Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 29
Tổng cộng mười hai bức ảnh, Chu Thời Diệc xem đi xem lại nhiều lần.
Mười ảnh là của bộ đầu tiên, bộ thứ hai chỉ khôi phục được hai ảnh.
Dù nói bộ ảnh cưới thứ hai là để xoa dịu quan hệ giữa hai người, tâm trạng lúc ấy không thể so với lần chụp bộ đầu tiên, nhưng những cảm xúc mãnh liệt và phức tạp khi ấy có lẽ sau này sẽ chẳng còn xuất hiện nữa.
Khi đó cô vòng tay ôm cổ anh, nói rằng từ trước đến giờ vẫn luôn rất yêu anh.
Nhưng cuối cùng vẫn chia tay.
Chu Thời Diệc nhẹ nhàng chạm vào bàn phím, những tấm ảnh lại bắt đầu lần lượt hiện ra.
Anh liếc nhìn đồng hồ góc phải màn hình, đã 12 giờ rưỡi khuya.
Anh khẽ vỗ vai Chung Ức: “Chung Ức?”
Chung Ức ngủ không sâu, nghe tiếng gọi thì mơ màng mở mắt.
Cô nói: “Khôi phục được vài ảnh.”
“Anh thấy rồi.”
Chung Ức mất vài giây mới từ từ ngồi thẳng dậy khỏi bàn làm việc.
Khoảnh khắc những bức ảnh được khôi phục, cô cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng ngay sau đó lại như quả bóng bị xì hơi, cả người không còn chút sức lực nào.
Chỉ còn lại sự mệt mỏi và buồn ngủ.
Đáng tiếc chỉ khôi phục được ngần ấy ảnh.
Chu Thời Diệc đứng bên cạnh, ngón tay chạm vào bàn phím tiếp tục lướt xem: “Sao Ninh Khuyết lại không khôi phục được?”
“Có lẽ anh ấy cũng không thật sự chú tâm vào việc này.”
Nếu cô đoán không sai, Ninh Khuyết chỉ đang kéo dài thời gian, đợi cô chủ động đến lấy laptop về.
Chu Thời Diệc xem xong tấm cuối cùng: “Gửi hết ảnh qua cho anh đi.”
Anh lại dặn thêm: “Gửi bằng email nhé.”
Có vẻ như anh đã bị ám ảnh, chỉ sợ cô lại làm mất lần nữa.
Chung Ức vừa đăng nhập email vừa nói: “Em sẽ không xóa nữa đâu.”
Chu Thời Diệc đáp: “Cứ tạo thêm một bản dự phòng đi. Thói quen xóa ảnh cũng có thể di truyền đấy.”
“…”
Nghĩ tới chuyện mẹ cô cũng từng xóa hết ảnh chụp cùng bố, Chung Ức chẳng biết phải phản bác thế nào.
Cô nén file lại rồi gửi vào email cho anh.
Hai bộ ảnh cưới khi ấy chụp tổng cộng hai, ba trăm tấm, giờ đây chỉ còn lại mười hai tấm, Chu Thời Diệc ít nhiều cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng may là vẫn khôi phục được một ít, số lượng này cố gắng lắm cũng đủ dùng cho đám cưới.
Chung Ức tắt máy tính, lại đề nghị lần nữa: “Nếu thực sự không đủ, chúng ta có thể chụp thêm một bộ, có thể chụp từ sau lưng hoặc góc nghiêng cũng được.” Chỉ cần không chụp trực diện, kiểu gì cũng có thể miễn cưỡng dùng được.
“Chung Ức, ảnh cưới là để tự mình lưu giữ làm kỷ niệm. Nếu chỉ để đối phó, anh thà nhờ AI tạo ra vài tấm còn hơn.” Chu Thời Diệc cầm lấy chiếc áo vest trên sofa, theo thói quen đưa tay sờ túi trong, xác nhận đồ vật vẫn còn đó.
Anh vừa mặc vest vào vừa nhìn cô, không muốn cô phải ấm ức, bèn nói thêm: “Đây là lần thứ hai em đề nghị chụp ảnh cưới, sau này anh sẽ bù lại cho em cả hai lần.”
Nhưng không phải chụp ngay bây giờ.
“Ngủ sớm đi.”
Chung Ức cầm cốc cà phê đặt trên góc bàn lên, vừa nhấp một ngụm nhỏ thì bàn tay thon dài mạnh mẽ của anh đã vươn tới: “Muộn rồi, đừng uống nữa.”
Chu Thời Diệc lấy chiếc cốc sứ từ tay cô, giải thích: “Ba tưởng em sẽ làm việc tới khuya nên mới pha dư một cốc.”
Nghe vậy, câu nói “Anh pha thì em uống thêm hai ngụm nữa” của Chung Ức lại bị nuốt xuống cùng cà phê.
Cô tắt máy tính chuẩn bị ngủ. Khi thoát khỏi giao diện ảnh cưới, không nhịn được, cô hỏi người đang bước về phía cửa: “Có phải anh vẫn còn trách em, vì lúc đó đã chủ động chia tay không?”
Chu Thời Diệc dừng chân, xoay người lại.
Hai người nhìn nhau qua khoảng cách hai ba mét.
“Chuyện đều đã qua rồi. Có trách hay không cũng thế, sau này sẽ không bao giờ có mâu thuẫn với em nữa.”
Anh vẫn là câu nói quen thuộc đó: “Sau khi kết hôn, em có bất kỳ yêu cầu gì cũng đều có thể nói với anh.” Ngừng một chút, anh tiếp tục: “Bao gồm cả việc đối tốt với em như trước đây, chỉ cần em đề nghị.” Rồi anh lại dặn thêm lần nữa: “Ngủ sớm nhé.” Nói xong đóng cửa lại rồi rời đi.
Chung Ức nhắn: 【Ngủ ngon.】
Chu Thời Diệc: 【Ừ. Ngủ ngon.】
Nhắn xong, khi anh đi ngang qua hành lang tầng hai thì gặp bố vợ.
Giang Tĩnh Uyên đang chuẩn bị về thư phòng riêng họp trực tuyến, thấy anh đang cầm cốc cà phê gần như chưa đụng đến, hỏi: “Chung Ức không uống à?”
“Uống được hai ngụm, con bảo cô ấy đi ngủ rồi.”
“Chuyện ảnh cưới vẫn chưa tiến triển gì sao?”
“Khôi phục được hơn chục tấm.”
Giang Tĩnh Uyên hiểu ngay, những bức ảnh còn lại chắc không hy vọng gì nữa, bèn an ủi: “Sau này lại chụp thêm.”
Chu Thời Diệc đáp: “Ba, con về đây. Ba họp xong nhớ nghỉ ngơi sớm.”
“Ừ.” Giang Tĩnh Uyên vỗ nhẹ vai con rể, “Lái xe chậm thôi nhé.”
Ông không khỏi cảm thấy vui mừng, cuối cùng con gái và con rể cũng bắt đầu chủ động phá tan lớp băng ngăn cách.
Ảnh cưới của tụi nhỏ đã khôi phục được một phần, vậy thì ảnh cũ của ông và Chung Chước Hoa có lẽ cũng còn hy vọng.
Trước đây, Dương Gia Nguyện từng quyên góp cho quỹ từ thiện “Đồng Tâm”, Chung Chước Hoa tình cờ thấy tên người ấy trong danh sách nhà tài trợ, đã buồn rất lâu, rồi đem tất cả ảnh từ lúc quen biết đến thời điểm đó đều xóa sạch.
Đó là lần đầu tiên họ tách ra kể từ khi có con.
Vốn dĩ ảnh chung của ông và Chung Chước Hoa đã không nhiều, thế mà bà lại xóa một lần hết sạch.
Hiện giờ, ảnh chụp chung còn lại đều là cả gia đình ba người, không còn bức nào riêng tư của hai người thời trẻ nữa.
Ông từng đề nghị, hay là nhờ Mẫn Đình tìm người khôi phục lại ảnh, nhưng bà không đáp lời.
Thấy bà im lặng, sau đó ông cũng không nhắc lại nữa.
Chuyện đã qua lâu quá rồi, nếu không phải nhờ con gái nhắc lại, có lẽ bà cũng quên luôn việc từng xóa ảnh.
Dưới sân nhà, chiếc Maybach chầm chậm rời đi.
Khi Chu Thời Diệc về đến nhà, quản gia vẫn chưa ngủ, báo rằng mẹ anh vừa mới tới, đã chờ gần hai tiếng đồng hồ, tưởng đêm nay anh ngủ lại nhà bố vợ nên vừa mới rời đi cách đây không lâu.
Chu Thời Diệc gửi tin nhắn cho mẹ: 【Mẹ, sao mẹ không gọi điện cho con?】
Mẹ anh đáp lại: 【Con sang nhà bố vợ ăn cơm, mẹ hối thúc làm gì? Với lại mẹ cũng chẳng có việc gì quan trọng, tiện đường nên ghé qua thôi.】
Chu Thời Diệc: 【Mẹ vừa đi công tác về à?】
Mẹ anh trêu đùa: 【Không đi công tác, dạo này bận điều tra xem bố con có còn đứa con nào khác không.】
Chu Thời Diệc: 【Thế thì ba chắc phải mừng lắm, cuối cùng mẹ cũng chịu để ý tới ông ấy rồi.】
Mẹ anh: 【Đi chỗ khác chơi!】
Bà quay lại chủ đề chính: 【Con tin bố con vậy sao, tin rằng ông ấy chỉ có mỗi mình con là con thôi à?】
Chu Thời Diệc: 【Con không tin ba, mà là tin vào thủ đoạn của mẹ.】
Mẹ anh vừa cười vừa mắng: 【Thằng nhóc này đáng ăn mắng lắm!】
Rồi lại nhắn thêm: 【Con đúng là đồ hỗn láo!】
Mẹ anh tiếp tục hỏi: 【Muộn thế này còn về làm gì, Chung Ức không giữ con ở lại sao?】
Chu Thời Diệc nét mặt bình thản trả lời: 【Nhà cũng gần, về ngủ tiện hơn.】
Mẹ anh đáp: 【Xem ra là người ta không giữ con lại rồi, chứ mẹ chẳng tin là con sẽ từ chối.】
Chu Thời Diệc: “…”
Mẹ anh nói trúng tim đen: 【Bị đá rồi vẫn còn chịu kết hôn, thậm chí Chung Ức còn chẳng tự đứng ra nói chuyện, chỉ cần Giang Tĩnh Uyên lên tiếng, con đã đồng ý ngay. Con nghĩ nếu Chung Ức mở lời, con từ chối nổi à?】
Mẹ anh lại trêu: 【Không được giữ lại thì thôi, có gì phải xấu hổ trước mặt mẹ? Nếu thực sự không được, lần sau cứ chai mặt ở lì đó không về nữa là xong.】
Chu Thời Diệc: “…”
Anh không thể tiếp tục câu chuyện này được nữa, nên không trả lời lại.
Mẹ anh thôi không trêu chọc, nhắn tiếp: 【Thật không ngờ con vẫn chịu quay lại.】
Người ta nói không ai hiểu con bằng mẹ, nhưng lần này bà đã tính sai.
Tính cách của con trai giống hệt bà, việc đã quyết định thì sẽ không quay đầu, càng không bao giờ dây dưa vương vấn.
Vì vậy sau khi chia tay Chung Ức, anh chưa từng trở về ngôi nhà ở Boston thêm lần nào nữa.
Ai có thể ngờ, ba năm sau hai người lại kết hôn với nhau.
Trước đây, ông nội từng giới thiệu cho anh một cô gái, anh nói người đó rất phù hợp trên mọi phương diện. Bà từng nghĩ hai người có thể sẽ kết hôn.
Mẹ anh lại nhắn: 【Con kết hôn, bố con còn vui hơn cả con. Cuối cùng ông ấy cũng được làm sui gia với Giang Tĩnh Uyên, hai người họ đúng là cùng một giuộc mà!】
Chu Thời Diệc cân nhắc hồi lâu, không biết phải trả lời thế nào.
Nếu mẹ anh chỉ mỉa mai bố thì anh có thể tùy ý đáp lại, nhưng bây giờ lại nhắc tới cả bố vợ, nên anh theo bản năng lập tức thận trọng hơn.
Anh nhắn: 【Mẹ ngủ sớm đi ạ.】
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Chu Thời Diệc quay lên lầu.
Cửa phòng ngủ đóng kín, anh thong thả cởi từng cúc áo sơ mi rồi mở cửa bước vào.
Hôm nay khi Chung Ức đến đây, chắc cô không vào phòng ngủ xem.
Sáng hôm sau, Chung Ức đang ngồi trước gương sấy tóc thì Chung Chước Hoa gõ cửa bước vào.
“Mẹ, sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Mẹ muốn ăn sáng với con.” Chung Chước Hoa cầm lấy máy sấy từ tay con gái, “Không tranh thủ bên con lúc này, con kết hôn rồi đâu còn ở nhà nữa.” Bà cảm khái thời gian trôi quá nhanh, “Cảm giác như mới hôm qua, con chỉ bé thế này thôi.”
Bà giơ tay ước lượng trong gương.
Chớp mắt hai mươi sáu năm đã trôi qua.
Bà và Giang Tĩnh Uyên đều không còn trẻ nữa.
“Chị Chung đừng buồn thế, kết hôn rồi con vẫn có thể về nhà mà.”
“Về rồi lại phiền thêm ấy chứ.”
Chung Ức cười, dựa người ra sau, tựa vào lòng mẹ.
“Ôi chao, ngồi thẳng lên nào, khó sấy tóc quá.”
Chung Ức coi như không nghe thấy, cứ làm nũng không chịu động đậy.
Chung Chước Hoa chăm chú giúp con gái tạo kiểu tóc, hỏi con lúc nào rảnh thì cùng nhau đi chọn váy cưới và trang sức dùng trong ngày cưới.
Bản thân bà khi xưa không có đám cưới, luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con gái.
Chung Ức hỏi: “Hay để bên thương hiệu gửi đồ tới tận nhà cho mẹ chọn nhé?”
“Tới cửa hàng đi, mẹ chưa bao giờ cùng con đi mua sắm cả,” Chung Chước Hoa nói. “Mẹ sẽ dẫn theo quản lý, con rủ thêm Quý Phồn Tinh nữa.”
Nếu có bị paparazzi chụp được thì cứ mặc kệ.
Mà cho dù có bị chụp, chắc đám săn ảnh cũng chẳng suy đoán được gì nhiều.
Vì họ không thể ngờ, ngay giữa đầu sóng ngọn gió thế này, mà bà vẫn công khai xuất hiện một cách đầy tự tin như vậy.
Hai mẹ con từ chuyện váy cưới lại chuyển sang chuyện hôn lễ.
“Ông nội nhờ con chuyển lời xin lỗi mẹ.”
“Chuyện qua cả rồi.” Có nói thêm nữa cũng vô nghĩa.
Năm đó chính bà chủ động bảo Giang Tĩnh Uyên đưa con gái về nhà, chỉ là không muốn chuyện người lớn làm ảnh hưởng tới tình cảm thân thuộc mà con cái được hưởng.
Về phần bà, chắc là không thể quay về nhà cũ được nữa.
Chung Chước Hoa sấy tóc cho con gái xong, đặt máy sấy xuống: “Hôm nay mẹ sẽ trang điểm cho con, cho con tận hưởng đãi ngộ của nữ hoàng một lần.”
“Cảm ơn chị Chung!” Chung Ức thuận thế ôm eo mẹ.
“Ngồi ngay ngắn lại nào.” Chung Chước Hoa véo nhẹ lên má con gái, “Còn chưa tính sổ với con đấy, càng ngày càng uống cà phê ngọt, ngọt muốn khô cổ!”
Chung Ức vờ như không nghe thấy, tự nói tiếp: “Chỉ cần đánh nền thôi là được.”
Kem chống nắng và son môi chính là kiểu trang điểm đi làm hàng ngày của cô.
Trang điểm đơn giản xong, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa, hai mẹ con xuống lầu.
Trong phòng ăn, Giang Tĩnh Uyên từ sớm đã mặc trang phục công sở chỉnh tề ngồi bên bàn ăn.
Tối qua, ông có một cuộc họp video quốc tế vào lúc nửa đêm. Khi bà tỉnh dậy lúc 1 giờ sáng, ông vẫn chưa về phòng ngủ. Sau đó bà ngủ mất, không biết cuộc họp kết thúc lúc nào.
Nhưng chắc cũng phải một, hai giờ gì đó.
Chung Chước Hoa vô thức nhìn đồng hồ: “Anh mới ngủ có năm tiếng thôi à? Già cả rồi, sức khỏe chịu nổi không?”
Miệng thì càu nhàu nhưng không giấu nổi sự quan tâm.
“Cũng ổn.” Giang Tĩnh Uyên nghe ra vợ đang châm chọc tuổi tác của mình, nhưng ông chẳng để bụng, cũng không muốn làm bà khó chịu. Ông đưa dụng cụ ăn cho vợ, lại bỏ muỗng vào chén trứng luộc lòng đào, đẩy đến trước mặt con gái.
Ông chỉ tay về chiếc laptop đặt trên bàn bếp, nói với con gái: “Có thời gian thì thử khôi phục giúp ba, bị xóa nhiều năm rồi đấy.”
Chung Ức nhìn chiếc laptop đó, cô rất ấn tượng.
Trong đó chủ yếu lưu giữ những thứ của mẹ, nên tới giờ vẫn giữ lại.
Chung Chước Hoa tiếp lời: “Không khôi phục được cũng không sao đâu.”
Ảnh của bản thân đã khôi phục xong, Chung Ức hoàn toàn có thời gian: “Tối nay con về xem thử tình hình thế nào.” Cô nhìn áo sơ mi công sở trên người ba, hỏi: “Hôm nay ba có cuộc đàm phán sao?”
“Không có.” Giang Tĩnh Uyên thong thả đáp, “Không còn trẻ nữa, phải chú ý đến hình tượng.”
Chung Chước Hoa: “…”
Chung Ức bật cười, ba cô rõ ràng vẫn đang buồn lòng vì bị mẹ chê tuổi tác cách biệt.
“Chị Chung ba lăm, ba mới bốn mươi thôi mà.”
Chung Chước Hoa bật cười khẩy một tiếng, cầm lấy một miếng rau diếp đắng và thịt nguội nhét vào miệng con gái: “Nói mẹ ba mươi lăm thì còn có người tin đấy. Nói ba con bốn mươi, ai mà tin nổi!”
Chung Ức: “Ba nhiều lắm là bốn mươi lăm thôi!”
Cô vỗ vỗ vai ba, an ủi: “Ba vẫn còn trẻ mà.”
Ở bên ngoài, Giang Tĩnh Uyên chưa bao giờ để tâm chuyện tuổi tác của mình.
Nhưng riêng trước mặt Chung Chước Hoa, dù biết bà đang cố ý nói móc lúc tức giận, ông vẫn để bụng từng câu từng chữ.
Chung Ức vội vàng ăn sáng xong, để tránh làm kỳ đà cản mũi, cô cầm lấy chìa khóa xe, lên đường đi làm.
Chiếc laptop cũ kia cũng được cô mang theo.
Ảnh chỉ khôi phục được hơn chục bức, luôn cảm thấy tiếc nuối.
Giờ đây chỉ còn cách tháo chip để đọc lại dữ liệu gốc mà thôi.
Đến công ty, Chung Ức ôm chồng sách nhận hôm qua sang tìm Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết đang ăn sáng, tay phải cầm sandwich ăn dở, tay trái gõ bàn phím.
“Sách trả anh.” Chung Ức đặt đống sách xuống bàn anh, “Dự án của Khôn Thần, em nhận rồi.”
Ngón tay Ninh Khuyết đang đặt trên bàn phím hơi khựng lại một chút: “Cân nhắc kỹ rồi à?”
Chung Ức gật đầu.
Ngoài dự đoán, nhưng cũng là điều hợp tình hợp lý.
Hôm qua cô chủ động lấy laptop về, Ninh Khuyết đã linh cảm rằng cô sớm muộn gì cũng nhận dự án này thôi.
Chỉ không ngờ cô lại quyết định nhanh như vậy.
Chung Ức bảo anh thông báo bên Khôn Thần chiều nay 3 giờ họp trực tuyến.
Ninh Khuyết nhắc nhở: “Hôm qua không phải vừa họp rồi à?”
“Nói ra anh đừng giận, cuộc họp hôm qua không mở còn hơn.”
“…”
“Mọi người toàn né tránh vấn đề!”
“Không phải né tránh.” Ninh Khuyết dừng công việc đang làm lại, “Mô hình lái xe thông minh của Khôn Thần mất gần hai năm trời, đầu tư bao nhiêu tiền bạc. Giờ em bảo họ là mô hình này không ổn. Thử hỏi ai mà chấp nhận được chứ?”
Anh nuốt vội miếng sandwich: “Cho dù anh nói rõ mô hình có vấn đề lớn, về sau không cạnh tranh được trên thị trường, họ có tin không? Chẳng những không tin, còn cho rằng Kinh Hòa chúng ta muốn lừa tiền của họ nữa kìa.”
Chung Ức: “Anh gửi mail cho Chiêm Lương, bảo anh ta thông báo ông chủ bên họ dự họp. Còn nữa, bảo họ chuẩn bị tinh thần, em họp chưa bao giờ nói lời hay, cho dù họ là bên A.”
Ninh Khuyết thầm nghĩ, tôi đâu phải bên A, cô nói chuyện với tôi cũng có dễ nghe gì đâu.
Bận rộn tới tận trưa, Chung Ức tranh thủ giờ nghỉ lái xe sang tổng bộ tập đoàn Kinh Hòa.
Hôm nay Mẫn Đình có mặt ở công ty, cô đi thang máy lên thẳng tầng của ông chủ.
Cả tập đoàn này, cô là một trong số rất ít người không cần đặt hẹn trước mà vẫn có thể gặp ông chủ bất cứ lúc nào.
Ngay cả Ninh Khuyết cũng ghen tị với cô, cảm thán rằng người được sếp đích thân mời về có đãi ngộ đúng là khác biệt.
Thư ký biết cô là ai, chẳng cần khách sáo, trực tiếp nói: “Mẫn tổng đang ở trong văn phòng.”
Chung Ức đi thẳng tới đó, cửa đang đóng kín.
Cô gõ cửa: “Anh họ?”
“Vào đi.”
Mẫn Đình thu lại ánh mắt từ khu tiếp khách, nhìn sang người vừa tới: “Ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa đói, lát nữa về rồi ăn,” Chung Ức đóng cửa lại, “Giúp em một việc đi.”
“Ngay cả Chu Thời Diệc em còn giải quyết được, còn gì mà em không giải quyết được nữa?”
“Ảnh cưới của Chu Thời Diệc.”
“…”
Chung Ức đặt chiếc laptop xuống trước mặt anh họ: “Anh bảo nhóm nghiên cứu chip giúp em tháo ra để đọc lại dữ liệu gốc đi.”
Nhóm nghiên cứu chip của Tập đoàn Kinh Hòa cũng nằm ngay trong khu công viên công nghệ, nhưng ngày thường rất ít giao thiệp, chỉ có thể tìm đến ông chủ nhờ giúp đỡ.
Mẫn Đình chưa đáp lời, ánh mắt lại hướng sang phía khu tiếp khách: “Hai người đúng là tâm ý tương thông thật đấy.”
“Đương nhiên rồi, dù sao cũng đã đăng ký kết hôn.”
Chung Ức giật mình quay đầu lại theo hướng ánh mắt anh họ, không ngờ Chu Thời Diệc lại đang ngồi ngay ở sofa khu tiếp khách.
Vừa rồi cô vào đây chỉ lo nghĩ đến chuyện của mình, không chú ý rằng còn có người khác trong phòng.
Chu Thời Diệc tới sớm hơn cô khoảng mười phút, vừa trình bày tình hình với Mẫn Đình xong thì cô lại gõ cửa bước vào.
Mẫn Đình chưa từng trải qua chuyện như thế này, nhưng anh tự đặt mình vào hoàn cảnh ấy, nếu ảnh cưới của mình và vợ bị xóa mất, việc đầu tiên anh làm chắc chắn cũng sẽ là tháo chip ra xử lý.
“Tạm thời cứ để laptop ở đây, có tin tức gì anh sẽ báo cho hai người.”
Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh sắp nghỉ trưa rồi, hai người muốn ở lại nói chuyện à?” Gián tiếp tiễn khách.
Rời khỏi văn phòng Mẫn Đình, Chung Ức nhắc tới cuộc họp lúc ba giờ chiều: “Chiêm Lương đã nói với anh rồi chứ?”
“Nói rồi.”
“Nhớ tham gia đúng giờ đấy.”
Hai người vừa nói vừa bước vào thang máy.
Chung Ức nghiêng đầu hỏi anh: “Trước đây anh nói đôi nhẫn gia truyền là đồ cũ rồi, không thích hợp nữa. Vậy chẳng phải anh cũng chưa có nhẫn phù hợp sao? Em sẽ tặng anh một chiếc, có thời gian đi chọn cùng em không? Em không muốn hai người chúng ta đeo nhẫn cưới không phù hợp đâu.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen