Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 33
Ban đầu định đưa anh về nhà, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện kia.
Nếu cứ tiếp tục giấu anh sự thật, e rằng hiểu lầm sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Chung Ức: 【Ba em lúc đó không có ấn tượng tốt về anh. Với sự hiểu biết của em về ông ấy, ông ấy sẽ không để em ở bên một người không đáng tin cậy.】
Chu Thời Diệc: 【Ba em nói anh không đáng tin à?】
Chung Ức nói hơi uyển chuyển: 【Đại khái là ý đó.】
Cô tiếp tục giải thích: 【Em không có ý bào chữa cho ba mình. Chỉ là anh sống ở nước ngoài nhiều năm, ba em không hiểu rõ về anh, nên khó tránh có định kiến. Sau này tiếp xúc nhiều hơn, chẳng phải chính ba em là người chủ động muốn nhận anh làm con rể sao?】
Chung Ức còn nghĩ đến một khả năng khác: 【Ba em có định kiến vô cớ với anh, có lẽ là vì ba anh. Anh bị vạ lây từ danh tiếng của ba mình.】
Chu Thời Diệc: “….”
Dù nhạc phụ có quan hệ khá tốt với cha anh, nhưng khi cân nhắc đến hạnh phúc của con gái, người đầu tiên ông loại khỏi danh sách vẫn là nhà họ Chu.
Cha anh thật sự không đáng tin, điều này anh rất rõ.
Bao năm sau khi kết hôn, cha vẫn còn giúp đỡ người yêu cũ.
Đương nhiên, mẹ cũng không chịu thua kém.
Bởi vì họ đều có những người mình quan tâm.
Chu Thời Diệc: 【Muộn lắm rồi, còn chưa ngủ à?】
Chung Ức vẫn đang nghĩ về chiếc váy cưới đó, lần đầu tiên cô mặc váy cưới, ý nghĩa dĩ nhiên rất khác.
【Ngủ đây. Chúc ngủ ngon.】
Chu Thời Diệc chụp màn hình vài câu trò chuyện cuối cùng giữa hai người, rồi tiện tay gửi cho cha mình.
Chu Vân Liêm: 【Con muốn nói gì?】
Chu Thời Diệc: 【Không muốn nói gì cả.】
Cuộc đấu giữa hai cha con xưa nay phần lớn đều diễn ra trong im lặng.
Chu Vân Liêm lại nhìn đoạn chụp màn hình một lần nữa, ông thừa nhận, mình vẫn có chút cảm giác áy náy với con trai.
Dập điếu thuốc trong tay, ông báo với thư ký: chuyến bay cuối tháng quay về Bắc Thành, trước lễ cưới của con trai sẽ không sắp xếp thêm công việc nào khác.
Chu Thời Diệc thoát khỏi khung trò chuyện, tắt chế độ im lặng điện thoại.
Làm thêm đến tận giờ này, anh đã rất mệt, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ.
Anh xuống lầu, rót nửa ly rượu vang đỏ.
Anh không đoán được Chung Ức đã xóa anh khỏi danh bạ từ khi nào.
Chuyện quá dễ làm tổn thương tình cảm, anh không mở miệng hỏi nổi.
“Sao còn chưa ngủ?”
Sau lưng vang lên tiếng của quản gia.
Chu Thời Diệc uống cạn ly rượu trong tay: “Sắp rồi. Sao bác cũng chưa ngủ?”
“Bác vừa tỉnh ngủ.”
Quản gia tỉnh dậy, thấy đèn tủ rượu còn sáng, tưởng công nhân quên tắt, đi đến mới phát hiện có người đang ngồi trước bàn đảo bếp.
“Đúng rồi, bác Giang, bố trí trong thư phòng của con cần sắp xếp lại. Bảo nhà thiết kế sửa thành khu làm việc đôi, chừa thêm chỗ để treo tranh.”
“Có kích thước tranh chưa?”
“Chưa có.”
Quản gia nói: “Con chỉ cần nói là bức nào, bác sẽ đi xác nhận kích thước cụ thể.”
Chu Thời Diệc đáp: “Tạm thời chưa quyết.”
Anh muốn tặng cô một bức tranh, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì.
Thứ Bảy hôm đó, Chung Ức ở nhà nghỉ ngơi, không đến công ty.
Cô ngủ đến tám giờ mới dậy xuống lầu, bố mẹ đã ngồi trong phòng ăn chờ cô, một người đang xử lý công việc trước laptop, một người đang đọc tạp chí thời trang.
Mẹ cô hay nói câu này nhất: “Mẹ với ba con không cùng một thế giới, không hợp nhau cũng chẳng có gì lạ.”
Nghe tiếng bước chân, Chung Chước Hoa ngẩng lên: “Sao không ngủ thêm vài tiếng?”
“Bị điện thoại công ty gọi làm phiền, tỉnh luôn rồi.” Chung Ức kéo ghế ngồi xuống cạnh mẹ, dựa đầu lên vai bà, nhắm mắt lại.
Chung Chước Hoa đặt tạp chí xuống, thuận tay ôm con gái vào lòng.
“Hẹn Quý Phồn Tinh chưa? Chiều nay đi dạo phố không?”
Chung Ức lắc đầu: “Không đi nữa.”
“Lại lười nữa rồi! Không đi dạo phố thì váy cưới tính sao? Để nhãn hàng gửi về nhà cho con thử à?”
“Không cần đâu. Chu Thời Diệc từng mua cho con một chiếc váy cưới, anh ấy vẫn giữ lại đến giờ.”
“Là chiếc trong ảnh cưới à?”
“Ừ.”
Chung Chước Hoa đã xem qua mười hai tấm ảnh cưới đã được phục hồi. Vào nghề bao nhiêu năm, bà từng mặc qua cả trăm bộ cao cấp đặt may, nhưng khi thấy váy cưới con gái mặc hôm đó, bà vẫn bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nó.
Chắc chắn có yếu tố thiên vị của người mẹ, nhưng kiểu dáng của chiếc váy đó quả thực rất đặc biệt.
Từ lúc định chuyện liên hôn đến khi tổ chức đám cưới chỉ vỏn vẹn hai tháng, căn bản không kịp đặt may một chiếc váy cưới cầu kỳ. Nếu đã có sẵn một chiếc váy chính vừa ý, thì còn gì tốt hơn.
“Mẹ sẽ chọn thêm vài bộ lễ phục thật đẹp cho con.”
“Vâng.”
Giang Tĩnh Uyên ngồi bên cạnh từ đầu đến giờ không xen vào câu nào. Lúc trước ông chỉ lo hai đứa cưới sớm, làm lễ cưới sớm, lại bỏ sót không ít chi tiết. Tối qua Chung Chước Hoa còn trách ông vì chuyện đó, nói ông không đủ quan tâm, bắt ông phải tự kiểm điểm.
Chung Chước Hoa vỗ nhẹ đầu con gái: “Dậy ăn sáng nào.”
Chung Ức ngồi thẳng người dậy khỏi vòng tay mẹ, thấy bữa sáng dì mang ra phong phú như vậy, liền hỏi: “Mẹ, ba mẹ còn chưa ăn à?”
“Dù sao cũng chưa đói, chờ con cùng ăn.”
Giang Tĩnh Uyên đóng laptop lại, hỏi con gái buổi chiều có sắp xếp gì không, để ông đưa hai mẹ con đi uống trà chiều.
Chung Ức cười nói: “Con không đi với ba mẹ đâu, đáng sợ quá.”
Cô đã quen giấu kín thân phận, chỉ nghĩ đến việc phải ra ngoài cùng ba mẹ thôi đã thấy bất an rồi.
Giang Tĩnh Uyên nói: “Sợ gì chứ? Có ba với mẹ con chống lưng, bị chụp thì bị chụp, trời cũng không sập được.”
Từ sau vụ lộ clip với Chung Chước Hoa và lần lộ diện trên phim trường, những suy nghĩ trước kia của ông dần thay đổi. Không còn muốn nghĩ đến chuyện giữ thể diện hay đại cục gì nữa, ông chỉ muốn đường đường chính chính dành nhiều thời gian ở bên con gái hơn.
Ông và vợ đã nợ con gái quá nhiều.
Chung Ức suy nghĩ hồi lâu: “Để lần nghỉ tới đi, hôm nay con giúp ba mẹ khôi phục ảnh trước đã.”
“Lần nghỉ tới có chắc sẽ đi cùng không?”
Chung Ức gật đầu: “Chắc chắn.”
Đã là chuyện cô hứa, thì sẽ không nuốt lời.
Lúc ăn sáng, cô hỏi đến cha mẹ của Chu Thời Diệc. Từ lúc đăng ký kết hôn đến nay, cô vẫn chưa gặp cha mẹ chồng lần nào.
Khi cô và Chu Thời Diệc còn chưa chia tay, anh từng nhắc qua chuyện hôn nhân của cha mẹ mình đã sớm hữu danh vô thực, có lẽ sắp ly hôn. Đã ba năm trôi qua, cô không biết tình hình giờ thế nào rồi.
“Họ… chưa ly hôn, đúng không?”
Chung Chước Hoa: “Chưa.” Mấy hôm trước Thời Phạn Âm còn liên lạc với bà, rủ có dịp qua nhà chơi, “Chắc là sẽ không ly dị đâu.” Ở tuổi họ rồi, chuyện yêu đương cũng chẳng còn mấy quan trọng, cái cần nắm trong tay là lợi ích thực tế.
Một khi ly hôn, người chịu thiệt nhiều nhất chính là con cái.
Thời Phạn Âm rất tỉnh táo, nếu ly hôn, với bản tính của Chu Vân Liêm, có thể lập tức tái hôn, chưa biết chừng còn sinh thêm vài đứa nữa, ảnh hưởng đến tài nguyên và lợi ích của Chu Thời Diệc.
Ai lại đi đối đầu với khối tài sản khổng lồ chứ.
Bà thấy bất bình thay cho Thời Phạn Âm: “Cuộc sống của họ ra nông nỗi này, chín mươi chín phần trăm trách nhiệm là do Chu Vân Liêm, kết hôn rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến mối tình đầu!”
Giang Tĩnh Uyên sửa lại: “Người đó không phải tình đầu của ông ta.”
Hình như là bạn gái thứ hai thì phải.
Chung Chước Hoa liếc ông một cái: “Không phải thì thôi, so đo cái gì! Có ai nói anh đâu, chột dạ hả?”
Giang Tĩnh Uyên: “….”
Ông nào có chột dạ.
Chỉ muốn đính chính cho đúng, tránh để lời đồn sai sự thật lan ra.
Chung Chước Hoa: “Nếu không phải vì Tiểu Ức thích Chu Thời Diệc, tôi đời nào đồng ý làm thông gia với Chu Vân Liêm chứ!”
Bà rắc ít vụn hạt và trái cây vào cháo yến mạch, trộn đều rồi đưa cho con gái.
“Ăn xong rồi ngủ bù thêm một giấc đi, ảnh của mẹ với ba con không cần gấp đâu, bị xóa mấy chục năm rồi, bình thường cũng chẳng xem lại.”
Chung Ức lại muốn khôi phục sớm. Trên mạng vẫn còn ảnh ba cô chụp chung với người yêu cũ thuở trước, mẹ chắc chắn đã từng xem qua.
Ăn sáng xong, Chung Chước Hoa dắt tay con gái lên lầu.
“Mẹ không cần đi theo con đâu.”
“Không theo con. Mẹ lên trang điểm chút.”
“Có công việc à?”
“Dạo này mẹ nghỉ ngơi, không nhận lịch gì cả, hẹn với Thời Phạm Âm đi dạo phố uống cà phê.”
Giang Tĩnh Uyên ngồi dưới phòng khách không nghe rõ hai mẹ con đang nói gì, chỉ gọi với theo bóng lưng vợ: “Hôm nay anh đến công ty, thay đồ đi cùng anh nhé?”
Chung Chước Hoa không thèm quay đầu lại, chỉ phẩy tay: “Không rảnh! Tôi sớm đã qua cái tuổi thích phô trương rồi!”
Nếu trẻ lại mười hay hai mươi tuổi, có khi bà chẳng những sẽ đi cùng, mà còn nhờ quản lý chụp vài tấm ảnh, âm thầm đăng lên Weibo khoe tình cảm.
Nhưng giờ thì khác, tâm thế cũng đã khác, không thể quay về những ngày xưa ấy nữa.
Vì vậy, con gái đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, bất kể muốn làm gì, bà đều sẽ hết lòng ủng hộ. Giống như lúc con gái muốn bà giúp Lộ Trình, cho dù phải hạ vai xuống làm nữ phụ, bà cũng không để tâm.
Giang Tĩnh Uyên: “Chung Ức muốn khôi phục ảnh, em ở nhà một mình không buồn à?”
Chung Chước Hoa: “Ai nói tôi ở một mình? Có hẹn với Thời Phạn Âm rồi! Sau này anh cứ đi tìm Chu Vân Liêm mà chơi, mỗi người tự lo việc của mình!”
Lời còn chưa dứt, người đã khuất bóng trên cầu thang.
Chung Ức nằm bò trên lan can tầng hai nhìn xuống dưới, không ngại làm trò vui: “Ba ơi, chắc là do màu áo sơ mi hôm nay không ổn, trông già quá, mau đi thay cái khác đi!”
“…..” Giang Tĩnh Uyên tức đến bật cười.
Chỉ cần mẹ có mặt, con gái lập tức thành “cỏ đầu tường”.
(chú thích: Cây cỏ mọc trên tường thường không có rễ sâu, dễ bị gió thổi nghiêng theo hướng này hoặc hướng khác, thuật ngữ này dùng để ví von những người thiếu lập trường, dễ bị ảnh hưởng hoặc thay đổi quan điểm theo hoàn cảnh.)
“Ba ơi, ba có tiền nhàn rỗi không?”
Giang Tĩnh Uyên mỉm cười hiền từ: “Tiền nuôi con gái thì vẫn có.”
Chung Ức: “Vậy cho con một ít, con muốn đầu tư.”
Giang Tĩnh Uyên nhìn con gái ở tầng trên, chỉ vào sofa bên cạnh: “Xuống đây nói chuyện, đứng xa thế không mỏi à?” rồi hỏi tiếp, “Muốn đầu tư vào gì? Có dự án nào con thấy tiềm năng rồi à?”
Chung Ức gật đầu: “Con muốn đầu tư vào chip.”
Giang Tĩnh Uyên: “…..”
Bảo sao lại trèo lên tầng hai để gọi với xuống, xin tiền ông.
Đầu tư vào chip thì tám tỷ, mười tỷ cũng chẳng thấm vào đâu.
“King Hoà đã nghiên cứu chip bao nhiêu năm, năm nào cũng đầu tư hàng trăm tỷ, sao con lại nghĩ tới chuyện đầu tư riêng vào chip?”
Là cổ đông lớn thứ hai của Kinh Hòa, công ty có chip tự nghiên cứu, nên ông không còn đầu tư riêng vào các dự án chip chuyên biệt nữa, chỉ tập trung vào chuỗi công nghiệp liên quan.
Chung Ức nói: “Con định đầu tư vào chip chuyên dụng cho hệ thống lái xe thông minh.”
Giang Tĩnh Uyên gật đầu có chút suy nghĩ, lập tức hiểu được ý định của con gái: “Muốn giúp Chu Thời Diệc?”
“Ừ.”
Trước đây ông từng nghĩ con gái không quan tâm đến đối phương, nhưng thực ra không phải vậy.
Có lẽ mỗi người có một cách biểu đạt khác nhau.
Giờ thì cô muốn thể hiện rõ ràng hơn một chút.
Giang Tĩnh Uyên: “Khôn Thần Ô tô có ý định hợp tác với Kinh Hoà để nghiên cứu chip chuyên dụng à?”
“Chưa có ý định gì cả, chỉ là đề xuất của con thôi. Chip hiện có không đáp ứng đủ yêu cầu về độ an toàn và sức mạnh tính toán, muốn đạt được đột phá ở mô hình lớn là chuyện rất khó.”
Hiện nay, nhiều công ty phát triển mô hình lớn vẫn chưa thể đưa sản phẩm vào ứng dụng thương mại, nhưng mô hình lớn cho xe tự lái lại có thị trường đủ lớn, nếu thành công sẽ giúp Khôn Thần Ô tô vươn lên vị trí dẫn đầu tuyệt đối trong ngành.
Giang Tĩnh Uyên nhắc nhở con gái: “Vậy con có biết, trước đây Khôn Thần Ô tô từng tự nghiên cứu chip không?”
Chung Ức gật đầu: “Biết ạ.”
Cô đã tìm hiểu rất kỹ, dự án vì gặp khó khăn kỹ thuật giữa chừng nên cuối cùng buộc phải dừng lại. Do liên quan đến bí mật thương mại, cô không tra được con số đầu tư cụ thể.
Nhưng dựa vào các dữ liệu tổng hợp, có thể suy đoán rằng ít nhất vài trăm tỷ đã đổ sông đổ biển.
Đỗ tổng từng là một trong những người đứng đầu dự án tự nghiên cứu chip năm đó, cũng từng tràn đầy khí thế, kết quả lại nhận lấy cú đánh nặng nề, để lại bóng ma tâm lý là điều khó tránh.
Vì vậy muốn Khôn Thần Ô tô tái khởi động dự án nghiên cứu chip, sẽ gặp vô vàn trở ngại, Chu Thời Diệc cũng sẽ đối mặt với áp lực cực lớn tại hội đồng quản trị.
Chung Ức nói với ba về dự tính của mình: “Nếu bên Đồng Tâm Capital của ba chịu tham gia đầu tư, con sẽ tìm thêm Chu Túc Tấn. Có bốn bên cùng hợp tác nghiên cứu, chuỗi vốn sẽ không bị áp lực gì, bên Khôn Thần mới có khả năng thông qua phương án này.”
Giang Tĩnh Uyên cười: “Con cũng tính tới cả Chu Túc Tấn rồi à?”
Chung Ức: “Ai bảo Khôn Thần Bán Dẫn nhiều tiền như thế.”
Chu Túc Tấn lại là ông chủ, không tìm anh ta thì tìm ai?
Giang Tĩnh Uyên: “Đúng là lắm tiền thật.”
Từ sau khi Chu Túc Tấn tiếp quản công ty bán dẫn, anh ấy đã phát triển mạnh mẽ công nghệ gia công, hiện tại Khôn Thần Bán Dẫn đã chiếm vị thế thống trị tuyệt đối trong lĩnh vực sản xuất.
Ban đầu khi Chu Túc Tấn đầu tư xây dựng cơ sở ở Giang Thành, tất cả mọi người đều không lạc quan, nhưng anh ấy đã vượt qua mọi ý kiến phản đối.
Thực tế đã chứng minh, đầu tư vào Giang Thành là một quyết định rất sáng suốt.
Thật ra không chỉ tìm mỗi Chu Túc Tấn để huy động vốn, mà còn có thể cân nhắc tìm Chu Gia Diệp.
Chu Gia Diệp là anh ruột của Chu Túc Tấn, phụ trách mảng tài chính và bảo hiểm của Tập đoàn Khôn Thần. Hiện nay, Chủ tịch Chu đang bồi dưỡng người cháu trai lớn nhất này để kế nhiệm.
Tập đoàn Khôn Thần là một tập đoàn siêu lớn, mỗi mảng kinh doanh cốt lõi đều có thể ví như một “hàng không mẫu hạm” trong giới thương mại, nên chỉ có thể để thế hệ sau chia nhau tiếp quản. Ngay cả Chủ tịch Chu, người sáng lập, giờ đây cũng không còn đủ sức lực để quản lý một bản đồ kinh doanh khổng lồ như vậy.
Trước đó, ông từng khuyên Chủ tịch Chu nên nhanh chóng giao quyền cho thế hệ trẻ, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ kiệt sức. Đừng để tiền bị bọn trẻ tiêu hết, mà bản thân một xu cũng chưa kịp tiêu.
Chủ tịch Chu chỉ biết thở dài, nói rằng ai nấy đều chỉ muốn làm điều mình thích, chẳng ai chịu quay về gánh vác việc nhà.
Ông liền khuyên Chủ tịch cứ trực tiếp giao việc, không nhận cũng phải nhận.
Nếu không nhân cơ hội này mà bồi dưỡng họ, đợi đến khi bản thân già yếu không thể làm gì được nữa, lớp trẻ lại không gánh vác nổi, tập đoàn chắc chắn sẽ đi xuống.
Ông lấy Mẫn Đình làm ví dụ. Mẫn Đình trước đây cũng không hứng thú tiếp quản Tập đoàn Kinh Hoà, nhưng vì trách nhiệm gia tộc đè nặng nên cuối cùng vẫn phải nhận lấy.
Một khi đã tiếp quản thì dần dần cũng hình thành tinh thần trách nhiệm.
Chỉ trong vòng bảy, tám năm, giá trị thị trường của Tập đoàn Kinh Hoà trong tay Mẫn Đình đã tăng gấp đôi.
Chủ tịch Chu lúc ấy mới thật sự cứng rắn xuống tay, phân công nhiệm vụ cho từng người.
Nhà họ Chu có tất cả bảy người thuộc thế hệ trẻ, bốn nam ba nữ. Ban đầu dự tính mỗi người đảm nhận một mảng cốt lõi, nhưng con trai của Chủ tịch không chịu tiếp quản, thà dùng hôn nhân thương mại để đổi lấy tự do, không phải tham gia vào tập đoàn gia đình.
Ý cậu ta là: tôi đã hy sinh hạnh phúc hôn nhân để góp sức cho gia tộc rồi, đừng bắt tôi làm gì thêm nữa!
Con trai của Chủ tịch Chu là người đứng đầu trong số các cháu, kết quả lại “mở đầu” như vậy.
Hết cách, Chủ tịch Chu đành phải tìm đến người cháu lớn nhất, đứng thứ hai trong thế hệ trẻ, Chu Gia Diệp, tìm mọi cách dụ dỗ: “Chu Gia Diệp, chỉ cần con chịu tiếp quản tập đoàn, chú đảm bảo con có quyền tự do trong hôn nhân. Con muốn ở bên ai thì ở bên người đó, không muốn kết hôn cũng không sao, ba mẹ con cứ để chú lo.”
Cuối cùng, khó khăn lắm mới “dàn xếp” được người cháu lớn.
Giang Tĩnh Uyên đưa ra gợi ý cho con gái: “Con còn có thể tìm Chu Gia Diệp, cậu ấy cũng có tiền mà.”
Chung Ức: “Chưa cần, con không quen thân với anh ấy.”
Giang Tĩnh Uyên bật cười: “Nói như thể con thân thiết lắm với Chu Túc Tấn lắm vậy.”
“Con thân với con gái của anh ấy.”
“…..”
Chung Ức trêu chọc ba mình: “Con và Thần Thần là tình bạn đã ngồi cùng thuyền, cùng nhau ăn bánh định thắng.”
Rồi cô trở lại chuyện chính: “Ba à, có đầu tư vào chip chuyên dụng không, ba suy nghĩ kỹ thêm đi.”
Thật ra Khôn Thần Ô tô không thiếu vốn để nghiên cứu và phát triển chip, Khôn Thần luôn tuân thủ triết lý tiền mặt là vua. Nhưng do những vấn đề lịch sử còn tồn đọng, cộng thêm sự bất định của tương lai, vì thế họ sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Chung Ức quay về thư phòng, vừa mở máy tính vừa nhắn tin cho Chu Thời Diệc, nói với anh:
【Váy cưới em sẽ mặc, chính là chiếc anh từng mua cho em.】
Chu Thời Diệc: 【Vẫn để trong tủ đồ của anh, em có thể đến lấy bất cứ lúc nào.】
Sau khi gửi tin đó, anh lại nhắn thêm một câu:
【Anh bảo quản gia mang qua cho em.】
Chung Ức nghĩ, nếu hôm đó cô bước vào phòng ngủ của anh, có lẽ đã có thể nhìn thấy chiếc váy cưới rồi.
Nhưng đến giờ, mối quan hệ giữa hai người vẫn còn xa cách như vậy, cánh cửa phòng ngủ kia, cô thật sự không sao đưa tay ra đẩy nổi.
Mãi đến cuối tháng Tư, kỳ nghỉ “lần sau” mà cô từng nói mới đến, lúc này chỉ còn mười chín ngày nữa là đến lễ cưới.
Ảnh của ba mẹ cô đã được khôi phục hoàn toàn, khi xóa ảnh mẹ không hề mã hóa và nghiền nát như cô từng làm. Hồi nhỏ chắc cô từng xem qua những bức ảnh đó, nhưng giờ không còn chút ấn tượng nào, không ngờ mẹ lại từng có một mặt dịu dàng đến thế.
Sự dịu dàng ấy, sau khi cô lớn lên, chỉ còn thấy được trên màn ảnh rộng.
Sau giờ nghỉ trưa, ba mẹ dẫn cô đi dạo phố uống trà chiều.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ra ngoài chơi cùng họ như thế bao giờ.
Vừa mong đợi, lại vừa không khỏi hồi hộp.
Vừa lên xe, Chung Ức nhắn tin cho Chu Thời Diệc: 【Tuần sau em định đi Giang Thành một chuyến.】
Chu Thời Diệc: 【Đi thăm thầy Ngu à?】
Chung Ức: 【Tiện thể thăm thầy Ngu, chủ yếu là đến gặp Chu Túc Tấn.】
Về công việc, Chu Thời Diệc chưa từng can thiệp vào quyết định của cô, cả hai người mỗi người một hướng, cùng phối hợp để thúc đẩy dự án chip chuyên dụng được triển khai.
Anh trả lời: 【Mấy ngày tới anh không ở trong nước.】
Lúc đó anh đang trên đường ra sân bay, chuyến bay vào buổi chiều tối.
Chung Ức hỏi: 【Đi công tác à?】
Chu Thời Diệc: 【Ừ.】
Thật ra không phải đi công tác.
Cách bố trí thư phòng đã được điều chỉnh xong, vì chưa xác định được kích thước bức tranh sơn dầu nên nhà thiết kế đã chừa sẵn một khoảng không gian phù hợp.
Mấy ngày nay anh đã xem rất nhiều bức tranh, nhưng vẫn chưa chọn được bức nào thật sự hợp với sở thích của cô.
Nếu trong thư phòng không treo tranh sơn dầu, cô lại sẽ cảm thấy xa lạ.
Thế nên, anh quyết định quay về ngôi nhà ở Boston một chuyến.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen