Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 22
Chu Thời Diệc nói hai câu xin lỗi với mọi người trong bữa tiệc, rồi cầm điện thoại ra ngoài phòng nghe máy.
“Đang làm gì vậy?”
Giọng cô vang lên từ loa điện thoại.
Ngữ khí nghe có vẻ khá tự nhiên, không giống kiểu gọi chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.
“Đang xã giao.”
“Trễ vậy rồi mà vẫn chưa xong à?”
“Ừ.” Chu Thời Diệc nới một cúc áo sơ mi ở cổ, bổ sung thêm, “Còn lâu mới xong.”
“Làm phiền anh không?”
“Không phiền.” Chu Thời Diệc liếc đồng hồ đeo tay, “Mười phút hay hai mươi phút đều được.”
Chung Ức đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.
Thế là trong điện thoại im lặng hai ba giây.
Chu Thời Diệc cũng không giục, cũng không chủ động tìm chuyện để nói.
Chung Ức đi thẳng vào vấn đề, không chuẩn bị gì trước: “Anh ở đâu?”
“Em chẳng phải từng đến rồi à, lại không nhớ sao?” Giọng anh chậm rãi, cũng không giống như đang chất vấn.
“Em không quen khu Bắc Thành, hôm đó cũng không để ý xem khu đó tên gì.”
Vừa gọi điện, cô vừa bật đèn trần trong phòng thay đồ.
Đang bước tới trước tủ quần áo, trên màn hình hiện ra tin nhắn WeChat của anh, gửi địa chỉ biệt thự qua.
Chung Ức mở bản đồ tra thử, thấy cũng không xa chỗ làm của cô, chỉ mất khoảng hai mươi phút đi xe.
Lưu địa chỉ xong, cô đi đến trước tủ quần áo, bắt đầu chọn quần áo để mặc khi đến Giang Thành.
Anh không ở Bắc Thành, ba cũng không có nhà, cô ở nhà một mình chẳng có việc gì làm, nên đã đặt vé máy bay bay thẳng đến Giang Thành vào trưa mai.
Chu Thời Diệc nghe thấy tiếng sột soạt trong ống nghe: “Đang tìm đồ à?”
“Không. Đang sắp xếp quần áo.”
Chung Ức lấy từng chiếc váy mình thích từ trong tủ ra, treo lên rồi chất dần lên ghế sofa.
Chu Thời Diệc hỏi: “Bao giờ đến? Anh về Bắc Thành đón em.”
Cô đã đặt vé rồi, không cần thiết để anh phải về đón, Chung Ức từ chối: “Không cần phiền vậy đâu.”
“Không phiền, mấy ngày tới anh không có kế hoạch gì. Hôm đi đăng ký kết hôn chẳng phải anh đã nói, sau khi cưới em có yêu cầu gì cứ nói với anh.”
Chung Ức hơi ngừng một chút: “Muốn anh chủ động đối tốt với em như trước kia, anh cũng sẵn lòng sao?”
Chu Thời Diệc bình tĩnh đáp: “Anh nói rồi, em có thể đưa ra yêu cầu cụ thể.”
Anh không trả lời thẳng, rốt cuộc vẫn khác với trước đây.
Mọi chuyện dường như đã chuyển từ tình yêu sang nghĩa vụ của hôn nhân.
Chung Ức nghĩ tới việc trước kia mình thường nũng nịu đòi hỏi đủ thứ, lúc đó không thấy có gì là sai.
Nhưng bây giờ, bảo anh làm gì cũng thấy ngượng nghịu xa cách.
Cô trở lại vấn đề chính: “Anh đến sân bay Giang Thành đón em đi.”
Chu Thời Diệc đồng ý, rồi đổi chủ đề: “Căn nhà ở Boston, sau này em có ở không?”
Chung Ức khựng lại vài giây khi đang chọn đồ, rồi lại tiếp tục lựa quần áo:
“Có ở, ở suốt cho đến trước khi về nước. Em coi như anh đi công tác, tạm thời chưa thể về.”
Chỉ có thể coi như anh đi công tác, vì trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết sinh hoạt của anh, cô cũng không cố tình xóa bỏ.
Cô sống một mình ở đó suốt nửa năm.
Thật ra, cô hoàn toàn có thể dọn về căn nhà mà ba đã mua cho cô, nhưng cô không làm vậy.
Trước khi về nước, cô đã mang đi tất cả đồ đạc ở căn nhà đó, đồng thời cũng xóa WeChat của anh.
Bốn năm ký ức, theo bước chân rời đi của cả hai, cũng như căn nhà kia, trở nên trống rỗng.
Hôm về nước, ba cô đến đón, nhìn mấy chục thùng đồ được đóng gói mà thắc mắc:
“Bình thường đâu thấy con có nhiều đồ vậy đâu.”
Dì giúp việc phụ họa: “Đồ để nguyên thì thấy không bao nhiêu, chứ gom lại rồi mới thấy nhiều như vậy.”
Bởi vì phần lớn đồ đạc mang từ nhà của Chu Thời Diệc về.
Ba cô không có kinh nghiệm đóng gói, lại tin tưởng dì giúp việc nên cũng dễ bị qua mặt.
Chung Ức thu lại suy nghĩ về quá khứ:
“Ly cà phê anh pha trước khi đi, em không uống được. Tối mới thấy, đậu đỏ mật ong đã chua rồi, không uống được nữa.”
Vì vậy hôm đến biệt thự của anh để đăng ký kết hôn, cô đã rất muốn được uống một ly cà phê do anh pha, nhưng mong đợi lại không thành.
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia của Chu Thời Diệc im lặng.
Cô nghe có người gọi anh vào phòng.
“Anh vào đi.”
Chu Thời Diệc đáp lại mấy câu với bạn, rồi áp điện thoại trở lại bên tai:
“Không sao.”
Vốn dĩ hai người cũng không có chuyện gì quan trọng để nói, mà ngày mai là gặp rồi.
Chung Ức nói thời gian máy bay hạ cánh vào ngày mai cho anh biết rồi cúp máy.
Cô sẽ ở lại Giang Thành đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, nên đã nhét đầy một vali quần áo.
Thu dọn xong xuôi, Chung Ức mới nhớ ra vẫn chưa đặt khách sạn.
Lần này quay lại Giang Thành, cô không định ở nhà thầy Ngu nữa, dù sao thị trấn nhỏ đó với Chu Thời Diệc mà nói cũng hơi đặc biệt.
Hôm sau, việc đầu tiên sau khi mở mắt, Chung Ức cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Tĩnh Uyên:
【Ba ơi.】
Giang Tĩnh Uyên giả vờ giận:
【Con còn dám nhắn tin cho ba à?】
Chung Ức gửi một biểu tượng cảm xúc trợn mắt cười.
Giang Tĩnh Uyên:
【Chuyện tốt mà con và Chu Thời Diệc làm đấy hả?】
Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cô con gái nhà mình với Chu Thời Diệc ra, chẳng ai biết đồng thời cả biển số chiếc xe kia và tầng lầu nhà ông.
Vợ ông vẫn hay gọi con gái là “tiểu vương bát đản,” ông tưởng vợ đang châm chọc ông không biết dạy con. Giờ nhìn lại, đúng thật là “tiểu vương bát đản” rồi.
(chú thích: Chữ tượng hình của 3 từ Vương Bát Đản ghép lại giống hình một con rùa rụt cổ. Vương bát đản có nghĩa là con rùa rụt cổ, ý chỉ kẻ nhát gan, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.)
Chung Ức gửi lại một sticker gật đầu lia lịa dễ thương.
Giang Tĩnh Uyên nghiêm mặt:
【Đừng tưởng lần này là qua mặt được! Gõ chữ trả lời cho đàng hoàng!】
Chung Ức:
【Ba ơi, con nhớ ba mà.】
“…..”
Giang Tĩnh Uyên lập tức không còn giận nổi, ông vốn chẳng có cách nào trị được kiểu làm nũng này của con gái.
Nếu không thì cô ấy đã không học vẽ mười mấy năm mà chẳng vẽ được gì ra hồn.
Chỉ vì mấy năm đầu mới học vẽ, mỗi lần ba cô bảo phải luyện tập nghiêm túc, cô lại ôm cổ ông, mắt rưng rưng tủi thân nói:
“Ba ơi, con mệt, tay con đau.”
“Ba ơi, con nhớ mẹ rồi.”
Một đứa trẻ ba bốn tuổi, ông còn có thể làm gì được?
Nhưng chỉ cần ông nói “vậy nghỉ một chút, không vẽ nữa”, thì dù nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, cô cũng có thể lập tức nở nụ cười.
Giang Tĩnh Uyên trả lời con gái:
【Chiêu này giờ vô dụng với ba rồi!】
Chung Ức bật cười, không trả treo nữa mà hỏi:
【Mẹ đâu rồi, dậy chưa?】
Giang Tĩnh Uyên:
【Sáng sớm đã ra phim trường rồi.】
Lúc vợ sắp ra khỏi cửa buông một câu, nói là vẫn chưa nghĩ ra cách tính sổ với ông
Cả đêm mất ngủ, ông mệt mỏi day sống mũi.
Bị dằn vặt đến nửa sống nửa chết nhưng lại không thể yên tâm:
【Ăn sáng chưa đấy?】
Chung Ức:
【Ba ơi, ba đừng lo cho con nữa, lo cho ba trước đi.】
Giang Tĩnh Uyên suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào. Nếu làm theo ý vợ, không phản hồi gì, thì chẳng khác nào ngầm xác nhận tin đồn “được đại gia bao nuôi.”
Còn nếu lên tiếng đính chính công khai, thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, chỉ khiến dư luận tiếp tục bùng lên không dứt.
Điện thoại rung lên, thư ký Dương gọi đến xin chỉ thị:
“Chủ tịch Giang, ngài có chỉ đạo gì không ạ?”
Anh đã bắt tay xử lý dư luận, nhưng việc có công khai đính chính hay không thì phải đợi cấp trên quyết định.
Giang Tĩnh Uyên:
“Để tôi tự xử lý.”
Kết thúc cuộc gọi, ông dặn quản gia đặt ba trăm phần trà chiều cho đoàn phim.
Khi trà chiều được mang tới, Giang Tĩnh Uyên cũng đích thân xuất hiện tại phim trường.
Ông đã đổi lại chiếc Bentley vẫn thường dùng, không cần phải lén lút tránh né nữa.
Lúc này Chung Chước Hoa đang chuyên tâm học thoại, chuẩn bị cảm xúc cho cảnh quay sắp tới.
Bỗng nhiên bị quản lý vỗ nhẹ một cái: “Xem ai tới kìa?”
Nói xong, quản lý đưa cho bà một ly nước ép: “Này, Chủ tịch Giang mời cả đoàn ăn trà chiều. Em không uống cà phê cũng không ăn đồ ngọt, nên chỉ có mỗi ly nước ép này.” Chị lắc lắc phần trà chiều của mình: “Của tụi tui thì phong phú hơn nhiều.”
Chung Chước Hoa chẳng buồn nhận lấy ly nước ép, ánh mắt đã dán chặt vào chiếc xe màu đen không xa, Giang Tĩnh Uyên từ hàng ghế sau bước xuống, đi thẳng về phía bà.
Xe có thể vào được phim trường, đương nhiên là đã xin phép rồi.
Ông ta điên rồi sao?
Chẳng lẽ không biết có đám nhà báo rình rập ngoài kia?
Nhưng bà cũng không thể phủ nhận, khi ông càng tiến lại gần, tim bà đập càng nhanh.
Đạo diễn đang quay cảnh của người khác, ông cũng không tiến lên làm phiền.
Bất chấp vô số ánh mắt tò mò đổ dồn tới, Giang Tĩnh Uyên đi thẳng đến chỗ vợ, trước tiên đưa tay chào người quản lý: “Vất vả rồi.”
Quản lý đặt ly nước ép xuống, bắt tay lại:
“Chủ tịch Giang khách sáo rồi, đây là việc nên làm.”
Chào hỏi vài câu xong, chị liền xách phần trà chiều cùng trợ lý rời đi.
Chung Chước Hoa sáng nay vẫn còn giận đến tức ngực, vậy mà lúc này vừa thấy người thật xuất hiện, cơn giận chẳng hiểu sao vơi đi quá nửa:
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh mà không đến thì thật sự thành đại gia bao nuôi em rồi đấy.”
Trước kia chỉ là tin đồn, còn bây giờ thì bị chụp rõ cảnh hai người ở chung một phòng, không chỉ chụp được cảnh ông mang bữa sáng sang thành phố khác cho bà, còn có ảnh ăn khuya cùng bà vào ban đêm, thậm chí là qua đêm ở đó.
Giang Tĩnh Uyên ngồi xuống bên cạnh, đặt ly nước ép trên ghế thấp vào tay bà:
“Bất kể em định phản hồi thế nào, anh đều phải đến một chuyến.”
Để cho mọi người biết, giữa họ không phải kiểu trao đổi vụ lợi, mà là đang yêu đương nghiêm túc.
“Nhưng còn Tiểu Ức và Chu Thời Diệc bên đó…”
Giang Tĩnh Uyên cắt ngang:
“Chuyện đó là của anh.”
Trước đây, ông luôn chiều theo bà, cân nhắc những điều bà lo nghĩ. Nhưng ông nhận ra, dường như bà cũng không thật sự vui vẻ.
Chung Chước Hoa nhận lấy ly nước ép tươi, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt ông.
Bao nhiêu năm nay, điều bà mong muốn chỉ là ông có thể vì bà mà bất chấp tất cả một lần.
Giống như ông đã từng vì Dương Gia Nguyện mà không màng tất cả cãi nhau với gia đình, bất chấp hậu quả vắng mặt trong tiệc đính hôn.
Nửa tiếng sau, đoạn video ông xuất hiện công khai tại phim trường leo thẳng lên hot search.
“Coi như công khai rồi à?”
Ninh Khuyết hôm nay đi họp cùng sếp, vừa lên xe sau khi kết thúc cuộc họp đã thấy đoạn video liên quan.
“Chưa đến hai ngày mà Giang chủ tịch đã lên hai mươi hot search, kín tiếng bao nhiêu năm ngay cả hội nghị thượng đỉnh cũng để anh đi thay, sao đột nhiên lại công khai như vậy?”
Anh thật sự không hiểu nổi.
Mẫn Đình ngồi bên cạnh liếc qua video:
“Có tuổi rồi, sợ người ta quên mất ông ấy.”
Ninh Khuyết: “…”
Đúng là cháu ruột thật.
Vừa nói xong, điện thoại của Mẫn Đình có tin nhắn đến, do Chu Thời Diệc gửi.
Chu Thời Diệc: 【Tôi đã sắp xếp bên truyền thông rồi, chắc sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến Tập đoàn Kinh Hòa.】
Ba vợ anh là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Kinh Hòa, tập đoàn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Anh đã dặn dò Chiêm Lương tạm thời hạ các từ khóa liên quan khác, chỉ giữ lại tin tức về việc ba vợ xuất hiện ở phim trường.
Trong giai đoạn dư luận đang bùng phát, hiệu quả xử lý khủng hoảng truyền thông cũng không thể lý tưởng được.
“Đã nói với Mẫn Đình rồi.” Chu Thời Diệc nói với người bên cạnh.
Chung Ức vừa đáp xuống Giang Thành không lâu, đang trên đường trở về trung tâm thành phố.
Cô đã gỡ cài đặt mạng xã hội, tắt hết thông báo, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
【Hy vọng chị Chung ngày nào cũng vui vẻ và hạnh phúc như vậy ❤️】 — cô gửi tin nhắn cho mẹ.
“Em mang theo chiếc laptop cũ rồi chứ?” Chu Thời Diệc hỏi cô.
“Có, để trong vali.”
Mẹ cô có lẽ đang bận nên chưa trả lời, Chung Ức thoát khỏi giao diện trò chuyện:
“Về khách sạn em đưa cho anh.”
Chu Thời Diệc trước giờ vẫn chưa nhớ ra để hỏi: “Em đặt khách sạn rồi à?”
“Ừa.” Chung Ức nói tên khách sạn, rồi cũng báo địa chỉ cho tài xế.
Khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố chỉ có vài nơi, nên rất dễ trùng chỗ.
Chu Thời Diệc nói: “Vừa hay, anh cũng ở khách sạn đó.”
Chung Ức không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ khẽ gật đầu.
Ở cùng khách sạn cũng tốt, có thể ăn sáng cùng nhau.
Nhưng rồi lại nghĩ, bữa sáng của anh đều được mang lên phòng, đâu cần xuống dưới ăn.
Tài xế vốn tưởng rằng sau một thời gian tiếp xúc, quan hệ giữa hai người đã dịu đi không ít. Dù sao thì Chu Thời Diệc cũng đã chịu đến thị trấn nhỏ, hai người còn cùng nhau ngồi thuyền gỗ, mua bánh ngọt chung.
Nhưng khi đến khách sạn, Chung Ức lại đặt phòng riêng.
Vợ chồng mới đăng ký kết hôn mà còn phải ở riêng, xem ra sự hòa hoãn chỉ là bề ngoài, khúc mắc trong lòng vẫn chưa được gỡ bỏ.
Phòng của Chung Ức ở tầng dưới, hai người cách nhau một tầng.
Lần này ở lâu, cô mang theo hai chiếc vali. Chu Thời Diệc tiễn cô đến phòng rồi tiện tay lấy luôn chiếc laptop.
Anh lịch sự đẩy vali đến cạnh cửa, hoàn toàn không có ý định bước vào.
Chung Ức tiện tay đặt túi vải lên tủ cạnh cửa ra vào, nhẹ nhàng đặt vali trắng xuống, để laptop và khung ảnh chung một chỗ. Cô đưa túi laptop cho anh:
“Mật khẩu mở máy vẫn là cái anh đặt khi trước.”
Sau khi chia tay, cô cũng chưa từng thay đổi.
Ánh mắt Chu Thời Diệc dừng trên gương mặt cô vài giây, rồi nhận lấy túi laptop.
“Khóa cửa kỹ vào nhé.” Anh nói, khép cửa rời đi.
Chung Ức bắt đầu dọn hành lý, lấy mấy chiếc váy dễ nhăn ra treo vào tủ quần áo.
Thu dọn xong hết, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng rọi qua cửa kính sát đất, đổ xuống thảm trong phòng khách.
Anh đang bận xử lý lại ảnh cưới, chắc cũng chẳng còn tâm trí ăn tối.
Cô cũng không quá đói, liền lấy chút hoa quả trong tủ lạnh ăn tạm, ngồi trên ban công vừa ăn vừa nghĩ về cuộc sống sau hôn nhân khi phải sống chung dưới một mái nhà.
Về phương diện thân mật, giữa cô và Chu Thời Diệc, giờ đây không ai muốn chủ động nữa.
Lần cuối cùng hai người cãi nhau không kiêng nể gì, anh đã nói:
“Chung Ức, cái gọi là thích mà em dành cho anh, chẳng qua chỉ là nhu cầu sinh lý, hoàn toàn không có tình cảm.”
Cô lặng lẽ nhìn anh, cố giữ bình tĩnh nhưng không thành.
Ánh mắt cuộn trào cảm xúc, nhưng cô lại điềm nhiên đáp:
“Đúng. Chẳng phải ngay từ đầu anh đã biết rồi sao?”
Lần đó hai người không cãi nhau kịch liệt, nhưng sự sắc bén trong bình tĩnh lại càng khiến người ta tổn thương hơn.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen