Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 27

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 27
Prev
Next
 

Chung Ức vô thức đáp một câu: “Không sao, em đã lưu địa chỉ rồi, không nhớ đường thì mở định vị thôi.”

Chu Thời Diệc chậm rãi nói: “Em từng thấy ai về nhà mình mà còn phải mở định vị chưa?”

Chung Ức không tranh cãi với anh, mở túi vải ra, lấy một chiếc kẹp tóc dâu tây đính đá màu, đưa thẳng cho anh: “Cất giúp em.”

“Em mua ở Giang Thành à?”

“Thần Thần tặng em.”

“…Em lấy kẹp tóc của con nít làm gì?” Chu Thời Diệc nhìn cô, “Muốn anh mua cho em à?”

“Ngày nào em cũng đưa con bé đi chơi thuyền, con nít cũng muốn bày tỏ tình cảm của mình, không nhận thì Thần Thần lại buồn.”

 

Dù chiếc kẹp tóc có đẹp đến mấy thì bây giờ cô cũng chẳng dùng đến nữa, nhưng Chung Ức vẫn bày tỏ sự cảm ơn.

Chu Thời Diệc cẩn thận ngắm nghía chiếc kẹp tóc hình dâu tây tinh xảo, sau đó cho vào túi trong áo vest.

Tính cả chiếc kẹp tóc hình quả anh đào trước đó, giờ anh đã giữ hai cái rồi.

 

“Còn cái kẹp tóc hình anh đào của em đâu?”

Chu Thời Diệc bình thản nói: “Vẫn ở trong túi.”

Thực ra anh biết rõ cô không dùng tới, nhưng vẫn luôn mang theo bên mình.

 

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên phía mình, còn Chung Ức thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn gò má của anh.

Cho đến khi xe chạy vào khu biệt thự, Chung Ức mới bắt đầu thấy khung cảnh hai bên đường trở nên quen thuộc.

Năm phút sau, xe dừng trước một căn biệt thự kiểu Pháp.

Bãi cỏ phía trước ấy, cô quen thuộc đến mức không thể quên, lần trước đến, cô đã ngồi cả buổi chiều trên đó.

Chu Thời Diệc đẩy cửa xuống xe, Chung Ức định nói một câu tạm biệt, nhưng anh hành động quá nhanh, đã đóng cửa xe lại.

Cô đang thắc mắc vì sao tài xế chưa khởi động xe thì cửa bên phía cô bất ngờ bị mở ra.

Chu Thời Diệc hơi hất cằm về phía biệt thự: “Còn kịp thời gian, vào xem một chút đi.”

 

Sau này đây sẽ là nơi cô sống lâu dài, Chung Ức không vì vội đi làm mà phá hỏng tâm trạng, cô xuống xe, cùng anh vào nhà.

Từ sau khi về nước, phần lớn thời gian Chu Thời Diệc sống ở Thượng Hải, thời gian còn lại thì đi công tác khắp nơi, mỗi năm ở Bắc Thành nhiều nhất là hai tháng, sống không lâu nên thậm chí anh còn quên cả cách bố trí các phòng ở tầng ba.

 

Vừa vào cửa, anh ra hiệu cho cô cứ tự nhiên tham quan: “Muốn sửa lại phòng nào thì nói với quản gia, trước lễ cưới vẫn kịp chuẩn bị.”

“Anh ở tầng hai.” Anh lại bổ sung.

Chung Ức ngẩng đầu nhìn chùm đèn pha lê cổ điển cao ba tầng, hơi chậm nửa nhịp mới đáp lại anh: “Em biết.” Hôm đăng ký kết hôn, khi cô đến đây, anh từng đứng trên ban công tầng hai hỏi cô có muốn uống cà phê không.

 

Chu Thời Diệc cởi áo vest, tiện tay đặt lên sofa, vừa tùy ý xắn tay áo sơ mi vừa ra hiệu cho cô: “Em lên lầu xem đi, xem còn muốn thêm gì không.”

Nói xong, anh thuận thế ngồi xuống gọi điện xử lý công việc.

 

Chung Ức nhìn ra được, anh cố ý để không gian cho cô làm quen với nơi này.

Không nói thêm gì, cô đi thẳng lên lầu.

Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, đi ngang qua cô chỉ liếc nhìn một cái, tiếp tục đi về phía trước là thư phòng của anh.

 

Giờ đây, phòng ngủ của anh cô không tiện tự tiện vào, còn thư phòng thì không có gì áp lực.

Trong thư phòng phảng phất mùi gỗ tuyết tùng nhè nhẹ.

Cô quan sát xung quanh, phong cách ở đây hoàn toàn khác với thư phòng của họ khi còn ở Boston, tất cả đều trở nên xa lạ. Trước kia, thư phòng của anh hầu như bị đồ đạc của cô chiếm gần hết.

 

Trên bàn làm việc, bên cạnh máy tính có một chiếc hộp nhung. Nhìn logo trên hộp, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến chiếc nhẫn gia truyền của nhà anh. Cô tò mò không biết chiếc nhẫn trơn đó có thể ghép đôi được với chiếc mà cô vừa chọn hay không.

 

Nghĩ rằng đối với hai người đã đăng ký kết hôn thì nhẫn cưới cũng không phải điều gì quá bí mật, cô liền mở hộp ra xem.

 

Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, cô khựng lại.

 

Không thể ngờ lại là một cặp nhẫn đôi, nhẫn nam là kiểu trơn đơn giản, bên cạnh là chiếc nhẫn kim cương thiết kế độc đáo hiếm có.

 

Cảm giác như vừa lén nhìn thấy bí mật của người khác, cô chưa kịp nghĩ kỹ đã vội vàng đóng hộp lại.

 

Chung Ức nhớ ra rằng chỉ một tiếng trước, cô vừa chọn xong một chiếc nhẫn kim cương, không khỏi tự hỏi: nếu đây là chiếc nhẫn cưới gia đình đã chuẩn bị cho anh, sao anh không trực tiếp tặng cô mà còn phải mất công đặt thêm một chiếc mới?

 

Nếu không phải định tặng cô, thì tại sao chiếc nhẫn đó lại nằm trong thư phòng của anh?

 

Cô vừa đặt lại hộp nhung xuống thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.

 

Chu Thời Diệc lúc nãy còn đang gọi điện dưới phòng khách, chợt nhớ ra chiếc nhẫn đặt làm hai năm trước dường như vẫn để trên bàn thư phòng. Trước khi đi Giang Thành anh có lấy ra xem một lần, sau đó lại quên không cất đi.

 

Anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, đứng dậy lên lầu.

 

Chung Ức xoay người lại thì anh đã đứng trước cửa.

 

Cô chỉ vào chiếc hộp nhung: “Xin lỗi, em tưởng là chiếc nhẫn trơn của anh nên mới tự ý mở ra xem.”

 

“Không sao.” Chu Thời Diệc không nói thêm gì, lấy một xấp tài liệu trong ngăn kéo, “Em cứ tiếp tục xem.” Anh cầm tài liệu rồi rời đi, không hề có ý định nán lại.

Chung Ức hỏi thẳng: “Không phải đã có nhẫn kim cương rồi sao, sao còn đặt thêm?”

 

Chu Thời Diệc đáp: “Đó là nhẫn từ trước, không phù hợp.”

 

Anh không giải thích thêm gì nữa, xoay người rời khỏi thư phòng.

 

Có lẽ anh không muốn dùng chiếc nhẫn gia truyền, vì cảm thấy đó không phải thứ do chính mình bỏ tiền ra mua.

 

Chung Ức chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

 

Bên cạnh máy tính là một chồng tài liệu, tờ ở trên cùng chính là giấy chứng nhận kim cương và hợp đồng đặt làm nhẫn từ trước, nhưng cô không để ý đến.

 

Ra khỏi thư phòng, cô lại nhanh chóng đi một vòng quanh tầng ba.

 

Gần đến giờ họp, Chung Ức xuống lầu.

 

Chu Thời Diệc bắt chéo chân, tựa vào sofa lật xem xấp tài liệu vừa mang từ thư phòng xuống, nghe tiếng động bèn ngẩng đầu lên: “Xem hết rồi à?”

 

“Ừ, không cần mua thêm gì nữa.”

 

Anh thừa biết cô thích phong cách thế nào. Việc để cô đến xem chẳng qua là vì tôn trọng, dù sao đây là nơi cả hai sẽ sống sau hôn nhân, không còn là nhà riêng của anh nữa.

 

Chung Ức xách túi lên: “Anh cứ làm việc đi, em đến công ty.”

 

Chờ xe rời khỏi biệt thự, Chu Thời Diệc quay lại thư phòng trên lầu, chiếc hộp nhung vẫn đặt bên cạnh máy tính.

 

Anh không hề nhìn vào chiếc nhẫn bên trong, mà trực tiếp bỏ hộp vào ngăn kéo.

 

Trong ngăn kéo còn có một bao thuốc đã mở, chỉ hút vài điếu.

 

Anh rút một điếu ngậm lên môi, rồi mới sực nhớ trong thư phòng không có bật lửa.

 

Vì muốn cai thuốc, anh đã bảo dì giúp việc thu dọn toàn bộ bật lửa trong nhà.

Trước đây anh chưa từng hút thuốc, nhưng sau khi về nước, trong các buổi xã giao có người mời, anh nghĩ rằng ở nhà cũng chẳng còn ai chờ để ngửi xem trên người anh có mùi thuốc hay không, thế là bắt đầu hút. Có một ngày bỗng cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, nên quyết định cai thuốc.

 

Quý Phồn Tinh không chỉ một lần than thở với anh rằng, cai thuốc thật sự quá khó.

 

Nhưng với anh thì không quá khó, tháng này chưa hút lấy một điếu.

 

Dù vậy, cũng chẳng dễ dàng, ngay vừa nãy, anh lại bất chợt muốn hút một điếu.

 

——

 

Trên đường quay về công ty, Chung Ức nhận được cuộc gọi từ ba.

 

Từ cháu trai, Giang Tĩnh Uyên biết con gái đã hết phép và sẽ đến công ty họp vào buổi chiều.

 

“Hiếm khi được nghỉ, sao lại vội đi làm thế?”

 

Chung Ức đáp: “Ở nhà buồn lắm.”

 

“Phim của mẹ con cũng đóng máy rồi, nửa đầu năm không nhận thêm việc. Con không ở nhà bầu bạn với mẹ à?”

 

“Ba ở nhà với mẹ nhiều vào.”

 

Giang Tĩnh Uyên tự biết thân biết phận: “Người mẹ con muốn gặp nhất là con, sau đó mới đến lượt ba.”

 

Chung Ức đùa: “Con không ở nhà, chẳng phải ba trở thành số một à?”

 

Giang Tĩnh Uyên bật cười: “Vậy ba tranh thủ hưởng ké ánh hào quang của con nhé.”

 

Ông dặn con gái tan làm sớm một chút tối nay: “Ba với mẹ đợi con về ăn cơm.”

 

“Ba mẹ không phải đến Bắc Thành vào tuần sau sao?”

 

“Đổi vé sang chuyến bay chiều nay rồi.”

Ban đầu, ông định ở lại Thượng Hải thêm vài ngày, dẫn vợ cùng tham dự buổi tiệc tối riêng tư của một người bạn. Nhưng Chung Chước Hoa lại không muốn tham gia, nói rằng không muốn trở thành tâm điểm.

 

Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ để thoái thác.

 

Những mâu thuẫn giữa ông và vợ suốt bao năm nay, đâu thể chỉ vì ông đến phim trường một lần mà giải quyết triệt để.

 

“Mẹ đâu rồi ạ?” Chung Ức muốn nói chuyện với mẹ vài câu.

 

Giang Tĩnh Uyên: “Đang ngủ trưa.”

 

Ông phải khuyên mãi vợ mới chịu nghỉ ngơi một lát.

 

Vài phút trước, ông và vợ còn nhắc lại câu nói trước đó: “Trước đây muốn gặp anh như vậy, là vì cần dựa vào thế lực của anh để tiến thân, chứ không phải vì quá yêu anh.” Ông dặn bà sau này đừng nói những lời cay nghiệt như thế nữa, tổn thương tình cảm lắm.

 

“Không phải lời cay nghiệt, là sự thật.” Chung Chước Hoa nói bình thản.

 

Ông khuyên bà nghỉ ngơi, mỗi người bình tĩnh lại một chút.

 

“Ngủ đi.” Ông ôm bà một cái, thay vì cố tranh cãi đến cùng ai đúng ai sai như trước đây.

 

Vợ ở trong phòng ngủ, ông ra ban công gọi điện cho con gái, nghe giọng con gái xong mới thấy yên tâm hơn phần nào. Những lời vợ nói không sai, nếu không có đứa con này, có lẽ họ đã không nhiều lần họp họp tan tan mà vẫn còn bên nhau đến giờ.

 

“Đã lâu ba người chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau rồi, con về sớm chút nhé. À đúng rồi, mẹ con muốn xem ảnh cưới của hai đứa, nếu lưu trong máy tính thì nhớ mang về nhà.”

 

“…”

 

Ảnh cưới vẫn còn là những mảnh rời rạc.

Cúp máy xong, Chung Ức nhắn tin hỏi Chu Thời Diệc: 【Ảnh cưới khôi phục đến đâu rồi?】

 

Chu Thời Diệc: 【Em đến công ty tiện thể hỏi Ninh Khuyết.】

 

Chung Ức không ngờ anh lại nhờ Ninh Khuyết giúp chuyện này.

 

【Trong máy tính ngoài ảnh cưới, còn có mấy tấm ảnh khác.】

 

Cái gọi là “ảnh khác”, chính là ảnh chụp chung của cô với Lộ Trình.

Nếu Ninh Khuyết đã khôi phục được, thì chắc chắn sẽ thấy.

 

Chu Thời Diệc: 【Anh biết.】

 

Trước khi mang máy tính giao cho Ninh Khuyết, anh làm sao không nghĩ đến chuyện đó.

Anh lại nhắn thêm: 【Với anh, ảnh cưới là quan trọng.】

 

Ánh mắt của Chung Ức vẫn dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng ấy, mãi đến khi xe dừng trước tòa nhà văn phòng nơi cô làm việc, cô mới thoát khỏi khung trò chuyện.

 

Sau một tháng nghỉ phép, trước buổi họp, Ninh Khuyết còn đặc biệt tổ chức một “lễ đón chào” cô trở lại, tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

 

Có người gánh việc rồi, ai nấy đều vui.

 

“Dự án của Khôn Thần vẫn mắc kẹt ở chỗ khó khăn, không có chút tiến triển nào.”

Nói xong, ánh mắt của Ninh Khuyết quét đến chỗ của Chung Ức.

 

Chung Ức chỉ mải nhìn màn hình chiếu, không hề phản ứng lại ánh nhìn của cấp trên.

 

Ninh Khuyết cũng không nói rõ là có liên quan đến dự án ô tô Khôn Thần hay không, chỉ gọi cô đến họp mà thôi.

 

Muốn giảm 50% mức tiêu hao năng lượng trong huấn luyện, đâu phải chuyện dễ dàng.

Mỗi lần họp, hai người họ đều là người rời phòng họp cuối cùng, hôm nay cũng vậy.

 

“Bạn trai cũ của em là Lộ Trình?”, Ninh Khuyết đi thẳng vào vấn đề.

 

Chung Ức không ngạc nhiên: “Anh thấy ảnh chụp chung rồi à?”

 

“Ờ. Chỉ khôi phục được đúng tấm đó.”

 

“…”

 

Ninh Khuyết đậy nắp bình giữ nhiệt lại: “Lúc Chu Thời Diệc giao máy tính cho anh, chắc chắn anh ấy cũng đã khôi phục được tấm ảnh đó rồi. Anh ấy lại xoá đi, nhưng không giống em, không đập nát ảnh đến vụn mảnh như thế.”

 

Chung Ức nghĩ đến việc Chu Thời Diệc muốn khôi phục ảnh cưới đến vậy, im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Đưa máy cho em đi.”

 

“Đặt trên bàn làm việc của anh, em qua lấy.”

 

Ninh Khuyết vừa không có thời gian vừa không có sức lực, cô ấy mang về vừa hay, chuông ai người ấy tháo.

 

Ra khỏi phòng họp, Chung Ức tiện đường ghé qua bàn làm việc của Ninh Khuyết lấy laptop.

 

Trở lại văn phòng riêng, cô dựa người vào ghế xoay, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Lúc nãy vừa đặt túi xuống đã vội đi họp, chưa kịp nhìn kỹ văn phòng mới này.

 

Bàn làm việc đã được thay bằng mẫu lớn và sang trọng hơn, góc bàn có ai đó đặt một quyển sách, bên cạnh còn có một chậu cây cảnh nhỏ xinh.

 

Cô tiện tay cầm quyển sách lên, một tấm bookmark trượt ra khỏi trang bìa, lộ ra hai cái tên:

 

“Chu Thời Ức” và “Chung Diệc”, cô không còn nhớ rõ mình đã viết từ khi nào.

 

Nhưng chắc chắn lúc viết, cô đang tựa vào lòng anh.

Tập trung lại một lúc, cô kẹp lại tấm bookmark vào sách, ánh mắt dời về phía chiếc laptop.

 

Ngày nào xóa ảnh cô ấy vẫn nhớ rõ, cũng nhớ tối đó cô ấy đã tập trồng cây chuối bao lâu.

 

Hôm đó là tiệc gia đình, tổ chức ở nhà ông nội, anh họ và em họ cũng có mặt, không biết ai đã nhắc đến Chu Thời Diệc. Khi đó trong nhà không ai biết cô và Chu Thời Diệc từng là người yêu, nên nhắc đến anh một cách vô tư, chẳng kiêng dè gì.

 

“Chu Thời Diệc tối nay không đến.” Mẫn Đình xem xong tin nhắn trong nhóm rồi nói.

 

Giang Diễm Phong hỏi: “Lại bận gì nữa rồi?”

 

“Không nói. Không rõ.”

 

Ông cụ Giang chen vào: “Nghe nói lần này lão Chu giới thiệu cho nó cô bé khá hợp.”

 

Giang Diễm Phong: “Cũng khá hợp. Chính cậu ta cũng thấy hợp.”

 

Cụ Giang thở dài: “Mấy đứa cũng nên học theo Chu Thời Diệc đi, đến tuổi kết hôn thì kết hôn!”

 

“Bỏ bài xuống đi, ăn cơm!”, Bà nội lên tiếng.

 

Không ai dám làm bà giận, thế là tất cả đặt bài xuống, chuyển sang bàn ăn, câu chuyện về Chu Thời Diệc cũng dừng lại tại đó. 

Anh gặp được người hợp với mình, thật tốt.

 

Cuối cùng cô không hỏi anh họ, liệu họ có đang yêu nhau không.

 

Đó là một trong số rất ít những lần hiếm hoi sau khi chia tay, cô nghe được tin tức về anh.

 

Không hiểu sao, cô vẫn không thể nào chúc phúc cho anh như đã từng làm với Lộ Trình.

 

Tối hôm đó về đến nhà, cô đã giằng co rất lâu, cuối cùng vẫn không nỡ xóa ảnh cưới của hai người.

 

Cô tự cho mình thêm một ngày.

 

Tối ngày thứ ba, sau khi tăng ca về nhà rất muộn, cô biết không thể kéo dài thêm nữa. Tập yoga xong, ngồi lặng trước máy tính nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô đã xóa tan tành toàn bộ ảnh cưới của cả hai.

Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi thực sự xóa sạch toàn bộ ảnh, khoảnh khắc ấy, cô lại nhớ anh da diết.

 

Lúc đó đã là rạng sáng, cô ngồi trong thư phòng nhìn vào màn hình tối đen của máy tính thêm hai tiếng nữa, thậm chí còn lâu hơn.

 

Vì vậy, dù sau này đã đăng ký kết hôn, cô cũng không còn đủ sức để khôi phục lại nữa.

 

Lấy lại tinh thần, Chung Ức soạn tin nhắn:

【Em đã lấy lại laptop từ chỗ Ninh Khuyết rồi.】

 

Chu Thời Diệc:

【Không khôi phục nữa sao?】

 

Chung Ức:

【Có chứ. Chẳng phải anh nói ảnh cưới đối với anh rất quan trọng sao? Để em tự thử khôi phục.】

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

bang-xep-hang-quy-tan-giang-2024-tramngontinh
Top 20 Bảng xếp hạng quý Tấn Giang 2024 (Quý 3)
September 4, 2024
thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
tinh-yeu-va-anh-mong-tieu-nhi
Tình Yêu và Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 31, 2024
nguyen-lai-nguoi-cung-khong-don-gian
Nguyên lai ngươi cũng không đơn giản – Kim Bính
September 1, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình