Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 32

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 32
Prev
Next
 

Hai người nhìn nhau vài giây.

 

Chung Ức nhận lấy bộ dao nĩa: “Cảm ơn anh.” Dĩ nhiên không phải cảm ơn vì bộ dao nĩa.

 

Anh biết cô mệt rồi, không phải đến đây để ăn cá vược áp chảo.

 

Cô bắt đầu cắt cá, vừa ăn vừa trò chuyện: “Từ khi về nước, ngoài mấy buổi tụ tập thì em toàn ăn ở căng-tin, hôm nay là lần đầu tiên đi ăn một mình.”

 

“Lúc trước mệt sao không ra ngoài ăn?”

 

Chung Ức không hề che giấu: “Ra ngoài ăn thì lại nghĩ, khẩu vị của em với anh cũng giống nhau, mấy nhà hàng em hay đi biết đâu anh cũng thường đến. Muốn tình cờ gặp anh, nhưng lại biết thành phố lớn thế này thì chẳng thể nào gặp được.” Thế là dứt khoát không đi nữa.

 

“Thế còn chia tay anh làm gì?”

 

Biết rõ anh vẫn chưa thể buông bỏ, Chung Ức chỉ im lặng lắng nghe.

 

Chu Thời Diệc cũng chẳng trông mong cô sẽ đáp lại, gọi phục vụ đến, gọi thêm cho cô một đĩa salad.

 

Những lúc cô mệt sẽ không thích nói chuyện, anh cũng không gặng hỏi nữa.

 

Ăn xong một phần cá áp chảo, cuối cùng Chung Ức cũng cảm thấy bớt mệt hơn.

 

Thật ra chẳng liên quan gì đến cá, mà là vì người ngồi đối diện cô.

 

“Anh còn dùng báo thức 9 giờ 05 không?” Cô nhìn anh hỏi.

 

Chu Thời Diệc chỉ liếc cô một cái, không trả lời, ra hiệu cho cô ăn salad.

Chung Ức xiên một con tôm bỏ vào miệng, ngày 5 tháng 9 là sinh nhật của cô, từ khi hai người ở bên nhau, các ghi chú hay báo thức của anh đều cài đặt lúc 9 giờ 05.

 

Dựa vào phản ứng vừa rồi của anh, có lẽ anh vẫn còn để báo thức ấy.

 

Nhưng cũng không chắc chắn.

 

Chu Thời Diệc nhấp một ngụm rượu vang dùng kèm bữa: “Chung Ức, em không thể cứ mệt là lại kiếm chuyện với anh.”

 

“Em có kiếm chuyện đâu.” Cô giải thích, “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

 

Chu Thời Diệc đặt ly rượu xuống, cầm lấy điện thoại.

 

Ban đầu không định đáp lại, nhưng lại mở phần cài đặt báo thức, đưa qua cho cô xem.

 

“Nếu anh mà không dùng, chắc em lại tủi thân. Thế không phải kiếm chuyện thì là gì?”

 

Chung Ức liếc nhìn màn hình, trong lịch sử các báo thức cài sẵn của anh, có báo thức lúc 9 giờ 05 sáng, cũng có lúc 9 giờ 05 tối.

 

Chu Thời Diệc đặt điện thoại về chỗ cũ, rất nhiều thói quen của cô đều là anh chiều mà thành, kiếm chuyện thì kiếm chuyện, anh cũng chẳng nói thêm gì.

 

Chung Ức nói: “Em cũng dùng báo thức đó.”

 

Chu Thời Diệc rót thêm cho cô nửa cốc nước, rồi kết thúc đề tài.

 

Chia tay ba năm, những hờn giận giữa hai người đâu phải mấy câu là nói hết được.

 

Sau đó, hai người lặng lẽ ăn uống, không nhắc đến chuyện cũ, cũng không nói gì đến dự án của Khôn Thần Ô tô.

 

Chuyện liên quan đến phương án của Khôn Thần, hệ trọng như vậy, đâu thể quyết định vội trong một hai ngày.

 

Ăn xong ra khỏi nhà hàng, xe của Chu Thời Diệc đã được lái tới, còn xe của cô thì vẫn để ở bãi đậu.

Chung Ức hất cằm về phía bãi đỗ xe: “Em lái xe của mình về.”

 

Chu Thời Diệc đáp: “Xe cứ để đây, mai anh cho người đưa qua cho em.”

 

Thực ra cô cũng muốn ở lại cùng anh thêm nửa tiếng nữa, nhưng cả hai đều có việc quan trọng phải xử lý.

 

Chung Ức xua tay: “Không cần đâu.”

 

Quả thật tối nay Chu Thời Diệc còn khá nhiều việc phải xử lý, trên đường về còn phải gọi điện thoại cho cha nữa.

 

“Lái xe chậm một chút.” Dặn dò xong, anh vừa định lên xe thì chợt nhớ ra điều gì.

 

“Chung Ức.” Anh gọi cô lại.

 

Chung Ức dừng bước, quay người lại: “Có chuyện gì à?”

 

Chu Thời Diệc hỏi: “Tối nay có gọi điện cho anh nữa không? Nếu gọi thì anh sẽ để ý điện thoại.”

 

Vừa mới gặp mặt lúc tối, nên anh không chắc lắm.

 

Chung Ức gật đầu.

 

Dù hôm nay đã gặp mấy lần rồi, cũng chẳng có gì để nói, nhưng cô vẫn muốn gọi điện cho anh.

 

Sau khi Chu Thời Diệc lên xe, chiếc Maybach chạy ra ven đường, đợi xe của Chung Ức đi trước, tài xế mới quay đầu xe đi hướng khác.

 

Chu Thời Diệc lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cha thì phát hiện năm phút trước cha đã trả lời tin nhắn.

 

Chu Vân Liêm: 【Không phải con nói không cần ta tham dự hôn lễ của con à?】

Chu Thời Diệc: 【Tình hình thay đổi, giờ thì cần rồi.】

 

“…..”

 

Lời tuy khó nghe, nhưng Chu Vân Liêm vẫn có chút bất ngờ xen lẫn vui mừng.

 

Trước đây, con trai ông tuyệt đối không bao giờ chịu mềm mỏng như vậy.

 

Chu Vân Liêm nhìn qua lịch trình công tác trong tháng tới của mình, bay khắp nơi trên thế giới, chỉ riêng không có Bắc Thành.

 

Hôn lễ của con trai không sắp xếp tiết mục cha mẹ lên sân khấu, ý của Chung Chước Hoa là, nếu bà ấy lên, toàn bộ sự chú ý của khách mời sẽ đổ dồn về phía bà, làm lu mờ hai đứa trẻ.

 

Vợ chồng họ chỉ cần ngồi dưới chứng kiến hạnh phúc của con là đủ rồi.

 

Thế nên, ông có dự hôn lễ của con trai hay không thực ra cũng không quan trọng, nhưng gặp mặt thông gia thì bắt buộc phải có.

 

Chu Vân Liêm không muốn để con trai đắc ý quá, nên trả lời một cách vòng vo: 【Ba sẽ bảo thư ký cố gắng thu xếp vài ngày trống, nếu không được thì cũng hết cách, ai bảo con không nói sớm.】

 

Hôm nay hết bị bác cả “chèn ép” lại đến cha mình, Chu Thời Diệc chỉ có thể nhẫn nhịn.

 

Ai bảo bây giờ anh đang ở dưới mái hiên nhà người ta chứ.

 

Chu Vân Liêm hỏi tiếp: 【Mẹ con dạo này bận gì vậy? Có ở Bắc Thành không?】

 

Chu Thời Diệc: 【Bà ấy đang bận điều tra xem ba có con riêng hay không.】

 

Chu Vân Liêm khẽ hừ một tiếng, cảm thấy Thời Phạn Âm thật nực cười.

 

Trong mắt mọi người, hôn nhân giữa ông và bà ấy đã sớm là hữu danh vô thực (chỉ tồn tại trên danh nghĩa), nhưng thực ra thì ngược lại, hữu thực vô danh.

(chú thích: hữu thực vô danh trong câu này có nghĩa là hôn nhân của hai người là chuyện có thật, nhưng chẳng được ai biết đến.)

 

Bao nhiêu năm nay, ngoài chuyện chăn gối, bà ấy chưa bao giờ chủ động tìm ông.

 

Vậy mà giờ vì lợi ích của con trai, bà ấy lại đi điều tra ông.

Chu Vân Liêm: 【Người đại diện mà Khôn Thần Ô tô chọn lần này không tệ, nhưng con không nên ngay từ đầu đã cho danh hiệu đại sứ toàn cầu!】

 

Chu Thời Diệc không đáp lại.

 

Cha anh không hề biết mối quan hệ trước đây giữa Chung Ức và người đại diện kia, mà anh cũng không muốn nói thêm gì.

 

Sau đó cha anh không nhắn thêm gì nữa, cũng chẳng nói bao giờ sẽ về Bắc Thành.

 

Về đến nhà, Chu Thời Diệc đi thẳng vào thư phòng.

 

Không mở máy tính, anh lấy từ ngăn kéo ra bao thuốc đang hút dở.

 

Vẫn chưa có bật lửa, anh gọi điện nhờ quản gia mang qua.

 

Quản gia: “Không phải cậu đã cai rồi sao?”

 

“Sau đám cưới sẽ cai.”

 

Đợi Chung Ức dọn vào ở, anh sẽ bỏ hẳn.

 

Quản gia mang bật lửa lên, tiện thể hỏi: “Phòng trên tầng ba không cần sửa lại à?” rồi nhắc nhở, “Nhà chỉ có một thư phòng thôi.”

 

Cả hai đều bận việc, chẳng lẽ lại chen nhau dùng chung một phòng làm việc?

 

Chu Thời Diệc ngậm điếu thuốc trong miệng: “Cứ để vậy đi.”

 

Anh cầm bật lửa và điện thoại ra ban công.

 

Dù ai dọn lên tầng ba, Chung Ức cũng sẽ không vừa ý.

 

Ở nhà bên Boston, hai người họ vẫn luôn dùng chung một thư phòng, làm thêm đối diện nhau, chẳng ai làm phiền ai.

 

Mới hút được nửa điếu, anh đã dụi tắt phần còn lại vào gạt tàn.

Mãi đến gần nửa đêm, Chu Thời Diệc mới nhận được cuộc gọi từ Chung Ức.

 

Anh vừa xử lý xong công việc, đứng dậy khỏi máy tính.

 

“Muộn thế này mới gọi cho anh à?”

 

Chung Ức cũng vừa làm xong, tắt máy tính: “Hơn chín giờ mới tách ra, nếu về đến nhà mà gọi ngay cho anh thì trông giống như làm cho xong nghĩa vụ.”

 

“Vậy bây giờ không phải làm cho xong nghĩa vụ sao?”

 

“Không phải.”

 

Có lẽ vì mệt, giọng cô dịu hơn bình thường, hơi khàn khàn.

 

“Cuối tuần này em đi chọn váy cưới, mẹ em đi cùng, còn gọi thêm Quý Phồn Tinh.”

 

Gu thẩm mỹ của cô và anh thường không giống nhau, váy cưới dĩ nhiên phải chọn cái mình thích.

 

“Anh không cần đi đâu, hôm đó em sẽ bảo Quý Phồn Tinh chụp vài tấm gửi cho anh xem.”

 

Chu Thời Diệc đi vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại: “Nếu không chọn được cái nào ưng ý thì lấy váy ở chỗ anh.”

 

“Cái gì anh cũng có à?”

 

“Không phải cái gì anh cũng có, là cái váy lần trước mua cho em, anh mang về rồi.”

 

Là chiếc váy anh chọn khi chụp bộ ảnh cưới đầu tiên.

 

Tuy không phải may đo riêng, nhưng là tác phẩm kinh điển của một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng thế giới.

 

Lần chụp ảnh cưới ở hòn đảo đó xong, váy cưới để lại ở căn nhà bên phía anh.

 

Sau này anh có quay lại đảo một lần, cùng mẹ đi nghỉ dưỡng, tiện thể nhớ đến chiếc váy đó nên mang về Bắc Thành.

 

Giờ chiếc váy cưới ấy vẫn còn treo trong tủ đồ của anh.

Chung Ức nhớ lại chuyện cũ: “Tưởng anh sớm vứt rồi chứ.”

 

Chu Thời Diệc chậm rãi tháo dây đồng hồ, điện thoại rơi vào vài giây yên lặng, cuối cùng anh vẫn mở miệng: “Là em đã mặc qua, sao anh nỡ vứt?”

 

Tháo xong đồng hồ, anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng từng có lúc muốn xử lý nó.”

 

Chung Ức không cần hỏi thêm cũng đoán được là lúc nào, chính là quãng thời gian anh từng gặp được người thích hợp để kết hôn.

 

Cũng chính là một năm trước.

 

Khi đó, anh từng nghĩ đến việc xử lý chiếc váy cưới.

 

Còn cô thì trực tiếp xóa sạch ảnh cưới.

 

Cô biết, giữ lại những món đồ cũ đó, mỗi lần nhìn thấy sẽ đau đến nhường nào. Không ngờ anh lại giữ suốt hai năm: “Em cứ tưởng sau khi chia tay, những gì cần xử lý thì anh sẽ xử lý hết.”

 

Chu Thời Diệc cúi người đặt đồng hồ xuống, bước vào phòng tắm.

 

Suy nghĩ một lúc, anh nói: “Anh từng có hai lần muốn xử lý, năm đầu tiên sau chia tay đã từng định làm rồi.”

 

Chung Ức không ngờ lại có hai lần. Thì ra ngoài lần một năm trước khi anh gặp người phù hợp, còn có một lần nữa từ hai năm trước.

 

Cô không đoán ra thời điểm của lần đầu tiên.

 

Lần thứ hai vì gặp được người thích hợp, điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Dù nghĩ đến vẫn thấy đau, nhưng cô có thể thông cảm. Chia tay lâu như vậy rồi, không ai có thể mãi đứng yên một chỗ, ai cũng phải bắt đầu cuộc sống mới.

 

Cũng giống như cô chưa từng nghĩ, có một ngày lại có thể kết hôn với anh.

 

Cô hỏi thẳng: “Vậy hai năm trước, tại sao tự dưng lại muốn xử lý váy cưới?”

 

Chắc chắn phải có lý do đặc biệt, nếu không anh đã không nhấn mạnh như vậy.

Chu Thời Diệc không nói nhiều, chỉ nhắc đến một ngày cụ thể: “Ngày 29 tháng 2 năm đó.”

 

Chung Ức hơi sững người, không ngờ anh lại nhớ rõ đến từng ngày như vậy.

 

Ngày này không phải là bất kỳ ngày kỷ niệm nào của hai người, cô nhanh chóng lục lại trong đầu xem hôm đó đã xảy ra chuyện gì quan trọng, nhưng không có kết quả.

 

Một ngày không có ấn tượng gì, chắc chắn là lại tăng ca ở công ty.

 

Trong điện thoại, tiếng cửa phòng tắm khép lại.

 

Giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên: “Ngủ sớm đi.”

 

“Chúc ngủ ngon.”

 

Chung Ức không còn tâm trí nói thêm, chỉ muốn nhanh chóng tìm hiểu xem hôm đó là ngày gì.

 

Cúp máy xong, cô đăng nhập Weibo.

 

Một ngày khiến anh nhớ rõ đến vậy, tám chín phần là có liên quan đến Lộ Trình.

 

Cô tìm tài khoản của Lộ Trình, bấm vào trang cá nhân.

 

Ảnh nền vẫn là poster bộ phim từng đoạt giải hai năm trước, đến giờ vẫn chưa đổi.

 

Chung Ức lướt xuống xem lại các bài đăng trước đó, may là Lộ Trình không đăng nhiều, nên rất nhanh đã tìm được bài viết của hai năm trước. Ngày 29 tháng 2 hôm đó, Lộ Trình đăng một bài chín hình, kỷ niệm khoảnh khắc anh giành được danh hiệu Ảnh đế.

 

Nhờ bộ phim đề tài hiện thực hợp tác với Chung Chước Hoa, Lộ Trình đã đạt được cú đúp danh hiệu Ảnh đế. Trong buổi lễ trao giải tối hôm 29 đó, phần phát biểu nhận giải vốn đã ngắn, nhưng một nửa thời lượng lại dành để cảm ơn Chung Chước Hoa.

 

Chung Ức từ lâu đã không theo dõi tin tức của Lộ Trình, dù thấy tên anh trên hot search cũng chẳng bao giờ bấm vào xem, còn mẹ cô thì càng không bao giờ nhắc đến người yêu cũ trước mặt cô.

Vì vậy, cô không biết Lộ Trình đã nói gì cụ thể trong lễ trao giải.

 

Cô liền tìm video lúc Lộ Trình nhận giải, xem xong thì thoát khỏi Weibo, nhắn tin hỏi Chu Thời Diệc: 【Ngủ chưa?】

 

Hai mươi phút sau, Chu Thời Diệc tắm xong mới xem điện thoại.

 

Vừa lau tóc, anh vừa gõ chữ: 【Sao còn chưa ngủ?】

 

Chung Ức: 【Em phải làm rõ chuyện này. Vừa rồi em xem bài phát biểu nhận giải ngày 29 tháng 2 năm đó của Lộ Trình. Anh biết từ sớm rằng Chung Chước Hoa là mẹ em à?】

 

Chu Thời Diệc: 【Ừ. Vài ngày trước lễ trao giải.】

 

Anh hiểu lý do cô giấu.

 

Cho nên sau khi biết sự thật, anh cũng không giận. Chỉ là ngay khoảnh khắc biết được cha mẹ cô là ai, anh chợt nhận ra, suốt bốn năm bên nhau, cô chưa từng tiết lộ bất kỳ điều gì về bố mẹ mình.

 

Điều đó khiến anh nhận ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sau này sẽ cùng anh đi tiếp.

 

Từ lúc đó, anh không còn gọi Giang Tĩnh Uyên là “tam ca” nữa.

 

Dù sao cũng từng ở bên con gái người ta, không tiện tiếp tục xưng hô ngang hàng, đến cả lời nói đùa cũng phải giữ chừng mực.

 

Những lần tụ họp với Giang Diễm Phong, Mẫn Đình và mấy người khác, nếu có ai nhắc đến việc năm đó Mẫn Đình đích thân bay ra nước ngoài mời về một “chị đại” xinh đẹp, lúc đầu anh còn hỏi đôi ba câu, sau này thì không quan tâm nữa.

 

Chung Ức nhắn giải thích: 【Lúc mới chia tay anh ấy, em có nhờ mẹ, nếu có cơ hội thì giúp đỡ anh ấy một chút. Sau này không còn nhắc đến nữa.】

 

Chu Thời Diệc tin lời cô nói.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ rõ cảm xúc của mình khi xem bài phát biểu nhận giải hôm đó.

 

Như mắc xương nơi cổ họng.

 

Người có thể khiến Chung Chước Hoa chịu xuống vai làm nữ phụ, không phải ai cũng có sức ảnh hưởng như vậy, chỉ có thể là Chung Ức. Trong lúc Lộ Trình phát biểu cảm ơn, máy quay hai lần chuyển sang Chung Chước Hoa, bà luôn giữ nụ cười dịu dàng, vẻ hài lòng hiện rõ trên nét mặt.

 

Phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay của bà cũng là lâu nhất.

 

Cũng có lúc anh đinh hỏi rõ, liệu cô và Lộ Trình có quay lại với nhau hay chưa.

 

Nhưng tin nhắn gửi đi, hiện lên biểu tượng dấu chấm than màu đỏ.

 

Hóa ra, mình sớm đã không còn nằm trong danh bạ của cô nữa.

 

Hỏi hay không hỏi, giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

 

Về sau, giữa Chung Chước Hoa và studio của Lộ Trình có tương tác gì, Chung Ức tiếp nhận những dự án nào, anh đều không còn quan tâm nữa.

 

Vì thế, khi Giang Tĩnh Uyên hỏi anh có muốn liên hôn không, trong lòng anh rất mâu thuẫn, nhưng vẫn không nỡ từ chối.

 

Chu Thời Diệc mang khăn lau tóc đã dùng xong trả lại phòng tắm, rồi thúc giục cô: 【Chuyện này đã nói rõ rồi, anh không còn gì để nói nữa. Ngủ sớm đi.】

 

Chung Ức chưa thấy buồn ngủ. Trong quãng thời gian cô không theo dõi tin tức của Lộ Trình, có phải đã xảy ra chuyện gì khác mà cô không biết, nhưng lại khiến anh rất để tâm hay không?

 

Cô hỏi: 【Về chuyện của Lộ Trình, còn điều gì anh muốn hỏi em nữa không?】

 

Chu Thời Diệc: 【Không còn gì nữa.】

Chung Ức: 【Anh ấy là người nổi tiếng, hiện giờ lại là đỉnh lưu, người thích và ngưỡng mộ anh ấy rất nhiều. 

(chú thích: đỉnh lưu là một thuật ngữ phổ biến trong ngành giải trí ở Trung Quốc, dùng để chỉ những nghệ sĩ, ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn, lượng fan hâm mộ đông đảo và khả năng dẫn đầu xu hướng.)

Nhưng không thể vì anh ấy được mọi người chú ý, đến cả đại mỹ nữ như Quý Phồn Tinh cũng thích anh ấy, mà anh lại nghĩ em vẫn chưa thể quên anh ấy. Lúc em thích anh ấy, anh ấy ở trường cũng đã rất nổi bật rồi, chỉ là sau này nổi tiếng hơn mà thôi. Thế nên với em, không có chuyện hối hận hay tiếc nuối. Em chỉ không cam lòng vì anh, đến bây giờ vẫn còn oán trách anh.】

 

Còn oán trách điều gì, không thể nói rõ ràng.

 

Không nhắc đến Lộ Trình nữa, cô giải thích lý do vì sao năm đó không nói cho anh biết cha mẹ mình là ai.

 

【Có thể là từ nhỏ em đã có tính phòng bị quá cao, chuyện liên quan đến sự nghiệp diễn xuất của mẹ em, sẽ không vì yêu đương mà nói ra bí mật gia đình.】

Yêu nhau rồi vẫn có thể chia tay, nhưng bí mật đã nói ra thì không thể thu lại được nữa.

 

【Em từng nghĩ sẽ giới thiệu anh với ba em với tư cách là con rể tương lai, chỉ là giữa chừng có một chút trục trặc.】

 

Chu Thời Diệc: 【Chuyện nói muốn đưa anh đi gặp ba mẹ em, không phải chỉ nói cho có thôi à?】

 

Chung Ức: 【Không phải. Khi đó em thật sự đã nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với anh.】

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
nguyen-lai-nguoi-cung-khong-don-gian
Nguyên lai ngươi cũng không đơn giản – Kim Bính
September 1, 2024
nhan-danh-tinh-yeu-mong-tieu-nhi-he-liet
Nhân danh tình yêu – Mộng Tiêu Nhị
February 8, 2025
tich-hoa-thoi-tiet-giao-chi-luc
Tích Hoa Thời Tiết – Giảo Chi Lục
September 11, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình