Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 25
Việc tung quảng cáo vào ngày công bố chính thức người phát ngôn thương hiệu không có gì lạ, nhưng vào ngày concert, nhãn hàng tung quảng cáo trên toàn bộ nền tảng để cổ vũ, thì đây là trường hợp đầu tiên trong giới giải trí.
Không chỉ Lộ Trình mà đến cả quản lý Sầm tỷ cũng vô cùng bất ngờ. Trước đó chị hoàn toàn không nhận được bất kỳ thông báo nào từ phía Khôn Thần Ô Tô, họ giữ kín đến phút chót.
Sầm tỷ trêu anh:
“Cậu đúng là có số được quý nhân phù trợ.”
Theo những gì chị biết, trước đó đã có rất nhiều studio nghệ sĩ liên hệ với Khôn Thần Ô Tô để tranh vị trí đại diện, nhưng cuối cùng họ không chỉ trực tiếp chọn Lộ Trình làm người đại diện toàn cầu với cấp bậc cao nhất, mà còn cố tình chọn ngày công bố là ngay trước hôm diễn ra concert.
Không ngờ đến hôm nay còn bất ngờ hơn, chạy luôn quảng cáo pop-up các nền tảng, hoàn toàn nâng tầm hình ảnh.
Fan thì vỡ òa.
Trong phòng trang điểm, Lộ Trình đang phối hợp với stylist làm tóc và makeup, dặn dò quản lý nhất định phải gọi điện cảm ơn Khôn Thần Ô Tô.
“Nhất định phải gọi.”
Sầm tỷ lập tức tìm số của Đỗ tổng và bấm gọi.
Lúc đó, Đỗ tổng đang phàn nàn về Chu Thời Diệc với Chiêm Lương, thấy cuộc gọi đến, ông điều chỉnh lại trạng thái rồi mới nhận.
Bên kia, Sầm tỷ trước tiên bày tỏ lòng cảm ơn, sau đó đặc biệt nhấn mạnh:
“Trong thời hạn hợp đồng, chúng tôi tự nguyện bổ sung thêm hai hoạt động offline, đây là ý của Lộ Trình. Rất cảm ơn sự hỗ trợ hết lòng của ngài và Khôn Thần Ô Tô đối với concert lần này.”
Số lần đại diện tham gia các hoạt động online, offline đều đã được ghi rõ trong hợp đồng, lần này Khôn Thần Ô Tô tặng thêm quảng cáo trên nền tảng, Lộ Trình chủ động tăng thêm hai hoạt động offline, đúng nghĩa đôi bên đều hết mình.
Đỗ tổng khách sáo vài câu, một lần nữa chúc concert thành công tốt đẹp.
Cúp máy, ông quay sang hỏi Chiêm Lương ngồi đối diện bàn làm việc:
“Vừa nãy tôi đang phàn nàn đến đâu rồi nhỉ?”
Chiêm Lương tất nhiên sẽ không nhắc:
“Bị ngắt ngang nên tôi cũng quên mất rồi.”
“Cậu còn trẻ mà sao đã đãng trí thế?” Đỗ tổng bưng ly trà uống một ngụm, tiếp tục phàn nàn về Chu Thời Diệc:
“Bình thường kêu cậu ta phối hợp hoạt động, hết lần này đến lần khác trì hoãn, khó khăn vô cùng! Lúc tiêu tiền thì hào phóng, mắt không chớp, tung luôn quảng cáo toàn nền tảng để cổ vũ! Không lẽ cậu ta là fan của Lộ Trình à?”
“.Không phải.”
“Vậy vợ cậu ta là fan à?”
“Cũng không phải.”
“Vậy thì rốt cuộc vì cái gì mà chơi lớn đến thế? Cậu nói thử xem nào.”
“Tôi cũng giống ngài thôi, cũng rất muốn biết tại sao.”
“…”
Đỗ tổng phẩy tay: “Cậu về đi.”
“Đỗ tổng bận việc đi ạ”, Chiêm Lương cáo từ.
Rời khỏi văn phòng Phó Tổng Giám đốc, anh lập tức báo cáo chuyện Lộ Trình tự nguyện bổ sung hai hoạt động offline cho sếp.
【Em đang ở nhà hàng dưới lầu.】
Chung Ức nhắn cho Chu Thời Diệc, đợi anh cùng ăn sáng.
Hai ngày nay cô đã cài lại các ứng dụng mạng xã hội, sáng nay mở ra định xem tin tức liên quan đến ba mẹ, không ngờ mở lên là thấy quảng cáo của Khôn Thần Ô Tô cổ vũ cho buổi concert của Lộ Trình.
Chắc chắn là do Chu Thời Diệc chỉ đạo.
Nếu không, chẳng có thương hiệu nào lại chi mạnh tay như vậy chỉ để ủng hộ người đại diện.
Chu Thời Diệc nhắn lại: 【Anh đang chờ thang máy.】
Chung Ức gọi món trước, ngoại trừ không nhớ anh không thích cho hạt nghiền vào cháo yến mạch, những sở thích khác cô đều nhớ.
Hai phút sau, anh xuất hiện trong nhà hàng, mặc áo sơ mi trắng và quần tây xám đậm.
Phong thái nhã nhặn, cao quý nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.
“Muốn ăn gì?”, Chu Thời Diệc ngồi xuống hỏi.
Chung Ức: “Em gọi rồi.”
Bị cô ảnh hưởng, anh cũng thuận miệng nói một câu:
“Cảm ơn.”
Chung Ức chỉ uống nước, không tiếp lời, rồi chuyển sang nói:
“Xem xong buổi diễn, em sẽ quay lại đi làm.”
Nghe vậy, Chu Thời Diệc ngẩng đầu nhìn cô:
“Không phải đã xin nghỉ ba tháng rồi sao?”
“Nghỉ lâu thấy khó chịu.”
Vì sao đột ngột cắt ngắn kỳ nghỉ để quay lại công ty, cô không nói thêm.
“Về rồi định nhận dự án nào?”
“Chờ công ty sắp xếp.”
Chu Thời Diệc không khỏi bất ngờ, khẽ gật đầu.
Cô xưa nay luôn làm theo ý mình, việc cô sẵn sàng làm theo sự phân công của công ty đã là một nhượng bộ rất lớn rồi.
Năm giờ chiều, hai người cùng đến trung tâm thể thao.
Cách nhà thi đấu chừng hai cây số, hai bên đường cắm đầy cờ cổ vũ in hình thần tượng, các loại cờ rực rỡ tung bay trong gió, kéo dài đến tận cuối tầm mắt.
Chung Ức nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khung cảnh hoành tráng hôm nay là điều mà cô và Lộ Trình từng vô số lần tưởng tượng ra trên chuyến xe buýt trở về thị trấn nhỏ năm ấy.
Khi đó, với họ, một buổi concert vẫn là giấc mơ xa vời không thể với tới.
Chỉ chừng mười năm trôi qua, giấc mơ năm đó đã thành sự thật.
Cô luôn mong ước anh có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Tất cả những tiếc nuối của mối tình đầu ấy, khi cô đã có tình yêu mới, gặp được người phù hợp hơn, còn anh cũng tỏa sáng rực rỡ trên con đường nghệ thuật mà mình yêu thích, đều đã được buông bỏ.
Có lẽ, Lộ Trình cũng sớm đã buông bỏ rồi.
Chỉ còn Chu Thời Diệc là vẫn chưa thể thật sự buông xuống.
Trên đường đến sân vận động, xe bắt đầu kẹt.
Trên vỉa hè có không ít bạn trẻ đang đi bộ, tay cầm điện thoại chụp ảnh selfie dọc đường, tạo dáng bên những lá cờ cổ vũ in hình thần tượng.
Tài xế ngồi ghế trước thỉnh thoảng liếc vào gương chiếu hậu, chỉ thấy hai người ngồi sau mỗi người đều đang lặng lẽ nhìn ra cửa sổ bên mình.
Điện thoại trong túi vải rung lên, Chung Ức thu ánh mắt từ ngoài cửa kính về.
Là Quý Phồn Tinh gửi cho cô một tấm ảnh chụp bên trong sân vận động.
Chung Ức: 【Đi sớm vậy?】
Quý Phồn Tinh: 【Sợ kẹt xe.】
Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ.
Cô chọn làm đạo diễn, chẳng phải cũng vì một ngày nào đó có thể hợp tác với Lộ Trình hay sao.
Bản thân cũng coi như đạt đến cảnh giới cao nhất của việc đuổi theo thần tượng rồi.
Cho nên việc ba cô nhìn cô kiểu gì cũng không vừa mắt, cũng là điều dễ hiểu.
“Quý Phồn Tinh vào rồi, đang ở trong sân vận động.”
Khóa màn hình điện thoại lại, cô quay sang nói với người bên cạnh.
Chu Thời Diệc không lấy gì làm bất ngờ, anh sớm đã biết Quý Phồn Tinh là fan của Lộ Trình.
Mấy năm trước, họ cùng tham dự tiệc mừng thọ của một vị trưởng bối thế gia, hôm đó cô uống rượu, lại không mang theo tài xế, nên trên đường về đi nhờ xe anh.
Lên xe rồi, cô lục lọi trong túi một hồi, anh hỏi cô đang tìm gì.
“Tai nghe. Tôi muốn xem show của Lộ Trình.”
Nhìn điệu bộ của cô thì chắc chắn là không tìm thấy tai nghe rồi.
Anh bảo Quý Phồn Tinh đừng tìm nữa, cứ mở loa ngoài mà xem.
“Không làm phiền cậu chứ?”
“Không sao.”
Lúc đó anh và Chung Ức vẫn còn bên nhau, mà anh thì mới vừa thấy bức ảnh của cô và Lộ Trình chụp chung chưa lâu.
Anh đồng ý để Quý Phồn Tinh mở loa ngoài, cũng là muốn nhân cơ hội này tìm hiểu về con người Lộ Trình.
Lộ Trình hiếm khi tham gia show giải trí, lần đó là vì quảng bá cho phim mới.
Trong phần chơi trò chơi, có một câu hỏi liên quan đến món ăn đặc sản nổi tiếng nhất quê hương của họ.
Lộ Trình lập tức buột miệng trả lời: “Bánh định thắng.”
Câu vừa dứt, một khách mời khác cũng đến từ Giang Thành vội vàng nhắc:
“Giang Thành mình có bao nhiêu món nổi tiếng như thế, làm gì đến lượt bánh định thắng chứ! Nhanh nhanh đổi câu trả lời đi, không là tụi mình không có đồ ăn đâu!”
“Là món đặc sắc nhất cơ mà.”, MC nhấn mạnh lại đề bài, rồi đưa micro lại gần Lộ Trình:
“Cho thêm một cơ hội, còn món gì nữa không?”
Lộ Trình đáp: “Thuyền ô bồng.”
Câu vừa dứt, cả trường quay cười nghiêng ngả.
Ngay cả Lộ Trình cũng không nhịn được mà bật cười.
“Món ăn đặc sắc nhất của Giang Thành, là thuyền ô bồng!”
MC cười đến chảy cả nước mắt:
“Lộ Trình, trong đầu cậu nghĩ gì thế? Ngồi thuyền ô bồng đi mua bánh Định Thắng à?”
Lộ Trình chỉ cười mà không nói gì.
Khi MC nhấn mạnh cụm “nổi bật nhất”, trong đầu anh chỉ toàn hiện lên hình ảnh thuyền ô bồng, hoàn toàn quên mất tiền đề là “món ăn”.
Sau chương trình đó, Lộ Trình viết một bài hát, đặt tên là 《Bánh Định Thắng và Thuyền Ô Bồng》.
Lúc đầu chỉ nhìn tên bài hát thì không ai có hứng nghe, nhưng khi giai điệu vừa vang lên, cảnh sắc Giang Nam mờ sương mưa bụi như hiện lên trước mắt.
Lời bài hát dịu dàng vô hạn, xen lẫn một nỗi buồn man mác và nỗi nhớ chẳng thể nói thành lời.
Lời hay nhạc hay ý cảnh đẹp, bài hát bất ngờ nổi tiếng.
Giang Thành vốn đã có danh tiếng, nhờ bài hát này mà du lịch càng trở nên sôi động hơn bao giờ hết, đặc biệt là bánh Định Thắng và thuyền ô bồng, muốn mua hay đi đều phải xếp hàng dài.
Bài hát này sau đó trở thành một trong những ca khúc quảng bá du lịch của Giang Thành.
Chiếc Maybach dừng lại ở điểm đỗ gần nhà thi đấu nhất.
Tài xế quay đầu hỏi:
“Chu tổng, mấy giờ tôi tới đón ạ?”
Chu Thời Diệc:
“Không cần gấp. Tôi sẽ gọi cho anh trước.”
“Được ạ.” Tài xế từ khi biết ông chủ muốn đến xem buổi diễn của Lộ Trình, trong lòng vừa mừng vừa lo. Anh vừa hy vọng hai người có thể tháo gỡ khúc mắc, lại vừa sợ buổi diễn này lỡ đâu lại khiến mâu thuẫn trầm trọng hơn.
Chu Thời Diệc và Chung Ức xuống xe, chỉ có nhân viên an ninh đi cùng.
Chân anh dài, bước nhanh, quay đầu lại đã thấy cô bị tụt lại phía sau, anh dừng bước chờ.
Chung Ức đang cúi đầu tìm kính râm trong chiếc túi vải bố, lấy kính ra rồi đeo lên sống mũi.
Chu Thời Diệc nhìn vào tròng kính của cô:
“Ghế phòng riêng cách sân khấu xa, cậu ta sẽ không nhận ra em đâu.”
“Em không sợ bị anh ấy nhận ra, em sợ lỡ gặp bạn cấp ba hoặc người cùng khóa đến xem concert.”
Cô không muốn bị người quen nhận ra.
Tốt nghiệp đã nhiều năm, lại cắt tóc ngắn, đeo thêm kính râm vào thì dù bạn học cùng lớp có đứng cạnh, cũng khó mà nhận ra ngay được.
Việc Chu Thời Diệc đến xem buổi diễn chỉ có bên ban tổ chức biết, phía studio của Lộ Trình hoàn toàn không hay.
Người phụ trách ban tổ chức đang chờ ở lối đi dành cho nhân viên, thấy hai người tới liền vội bước lên chào hỏi.
Chu Thời Diệc giới thiệu trang trọng:
“Vợ tôi.”
“Rất hân hạnh được gặp! Chúc mừng tân hôn!”
Chung Ức mỉm cười:
“Cảm ơn anh.”
Người phụ trách ban tổ chức đích thân đưa họ đến tận phòng riêng rồi mới rời đi.
Quý Phồn Tinh vẫy tay về phía họ:
“Bên này!”
Đợi hai người lại gần, cô chỉ tay lên bàn:
“Rượu tôi lấy sẵn cho hai người rồi đấy.”
“Tam thúc tam thẩm có đến không?”
“Đến chứ. Nhưng không ngồi ở phòng VIP, chắc sẽ ngồi phía trước cùng đạo diễn Úc và mấy người kia.”
Nói đến đạo diễn Úc, hôm đó khi đoạn video Giang Tĩnh Uyên và Chung Chước Hoa ăn khuya ở nhà bị lộ ra, trời không sập xuống đầu cư dân mạng, mà là trời của đạo diễn Úc sập xuống.
Cư dân mạng trêu chọc đạo diễn Úc: Gia đình anh ra sức bảo vệ đã bị paparazzi phá nát rồi!
“Có khẩu trang dư không?” Chu Thời Diệc hỏi Quý Phồn Tinh.
“Có, cậu cần đeo à?” , vừa nói cô vừa lục túi lấy ra một cái đưa cho anh.
Chu Thời Diệc nhận khẩu trang, mở ra rồi đưa cho Chung Ức.
Đeo khẩu trang vào rồi thì cho dù Lộ Trình có nhìn thấy cũng chưa chắc nhận ra, càng không nói đến bạn học cấp ba.
Chung Ức đeo khẩu trang trắng, chỉnh lại tóc trước camera selfie của điện thoại.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào nút chụp ảnh, chụp được một tấm, người đàn ông bên cạnh cũng ở trong ống kính, nhưng chỉ chụp được nửa khuôn mặt nghiêng.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn thấy tấm ảnh selfie ấy, cô trước kia hay dựa vào anh để chụp ảnh.
Từ sau khi anh buột miệng nói cô chỉ có chút thích anh về mặt thể xác, cô không bao giờ dựa vào người anh nữa.
Có lần anh làm thêm về muộn, cô ngồi đợi trên sofa rồi ngủ quên.
Khi thức dậy thấy anh về, cô theo thói quen giơ tay ra đòi ôm, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, lại lặng lẽ buông tay xuống.
Cho đến khi chia tay, hai người không còn ôm nhau lần nào nữa.
Chung Ức nhìn lại bức ảnh chụp vô tình đó, dù chỉ có nửa mặt của anh, cô cũng không xóa.
Chu Thời Diệc uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Còn muốn chụp nữa không?”
Chung Ức vốn không định chụp ảnh tự sướng, nhưng anh đã hỏi như vậy nghĩa là sẵn sàng phối hợp, cô nhẹ gật đầu.
Chu Thời Diệc hơi nghiêng người về phía cô, nhưng không cố ý nhìn vào ống kính, vẫn tiếp tục nhấp rượu vang trong ly.
Chung Ức giơ điện thoại lên điều chỉnh góc chụp, chụp liên tục mấy tấm.
Quý Phồn Tinh nhìn hai người họ, thấy chẳng cần mình phải góp phần khuấy động không khí, cô bưng ly rượu đứng dậy: “Tôi đi tìm bạn, lát nữa nói chuyện tiếp.”
Bảy giờ đúng, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Trong tiếng hò reo của cả khán phòng, Chung Ức nhìn về phía sân khấu.
Đèn vụt tắt, màn hình toàn tức sáng lên, khung cảnh Giang Nam mưa khói 3D hiện lên trên màn hình khổng lồ.
Trong giai điệu quen thuộc, mái chèo khua nước tạo sóng, trong màn mưa mịt mờ, chiếc thuyền ô bồng lắc lư tiến về phía mỗi người.
Buổi diễn mở màn bằng ca khúc 《Bánh Định Thắng và Thuyền Ô Bồng》.
Chung Ức nhìn người đang từ từ hạ xuống sân khấu, nhiều năm không gặp, giờ đây đã như người xa lạ.
Giờ đây, anh ấy đã thực hiện được ước mơ của mình.
Còn cô thì đã có người cô yêu.
Cô nghiêng đầu.
Đúng lúc Chu Thời Diệc cũng nhìn sang cô.
“Bài hát này anh đã từng nghe qua chưa?” Cô hỏi anh.
“Biết bối cảnh sáng tác.”
Chung Ức nói: “Em tình cờ nghe được sau khi về nước.” Khi đó, cô và Chu Thời Diệc đã chia tay rồi.
Cô nghe thấy bài hát này trong một video quảng bá của Giang Thành, giọng của Lộ Trình rất dễ nhận ra, cô vừa nghe là biết ngay anh hát.
“Em thích đi thuyền từ hồi bằng Thần Thần bây giờ, sau này đến nhà thầy Ngu học vẽ liền nghĩ cách trốn không vẽ, bảo ba đưa em đi thuyền mua bánh.”
Vậy nên, dù là thích thuyền hay thích bánh, không liên quan đến ai cả, chỉ là bản thân em thích.
Chu Thời Diệc nhìn cô, nói: “Giờ thì anh biết rồi.”
Chung Ức cuối cùng cũng hiểu, vì sao anh lại để tâm đến thị trấn nhỏ kia hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Nhân cơ hội này, cô lại hỏi: “Quảng cáo khi mở ứng dụng là ý của anh, đúng không?”
Dù sao cũng không thể nào là quyết định của Đỗ tổng bên Khôn Thần.
Chu Thời Diệc không phủ nhận, khẽ gật đầu.
“Không phải em từng ước sao?” Anh nhắc.
Chung Ức chợt nhớ lại, cái đêm giao thừa khi họ còn chưa ở bên nhau, đúng khoảnh khắc giao thừa, cô đã thay Lộ Trình ước một điều ước.
Cô nhìn anh, nhớ lại lúc ấy mình từng từ chối anh, trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót khó tả: “Cảm ơn anh đã nhớ tất cả mọi chuyện về em.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen