Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 26

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 26
Prev
Next
 

Khi họ đang trò chuyện, bài hát 《Bánh Định Thắng và Thuyền Ô Bồng》 đã đi được nửa chặng.

 

Trên bàn có khá nhiều đồ uống, Chu Thời Diệc cầm một ly rượu trái cây đưa cho cô.

 

Túi vải của cô vẫn đặt trên đùi, bàn tròn đầy rượu không có chỗ để.

 

Chu Thời Diệc đưa ly rượu đồng thời tiện tay cầm luôn túi vải: “Em đi tìm Quý Phồn Tinh đi, đã đến rồi thì nên nghe nhạc cho đàng hoàng.”

 

Cô ngồi bên cạnh anh chỉ khiến cả hai không thể tập trung nghe nhạc.

 

Chung Ức đưa điện thoại cho anh: “Giúp em giữ.” Cô cầm ly rượu trái cây đi tìm Quý Phồn Tinh.

 

Trước kia mỗi lần ra ngoài, cô đều thích đưa đồ cho anh giữ.

 

Chu Thời Diệc nhét điện thoại của cô vào túi trong áo vest, chiếc kẹp tóc hình trái anh đào mà Thần Thần tặng cô cũng nằm trong đó.

 

Những ngày qua đã thay không biết bao nhiêu bộ vest, anh vẫn luôn không quên mang theo chiếc kẹp tóc.

 

Chỉ cần có tiệc xã giao, anh đều nhắc phục vụ khi treo áo vest nhớ cẩn thận, vì trong túi có đồ quý.

 

Có lần trong bữa tiệc, anh họ cũng có mặt, khó hiểu hỏi: “Đồ quý mà cậu lại để trong áo vest?”

 

Anh không giải thích gì nhiều.

 

Trên sân khấu, giai điệu 《Bánh Định Thắng và Thuyền Ô Bồng》 dần đi đến đoạn kết.

 

Chu Thời Diệc lấy từ túi trong áo vest ra chiếc kẹp tóc hình trái anh đào, kẹp vào quai túi vải.

 

Trái anh đào đỏ mọng nổi bật trông rất hợp với bức tranh trên túi.

 

Điện thoại của anh rung lên, một tin nhắn WeChat hiện trên màn hình.

Quản lý cửa hàng flagship trang sức: 【Chu tổng, chiều mai ngài sẽ ghé qua cửa hàng, đúng không ạ? Nhà thiết kế trưởng của chúng tôi mấy ngày nay đúng lúc đang ở Bắc Thành tham dự sự kiện, có cần sắp xếp để nhà thiết kế gặp ngài không?】

Chu Thời Diệc: 【Không cần, cảm ơn.】

Quản lý lập tức hiểu ra, đối phương chỉ quan tâm đến trọng lượng carat, còn kiểu dáng thì không để ý.

Hai năm trước vì một chiếc nhẫn, anh ta còn đích thân bay sang tổng bộ.

Vậy mà lần này nhà thiết kế đang ở Bắc Thành, anh ta lại không có ý định gặp.

Thái độ đối với hai cặp nhẫn cưới, khác biệt một trời một vực.

 

Quản lý: 【Vậy tôi không làm phiền nữa, mai tôi sẽ đợi ngài và phu nhân tại cửa hàng.】

 

Chu Thời Diệc thoát khỏi màn hình khóa, liếc nhìn ngày tháng, chỉ còn 40 ngày nữa là đến hôn lễ.

Anh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Bài hát đang dần đi đến đoạn kết, Lộ Trình đã bước đến mép sân khấu gần khán giả nhất.

Khi hát xong chữ cuối cùng, anh cúi người chào khán giả: “Cảm ơn mọi người!”

Tiếng reo hò lại một lần nữa vang dậy khắp khán phòng.

 

Chờ đến khi tiếng hò reo dần lắng xuống, Lộ Trình mới nói:

“Ước mơ năm 16 tuổi, cuối cùng sau mười năm… không đúng, phải là mười một năm, còn mấy ngày nữa tôi sẽ 27 rồi.”

 

Anh cười nói: “Lại già thêm một tuổi.”

 

Khán giả đồng thanh hô to: “Chúc mừng sinh nhật!”

 

Sau một khoảnh khắc bị cắt ngang, Lộ Trình tiếp tục:

“Ước mơ từng cảm thấy xa vời đến mức không thể với tới, hôm nay đã thành hiện thực.”

 

Chỉ là, người cùng nhau bước đi năm xưa đã sớm lạc mất nhau.

Tất cả niềm vui đều không thể chia sẻ với cô ấy nữa.

 

“Lúc đó chỉ có bạn học cấp ba biết ước mơ này của tôi, họ thích nghe tôi hát nhất, có vài người bạn đã nhiều năm không liên lạc.” 

Anh dừng lại một chút, âm thầm điều chỉnh hơi thở rồi nói, “Bài hát tiếp theo 《Ức》 này xin gửi tặng tất cả những người đã cùng tôi trải qua ba năm đó, cũng xin gửi tặng tuổi thanh xuân trong ký ức của mỗi người các bạn.”

 

Khúc dạo đầu của bài 《Ức》 vang lên chậm rãi.

Quý Phồn Tinh khe khẽ ngân nga theo giai điệu, bài hát này do chính Lộ Trình sáng tác cả lời lẫn nhạc. Lần đầu tiên cô nghe thấy cách đây bảy năm, trong lòng như có nơi nào đó bị chạm đến, dường như Lộ Trình đã dốc hết cảm xúc vào bài hát này.

 

Tuy anh từng nói rằng bài hát được viết vì cảm xúc buồn bã sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng cô cảm thấy nó không chỉ dành cho bạn học sắp mỗi người một nơi, một vài câu hát rõ ràng là đang thổ lộ với một người cụ thể nào đó.

 

“Em từng nghe bài này chưa?” Cô quay sang hỏi Chung Ức bên cạnh.

Chung Ức khẽ lắc đầu, tay vẫn cầm ly rượu trái cây.

 

Nhưng với cái tên “Ức”, có lẽ là có liên quan đến cô.

 

Quý Phồn Tinh tiếp tục hát theo, bàn tay bất giác gõ nhịp theo tiết tấu.

Khi đến phần điệp khúc, cô dứt khoát nắm lấy cổ tay Chung Ức, cùng nhau lắc lư theo nhịp điệu.

 

Chung Ức lại quay đầu nhìn sang bàn bên cạnh, xuyên qua tiếng hát trầm thấp của Lộ Trình, cô và Chu Thời Diệc nhìn thẳng vào mắt nhau.

Chu Thời Diệc nhìn người ở đằng xa, ánh mắt ra hiệu với cô, hãy nghe bài hát cho kỹ.

 

Đợi bài hát kết thúc, Chung Ức mới quay lại ngồi cạnh anh.

Vừa ngồi xuống ghế, cô đã lập tức chú ý đến chiếc kẹp tóc hình trái anh đào trên quai túi.

 

“Anh luôn mang theo nó à?”

 

“Ừ.”

 

“Kẹp lên quai túi dễ bị rơi lắm.”

 

Nói rồi, Chung Ức gỡ chiếc kẹp tóc xuống, kẹp vào ống tay áo sơ mi của anh.

 

Không nhìn phản ứng của anh, cô chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía sân khấu.

 

Chu Thời Diệc cúi mắt nhìn ống tay áo sơ mi của mình, màu đỏ của quả anh đào nổi bật trên nền áo sơ mi trắng trông rất rực rỡ.

 

Anh không gỡ ra, ngẩng đầu tiếp tục xem buổi biểu diễn.

 

Cũng may, ngoài 《Bánh Định Thắng và Thuyền Ô Bồng》 và bài 《Ức》, những bài còn lại trong danh sách không liên quan gì đến Giang Thành hay đến cô cả.

 

Mười giờ mười lăm, đêm diễn đầu tiên trong tour lưu diễn tại Giang Thành của Lộ Trình khép lại trọn vẹn với bài hát encore cuối cùng.

 

Nghe xong bài cuối, Chu Thời Diệc mới đặt ly rượu xuống, chuẩn bị rời đi.

 

Chiếc kẹp tóc hình trái anh đào vẫn còn kẹp trên ống tay áo sơ mi, anh vẫn không tháo xuống, cứ thế đứng dậy.

 

Quý Phồn Tinh đi tới tìm họ: “Cùng nhau đi ăn khuya đi.” Cười cười nhướng mày, “Hai người mời tôi đó nha.”

 

Chung Ức mỉm cười dịu dàng: “Không vấn đề, chị muốn ăn gì?”

 

“Chủ nhà quyết định.” Quý Phồn Tinh khoác tay cô đi về phía lối ra, “Nhìn tôi cũng không giống người kén ăn mà.”

 

Chu Thời Diệc hỏi: “Ăn ở đâu? Anh đưa hai người đi.”

 

Quý Phồn Tinh ngoảnh đầu lại: “Cậu không đi à?”

 

“Không.” Chu Thời Diệc đáp hờ hững, “Phải về họp.”

Vừa xem xong buổi biểu diễn, Quý Phồn Tinh vẫn còn chìm trong cảm xúc phấn khích, lúc ăn khuya chắc chắn sẽ không tránh khỏi nhắc đến Lộ Trình. Có anh ở đó, Chung Ức tất nhiên sẽ khó thoải mái tiếp lời, phải cân nhắc từng chút một.

 

—

 

Ở hậu trường buổi diễn, Lộ Trình vừa tẩy trang xong, nhận lấy cốc nước ấm do trợ lý đưa, nhấp từng ngụm nhỏ.

 

Sầm tỷ đang lướt Weibo, buổi diễn tối nay đã có tám từ khóa leo top hot search.

 

Lúc này, khung chat WeChat của một người bạn đột nhiên nhảy ra, gửi liền mấy tin nhắn kèm ba bức ảnh.

 

Mở ảnh ra xem, Sầm tỷ kinh ngạc: “Chu tổng của Khôn Thần cũng đến xem diễn trực tiếp!”

 

Lộ Trình hỏi: “Chu tổng nào?”

 

“Chu Thời Diệc.” Sầm tỷ đưa điện thoại cho anh xem.

 

Trong phòng VIP đều là người thân và bạn bè, lúc sắp tan cuộc, bạn cô nhận ra người đàn ông ngồi ở góc phòng.

 

Toàn bộ sự chú ý của Lộ Trình đều dừng lại ở người phụ nữ tóc ngắn ngồi bên cạnh. Dù đã đeo khẩu trang và kính râm, kiểu tóc cũng khác hẳn, nhưng tổng thể đường nét lại khiến anh mơ hồ cảm thấy giống Chung Ức.

 

“Chu Thời Diệc chắc không muốn gây chú ý, nên không liên hệ với phía chúng ta, mà trực tiếp xin vé từ ban tổ chức.” Sầm tỷ đoán, “Đặc biệt bay đến Giang Thành xem concert của cậu, tám mươi phần trăm là fan hâm mộ của cậu rồi.”

 

Một lúc lâu, người ngồi trước bàn trang điểm vẫn không có phản ứng.

 

Cốc nước đưa lên môi nửa chừng nhưng quên cả uống, cứ thế ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

“Ngẩn người gì thế?”

Sầm tỷ nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại.

 

Lộ Trình lúc này mới hoàn hồn, đưa điện thoại trả lại cho quản lý.

Anh hỏi thẳng nỗi nghi ngờ trong lòng: “Người ngồi cạnh Chu tổng là ai vậy?”

 

Sầm tỷ phóng to ảnh lên nhìn kỹ: “Không nhận ra.”

 

Người có thể khiến Lộ Trình hỏi kỹ như vậy, Sầm tỷ đương nhiên hiểu anh đang nhận nhầm người trong ảnh là ai.

Không muốn để tâm trạng anh bị ảnh hưởng vào thời điểm này, chị lập tức gọi cho người phụ trách phía ban tổ chức, bật loa ngoài.

 

“Muốn hỏi anh một chuyện, người phụ nữ tóc ngắn đi cùng Chu tổng tối nay, anh có biết là ai không?”

“Là vợ của Chu tổng.”

“Anh có biết cô ấy tên gì không? Trông giống một người bạn học cũ lâu rồi tôi chưa gặp.”

“Chuyện này… tôi không hỏi qua. Chỉ biết họ vừa mới kết hôn không lâu, hai nhà là liên hôn, đều là người trong giới Bắc Kinh, còn lại thì không rõ.”

“Vậy chắc tôi nhận nhầm rồi.”

 

Sau vài câu khách sáo, Sầm tỷ cúp máy, lặng lẽ liếc nhìn Lộ Trình.

 

Lộ Trình cũng không nói thêm gì nữa.

 

Người trong giới Bắc Kinh thì chắc chắn không thể là cô ấy.

 

“Tin hay không thì tùy, cho dù cậu và Chung Ức năm xưa không chia tay, hai người cũng chẳng thể đi được đến ngày hôm nay.”

Sầm tỷ cũng không còn tâm trí lướt bình luận nữa, ném điện thoại lên bàn, khoanh tay dựa vào cạnh bàn.

 

Mối quan hệ giữa chị và Lộ Trình bao năm qua xem như hài hòa, chỉ có khúc mắc duy nhất chính là mối tình kia của anh.

Vì chuyện đó, họ đã tranh cãi không chỉ một lần.

Chị từng hy vọng anh có thể dứt khoát cắt đứt, nhanh chóng chia tay, tranh thủ tuổi trẻ để phấn đấu cho sự nghiệp, nhưng anh quá cứng đầu, thế nào cũng không chịu chia tay.

 

“Tôi thừa nhận tôi đã làm sai.” Chị nói. “Để Chung Ức đưa ra điều kiện chia tay, muốn dùng tiền để giải quyết mọi chuyện, là tôi sai.”

 

“Nhưng Lộ Trình à, tôi ở trong giới này bao năm rồi, chuyện gì mà chưa từng thấy? Hai người vốn không cùng một đường, cô ấy có con đường của cô ấy, cậu cũng có tiền đồ của cậu!”

 

“Cậu với cô ấy sớm muộn cũng phải chia tay…” Hà tất phải kéo dài đến khi trở mặt.

 

“Sầm tỷ.” Lộ Trình cắt lời cô, “Chuyện đã qua rồi.”

 

Bao nhiêu năm trôi qua, anh cũng dần dần không còn nghĩ nhiều đến quá khứ nữa.

Chỉ là đêm nay, khi đứng trên sân khấu, muôn vàn suy nghĩ ùa về.

 

“Tôi gọi cuộc điện thoại về nhà.” Anh cầm lấy điện thoại rời khỏi phòng hoá trang.

 

Sầm tỷ xoa thái dương, chẳng buồn so đo với anh làm gì.

Năm xưa vụ tạo cặp đôi giả là do chị đề xuất, cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ chia tay nhanh hơn.

 

Hôm sau, Chu Thời Diệc và Chung Ức rời khỏi Giang Thành.

Ở khách sạn nhiều ngày như vậy, ngoài việc gặp nhau dưới nhà ăn, cả hai chưa từng ghé qua phòng của đối phương.

 

Trước giờ lên máy bay, Chung Ức nhận được tin nhắn của Ninh Khuyết, báo cho cô 3 giờ rưỡi chiều có cuộc họp.

Anh còn hỏi: 【Về kịp chứ?】

Chung Ức: 【Kịp.】

 

Kỳ nghỉ thảnh thơi cũng chính thức khép lại trong khoảnh khắc ấy.

Về buổi diễn đầu tiên của Lộ Trình, sau một đêm rầm rộ trên mạng, hôm nay cũng dần dần hạ nhiệt.

Chu Thời Diệc đã dặn trước Chiêm Lương: nếu tôi đến xem trực tiếp mà bị chụp ảnh, nhất định phải xử lý truyền thông ổn thoả, tránh lên top tìm kiếm.

Vì vậy cho đến khi nhiệt độ của buổi concert hạ xuống, hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào về anh bị lộ ra.

 

Tối qua từ sân vận động trở về, Chung Ức nhắn cho anh:

【Cảm ơn anh đã đưa em đi nghe trực tiếp, cũng cảm ơn anh vẫn nhớ em đã ước gì bảy năm trước. Lúc đó ước nguyện chỉ là để tạm biệt, không phải là luyến tiếc. Cuộc hôn nhân của chúng ta, từ nay nên là chuyện của hai người, em không muốn dính dáng đến ai khác nữa.】

 

Mười hai giờ mười lăm trưa, họ đáp máy bay xuống Bắc Thành.

Ra khỏi sân bay, vừa lên xe, Chu Thời Diệc hỏi cô:

“Em muốn về nhà nghỉ một chút rồi đi chọn nhẫn, hay đến thẳng cửa hàng flagship?”

 

“Anh đã hẹn trước rồi à?”

“Ừ.”

 

Chung Ức chiều nay phải đến công ty, không biết anh đã đặt lịch sẵn.

Lần trước đến cửa hàng, cô đã chọn mẫu mình ưng ý nhất, đi thêm lần nữa cũng chưa chắc chọn được cái nào tốt hơn. Huống hồ, anh vốn chẳng để tâm đến nhẫn cưới, ngay cả nhẫn của chính anh cũng chỉ tiện tay lấy một chiếc nhẫn trơn trong nhà để đối phó.

 

“Ba giờ rưỡi em phải đến công ty họp.” Cô nhìn anh, “Dù sao chỉ là nhẫn đeo trong hôn lễ, anh chọn đi. Hoặc đổi giờ, em đi sau.”

 

“Không cần phiền thế.” Chu Thời Diệc mở khung chat với quản lý cửa hàng flagship, gõ:

【Tôi tạm thời có việc không qua được, phiền chọn giúp tôi hai mẫu phù hợp.】

 

Quản lý cửa hàng: “…”

Đây là nhẫn cưới đấy, đâu phải mấy món trang sức thông thường, sao có thể tùy tiện như vậy.

Quản lý cửa hàng vốn định nhắc một câu: “Tôi chọn thì phu nhân có ưng không?”

Nhưng cô cũng nhớ kỹ phải giữ khoảng cách với khách hàng, có những lời không nên nói.

【Vâng, thưa Chu tổng.】

 

Nhân viên cửa hàng cảm thán: “Xem ra là không có chút tình cảm nào.”

“Nhìn qua là biết kiểu liên hôn rồi, có tình cảm mới lạ đó! Người trong giới của họ không phải đều như thế sao? Riêng tư thì mỗi người một kiểu, bề ngoài ổn là được.””

 

Quản lý cửa hàng nhanh chóng chọn ra ba chiếc nhẫn kim cương có khả năng phù hợp, gửi ảnh qua cho Chu Thời Diệc:

【Chu tổng, ba mẫu này anh thấy sao?】

 

Chu Thời Diệc đưa điện thoại cho Chung Ức: “Quản lý cửa hàng chọn giúp ba mẫu.”

 

Chung Ức cũng không ngạc nhiên khi anh trực tiếp nhờ cửa hàng chọn hộ.

Xem qua ảnh các mẫu, cô chỉ tay vào một cái trong số đó.

 

Chiếc nhẫn cưới cho lễ thành hôn được quyết định chỉ trong chưa tới nửa phút.

 

Chu Thời Diệc nhắn lại cho quản lý cửa hàng, sau đó cất điện thoại:

“Hôm đó ở Hương Cảng uống trà chiều, em nói đang cân nhắc sau khi kết hôn sẽ sống chung với anh thế nào.”

Anh ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Giờ em định sống với anh thế nào?”

 

Chung Ức không ngờ phản xạ của anh lại dài đến mức mấy ngày sau mới nhớ ra để hỏi.

Cô hỏi lại: “Là ở riêng phòng ngủ à?”

 

Nếu là tách phòng, thì rõ ràng sẽ là cách sống chung hoàn toàn khác.

 

Chu Thời Diệc nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Phòng ngủ chính chỉ có một, sao mà ở riêng được?”

 

Không tách là tốt rồi.

Không sống riêng phòng ít nhất cũng không đến mức như người xa lạ.

Chu Thời Diệc lại chậm rãi lên tiếng: “Vậy anh chờ xem em sẽ sống chung với anh như thế nào.”

“…..”

Chung Ức quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa xe.

 

Từ sân bay về lại Bắc Kinh, đi đến khuôn viên tập đoàn sẽ phải đi qua chỗ ở của Chu Thời Diệc, anh dặn tài xế đưa anh về trước.

Chung Ức theo phản xạ nhìn đồng hồ trên tay, vẫn kịp quay lại công ty họp.

 

Lần trước cô từng đến đó nhưng không nhớ rõ đường đi, Chu Thời Diệc nghiêng đầu nói với cô:

“Đường đến biệt thự, để anh dẫn em đi lại một lần nữa.”

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

ngu-ngon-tue-kien
Ngủ Ngon – Tuế Kiến
September 15, 2024
cho-con-mua-nay-tanh
Chờ Cơn Mưa Này Tạnh – Ngải Ngư
October 28, 2024
tieu-thuyet-ngay-mai-ruc-ro-tuy-hau-chau
Ngày Mai Rực Rỡ – Tuỳ Hầu Châu
May 19, 2025
thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình