Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 34
Chung Ức đã đặt vé máy bay trưa thứ Hai tuần sau để bay đến Giang Thành, và nói với bố mẹ là mình đi công tác khoảng hai ba ngày.
Giang Tĩnh Uyên đoán được con gái định đi đâu: “Quyết định đến gặp Chu Túc Tấn rồi à?”
Chung Ức gật đầu, cô đã hẹn sẵn thời gian gặp mặt với Chu Túc Tấn: “Đi tìm hiểu thêm về công nghệ của Khôn Thần Bán Dẫn.”
Dù có nghiên cứu ra chip, nếu không thể sản xuất hàng loạt thì cũng là vấn đề lớn.
Trước kia cô chỉ tập trung vào lĩnh vực của mình, nên không hiểu biết nhiều về mảng này. Giờ muốn hợp tác liên ngành, cô phải nắm rõ toàn bộ quy trình.
Cô cảm thấy Chu Túc Tấn sẽ có hứng thú với dự án này.
Còn về Chu Gia Diệp, anh ấy cần cân nhắc nhiều mặt hơn, dù sao anh ấy phải chịu trách nhiệm cho mảng mình đang điều hành.
Chung Chước Hoa không hiểu rõ chuyện này, bà chỉ xoa đầu con gái, nói: “Đừng lo, chắc chắn sẽ được. Bảo bối nhà ta sau này sẽ là người được viết vào sách giáo khoa mà.”
“…”
Chung Ức cười ngượng ngùng.
Đó là lời tuyên bố hùng hồn khi còn nhỏ.
Ba từng muốn cô học tài chính, nhưng cô không hứng thú, cũng không muốn quản lý công ty.
Cô từng nói sẽ trở thành nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực mình yêu thích, loại người sau này sẽ được viết vào sách chuyên ngành.
Chung Ức không nói thêm về công việc nữa, sợ làm mất hứng buổi uống trà chiều.
“Đi đâu uống đây?” Cô hỏi ba.
Giang Tĩnh Uyên lật lại cuộc trò chuyện: “Mẫn Đình có giới thiệu một quán cà phê ngoài trời, bàn ghế ngay dưới gốc cây bạch quả. Cuối tuần đông người, nên ba đã đặt chỗ trước rồi.”
Chung Ức lo lắng: “Đông người chẳng phải rủi ro bị lộ càng cao sao?”
Chung Chước Hoa: “Mẹ còn không lo bị chụp, con lo gì chứ?”
Cách đây không lâu, bà hẹn Thời Phạn Âm đi dạo phố, sau đó hai người đi ăn lẩu, bị chụp ảnh tại quán lẩu.
Hôm sau đã lên hot search, các tài khoản marketing nói bà dựa vào Giang Tĩnh Uyên mà thành công chen chân vào giới quyền quý, thậm chí còn có thể ăn lẩu với Thời Phạn Âm.
Thời Phạn Âm được bàn tán xôn xao không chỉ vì bà kết hôn với người con thứ ba nhà họ Chu, thường xuyên xuất hiện tại giải đua F1, mà còn vì xuất thân cao quý, là đại tiểu thư của gia tộc họ Thời, một gia tộc quyền thế.
Việc bà và Thời Phạn Âm thân thiết như chị em, hẹn nhau đến quán lẩu truyền thống ở Bắc Thành tụ tập, khiến cư dân mạng đều khen bà có bản lĩnh, chẳng trách có thể giữ chân được Giang Tĩnh Uyên, khiến ông ấy dù đã bước vào tuổi trung niên vẫn không ngại thể hiện tình cảm công khai.
Tất cả bình luận, bà chỉ đồng ý với một điểm, Giang Tĩnh Uyên đúng là bước vào tuổi trung niên rồi, già thật rồi!
Chung Ức có cảm giác như mới vừa lên xe đã đến nơi.
Trước khi xuống xe, cô lấy kính râm từ trong túi ra đeo.
Giang Tĩnh Uyên: “Vô dụng!”
Chung Ức hừ một tiếng, vẫn giữ nguyên phong cách của mình.
Chung Chước Hoa cầm lấy chiếc túi vải của cô: “Trong túi của con sao cái gì cũng có vậy?”
“Vì túi đựng được nhiều mà.” Chung Ức cười.
Ba người cùng xuống xe, Chung Ức khoác tay mẹ đi phía trước.
Lần đầu tiên trong đời dám khoác tay mẹ trước mặt người ngoài, trong lòng dâng lên một niềm vui xen lẫn chút chua xót.
Quán cà phê đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi yên tĩnh trong góc theo đúng yêu cầu lúc Giang Tĩnh Uyên đặt chỗ.
“Em cũng uống latte đậu đỏ nhé?” Giang Tĩnh Uyên hỏi vợ.
Chung Chước Hoa lấy kính râm từ trong túi ra, vừa đeo vừa đáp: “Được thôi.”
Không biết từ lúc nào, chồng bà cũng đã đeo kính râm, vừa mới giây trước còn chê con gái không có chí khí, giây sau đã đeo kính cùng con.
Buổi trưa đầu hè cuối xuân, ngồi uống cà phê dưới gốc cây bạch quả trăm năm lẽ ra là chuyện rất thư thái, kết quả cả nhà đều đeo kính râm, im lặng nhâm nhi cà phê, cứ như vẫn chưa nghĩ ra nên trò chuyện gì.
Chung Chước Hoa chỉ vào túi xách của con gái: “Nhìn ba người chúng ta có giống cái túi của con không? Có thể “giả”.”
“…” Chung Ức bị chọc cười ra tiếng.
(chú thích: trong tiếng Trung, từ “đựng” đồng âm với từ “giả vờ”. Ý của mẹ nữ chính là cả nhà đều có thể giả vờ y hệt nhau.)
Chung Chước Hoa vô tình quay mặt sang thì thấy bàn bên có một cô gái đang cười vẫy tay với mình, mấp máy miệng gọi: “Chị Chung!”
Không ngờ bị nhận ra nhanh vậy, bà cũng mỉm cười giơ tay đáp lại người hâm mộ.
Chung Ức thấy mẹ chào người bàn bên thì cúi đầu tiếp tục ăn bánh, không tò mò nhìn sang.
“Fan mẹ à?”
“Ừ.”
“May là con đeo kính râm.”
“Không đeo cũng không sao, các bạn ấy sẽ không tùy tiện chụp người bình thường bên cạnh mẹ đâu.”
“Vậy… có chụp cả Tam ca của chúng ta không?”
Cô kịp đổi cách xưng hô, không gọi là ba nữa.
Giang Tĩnh Uyên nhíu mày: “Đừng gọi bậy, nên gọi thế nào thì gọi thế đó. Uống buổi trà chiều thôi mà cứ như trốn chui trốn nhủi.”
Chung Ức phản bác: “Trước đây Chu Thời Diệc cũng gọi ba là Tam ca mà.”
“Chị Chung, họ có chụp Tam ca của chúng ta không?”, cô lập tức nối tiếp lại câu nói ban nãy.
Chung Chước Hoa nhấp một ngụm cà phê: “Ổng đâu phải người thường, nổi tiếng từ tám trăm năm trước rồi.”
Giang Tĩnh Uyên: “…”
Ông bất lực nhìn vợ, gần như ngày nào cũng bị bà châm chọc đôi câu.
Thế mà bà không ở nhà thì ông lại cảm thấy quá đỗi lạnh lẽo.
“Bánh ngon không?” Chung Chước Hoa đổi đề tài, hỏi con gái.
Chung Ức gật đầu: “Không ngọt cũng không ngấy, để Chủ tịch Giang gọi cho mẹ một miếng nhé?”
Chung Chước Hoa rất ít khi ăn đồ ngọt, do dự mấy giây rồi quay sang nhìn chồng.
Giang Tĩnh Uyên hiểu ý ngay, lập tức gọi thêm một phần.
“Con bé này, lúc thì gọi Tam ca, lúc lại gọi Chủ tịch Giang.” Giang Tĩnh Uyên vừa bất lực vừa đau lòng.
Chung Ức: “Đây là lần đầu tiên ra ngoài, con cần chút thời gian để thích nghi chứ.”
Chừng ấy năm, chỉ cần ra ngoài là cô liền phản xạ gọi là “chị Chung,” “Chủ tịch Giang.” Sợi dây thần kinh căng thẳng ấy đã kéo dài hơn hai mươi năm, sao có thể nói buông là buông được ngay?
Hôm nay cùng ba mẹ ra ngoài, cảm giác ấy giống như đã sống lâu trong bóng tối, bỗng chốc ánh đèn bật lên, chói đến mức không mở mắt nổi, phải từ từ điều chỉnh.
Chung Ức nâng cốc cà phê lên, cụng với mẹ trước, rồi nghiêng người cụng với ba: “Chúc mừng!”
Chúc mừng ba mẹ cuối cùng cũng có thể nắm tay nhau bất cứ lúc nào.
Cũng chúc mừng bản thân đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bảo vệ mẹ.
Đến chính cô cũng không ngờ, từ nhỏ đã giữ kín bí mật đến tận bây giờ, hơn hai mươi năm quả thật không dễ dàng.
Lớn lên thì còn đỡ, hồi nhỏ mới thật sự khó vượt qua.
Vào ngày sinh nhật, cô rất muốn mời bạn học đến nhà chơi, nhưng cô biết mình không thể, vì khi đó bố mẹ vẫn chưa đăng ký kết hôn, còn mẹ đang ở giai đoạn đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất.
May mà, tất cả đã là chuyện quá khứ.
Những người xung quanh cô không hiểu vì sao cô lại thích đi thuyền, vì sao lại mê ăn bánh Định Thắng đến vậy. Dân bản địa ở thị trấn như Lộ Trình, lại càng không hiểu nổi, ngày nào cũng có thuyền, có gì hay để ngồi?
Vì cho dù là thuyền ô bồng hay bánh Định Thắng, đều là ký ức tuổi thơ vui vẻ nhất của cô.
Là những khoảnh khắc ngọt ngào nhất giữa cô và cha mình.
Sau khi cụng ly với ba mẹ, Chung Ức còn chụp một tấm ảnh selfie gia đình.
Đây là bức ảnh chụp ngoài trời đầu tiên của ba người họ.
Những điều quá đỗi bình thường với người khác, hôm nay với cô, đều là lần đầu tiên.
Chung Ức uống xong nửa cốc cà phê, tâm trạng đã không còn lo lắng như lúc mới đến.
Đeo kính râm vừa uống cà phê vừa ăn bánh thực sự rất kỳ cục, cô dứt khoát tháo kính ra.
Giang Tĩnh Uyên cũng tháo kính theo ngay sau đó, thật ra ông đã muốn tháo từ lâu, chỉ vì muốn chiều theo con gái.
Chung Chước Hoa đeo kính râm như cơm bữa, lần này cũng tháo xuống.
Cả nhà cứ thế xuất hiện công khai trong tầm mắt mọi người, đừng nói con gái thấy không quen, đến cả người đã quá quen với ánh đèn flash như bà, cũng phải mất vài giây để thích nghi.
Chung Ức chậm rãi nhâm nhi cà phê, đặt ba chiếc kính râm thành một hàng ở góc bàn.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những tán lá bạch quả chưa xanh tốt, lốm đốm rải trên ba người họ.
Là một người mẹ, Chung Chước Hoa không tránh khỏi lo lắng, bà dặn dò con gái từ trước: “Hôm nay có thể sẽ không có phóng viên săn tin, nhưng nếu sau này thân thế của con bị lộ, đừng quá bận tâm đến những lời bàn tán trên mạng.”
Bà đã không còn muốn tự biện minh rằng, năm xưa mình không chen vào tình cảm của Giang Tĩnh Uyên, cũng không phải dùng chuyện mang thai để ép buộc ông.
Bởi vì cho dù bà có làm rõ rằng mình không chen chân, vẫn sẽ có người tiếp tục cười nhạo rằng sở dĩ bà có thể “lên ngôi” là vì mối tình đầu của Giang Tĩnh Uyên đã lập gia đình khác. Giang Tĩnh Uyên chán nản, buông xuôi tình cảm nên mới vội vàng sinh con với bà.
Dù thế nào cũng sẽ có người mỉa mai, châm chọc.
Thật ra, đến cả chính bà cũng cảm thấy năm đó Giang Tĩnh Uyên ở bên mình, là vì mãi không buông được mối tình đầu, hoàn toàn không liên quan gì đến tình cảm dành cho bà. Ông quên không nổi tình cũ, nhưng cũng chẳng thể quay về, vì thế dứt khoát không cho mình cơ hội quay đầu nữa.
Giang Tĩnh Uyên nhìn sang vợ: “Con bé giờ đã lớn rồi, em không cần lo lắng quá đâu.”
“Anh bảo em không lo sao được? Anh đâu phải không biết con người ta sinh ra đã thích hóng chuyện, đến lúc đó cả công ty sẽ bàn tán về con bé từ sáng đến tối! Người cùng bộ phận thì lại càng tò mò!”
Chung Ức chen vào: “Chung tỷ à, không cần lo cho con đâu. Cho dù không có chuyện này, bình thường ở công ty, con cũng là trung tâm của mọi cuộc tám chuyện rồi.”
“…”
Chung Chước Hoa dở khóc dở cười.
Giang Tĩnh Uyên nhấp một ngụm cà phê: “Chung Ức không yếu đuối như em nghĩ đâu. Anh và em đều mong con bé ra đời, chứ đâu phải vì bị ép buộc mà sinh ra nó.”
Chung Chước Hoa khẽ cười khẩy: “Ai mà biết được.”
“Em nói thế là không công bằng rồi.” Giang Tĩnh Uyên hoàn toàn bất lực, “Ngay từ đầu anh đã nghiêm túc với em. Em không tin, thì anh còn biết làm sao?”
Chung Chước Hoa quay mặt đi, giả vờ ngắm những khóm tú cầu xung quanh quán cà phê.
Giang Tĩnh Uyên liếc mắt ra hiệu cho con gái, hai cha con đúng là tâm ý tương thông, Chung Ức liền cầm ly cà phê đứng dậy, đổi chỗ với ba, ngồi xuống ghế đối diện hai người họ.
Giang Tĩnh Uyên kéo ghế lại gần vợ, ngồi xuống bên cạnh bà.
Đúng lúc nhân viên phục vụ mang phần bánh ngọt mà ông vừa gọi cho vợ ra, ông cắt một miếng nhỏ, xiên lên nĩa rồi đưa đến bên môi bà.
Chung Ức tranh thủ lúc họ không để ý, mở máy quay lên.
Chung Chước Hoa ngại quay đầu nhìn xung quanh, cũng không biết có ai đang nhìn mình không, bà cảm thấy ngượng ngùng, không tiện để ông đút ăn, đành nhận lấy miếng bánh từ tay ông.
Nếu khi còn trẻ, ông không tranh cãi đúng sai với bà, mà dịu dàng dỗ dành như bây giờ, có lẽ họ đã chẳng phải chia ly rồi quay lại nhiều lần như thế.
Chung Ức quay lại đoạn cha mẹ tương tác vừa rồi, rồi gửi thẳng cho mẹ.
Sau đó cô gửi tin nhắn cho Giang Tĩnh Uyên: 【Ba ơi, hôm nay ba ăn mặc nhìn trẻ ghê đó (cười lớn)】
Cả ba cứ thế ngồi ở quán cà phê đến khi ánh hoàng hôn phủ xuống.
Chung Ức nhắn tin: 【Lên máy bay chưa anh?】
Chu Thời Diệc: 【Sắp cất cánh.】
Chung Ức: 【Thượng lộ bình an.】
Mấy giây sau, cô vẫn không nhịn được mà hỏi:
【Anh đi công tác ở đâu vậy?】
Chu Thời Diệc: 【Boston.】
Ba chữ này hiện lên trên màn hình khiến tim Chung Ức đập thình thịch hai cái, nhưng cô biết, anh sẽ không quay về căn nhà đó nữa.
Khoảnh khắc cô đề nghị chia tay, vẻ mặt của anh khi đó, đến giờ cô vẫn không quên được.
Khi còn bên nhau, anh luôn nuông chiều cô không có giới hạn.
Nhưng đến lúc chia tay, anh cũng tuyệt đối sẽ không hạ mình níu kéo.
Trên đường từ quán cà phê trở về nhà, Chung Ức chọn một bức ảnh chụp cà phê và bánh ngọt từ album, đăng lên trang cá nhân kèm chú thích:
Chị Chung và Giang Tam ca mời tôi uống trà chiều (cà phê)
Đã có một buổi chiều cuối tuần thật thoải mái và vui vẻ, cảm ơn nhà tài trợ ba mẹ!
Một đồng nghiệp lập tức bình luận:
Thì ra giám đốc Chung của chúng ta cũng dễ thương thế này à (tinh nghịch)
Dương Hi: 【Thì ra em theo họ mẹ! Dạo này bận không? Rảnh thì qua chỗ chị ăn cơm, nếm thử tay nghề nấu ăn của chị.】
Từ sau buổi triển lãm tranh, cô và Dương Hi chưa gặp lại nhau.
Dương Hi là người đầu tiên khiến cô buông xuống phòng bị, sẵn sàng kết giao thân thiết.
Chung Ức: 【Thứ Hai tuần sau em đi công tác, cuối tuần sẽ ghé qua chỗ chị, tiện mang kẹo cưới đến.】
Dương Hi phấn khích: 【Oa! Em sắp kết hôn rồi à? Chúc mừng chúc mừng!】
Cô không tiện hỏi thẳng chú rể có phải là Chu Thời Diệc không, tuy ở tiệc mừng triển lãm ánh mắt hai người có phần khác lạ, nhưng có tái hợp hay không thì vẫn khó nói.
Dương Hi không nhịn được buôn chuyện:
【Chú rể là người chị quen không?】
Chung Ức: 【Quen. Là bạn trai cũ của em.】
Dương Hi mừng thay cho cô, lại chúc mừng thêm lần nữa.
【Đám cưới tổ chức ngày nào?】
【Ngày 19 tháng sau.】
Dương Hi: 【Vậy ba ngày sau chẳng phải là buổi họp báo ra mắt xe mới của Khôn Thần à? Nghe nói Chu tổng cũng sẽ tham dự, vậy tuần trăng mật của hai người chắc phải dời lại rồi.】
Chung Ức: 【Tháng Năm vốn dĩ đã không có thời gian đi du lịch. Trước kia bọn em đi nghỉ khá nhiều rồi, nên cũng không sao cả.】
【Công ty chị cũng là nhà cung cấp cho đợt họp báo lần này à?】
Dương Hi: 【Đúng thế, là một trong các nhà cung cấp! Với sự kiện lớn tầm này, phải nghĩ mọi cách để góp mặt! Hôm đó chị cũng sẽ có mặt ở hiện trường, biết đâu lại gặp được em (cười trộm)】
Chung Ức chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Về buổi ra mắt xe mới sắp tới của Khôn Thần, cô vẫn luôn để tâm theo dõi. Nghe nói Lộ Trình cũng sẽ xuất hiện tại sự kiện.
Vì vậy cô vẫn đang do dự, không biết có nên đi cổ vũ Chu Thời Diệc hay không.
Khi cô lướt lại bảng tin một lần nữa, Ninh Khuyết đã để lại bình luận:
【Em theo họ mẹ à?】
Chung Ức: 【Ừ.】
Ninh Khuyết: 【Vừa nhìn dòng đầu trong caption của em là anh giật mình, tưởng em đi uống trà chiều với cổ đông lớn thứ hai nhà chúng ta rồi chứ.】
Xem kỹ lại phía sau, hóa ra là đi uống trà cùng ba mẹ cô ấy.
Chung Ức quyết định nói cho anh biết sự thật, chậm nhất thì ngày cưới họ cũng sẽ biết thôi:
【Là em đi uống trà chiều cùng Giang Tĩnh Uyên và Chung Chước Hoa. Họ là ba mẹ em.】
Ninh Khuyết bật cười:
【Lấy chồng rồi, em càng lúc càng hài hước đấy.】
Chung Ức: 【Không phải hài hước. Mẫn Đình là anh họ em.】
Ninh Khuyết bật cười một tiếng.
Nhưng đang cười thì lại cười không nổi nữa…
—
Sáng hôm sau, đến chín giờ, Chung Ức mới nhận được tin nhắn báo bình an từ Chu Thời Diệc, chỉ vỏn vẹn hai chữ:
【Đến rồi.】
Chung Ức tưởng anh vừa hạ cánh:
【OK】
Chu Thời Diệc không nhắn lại nữa, cất điện thoại vào túi trong áo vest.
Xe vừa dừng, vệ sĩ xuống xe trước, che dù mở cửa.
Hôm chia tay trời Boston cũng mưa, trùng hợp là hôm nay cũng vậy.
Bãi cỏ trong sân được cắt tỉa gọn gàng, không vương một chiếc lá khô. Cành hoa trước cửa cũng được cắt tỉa cẩn thận, hoa cẩm tú nở rộ rực rỡ.
Ngôi nhà này vẫn luôn có người chăm sóc, mỗi ngày đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Chu Thời Diệc mở cửa bước vào, ngôi nhà đã lâu không có người ở, sớm đã không còn hơi thở của cuộc sống như xưa.
Ngoài đồ đạc ra, bên trong trống trải vô cùng.
Anh quay đầu dặn vệ sĩ:
“Tháo bức tranh sơn dầu trong thư phòng tầng trên xuống, cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Vệ sĩ thu dù, đi thẳng lên lầu.
Thư phòng cũng đã trống gần hết, mặt bàn sạch sẽ, chỉ còn vài hàng sách trong tủ, có lẽ là lúc trước anh không mang theo hết.
Bức tranh vẫn còn đó.
Lúc tháo tranh, Chu Thời Diệc vẫn ngồi ở tầng dưới.
Anh cởi áo vest, ngồi xuống ghế sofa, lặng lẽ quan sát nơi mình đã sống nhiều năm. Khi đi đăng ký kết hôn với Chung Ức, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày quay lại đây.
Ánh mắt anh lướt qua quầy bếp, dừng lại ở chiếc máy pha cà phê.
Ngày xưa, anh thường pha cà phê cho cô ở đó.
Khi ánh mắt quét qua tủ lạnh, anh hơi khựng lại, ở xa nên không nhìn rõ trên đó dán gì.
Trước đây tủ lạnh chưa bao giờ dán gì cả. Anh đứng dậy đi lại gần.
Đến gần mới thấy rõ, đó là một tờ giấy ghi chú.
Có lẽ sợ để lâu keo không dính nữa, cô đã dùng vài miếng nam châm dán tủ lạnh để cố định bốn góc.
Chu Thời Diệc gỡ từng miếng nam châm ra, lột tờ giấy xuống, là nét chữ của cô.
【Mấy hôm trước đi Bỉ công tác, có mua vài thanh sô cô la anh thường mua cho em. Em cũng không biết tại sao tự nhiên lại muốn nói với anh những điều này.
Ngày mai em về nước rồi, nơi này sau này sẽ không dùng đến, chắc cũng sẽ không quay lại Boston nữa.
Cảm ơn anh đã sắp xếp mọi thứ chu đáo cho em, lời cảm ơn đó em chưa kịp nói vào ngày chia tay.
Ngày hôm đó lẽ ra em nên xuống tiễn anh, là em không đủ rộng lượng.
Em rất xin lỗi, đã nói ra quá nhiều lời khiến anh tổn thương.】
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen