Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 31

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 31
Prev
Next
 

Chung Ức lại là đối tượng liên hôn của Chu Thời Diệc? Đỗ tổng hoàn toàn ngơ ngác.

 

Ông chỉ biết Chu Thời Diệc đã đăng ký kết hôn theo yêu cầu của gia đình, lễ cưới được ấn định tổ chức trước ngày ra mắt xe mới của Khôn Thần ba ngày.

 

Còn kết hôn với ai, trước đây ông từng hỏi khéo Chiêm Lương, Chiêm Lương chỉ nói là nhà họ Giang.

 

Mỗi khi Chiêm Lương trả lời lấp lửng như vậy, chắc chắn là chuyện không tiện nói rõ, ông cũng biết điều không hỏi thêm.

 

Ông vốn không thuộc vòng quan hệ của Chu Thời Diệc, huống chi trong giới quyền quý đâu chỉ có một nhà họ Giang, không thể đoán được là nhà họ Giang nào, mà Chung Ức lại không mang họ Giang, ai mà nghĩ ra được chỗ này.

 

Đỗ tổng phải mất nửa phút mới xâu chuỗi lại mọi chuyện, bảo sao lúc nãy Chu Thời Diệc dùng ánh mắt ngăn ông lại.

 

Không chỉ không cho ông phản bác, bản thân cũng không lên tiếng trong cuộc họp.

 

Không ngờ Chung Ức lại là vợ của Chu Thời Diệc, mọi chuyện trở nên rắc rối thật rồi.

 

Đề án do vợ đề xuất, rốt cuộc là nên thông qua hay không đây?

 

Chu Thời Diệc lên tiếng: “Ý kiến của Kinh Hòa, mọi người về suy nghĩ kỹ, tuần sau chúng ta họp lại lần nữa. Hôm nay đến đây thôi, tan họp.”

 

Đỗ tổng không rời đi, chờ mọi người đi hết, ông còn muốn nói riêng với sếp.

 

Chu Thời Diệc cầm chai nước vặn nắp, đợi trong phòng họp chỉ còn hai người, cửa đóng lại, anh ra hiệu cho Đỗ tổng nói đi.

 

Đỗ tổng: “Trước đây tôi đã phán đoán sai, không nên theo thuyết âm mưu, đó là lỗi của tôi.”

 

Việc cần nhận sai thì phải nhận.

Nhận lỗi xong, ông đi thẳng vào vấn đề chính.

 

Dù Chung Ức là bà chủ của Khôn Thần Ô tô, tất cả đều xuất phát từ lợi ích của Khôn Thần, nhưng có những lời ông buộc phải nói.

 

Đỗ tổng nói thẳng: “Nếu cậu quyết định chọn phương án của Chung Ức, lỡ như mô hình lái xe thông minh mới không như ý muốn, Chu tổng, cậu đã từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt với điều gì chưa?”

 

Ông nhắc nhở sếp: “Đây không phải là việc đặt quảng cáo trên toàn bộ nền tảng, có thể tùy ý theo sở thích cá nhân đâu.”

 

Chu Thời Diệc hơi ngẩng đầu, chậm rãi uống nước soda.

 

Đỗ tổng tiếp tục: “Chưa nói đến việc end-to-end có khả thi hay không. Lùi một vạn bước, cho dù end-to-end cuối cùng trở thành giải pháp chủ đạo sau mười năm nữa, nhưng hiện tại, điều kiện thực tế có cho phép chúng ta làm như vậy không?”

 

Ông chỉ ra thực tế để sếp tỉnh táo hơn: “Những người làm kỹ thuật chỉ xuất phát từ góc độ kỹ thuật, họ có nghĩ đến khả năng sản xuất hàng loạt không? Có nghĩ đến việc kiểm soát chi phí không? Có nghĩ đến việc biên độ lợi nhuận sẽ bị nén đến mức nào không? Có nghĩ đến chuỗi vốn của doanh nghiệp không?”

 

Liên tục đặt câu hỏi xong, ông nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lại đôi chút.

 

“Sao tôi lại không biết, muốn giữ vững vị thế dẫn đầu thì phải chiếm lĩnh tiên cơ? Nhưng mọi việc đều phải từng bước một.” Thấy Chu Thời Diệc vẫn im lặng, trong lòng ông càng bất an hơn, “Chu tổng, chẳng lẽ cậu thực sự muốn hợp tác phát triển chip với Kinh Hòa à?”

 

Chu Thời Diệc vặn nắp chai nước, nhìn ông, cuối cùng cũng mở miệng: “Chẳng phải trước đây chú bảo sẽ giúp tôi mấy năm, cùng tôi làm một cú lội ngược dòng thật đẹp sao? Bây giờ cơ hội đến rồi.”

 

“…”

 

Nói trúng tim đen thật.

 

“Đó không phải là cơ hội! Đó là hố lửa!” Đỗ tổng vẫy tay, “Chu tổng, nếu cậu muốn nhảy thì tự đi mà nhảy, đừng kéo tôi theo!”

Chu Thời Diệc điên thì thôi, nhưng ông thì chưa đến mức đó.

 

Nghiên cứu và phát triển chip, ném vào mấy trăm tỷ đến cả nghìn tỷ cũng không thấy bất kỳ kết quả rõ ràng nào.

 

Dù là tái cấu trúc mô hình lớn hay hợp tác nghiên cứu chip, tất cả đều phải tính toán lâu dài.

 

Chu Thời Diệc đứng dậy: “Giúp hay không cũng không quan trọng, miễn chú đừng bỏ phiếu chống trong cuộc họp hội đồng quản trị là được.”

 

Rời khỏi phòng họp, Chu Thời Diệc không về văn phòng mà đi thẳng lên tầng của chủ tịch.

 

Chủ tịch Chu đang tập luyện trong phòng gym, sức khỏe giờ đã không còn được như trước, không rèn luyện thì không chịu nổi.

 

Từ khi giao quyền cho lớp trẻ, mỗi ngày ông chỉ làm việc không quá sáu tiếng, dư một phút cũng không chịu làm.

 

Cửa phòng gym mở, Chu Thời Diệc gõ cửa hai cái rồi đi thẳng vào.

 

Chủ tịch Chu ngẩng lên liếc một cái, không thèm để ý.

 

Chu Thời Diệc nhìn ông bác của mình đang tập kéo giãn lưng: “Tư thế không chuẩn, tập cũng như không.”

 

“…”

 

Chủ tịch Chu định tập một mạch cho xong, đột nhiên bị tức đến nỗi mất hết sức lực.

 

Ổn định lại, ông liếc nhìn người vừa tới: “Các cậu bận rộn thế, không có việc thì chẳng bao giờ mò lên đây. Nói đi, lại muốn làm gì nữa?”

 

Ông lạnh giọng cảnh cáo thêm: “Chu Thời Diệc, tốt nhất đừng nói là muốn từ chức!”

 

“Ngược lại, chắc con sẽ ở lại lâu dài.” Chu Thời Diệc ngồi xuống ghế tập tạ.

 

Chủ tịch Chu quan sát đứa cháu bướng bỉnh nhất nhà, biết rõ bản tính nó, chắc chắn không tự dưng lại tốt bụng như thế: “Nói đi, muốn điều kiện gì?”

Chu Thời Diệc tóm tắt ngắn gọn tình hình cuộc họp chiều nay.

 

Chỉ tường thuật lại sự việc, không hề bày tỏ bất kỳ ý kiến cá nhân nào.

 

Chủ tịch Chu đứng dậy khỏi máy tập, lấy khăn lau mồ hôi.

 

Ban đầu ông tưởng cháu mình lên đây là để đàm phán điều kiện, không ngờ lại là đến nhờ vả.

 

Không ngờ rằng, nó cũng có lúc phải đi cầu người, thật là hiếm thấy.

 

Chủ tịch Chu nhân cơ hội này nắm thóp cháu mình: “Muốn làm việc của mình thì phải xem năng lực của mình, tìm ta vô dụng.

 

Chu Thời Diệc: “Vẫn có ích, con cần lá phiếu của chú.”

 

Chủ tịch Chu cuối cùng cũng được dịp chiếm thế thượng phong, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này: “Muốn có lá phiếu đó cũng không phải không được. Gọi ba con về, để ông ấy thay chú tiếp quản công ty, không cần lâu, năm năm là đủ.”

 

Ông chưa từng nghĩ rằng, có một ngày việc tìm người kế nhiệm lại trở thành vấn đề lớn nhất.

 

Hiện tại, ông đang đào tạo người cháu lớn nhất để tiếp quản, năm năm là thời gian đủ để rèn luyện tới khi có thể cầm trịch hoàn toàn.

 

Bản đồ kinh doanh của Khôn Thần quá lớn, với kinh nghiệm hiện tại của cháu lớn, không thể cáng đáng nổi một tập đoàn quy mô như vậy.

 

Ban đầu ông rất tin tưởng vào người cháu thứ hai là Chu Túc Tấn, nhiều năm qua cũng đào tạo thằng bé theo tiêu chuẩn người kế nhiệm. Nhưng không ngờ Chu Túc Tấn vì vợ con mà chuyển trọng tâm công việc về Giang Thành, giờ chỉ đồng ý phụ trách mảng bán dẫn của Khôn Thần.

 

Cháu thứ hai không muốn nhận, ông đành đặt lại hy vọng lên cháu lớn.

 

Ban đầu người cháu lớn cũng không muốn.

 

Thế hệ trẻ bọn họ không như ông, người sáng lập tập đoàn, có nhiều tình cảm gắn bó, xem quyền lực là tất cả. 

Bọn trẻ bây giờ nghĩ rất thoáng, không muốn hy sinh cuộc sống cá nhân vì lợi ích tập đoàn.

Chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình trước.

 

Có lẽ từ nhỏ đã có điều kiện quá tốt nên bọn trẻ dường như chẳng hứng thú gì với quyền lực.

 

Ông chỉ còn biết kiên nhẫn khuyên nhủ người cháu lớn: “Con còn không chịu nhận, chẳng lẽ để Khôn Thần rơi vào tay người ngoài sao?”

 

Cháu lớn đáp: “Vậy sao chú không tìm Chu Thời Diệc?”

 

Ông thở dài: “Chu Thời Diệc không ra gì, chẳng phải cháu cũng biết rồi sao?”

 

Chu Thời Diệc là cháu út trong số những đứa cháu của ông, cũng là đứa ngỗ nghịch nhất.

 

Muốn nó về công ty giúp, cứ như là mình mắc nợ nó, phải năn nỉ mãi mới chịu đến.

 

Những năm gần đây, Chu Thời Diệc phát triển rất tốt trong lĩnh vực mà mình yêu thích, lại sống ở nước ngoài lâu năm, trời cao hoàng đế xa, chẳng ai quản nổi. Muốn gọi nó về lại tập đoàn, còn khó hơn lên trời.

 

Hồi trước ông từng thuyết phục Chu Thời Diệc tiếp quản mảng xe hơi của Khôn Thần, nói đủ lời hay ý đẹp, cuối cùng người ta chỉ đáp gọn một câu “không cân nhắc”, thế là xong.

 

Các cháu thì chẳng đứa nào chịu nghe lời, con trai ruột thì càng tệ hơn, bình thường đến mặt mũi cũng chẳng thấy đâu.

 

Nghĩ đến đây, Chủ tịch Chu lại càng bực mình.

 

Bình tĩnh lại một chút, ông hỏi sang chuyện khác: “Dạo này ba con bận gì thế?”

 

Chu Thời Diệc: “Con cũng không rõ, chắc đang đua xe.”

 

“Hừ, thật biết hưởng thụ!”

 

Người em trai thứ ba này của ông, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, cùng bạn bè đầu tư đội đua xe, giải F1 nào cũng có mặt!

“Con xem bạn bè của ba con toàn là những loại người gì, một lũ cùng hội cùng thuyền! Chỉ biết nghĩ cho bản thân, chẳng có tí trách nhiệm nào với gia đình! Càng chẳng quan tâm gì đến công ty!”

 

Chu Thời Diệc: “Chú có mắng con thì cũng vô ích, lần sau chú cứ mắng thẳng trước mặt ông ấy.”

 

Chủ tịch Chu đâu phải chưa từng mắng em trai, muốn nó làm gương cho mấy đứa nhỏ, nhưng đối phương lại làm ngơ.

 

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy chú ba sống thoải mái như vậy, ai còn muốn quay về tập đoàn chịu áp lực lớn? 

Thế là họ có cớ, bảo ông hãy quản chú ba cho tốt rồi hãy quản họ. Thượng bất chính hạ tắc loạn mà.

 

Chủ tịch Chu quay lại chuyện chính: “Nếu con muốn làm theo phương án của Chung Ức, muốn xây dựng lại mô hình, muốn nghiên cứu chip cũng được. Nhưng chỉ có một điều kiện, bảo ba con về thay chú tiếp quản công ty. Còn lại, miễn bàn!”

 

Ông mệt rồi, cũng đến lúc nên tận hưởng chút an nhàn.

 

Không phải Chu Thời Diệc không muốn gọi ba về, mà căn bản là gọi cũng không nổi.

 

Giống như anh, chưa bao giờ nghe lời ba, chẳng bao giờ chịu làm theo bất cứ sắp xếp nào của ông ấy.

 

Chủ tịch Chu chỉ tay ra cửa, ra hiệu cho cháu có thể đi rồi, đừng làm phiền ông tập luyện.

 

Chu Thời Diệc trở về văn phòng, trên bàn làm việc có đặt một chiếc hộp nhung do tài xế mang về.

 

Anh mở ra xem, nhớ lại chiếc nhẫn kim cương Chung Ức chọn ở cửa hàng, thấy kiểu dáng của chiếc nhẫn nam này rất giống, chắc là cùng một dòng.

 

Anh cất nhẫn đi, nhắn tin hỏi ba: [Khi nào về?]

 

Chuyện lớn như tiếp quản tập đoàn, nói qua điện thoại vừa không rõ ràng, vừa không giải quyết được gì.

Chênh lệch múi giờ nên ba anh vẫn chưa trả lời.

 

Anh lại nhắn thêm: [Cố gắng về sớm, hai bên gia đình phải gặp nhau trước lễ cưới.]

 

Đặt điện thoại xuống, anh tiếp tục làm việc.

 

Tiếp quản Khôn Thần Ô tô mới chỉ vài tuần, anh đã có thể cảm nhận được áp lực mà bác từng phải chịu, lớn đến mức nào.

 

Khi ngẩng lên khỏi đống tài liệu thì trời đã tối, đã bảy giờ rưỡi.

 

Chu Thời Diệc tắt máy tính, cầm áo vest rời khỏi văn phòng.

 

Trong thang máy riêng, anh gặp Đỗ tổng cũng vừa tan làm.

 

Đỗ tổng cầm một gói bánh quy soda đã bóc ra, đưa sang: “Ăn một miếng không?”

 

Chu Thời Diệc không quen ăn vặt: “Cảm ơn.”

 

Đỗ tổng cảm thán: “Thật ghen tỵ bọn trẻ các cậu. Bụng tôi yếu, tối mà ăn cơm trễ chút là lại đau dạ dày liền.”

 

Vì thế trong văn phòng ông lúc nào cũng để sẵn mấy thứ đồ ăn nhẹ tốt cho dạ dày.

 

Ông đổi chủ đề: “Đi gặp Chủ tịch Chu à?”

 

Chu Thời Diệc gật đầu.

 

Nhìn sắc mặt anh, Đỗ tổng hiểu ngay là kết quả không được như ý, không nhắc lại chuyện đó nữa mà chuyển sang nói về thái độ của Chung Ức với mình trong cuộc họp.

 

“Giám đốc Chung hình như ám chỉ tôi không biết gì về kỹ thuật.”

 

Chu Thời Diệc: “Không phải ám chỉ đâu. Cô ấy nói thẳng luôn là chú không hiểu kỹ thuật.”

“…..”

 

Sau đó, trong thang máy kín chỉ còn lại tiếng “rôm rốp, rôm rốp” nhai bánh quy vang lên.

 

Chiếc Maybach đã đợi sẵn ở cửa thang máy từ lâu.

 

Lên xe, Chu Thời Diệc ngả người tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi ý sếp: “Chu tổng, có về thẳng nhà luôn không ạ?”

 

Chu Thời Diệc vẫn chưa ăn tối, cũng chưa dặn quản gia chuẩn bị cơm. Anh suy nghĩ một lát rồi nói tên một nhà hàng Tây.

 

Tài xế nhớ rất rõ, đó chính là nhà hàng hai người đã đến vào trưa hôm đi đăng ký kết hôn.

 

Đúng lúc giờ cao điểm buổi tối, từ Khôn Thần qua đó phải mất bốn mươi phút đi xe.

 

—

 

Lúc này trong khuôn viên Kinh Hòa, các tòa nhà văn phòng vẫn sáng đèn rực rỡ.

 

Ninh Khuyết vừa ăn tối xong, đi ngang qua phòng làm việc của Chung Ức, thấy cửa chỉ khép hờ, bên trong vẫn còn sáng đèn.

 

Anh gõ hai cái, nhẹ nhàng đẩy cửa: “Còn chưa về à?”

 

Chung Ức khoanh tay, tập trung nhìn màn hình máy tính, nghe tiếng thì ngẩng đầu lên: “Sắp về rồi.” Cô tiện miệng hỏi lại, “Anh còn phải tăng ca à?”

 

Từ sau khi chuyển sang làm việc ở khuôn viên công ty, Ninh Khuyết gần như ở lại công ty thường xuyên, trong văn phòng có hẳn một phòng nghỉ nhỏ, gần như thành nhà thứ hai của anh.

 

Không như Chung Ức đã lập gia đình, anh chỉ có một mình, ăn no mặc ấm, thậm chí còn quên mất lần cuối về nhà là khi nào.

“Anh ở luôn công ty cho tiết kiệm tiền xăng.”

 

Chung Ức tắt máy tính: “Nếu bên Khôn Thần đồng ý với phương án em đề xuất, đến lúc đó anh phải tham gia cùng, dự án này không thể thiếu anh được đâu.”

 

Ninh Khuyết có linh cảm, ngày mà anh có thể ngẩng cao đầu trước mặt cô sắp đến rồi.

 

Chung Ức vừa đến thang máy thì nhận được điện thoại của Giang Tĩnh Uyên, hỏi mấy giờ cô về đến nhà.

 

“Con đã bảo ba với mẹ ăn trước rồi mà, không cần đợi con đâu.”

 

Giang Tĩnh Uyên: “Mẹ con muốn đợi.”

 

“Ba mẹ cứ ăn đi, tối nay con muốn ra ngoài ăn.”

 

“Mệt lắm à?”

 

“Vâng.”

 

Mỗi khi làm việc quá mệt, cô thường đến nhà hàng mình thích, yên tĩnh ăn một bữa.

 

Ăn một mình, không cần nói chuyện, cũng không phải nghe ai nói chuyện.

 

Ba cô là người hiểu cô nhất, biết cô ra ngoài ăn là vì quá mệt mỏi.

 

Giang Tĩnh Uyên không nói gì thêm: “Ăn xong thì về sớm nhé.”

 

“Vâng. Chào ba.”

 

Cúp máy xong, Chung Ức bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.

 

Cô lấy chìa khóa xe trong túi vải, vừa đi vừa nhớ lại xem nhà hàng Tây kia nằm ở đường nào.

Khổ nỗi cô lại không quen đường ở Bắc Thành, nghĩ mãi cũng không nhớ ra cụ thể nhà hàng nằm ở đâu, nhưng vẫn còn ấn tượng về cái tên, lần đầu nhìn đã thấy rất hay.

 

Cô lên xe, nổ máy rồi mở bản đồ, nhập tên nhà hàng, kết quả ra hai địa chỉ.

 

Chung Ức đành lên mạng tìm ảnh mặt tiền và khu vực xung quanh của từng nhà hàng, nhớ lại chỗ mình từng đến nằm sát mặt đường, trước cửa có cây hoè, nên rất nhanh xác định được đúng chi nhánh mình cần.

 

Từ khuôn viên công ty đến đó mất khoảng năm mươi phút lái xe.

 

Cô uống nửa lon cà phê lạnh để tỉnh táo, rồi lên đường.

 

Sau khi đề xuất phương án trong cuộc họp chiều, cô biết Chu Thời Diệc sẽ phải chịu áp lực lớn cỡ nào, bản thân cô còn căng thẳng hơn nữa. Thêm vào đó, tối qua tốn quá nhiều sức để phục hồi ảnh, sáng nay lại bận phân tích dữ liệu huấn luyện của Khôn Thần, cả một ngày trôi qua, cô chưa từng mệt đến vậy.

 

Trước đây Chu Thời Diệc từng hỏi cô, vì sao cứ thích đi ăn một mình.

 

Cô đáp, vì quá mệt mỏi.

 

Cũng có thể là đã quen với việc không có ai đi cùng.

 

Tám giờ ba mươi lăm phút, Chung Ức tới nhà hàng, khách ra vào tấp nập.

 

Cô đã đặt bàn trước, nhân viên phục vụ dẫn cô đến chỗ ngồi.

 

Lúc vô tình liếc qua dãy bàn cạnh cửa sổ, cô chợt khựng lại, người đàn ông áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên hai lần, đang cúi đầu cắt cá áp chảo.

 

Chung Ức nói với nhân viên: “Tôi gặp người quen, cho tôi ngồi chung bàn với anh ấy.”

 

“Vâng ạ.”

 

Chung Ức quay người đi về phía cửa sổ, anh vẫn thờ ơ cắt cá, chẳng mấy để ý đến người xung quanh.

 

Cô ngồi xuống đối diện anh, tiện tay để túi vải sang một bên.

 

Chu Thời Diệc ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không hẳn bất ngờ.

 

Anh đưa cho cô một bộ dao nĩa: “Ăn trước đi, muốn gọi thêm món gì thì gọi.”

 

Chung Ức nhìn đĩa cá áp chảo còn lại trên bàn: “Anh cũng phải ăn hai phần cá áp chảo mới đủ à?”

 

Chu Thời Diệc: “Một phần là đủ rồi. Lúc gọi món, anh đã nghĩ, có thể em sẽ đến.”

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

bang-xep-hang-quy-tan-giang-2024-tramngontinh
Top 20 Bảng xếp hạng quý Tấn Giang 2024 (Quý 3)
September 4, 2024
gap-dong
Gặp Đông – Kim Bính
September 4, 2024
tai-ha-rat-binh-thuong
Tại Hạ Rất Bình Thường
August 26, 2024
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-02
Em Như Gió Nam – Mộng Tiêu Nhị
May 24, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình