Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 30

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 30
Prev
Next
 

Bất kể chuyện gì, Chu Thời Diệc cũng luôn chiều theo ý cô, đã thành thói quen rồi.

Huống hồ cô đã nói, không muốn đeo chiếc nhẫn không hợp để kết hôn.

Anh gật đầu: “Có thời gian.”

Buổi chiều còn phải họp, không kịp đi chọn.

Chung Ức nói đợi khi nào mình nghỉ ngơi sẽ hẹn anh đi cửa hàng trang sức.

Chu Thời Diệc nhìn người trong gương thang máy, suy nghĩ một lát rồi vẫn lên tiếng hỏi:

“Lần trước em đi chọn nhẫn kim cương, có tiện thể để ý đến nhẫn nam không?”

 

Không ngờ anh hỏi thẳng như vậy, Chung Ức hơi ngập ngừng một chút.

Lúc chọn nhẫn kim cương cho mình, sao có thể không liếc mắt nhìn qua nhẫn nam chứ.

Dù lúc đăng ký kết hôn, mối quan hệ giữa hai người chẳng khác gì liên hôn, cô cũng không chắc ba năm rồi anh còn tình cảm với mình bao nhiêu. Nhưng khoảnh khắc chọn nhẫn, trong tiềm thức cô vẫn muốn đeo một cặp với anh.

Cứ cảm thấy, nếu đeo cùng một dòng nhẫn, hai người sẽ có một thứ gì đó chung, mọi chuyện có thể từ từ quay lại như trước kia.

Nhưng hôm đó anh không chọn nhẫn nam, sau này cô lại hỏi có cần tặng anh một chiếc không, anh nói mình có rồi.

Nhưng rốt cuộc cũng không phải là cùng dòng với chiếc nhẫn kim cương cô thích.

Đối với nhẫn, cô như có chút cố chấp, luôn muốn đeo giống anh.

Nên hôm nay mới lại nhắc chuyện tặng nhẫn cho anh lần nữa.

 

Chung Ức cũng nhìn anh qua gương thang máy, nói:

“Có xem mấy kiểu.”

“Có cái nào ưng ý không?”

Chung Ức thẳng thắn trả lời: “Có.”

 

Trong số rất nhiều mẫu nhẫn nam, cô vừa nhìn đã thích một kiểu.

 

Khi đó anh không có ý định chọn nhẫn nam, cô dĩ nhiên sẽ không tự mình đa tình mà đưa ra ý kiến.

 

Chu Thời Diệc không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại từ túi trong áo vest, mở khung chat với quản lý cửa hàng trang sức: [Làm phiền chụp lại tất cả các mẫu nhẫn nam trong cửa hàng gửi cho tôi xem. Cảm ơn.]

 

Quản lý: [Vâng, Chu tổng, xin anh đợi một lát.]

 

Cô không khỏi thầm nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra mình còn chưa có nhẫn cưới, đúng là không dễ dàng gì.

 

Có lẽ vì bản thân không sinh ra trong gia đình như vậy, nên cô không hiểu hôn nhân chỉ để đôi bên đạt được mục đích thì có ý nghĩa gì.

 

Đến cả nhẫn cũng không để tâm, vậy thì thà đừng cưới còn hơn.

 

Hiện tại cô đã được thăng chức, cơ bản không còn túc trực ở cửa hàng, lập tức liên hệ quản lý mới, bảo chụp toàn bộ nhẫn nam trong tủ trưng bày gửi cho cô.

 

Mười phút sau, Chu Thời Diệc đã nhận được ảnh.

 

Lúc này, anh và Chung Ức đã ở nhà ăn của Tập đoàn Kinh Hòa.

 

Chung Ức vốn định về lại khu làm việc rồi mới ăn, nhưng Chu Thời Diệc nói ăn ở đây, tiện thể chọn luôn nhẫn.

 

Đã có kiểu nhẫn thích rồi thì cũng không cần phải đến tận cửa hàng nữa.

 

Món cô nhớ nhất ở nhà ăn trụ sở chính của Kinh Hòa là mì cá vàng, dù lần trước từng bị hóc xương cá phải đến bệnh viện lấy ra, nhưng hôm nay cô vẫn gọi một suất.

 

Tiện thể gọi thêm hai món xào thanh đạm.

Nhận được ảnh xong, Chu Thời Diệc đưa điện thoại cho cô: “Xem thử là mẫu nào.”

 

Chung Ức phóng to ảnh lên xem kỹ, đến tấm cuối cùng thì chiếc nhẫn mà cô vừa nhìn đã thích liền xuất hiện rõ ràng.

 

Cô không nói gì, chỉ tay vào đúng mẫu đó.

 

Chiếc nhẫn nam này cùng dòng với chiếc nhẫn kim cương mà cô thích, ghép lại thì thành một cặp nhẫn đôi.

 

Chu Thời Diệc liếc nhìn: “Em thấy mẫu này đẹp à?”

 

“Ừ.”

 

Hai người luôn có sự khác biệt về thẩm mỹ.

 

Nhưng cô thích là được, Chu Thời Diệc khoanh tròn mẫu đó rồi gửi lại cho quản lý: [Tôi sẽ cho người đến cửa hàng lấy ngay bây giờ.]

 

Quản lý thật sự không còn gì để nói, nhiều mẫu nhẫn như vậy, chưa đến hai phút đã chọn xong, tốc độ xem bình thường còn chưa kịp nhìn hết kiểu dáng, vậy mà anh đã chọn rồi.

 

Đúng là qua loa thật.

 

Có điều lần này không bắt cô phải gợi ý giúp nữa.

 

[Được ạ, tôi sẽ chuẩn bị sẵn, anh có thể đến lấy bất cứ lúc nào.]

 

Sắp xếp xong, Chu Thời Diệc nói với cô: “Anh đã bảo người đến lấy rồi.”

 

Anh khóa màn hình điện thoại, ngả lưng vào ghế, ngồi nhìn cô ăn.

 

Chung Ức nuốt miếng đồ ăn trong miệng, ngẩng đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”

 

Chu Thời Diệc: “Em định chuyển cho anh à?”

“Không phải đã nói là để em tặng anh rồi sao.” Chung Ức nhắc đến bức tranh sơn dầu quà gặp mặt, “Em còn chưa tặng anh mà. Vậy chiếc nhẫn này coi như quà gặp mặt lần đầu đi.”

 

Ánh mắt Chu Thời Diệc bình tĩnh mà sâu lắng: “Chung Ức, em đã gặp anh bốn năm rồi.”

 

Nếu là trước đây, lúc hai người còn giận nhau, chắc chắn cô sẽ đáp lại: Vậy sao?

 

Nhưng bây giờ, cô không muốn tranh luận lời qua tiếng lại với một người tiêu chuẩn kép, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt, lỡ đâu lại bị hóc xương cá thì không đáng.

 

Ý anh là chỉ cho phép mình nói “quà gặp mặt lần đầu”, không cho cô nói.

 

Chung Ức đổi giọng: “Quà gặp mặt lần đầu ở Bắc Thành.”

 

Cô ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Những năm này, anh thường ở đâu?”

 

Chu Thời Diệc: “Anh ở Thượng Hải là chủ yếu. Thỉnh thoảng cũng về đây ở hai tháng, hay tụ tập với Giang Diễm Phong, Mẫn Đình bọn họ.”

 

Chung Ức gật đầu: “Chỉ nghe mọi người nhắc đến anh một lần ở tiệc gia đình.”

 

Chu Thời Diệc nhìn cô: “Không hỏi thêm à?”

 

“Không.” Chung Ức cúi đầu bắt đầu gỡ xương cá, “Biết đâu anh đã gặp được người phù hợp để kết hôn rồi.”

 

Giữa hai người lặng im mấy giây.

 

Chu Thời Diệc hỏi: “Những năm qua, ai ở bên em đêm giao thừa?”

 

“Em ở một mình.” Chung Ức gỡ xương khỏi một miếng cá, “Hầu như đều tăng ca ở công ty.” Không đợi anh hỏi, cô thẳng thắn, không né tránh, “Không cầu chúc cho anh đâu. Vì em không muốn anh hạnh phúc.”

Chu Thời Diệc nhìn cô chằm chằm: “Là vì hận anh, hay vì lý do khác?”

 

“Đều có. Anh ở bên người khác, em sẽ không muốn chúc phúc cho anh.” Chung Ức chỉ vào tô mì trước mặt mình, “Không nói nữa, em ăn mì đây.”

 

Cô không tiếp tục chủ đề này nữa.

 

Một lúc sau, cô lại hỏi: “Nhẫn bao nhiêu tiền?”

 

Chu Thời Diệc đành nói cho cô biết giá nhẫn cưới.

 

Chung Ức lấy điện thoại từ trong túi ra, chuyển khoản đủ số tiền đó, không thiếu một xu.

 

Chu Thời Diệc nhìn cô chuyển khoản xong, cô vừa đặt điện thoại xuống thì điện thoại trong túi áo vest của anh rung lên.

 

Anh không nhìn: “Chuyển bao nhiêu thế? Trước đây em toàn chuyển cho anh năm hào mà.”

 

Chung Ức đang gắp miếng cá bỏ vào miệng, nghe vậy thì khựng lại.

 

Trước đây mỗi lần mời anh ăn cơm, có đôi khi quên, anh lại trả tiền trước, tối về nhà cô lại ôm lấy anh chuyển năm hào, coi như là cô mời.

 

Mỗi lần chuyển năm hào xong, cô sẽ quay sang hôn anh, cắn nhẹ cằm anh rồi nũng nịu: “Nhận đi, tiền boa cho anh đấy.”

 

Anh luôn chiều theo cô, vừa trả lời email vừa liếc nhìn điện thoại, tiện tay nhấn nhận tiền.

 

Mỗi lần cô chuyển tiền cho anh, xong việc anh lại “dạy dỗ” cô thêm một lần.

 

Lần nào cũng kéo dài đến mức sau đó, cô phải rất lâu mới dám cho anh tiền boa nữa.

 

Chuyển năm hào là một kiểu “tình thú”.

 

Lần sau cô lại mời anh tiếp.

 

Nhưng với tình cảnh hiện tại của hai người, làm sao cô có thể chỉ chuyển cho anh năm hào.

 

Bị câu nói của anh làm chậm mất mấy giây, Chung Ức mới đưa miếng cá lên miệng.

 

Chưa kịp ăn, “Có xương cá!” Qua bàn ăn, Chu Thời Diệc liền nắm lấy cổ tay cô, “Gỡ lâu như vậy mà vẫn chưa gỡ sạch à?”

 

Được anh nhắc, Chung Ức mới nhìn thấy chiếc xương cá nhỏ, rất mảnh, chỉ lộ ra một đầu nhọn trên miếng cá, nếu không nhìn thật kỹ thì khó mà phát hiện.

 

Chu Thời Diệc từ từ buông tay cô ra, sau đó chỉ im lặng nhìn cô, không nói gì nữa.

 

Chung Ức gỡ xương cá ra, lúc nãy khi anh nắm cổ tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay vừa xa lạ lại vừa như gợi lại những ký ức quen thuộc.

 

“Anh đã bao giờ bị hóc xương cá chưa?” Cô chuyển sang chủ đề khác.

 

Chu Thời Diệc: “Chưa.”

 

“Một lần cũng chưa từng?”

 

“Ừ.” Chu Thời Diệc hơi ngừng lại, “Lần sau cẩn thận chút. Lớn rồi mà ăn cá còn bị mắc à?”

 

Chung Ức nhìn anh: “Ba em năm ngoái cũng bị hóc xương cá đấy.”

 

“….”

 

Chung Ức tiếp tục “gỡ gạc”: “Ngay trước đây, Ninh Khuyết cũng bị hóc, trưa cùng ngày với em phải vào viện lấy xương cá.”

 

Chu Thời Diệc không nói gì nữa, chỉ hơi gật đầu về phía tô mì của cô, ý bảo cô mau ăn đi.

 

Ăn xong cùng cô ở căng-tin, hai người mỗi người lên một xe, rời khỏi Tập đoàn Kinh Hòa.

 

Chung Ức vẫn chưa quen đường về khu làm việc nên phải bật định vị dẫn đường.

 

Số tiền chuyển cho anh, cô tưởng Chu Thời Diệc đã nhận rồi, nhưng đến khi về văn phòng, lúc xem tin nhắn trong nhóm, cô phát hiện anh vẫn chưa nhận.

 

Từ lúc chuyển khoản đến giờ đã một tiếng rưỡi, anh rõ ràng không định nhận tiền.

 

Chung Ức nhìn chằm chằm vào màn hình suy nghĩ một lúc, rồi nhắn cho anh: [Không phải anh nói sau khi kết hôn em có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với anh sao? Vậy anh nhận tiền đi.]

 

Năm phút sau, Chu Thời Diệc mới nhận chuyển khoản.

 

Chung Ức nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là đến giờ họp.

 

Cô cầm ly sứ xương đi ra phòng pha trà pha cà phê.

 

Đúng lúc gặp Ninh Khuyết cũng đang đứng đợi cà phê, bình thường anh rất ít khi uống cà phê.

 

“Không còn kỷ tử nữa à?”

 

“…”

Đúng là bị đoán trúng thật.

 

Anh đã đặt hàng rồi, mấy ngày nữa mới giao đến.

 

Anh vươn tay lấy ly từ tay cô.

 

Ninh Khuyết chưa bao giờ sai nhân viên pha trà rót nước cho mình, ngược lại thường xuyên tự tay pha cà phê cho mọi người, thỉnh thoảng còn mua trà chiều đãi cả nhóm.

 

Anh là người có tinh thần phục vụ nhất trong cả đội.

 

“Trưa nay không thấy em ở căng-tin.” Ninh Khuyết hỏi chuyện phiếm.

Chung Ức: “Em vừa lên trụ sở chính một chuyến.”

 

Ninh Khuyết liếc nhìn cô: “Đừng nói là em lên nhờ Mẫn tổng giúp tháo chip trong laptop nhé?”

 

Chung Ức không phủ nhận, cũng không khẳng định.

 

“Quá trình tháo chip rủi ro rất cao, tháo ra cũng chưa chắc khôi phục được đâu.”

 

Sao Chung Ức lại không biết: “Cố hết sức thì sẽ không còn tiếc nuối.”

 

Ninh Khuyết không nói thêm lời nào khó nghe nữa: “Bên đội chip có nhiều người giỏi lắm, vẫn còn hy vọng. Nghe nói mới tuyển được một người, được coi là thiên tài trong lĩnh vực này, tuổi cũng tầm tầm em, sau này chắc chắn là nhân vật lớn, tiền đồ rộng mở. Cứ như thế này thì mấy người bình thường như bọn anh biết sống sao đây?”

 

Cà phê pha xong, Ninh Khuyết rót trước cho cô một ly.

 

Sắp đến giờ họp, Chung Ức cũng không còn thời gian nghĩ xem ảnh cưới có khôi phục được không nữa.

 

Cuộc họp lần này, Ninh Khuyết cũng tham dự với vai trò dự thính.

 

Bên Khôn Thần ngoài đội kỹ thuật, còn có cả ông chủ Chu Thời Diệc, Phó tổng giám đốc Đỗ và Giám đốc kỹ thuật đều có mặt đầy đủ.

 

Cuộc họp do Chung Ức chủ trì, cô đã quen với việc không cần lời mở đầu, vào thẳng vấn đề: “Hôm qua tôi và Chu tổng đã trao đổi, hiện tại vấn đề không nằm ở việc tối ưu thuật toán tiết kiệm năng lượng. Lỗi ở cấu trúc vốn đã quá lớn, tại sao các anh đến bây giờ còn tự lừa mình dối người?”

 

Vừa dứt lời, cả phòng họp Khôn Thần đều đưa mắt nhìn nhau.

 

Họ từng nghe qua về phong cách làm việc của Chung Ức, nhưng không ngờ lại sắc bén đến vậy.

 

Cuộc họp vừa mới bắt đầu, Đỗ tổng đã cảm thấy rõ ràng: Bên đối tác chắc chắn sẽ lấy vấn đề về cấu trúc ra để “mổ xẻ”, tâm lý phòng thủ tuyệt đối không được sụp đổ.

 

“Giám đốc Chung,” ông chen ngang, “đa mô-đun tích hợp vốn dĩ không thể hoàn hảo, không chỉ riêng Khôn Thần đâu, hãng xe nào cũng vậy cả.”

 

“Tôi đã xem dữ liệu huấn luyện liên quan của các anh, vấn đề xác minh an toàn quá lớn, khả năng khái quát trong các tình huống cực đoan không đủ. Đây không còn là chuyện chưa hoàn thiện nữa, mà là các mô-đun bị tách rời nghiêm trọng ngay từ khâu xây dựng mô hình.”

 

Trong mắt người khác, có thể chỉ thấy các mô-đun bị tách rời, không quá nghiêm trọng, nhưng với cô thì tuyệt đối không thể chấp nhận.

 

Chung Ức chiếu dữ liệu liên quan lên màn hình: “Không phải tôi nói quá đâu, hiện tại Khôn Thần tuy là doanh nghiệp đầu ngành, nhưng nếu không đặt ra tiêu chuẩn cao nhất cho bản thân, thì tương lai ai là doanh nghiệp đầu ngành thực sự khó nói, xuống dốc là điều tất yếu.”

 

Chu Thời Diệc yên lặng nghe cô nói, không lên tiếng.

 

“Tiền đề để giảm tiêu thụ năng lượng là tuyệt đối không được hy sinh tính an toàn. Tôi nghĩ, đây cũng là lý do ban đầu các anh Khôn Thần tìm đến hợp tác với Kinh Hoà chúng tôi.”

 

Đỗ tổng còn định nói thêm, nhưng bị ánh mắt của Chu Thời Diệc ngăn lại.

 

Không còn cách nào, ông đành im lặng, cầm tách trà lên uống nước để bình tĩnh lại.

 

Từ khi Chu Thời Diệc tiếp quản Khôn Thần, bên ngoài có biết bao lời nghi ngờ, chỉ có ông là chưa từng dao động, vậy mà giờ ngay cả nói cũng không được phép.

 

Còn ở phòng họp Kinh Hòa bên này, Ninh Khuyết uống hết nửa ly cà phê.

 

Anh lại liếc nhìn đồng hồ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Chung Ức đã “đâm” vào chỗ đau của ban lãnh đạo Khôn Thần mấy nhát liền.

 

Chu Thời Diệc cuối cùng cũng lên tiếng: “Giám đốc Chung, mời cô nói tiếp.”

 

Lần đầu tiên nghe anh gọi cô một cách trang trọng như vậy.

 

Chung Ức nhìn sang anh: “Trong ba năm, thậm chí năm năm tới, tối ưu hóa phân lớp vẫn sẽ là giải pháp chủ đạo. Nhưng về lâu dài hơn, công nghệ end-to-end (công nghệ đầu cuối) chắc chắn là xu hướng..”

Đỗ tổng vẫn không nhịn được mà ngắt lời:

“Giám đốc Chung, end-to-end chỉ là một trạng thái lý tưởng, nó đòi hỏi sức mạnh tính toán cực lớn, yêu cầu về năng lực chip quá cao! Gần như không có khả năng hiện thực hóa. Nếu phủ định hoàn toàn mô hình hiện tại để làm lại từ đầu, cô biết Khôn Thần sẽ phải tăng thêm bao nhiêu chi phí không?”

 

Số tiền đầu tư khổng lồ ban đầu coi như mất trắng, chi phí nghiên cứu và phát triển về sau cũng là một cái hố không đáy, thế nhưng chưa chắc đã tốt hơn phương án cũ.

Theo ông được biết, không có hãng xe nào mà mô hình không có vấn đề, không gặp bất kỳ nút thắt kỹ thuật nào.

 

Chung Ức nhìn Đỗ tổng rồi đáp:

“End-to-end nhất định sẽ là xu hướng, không phải chỉ là trạng thái lý tưởng. Tương lai xe năng lượng mới sẽ phát triển đến mức nào, lái xe thông minh sẽ tiến xa ra sao, có lẽ các vị khó mà tưởng tượng được, nhưng tôi thì có thể.”

 

Đỗ tổng cảm thấy chữ “các vị” mà cô nói là chỉ riêng mình ông.

Đây chẳng phải đang bóng gió rằng ông chẳng biết gì sao.

 

Chung Ức tiếp tục:

“Chính vì end-to-end hiện tại vẫn là trạng thái lý tưởng, Khôn Thần mới càng cần phải phá vỡ giới hạn ấy, biến nó thành xu hướng. Khôn Thần muốn giữ vững vị thế dẫn đầu, thì nhất định phải đi trước một bước, chứ không phải đợi người ta có rồi mình mới làm.”

 

Cô lại nhìn về phía Chu Thời Diệc:

“Nếu Khôn Thần muốn vượt lên dẫn đầu hơn nữa, thì còn cần phải hợp tác đa lĩnh vực.”

 

Chu Thời Diệc ra hiệu cho cô nói tiếp.

 

Chung Ức nói:

“Phải hợp tác liên ngành cả về thuật toán lẫn phần cứng, thiết kế phối hợp, mới có thể đột phá toàn diện về mô hình.”

 

Cô uống một ngụm cà phê:

“Tạm thời tôi chỉ nói bấy nhiêu. Chu tổng còn chỉ đạo gì không?”

 

Chu Thời Diệc vẫn luôn nhớ câu nói của cô: “Ý kiến bất đồng không nhằm vào cá nhân anh, càng không phải là lấy việc công trả thù riêng.” 

Anh đáp:

“Chậm nhất là tháng sau, sẽ có câu trả lời cho tất cả các vấn đề của cô.”

 

Cuộc họp trực tuyến kết thúc.

 

Phòng họp Khôn Thần lập tức rơi vào im lặng.

Không ai biết mối quan hệ giữa sếp nhà mình và Chung Ức, vừa rồi Chung Ức không nể nang gì, chỉ thẳng vào điểm yếu của Khôn Thần, vậy mà Chu Thời Diệc lại không nói một lời, mọi người đều không đoán được sếp sẽ quyết định thế nào.

 

Chuyện liên quan đến tương lai của doanh nghiệp, không thể lơ là dù chỉ một chút.

 

Họ làm trong ngành này bao năm, đã thấy không ít hãng xe chỉ vì một quyết định sai lầm của ban lãnh đạo mà sụp đổ, kéo theo cả thương hiệu lao dốc.

 

Một khi thương hiệu đã sụp, bị thị trường gạt ra ngoài, muốn vực dậy là chuyện quá khó.

 

Đỗ tổng là người lên tiếng trước:

“Mô hình chắc chắn còn thiếu sót, nhưng cũng không đến mức tệ như cô ấy nói. Ai dám đảm bảo mô hình do đội của họ phát triển lại vượt trội cả ngành?”

 

Ông thừa nhận, Chung Ức là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng chỉ nghe một phía từ cô ấy thì chưa đủ sức thuyết phục.

 

Đạp đổ công sức hai năm qua, đây không phải chuyện vài trăm triệu hay vài tỷ, chưa nói đến ban giám đốc Khôn Thần không đồng ý, chỉ riêng Chủ tịch Chu cũng không dễ gì cho qua.

 

Khả năng khái quát trong các tình huống cực đoan còn yếu thì vẫn có thể tối ưu, đâu phải không cứu vãn được.

 

Đỗ tổng nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lại:

“Về mặt kỹ thuật tôi không phải chuyên gia, nhưng cũng biết sơ qua. Giám đốc Chung nói ‘hợp tác liên ngành giữa thuật toán và phần cứng’, chẳng phải muốn hợp tác với đội phát triển chip sao? Nói trắng ra là đang lợi dụng điều này để quảng bá chip của Kinh Hòa, chứ còn gì nữa?”

 

Chu Thời Diệc: “Không đến mức đó đâu.”

 

Mọi người kín đáo liếc nhìn sếp.

 

Đỗ tổng nhẹ nhàng nói:

“Chu tổng, tôi không nhằm vào Kinh Hòa hay Giám đốc Chung, nhưng cũng không thể không đề phòng. Cậu cũng lăn lộn thương trường bao năm rồi, trường hợp bên B cố tình phóng đại mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhân cơ hội kiếm lợi nhuận thì vô số kể.”

Sao lại không đến mức đó?

 

Chu Thời Diệc: “Cô ấy là vợ tôi, nên sẽ không có chuyện đó.”

 

Cả phòng họp im phăng phắc.

 

Tất cả mọi người sững sờ đến tột độ.

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tiet-troi-thuong-hoa
Tiết Trời Thương Hoa – Giảo Chi Lục
March 9, 2025
nguyen-lai-nguoi-cung-khong-don-gian
Nguyên lai ngươi cũng không đơn giản – Kim Bính
September 1, 2024
bang-xep-hang-quy-tan-giang-2024-tramngontinh
Top 20 Bảng xếp hạng quý Tấn Giang 2024 (Quý 3)
September 4, 2024
dau-la-dai-luc-2-tuyet-the-duong-mon
Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn (Manhua)
August 29, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình