Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 28

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 28
Prev
Novel Info
 

Chu Thời Diệc không đoán ra được suy nghĩ của cô lúc này, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên thông suốt và sẵn lòng tự mình khôi phục lại ảnh.

 

Trước đó, Ninh Khuyết từng khéo léo hỏi anh vì sao không để Chung Ức tự khôi phục.

Rõ ràng là cô không có ý định đó, vậy thì sao phải làm khó cô.

 

Điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của anh họ.

 

Chu Túc Tấn:

【Kẹp tóc của Thần Thần chắc đang ở chỗ Chung Ức?】

 

Chu Thời Diệc:

【Ở chỗ em.】

 

Chu Túc Tấn:

【Hai đứa cũng không dùng đến, hôm nào bảo người mang cho anh.】

 

Dù là đồ rẻ hay đắt của con gái, anh đã quen với việc giữ gìn cẩn thận.

 

Chu Thời Diệc chuyển thẳng một khoản tiền:

【Mua thêm vài cái cho Thần Thần.】

 

Còn hai cái kẹp tóc hình quả anh đào và dâu tây kia, anh không định trả lại.

 

Chu Túc Tấn thắc mắc:

【Số tiền này đủ mua hai chục cái rồi đấy, cậu cứ nhất quyết giữ lại hai cái kẹp vô dụng đó làm gì?】

 

Chu Thời Diệc:

【Chuyển tiền cho anh rồi mà sao anh vẫn lắm lời thế?】

 

Chu Túc Tấn: “…”

 

Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên có người nói anh lắm lời.

 

Năm phút sau, điện thoại lại rung.

 

Chu Thời Diệc còn tưởng là anh họ nhắn tiếp, nhưng mở ra thì thấy là Chung Ức gửi:

【Tối anh có rảnh không? Bố mẹ em tối nay về, bảo mời anh đến nhà ăn một bữa.】

Chu Thời Diệc liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, 4 giờ 50 phút. Anh đáp:

【Anh rảnh.】

Rồi hỏi thêm:

【Em tan làm lúc mấy giờ? Anh đến đón em nhé?】

 

Chung Ức:

【Lần sau anh cố gắng biến dấu hỏi thành dấu chấm. Anh đến đón, em chắc chắn sẽ rất vui.】

 

Chu Thời Diệc:

【Đến nơi anh sẽ gọi cho em.】

 

Tuy trước đây đã từng gặp bố mẹ vợ, nhưng tối nay là lần đầu chính thức đến nhà ra mắt.

 

Anh xuống lầu, dặn quản gia chuẩn bị quà gặp mặt.

 

Đây không phải lần đầu tiên anh chuẩn bị quà để ra mắt phụ huynh.

Ngay từ vài năm trước, anh đã từng chuẩn bị một lần.

 

Lúc đó, Chung Ức vừa mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, có lần cô nói, lần sau về nước sẽ dẫn anh về thăm thị trấn nhỏ nơi cô lớn lên, còn nói sẽ giới thiệu anh với bố mẹ cô.

 

Hôm sau, anh đã dặn Chiêm Lương bắt tay chuẩn bị quà gặp mặt.

 

Anh dò hỏi cô một cách khéo léo về sở thích của bố mẹ tương lai, cô nói bố là chủ một công ty nhỏ, buôn bán lặt vặt đủ nuôi sống cả nhà, không có sở thích gì đặc biệt.

Còn mẹ thì rất thích xem phim.

 

Sau khi anh cẩn thận chuẩn bị xong quà phù hợp, lúc hỏi cô khi nào sẽ về nước thì cô nói, dạo này nhà gặp chút chuyện, tâm trạng bố mẹ không tốt, đợi giải quyết xong sẽ về sau.

 

“Em vừa tốt nghiệp, chưa cần vội phải ra mắt bố mẹ đâu.”

 

Anh chỉ gật đầu, không nói thêm việc mình đã chuẩn bị quà từ trước.

Rồi hỏi cô gia đình gặp phải chuyện gì, có cần anh giúp đỡ không.

Cô nói không cần, chuyện của bố mẹ người ngoài không giúp được.

 

Thế nhưng ngay tối hôm sau, lúc anh từ công ty về, cô đang ở tầng trên gọi điện thoại, vui vẻ gọi “ba ơi,” cả cuộc trò chuyện giữa hai cha con tràn đầy tiếng cười, hoàn toàn không giống một gia đình đang có chuyện, hay bố mẹ đang buồn phiền gì cả.

 

Về sau cho đến tận lúc chia tay, cô cũng chưa từng nhắc lại chuyện sẽ dẫn anh về nhà.

 

Có lẽ, cô chưa từng thật sự có ý định đưa anh về gặp bố mẹ, lúc đó chỉ là thuận miệng nói ra.

 

Trước đó Ninh Khuyết từng hỏi anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến họ cắt đứt ba năm không gặp, anh chỉ nói: “Nhiều chuyện lắm.”

 

Chuyện này đến chuyện khác, có những chuyện anh thậm chí không nhớ nữa, cảm xúc cứ thế tích tụ lại.

 

Anh đã quen dùng lợi ích để cân đo mọi thứ, chuyện gì làm hay không, chỉ cần một câu nói là xong.

 

Vậy nên Ninh Khuyết mới không hiểu nổi, người dứt khoát như anh, sao cứ dây dưa mãi chuyện với Chung Ức, có nói đến trời sập cũng vô ích.

 

Bởi vì cô là người duy nhất, anh thật sự để ở trong lòng.

 

“Tôi đã chuẩn bị ba phần quà,” quản gia nói, nhưng không chắc có cần phần thứ ba không, sợ làm lỡ việc nên đến hỏi trước.

 

Chu Thời Diệc đáp: “Không cần nhiều vậy, hai phần là được.”

 

Phần của Chung Ức không cần thiết, vì cô không quan tâm túi xách, quần áo hay trang sức, tặng lại khiến cô thấy anh đang làm mọi việc theo quy trình của một cuộc liên hôn.

 

【Hôm nay em tan làm lúc 5 giờ rưỡi.】

Chung Ức nhắn tin khi xe của Chu Thời Diệc vừa rời khỏi khu biệt thự.

 

Chu Thời Diệc: 【Đang trên đường đến.】

Chung Ức: 【Lái xe chậm thôi, không vội.】

Đặt điện thoại xuống, cô lấy chiếc túi đựng laptop cỡ lớn, cho cả máy tính làm việc lẫn chiếc máy cũ vào bên trong.

 

“Cốc cốc!”

 

Có người gõ cửa.

 

“Chung tổng?”

 

“Mời vào.”

 

Cửa bị đẩy ra bằng khuỷu tay, trợ lý của Ninh Khuyết ôm một chồng sách bước vào.

 

“Sách gì vậy?”

 

“Về kỹ thuật khôi phục dữ liệu, Ninh tổng đích thân chọn mấy quyển, nói chị chắc sẽ cần dùng tới.”

 

“…Cảm ơn, đặt ở đây nhé.” Cô chỉ vào chỗ cạnh máy tính.

 

“Không có gì.” Trợ lý đặt sách xuống rồi hỏi, “Chung tổng có cần cà phê không ạ? Em tiện đường ra phòng pha trà, có thể mang về giúp.”

 

Chung Ức lại cảm ơn: “Hôm nay không làm thêm.”

 

“Vâng, chúc chị làm việc tốt.” Trợ lý nói xong liền khép cửa đi ra.

 

Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô cảm thấy sau một tháng nghỉ phép quay lại, khí chất lạnh lùng sắc bén toát ra từ người Chung Ức không còn mạnh như trước. Trước đây dù là Ninh Khuyết đứng trước mặt cô, cũng bị khí thế của cô đè cho không ngẩng đầu nổi.

 

Vậy nên người cúi đầu trước luôn là Ninh Khuyết.

 

Chung Ức không mở sách ra xem, mà trực tiếp cất hết vào tủ sách.

Dữ liệu bị cô phá hủy theo cách triệt để, về lý thuyết không có bất kỳ khả năng khôi phục nào. Bây giờ chỉ hy vọng vào việc, lúc ban đầu lưu những bức ảnh đó, trong bộ nhớ đệm có dấu vết còn lại.

 

Nếu có thể tìm thấy dấu vết trong bộ nhớ đệm, thì có lẽ vẫn còn một tia hi vọng để khôi phục.

 

Nếu thực sự không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể nhờ đội kỹ thuật chuyên sâu của Tập đoàn Kinh Hòa thử tháo rời và xây dựng lại chip, tìm kiếm dữ liệu gốc còn sót lại. Vấn đề là những tấm ảnh đó từng được cô mã hóa, khi xử lý còn phải lấy được khóa mã hóa.

 

Sắp xếp xong mọi thứ cần mang về, trong lúc đợi Chu Thời Diệc đến, cô tranh thủ sắp xếp lại tủ sách theo thói quen của mình.

 

Ninh Khuyết thuận tay trái, thứ tự sắp xếp chiều cao sách hoàn toàn trái ngược với cô, nhìn vào cực kỳ khó chịu.

 

Sách vừa xếp xong, Chu Thời Diệc cũng vừa đến dưới lầu.

 

Chung Ức đeo túi vải lên vai, xách theo hai chiếc laptop xuống tầng.

 

Trong thang máy, cô gặp vài đồng nghiệp từ phòng ban khác: “Chào Chung tổng.”

 

Chung Ức khẽ cười, gật đầu chào lại.

 

Vài người vô thức liếc nhìn chiếc túi vải của cô, vẫn là cái mà cô dùng từ trước kỳ nghỉ.

 

Chung Ức đã sớm quen với ánh mắt đánh giá của đồng nghiệp dành cho chiếc túi vải ấy. Nghe nói Ninh Khuyết từng bảo, cô được bình chọn là người tiết kiệm nhất Tập đoàn Kinh Hòa, quanh năm chỉ dùng một chiếc túi vải đi làm, chưa từng thấy cô mang túi hàng hiệu bao giờ.

 

Điều mà họ không biết là, chiếc túi vải này đáng giá bằng chiếc túi phiên bản giới hạn đắt nhất.

 

Nhưng ba năm như một không đổi túi, quả thật cho người ta cảm giác không cầu kỳ, mặc dù cô ấy cũng không phải là người cầu kỳ.

 

Chung Ức nhắn tin cho thầy Ngu: 【Con muốn thêm một chiếc túi vải nữa.】

 

Cô trêu thầy: 【Cơ hội để thầy chứng minh với ba con rằng thầy vẫn chưa hết thời, thầy nắm cho chắc nhé.】

 

Thầy Ngu: 【Ta mà thèm cái chuyện phải chứng minh với ông ấy!】

Thầy Ngu: 【Còn con nữa, thật quá đáng! Cấu kết với dì con lừa dối ta! Hôm ấy có Chu Thời Diệc ở đó, ta nể mặt nên mới không tính sổ với con!】

Chung Ức bật cười: 【Con lập tức đặt cho thầy một thùng tỳ bà, cho thầy hạ hỏa.】

Thầy không thèm chấp: 【Muốn tranh như thế nào?】

Người có thể khiến ông tức đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng vẫn tự mình nuốt giận vào, chỉ có hai cha con nhà họ.

 

Chung Ức: 【Có yếu tố cối xay gió là được.】

Gửi tin nhắn xong, cô vừa lúc bước tới trước xe của Chu Thời Diệc.

 

Trước đây anh thường đến trường đón cô, mỗi lần gặp mặt cô đều phải ôm chặt anh một cái trước.

Còn bây giờ, anh ngồi trong xe, mà cô cũng không còn chủ động đòi ôm nữa.

 

Chung Ức đóng cửa xe, để ý thấy anh đã thay đồ, không còn mặc chiếc sơ mi đen lúc ở sân bay, mà đổi sang sơ mi trắng công sở, cài khuy tay áo đính đá đen.

 

Vẻ ngoài trầm ổn, sang trọng, toát lên khí chất cấm dục.

 

“Chiều nay em tham dự buổi họp thảo luận dự án của Khôn Thần à?” Chu Thời Diệc nghiêng đầu hỏi.

 

Chung Ức khẽ gật đầu, chắc là do Đỗ tổng nói với anh.

 

Nửa sau cuộc họp có thảo luận trực tuyến với bên Khôn Thần, Đỗ tổng cũng mang đến vài thông tin mới.

 

Trên xe quá yên ắng, cô bắt đầu bàn luận với anh về dự án: “Quy định pháp lý vừa có thay đổi. Anh cũng biết rồi đấy, điều này có nghĩa là gì.”

 

Tuy Chu Thời Diệc mới tiếp quản dự án Khôn Thần chưa lâu, nhưng anh cũng hiểu rất rõ, chỉ cần luật pháp thay đổi, toàn bộ mô hình phải huấn luyện lại từ đầu.

“Đỗ tổng bảo chúng ta phải nhanh chóng phát triển thuật toán tiết kiệm năng lượng hơn. Hiện tại không phải vấn đề tối ưu thuật toán nữa.” Vừa nói, cô vừa nhìn anh, “Đỗ tổng rất giỏi trong mảng vận hành thị trường, nhưng việc kết nối kỹ thuật thì tốt nhất nên có người chuyên môn phụ trách. Tất nhiên, em chỉ đề xuất thôi.”

 

Chu Thời Diệc mở một chai nước rồi đưa cho cô: “Dự án này em tiếp nhận rồi à? Vậy để anh phụ trách phần phối hợp kỹ thuật.”

 

Chung Ức: “…”

 

Không ngờ nói tới nói lui lại thành ra thế này.

 

Cô không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận, rồi nhận lấy chai nước từ tay anh.

 

Ban đầu cô không định tiếp nhận, nhưng sau khi biết mô hình có vấn đề, cô làm sao có thể chỉ vì sĩ diện cá nhân mà bỏ mặc công ty của anh?

 

Chu Thời Diệc thấy cô chịu nhận, liền nhắn tin cho Đỗ tổng, từ giờ các cuộc họp với Tập đoàn Kinh Hòa, anh sẽ trực tiếp tham dự.

 

Đỗ tổng cuối cùng cũng thở phào: 【Tưởng cậu phủi tay không quản nữa rồi chứ.】

 

Chu Thời Diệc: 【Không đâu.】

 

Đỗ tổng: 【Bên ngoài ai cũng không tin cậu tiếp quản nổi công ty, nói cậu chẳng hiểu gì về ngành ô tô, Khôn Thần rơi vào tay cậu thì thế nào cũng xuống dốc. Tôi cũng già rồi, giúp cậu thêm được mấy năm thôi. Chúng ta cùng phối hợp tốt, cố gắng làm một cú lội ngược dòng ngoạn mục!】

 

Chu Thời Diệc: 【Đừng tự mình sướt mướt, ngài còn chưa đến năm mươi lăm đâu.】

 

Đỗ tổng ở đầu kia màn hình tức đến bật cười.

 

Chu Thời Diệc không nói gì thêm, thoát khỏi khung trò chuyện.

 

Anh chưa bao giờ để tâm đến cách người ngoài đánh giá mình, nhưng một khi Khôn Thần Ô tô đã vào tay anh, anh tuyệt đối sẽ không để nó xuống dốc.

Cất điện thoại xong, anh nói với người bên cạnh: “Sau này nếu dự án có vấn đề, cứ liên hệ với Chiêm Lương bất cứ lúc nào.” Anh ngừng một chút, rồi bổ sung thêm: “Hoặc trực tiếp tìm anh.”

 

Chung Ức trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Nói trước nhé, bất cứ lúc nào, cảm xúc công việc cũng không được mang về nhà. Ý kiến bất đồng không phải nhắm vào anh, lại càng không phải lấy việc công trả thù riêng. Khi làm việc, thái độ của em có thể hơi cứng rắn một chút.”

 

Chu Thời Diệc nhìn cô: “Anh hiểu. Dân giỏi kỹ thuật thường rất khó tính.”

 

Chung Ức nhất thời cứng họng, chẳng biết nên phản bác ra sao.

 

Cô luôn có cảm giác anh đang bóng gió về mình.

 

Trời nhá nhem tối, xe của họ vừa dừng lại trước cửa nhà.

 

Gần như cùng lúc đó, chiếc Bentley màu đen cũng vừa đến nơi.

 

Chung Ức đã mấy tháng không gặp Chung Chước Hoa. Gần đây bị cánh săn ảnh bám sát, nên để an toàn, dù hai mẹ con cùng ở Giang Thành xem concert, họ cũng không gặp riêng nhau.

 

Chung Ức ôm bó hoa, chạy nhanh về phía mẹ, đó là bó hoa cô đã mua từ trước trên đường về.

 

“Chúc mừng chị đẹp của tôi quay phim thuận lợi kết thúc!”

 

“Con nhóc này, mau để mẹ nhìn cái coi!” Chung Chước Hoa kéo mạnh cô vào lòng, hôn một cái lên má con gái, không kịp nhận hoa, chỉ ôm chặt lấy cô.

 

Dù có mệt đến đâu, chỉ cần ôm được con gái là thấy mãn nguyện vô cùng.

 

Giang Tĩnh Uyên cũng đã lâu chưa gặp con, đợi vợ buông ra, ông cũng nhẹ nhàng ôm lấy con gái.

 

Nhìn thấy con gái và con rể cùng trở về, trong lòng ông cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Mấy người cùng vào nhà, Chung Ức khoác tay Chung Chước Hoa đi trước.

 

Chu Thời Diệc đi sau cùng với ba vợ, mỗi lần gặp mặt Giang Tĩnh Uyên đều không nói nhiều, chỉ vỗ vai con rể một cái.

 

Trên bàn ăn, Chung Chước Hoa không quên nhắc đến chuyện ảnh cưới: “Ba con nói hai đứa chụp hai bộ ảnh cưới, cho mẹ xem với nào.”

 

Chung Ức trả lời đúng sự thật: “Không cẩn thận xóa mất rồi, đang thử khôi phục, mẹ đợi thêm chút nữa nhé.”

 

Chung Chước Hoa nghe vậy cũng không ngạc nhiên, vẻ mặt rất thông cảm.

 

Bà ngừng một lát rồi hỏi: “Ảnh đã xóa rồi, có khôi phục lại được không?”

 

Chung Ức giải thích: “Còn phải xem là xóa kiểu gì. Có loại khôi phục được, có loại thì không.”

 

Chung Chước Hoa gật đầu. Bà không còn xem Chu Thời Diệc là người ngoài nữa, có gì nói thẳng luôn: “Trước đây mẹ cũng từng lỡ tay xóa không ít ảnh. Con xem có giúp mẹ khôi phục được không nhé.”

 

Chung Ức: “……”

 

Giang Tĩnh Uyên không lên tiếng, chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn cho con gái.

 

Chu Thời Diệc cũng từ tốn ăn phần của mình, hoàn toàn không tò mò nhìn ba vợ lấy một cái.

 

Chung Ức đồng ý, nói chờ có thời gian rảnh sẽ giúp mẹ khôi phục.

 

Nhưng việc quan trọng nhất tối nay vẫn là khôi phục ảnh cưới của chính mình.

 

Chu Thời Diệc tiếp lời: “Tối nay anh rảnh, anh sẽ ở lại giúp em tăng ca.”

 

Trước đây anh từng thử khôi phục rồi, rất hiểu cái cảm giác ngồi một mình trước máy tính mà bó tay bất lực, khó chịu đến thế nào.

Sau bữa cơm, hai người cùng lên thư phòng ở tầng ba.

 

Chung Ức ra hiệu với Chu Thời Diệc: “Ngồi tự nhiên nhé.”

 

Thư phòng thoang thoảng hương quýt nhẹ, giống với mùi nước hoa trên người cô.

 

Đối diện bàn làm việc có ghế, bên cửa sổ là sofa.

 

Chu Thời Diệc chọn chỗ sofa bên cửa sổ, tránh làm phiền cô.

 

Chung Ức rót hai cốc nước ấm, đưa cho anh một cốc.

 

Cô trở lại bàn làm việc, tháo đồng hồ trên tay, lấy kính ra đeo vào.

 

Thư phòng sau đó chỉ còn tiếng gõ bàn phím vang lên đều đặn.

 

Chu Thời Diệc nhìn bóng dáng chăm chú trước máy tính, lần cuối cùng hai người cùng ở thư phòng thế này đã là chuyện rất lâu trước kia.

 

Khi Chung Ức dừng tay, cô vô thức nhìn về phía cửa sổ, phát hiện đối phương cũng đang nhìn cô.

 

Cô lập tức thu hồi ánh mắt, tháo kính xuống rồi xoa nhẹ sống mũi.

 

Không rõ anh đang nghĩ gì, cô chợt nhớ đến lần gần nhất hai người cùng ngồi thư phòng.

 

Khi ấy mối quan hệ giữa hai người vô cùng căng thẳng.

 

Cô nói: “Sao chúng ta lại thành ra thế này?”

 

Anh đáp: “Có lẽ vốn không hợp nhau.”

 

Lúc đó cô hơi ngẩn người, nhưng anh nói cũng đúng. Lúc hai người quen biết nhau cũng đã là sai thời điểm.

 

Nhưng cô vẫn thấy buồn, im lặng rất lâu rồi mới khẽ gật đầu.

 

Lại thêm nửa phút im lặng nữa.

 

Cô chấp nhận sự thật, nói: “Em cũng thấy không hợp. Điều kiện của anh ưu tú như vậy, không nên ở bên một người ngay cả bạn bè cũng chẳng có như em. Nếu một ngày chúng ta không tiếp tục được nữa và chia tay, em hy vọng anh sẽ gặp được người phù hợp hơn.”

 

“Sẽ không chia tay đâu.” Anh bước tới, ôm cô vào lòng.

 

Nhưng có những lời nói ra rồi thì rất khó thu hồi, đến mức rất lâu sau đó, cô vẫn nhớ rõ câu nói ấy của anh.

 

Thu lại dòng suy nghĩ, Chung Ức đeo kính lên lần nữa, tập trung vào màn hình máy tính.

 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

 

Thoáng chốc đã tới nửa đêm.

 

“Muộn rồi, anh về đi.” Chung Ức giục anh.

 

Chu Thời Diệc nói: “Anh về cũng chẳng làm gì.”

 

Tối nay uống hai ly rượu vang cùng Giang Tĩnh Uyên, bây giờ cơn say hơi chếnh choáng kéo tới, anh xoa xoa thái dương, cố giữ tỉnh táo để tra cứu tài liệu liên quan tới dự án.

 

Giữa chừng, anh xuống sân hút nửa điếu thuốc.

 

Anh không hút nhiều, sợ mùi thuốc lá sẽ vương trên người.

 

Bố vợ vẫn chưa ngủ, nửa đêm có cuộc họp video với nước ngoài, đang pha cà phê trong bếp.

 

Anh uống một ly cà phê đá, lúc lên lầu tiện mang theo một ly cho Chung Ức.

 

Trở lại thư phòng, Chung Ức đã mệt tới mức gục đầu trên bàn ngủ say.

 

Chu Thời Diệc nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, ánh mắt lướt qua màn hình máy tính, lập tức trông thấy đại dương xanh thẳm bao la vô tận, trên bầu trời biển từng đám mây trắng lớn đang lững lờ trôi.

 

Trên bãi cát, hai bóng người ôm nhau thân mật.

 

Đúng là bộ ảnh cưới hai người từng chụp bên bờ biển.

 

Chỉ còn lại những dấu vết bộ nhớ đệm, vất vả lắm mới khôi phục được hơn chục tấm.

 

Nhưng đối với Chu Thời Diệc, như vậy đã là quá đủ.

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tiet-troi-thuong-hoa
Tiết Trời Thương Hoa – Giảo Chi Lục
March 9, 2025
cho-con-mua-nay-tanh
Chờ Cơn Mưa Này Tạnh – Ngải Ngư
October 28, 2024
dau-la-dai-luc-2-tuyet-the-duong-mon
Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn (Manhua)
August 29, 2024
thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình