéo vali đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng.
Lần trước xem concert cũng ở khách sạn này, lần này cô chẳng suy nghĩ gì mà đặt luôn.
Khu vực nghỉ ở sảnh, vệ sĩ thấy bóng dáng quen thuộc bước vào, liền nhỏ giọng nhắc nhở ông chủ đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Chu tổng, cô Chung đến rồi.”
Trước đây quen gọi là cô Chung rồi, vừa nãy buột miệng nói ra.
Chu Thời Diệc mở mắt, khẽ gật đầu tỏ ý đã biết.
Anh bay thẳng từ Brussels về Thượng Hải, vừa hạ cánh là lập tức đến Giang Thành, không chậm trễ một phút.
“Chung Ức.” Anh đứng dậy đi về phía cô.
Chung Ức cứ tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi quay lại thấy người đàn ông đang bước đến gần mình.
Anh chắc hẳn vừa mới đến khách sạn không lâu, tóc vẫn còn ẩm sau khi tắm xong.
Người vừa đến gần, cô liền lên tiếng: “Sao anh không gọi điện cho em?”
Chu Thời Diệc không trả lời, chỉ “Ừa” một tiếng.
Trước đó cô từng nói, nếu anh đến đón cô, cô nhất định sẽ đồng ý, nên anh thấy không cần thiết phải gọi.
“Ăn tối chưa?”, anh hỏi.
“Ăn rồi. Ăn với Thần Thần.”
“….”
Chu Thời Diệc khẽ hất cằm về phía quầy lễ tân, ra hiệu cô đi làm thủ tục nhận phòng trước: “Mang hành lý lên phòng xong, xuống ăn với anh.” Rồi anh bổ sung: “Không gấp, anh đợi em ở nhà hàng.”
Chung Ức không hỏi anh ở tầng mấy, đi thẳng tới quầy làm thủ tục.
Về đến phòng, cô mở vali ra xem đi xem lại, không ngờ anh sẽ đến Giang Thành. Lần này đi công tác, cô chỉ mang theo đồ công sở, đến cả một chiếc váy cũng không có.
Cô tháo khăn lụa trắng đen xuống, thay bằng một chiếc khăn tông sáng hơn.
Dặm lại lớp trang điểm trước gương, chắc chắn kiểu tóc không có gì bất ổn, cô cầm thẻ phòng rồi xuống lầu.
Khu nghỉ sảnh lớn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả.
Anh không nói rõ sẽ đợi ở nhà hàng nào, Chung Ức bước ra khỏi sảnh khách sạn, rẽ phải đến quán trà kiểu Hồng Kông.
Thật trùng hợp, anh đang ngồi đúng chỗ ban nãy cô ăn tối cùng Thần Thần.
Món ăn vẫn chưa được mang lên, Chu Thời Diệc tựa vào ghế, hờ hững nhìn ra ngoài qua cửa kính sát đất.
Khóe mắt anh lướt thấy có bóng người ngồi xuống đối diện, liền thu tầm mắt từ khung cảnh bên ngoài trở về.
Chung Ức nhìn thấy trên bàn có chiếc túi giấy in logo quen thuộc, là loại sô cô la chỉ bán tại Bỉ. Mỗi lần anh đi công tác đều không quên mua vài thanh về cho cô, đủ để cô ăn trong thời gian dài.
Cô mở túi giấy ra, bóc một thanh.
“Em từng có lần đi công tác ở Brussels, cũng mua loại sô cô la này.”
Chu Thời Diệc chỉ nhìn cô, không đáp lời.
Chung Ức cắn một miếng nhỏ, vẫn là hương vị quen thuộc ấy.
Món ăn anh gọi được mang lên, nhân viên phục vụ bày ra bàn.
Chu Thời Diệc bắt đầu dùng bữa, hai người không nói thêm gì nữa.
Anh trực tiếp đến Giang Thành đón cô, còn bay sang tận Brussels để mua sô cô la cho cô. Chung Ức hiểu rất rõ, với tính cách của anh, việc làm này là một sự thỏa hiệp không hề dễ dàng.
Chung Ức vừa ăn sô cô la vừa đứng dậy, đi vòng sang phía anh, kéo chiếc ghế trống lại gần anh, ngồi sát bên cạnh anh.
Sau khi ngồi xuống, cánh tay của hai người tự nhiên chạm vào nhau.
Chia cách ba năm, cuối cùng cũng lại được ngồi gần nhau như trước.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cô cũng biết tự động ngồi sát vào anh rồi.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen