Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 21
Chu Thời Diệc không định nói với bố vợ chuyện tiết lộ biển số xe cho truyền thông. Dù bố vợ có biết thì chắc cũng sẽ không phản đối, nhưng nếu biết trước rồi cố ý phối hợp thì nhìn vào là thấy ngay dấu vết dàn dựng, không chân thật bằng phản ứng tự nhiên, sẽ thuyết phục hơn.
“Đang lúc bị chú ý, chưa chắc ba em đã dùng xe của mình đâu.”
“Anh đã gửi cả biển số xe đứng tên thư ký Dương cho Chiêm Lương rồi.”
“…”
Chu Thời Diệc lại đặt điện thoại của mình trước mặt cô, dù điện thoại cô còn pin nhưng anh giả vờ như không biết.
Tâm trí Chung Ức không để ý đến điện thoại của anh, mà nhắc trước để anh chuẩn bị tâm lý: “Nếu dư luận bùng lên, có khi sẽ ảnh hưởng đến anh và cả Khôn Thần đấy.”
“Không sao, Chiêm Lương sẽ có kế hoạch ứng phó truyền thông. Dù có chút ảnh hưởng cũng không sao. Nếu cái gì cũng phải lo lắng, vậy thì bố mẹ cả đời này đừng hòng công khai.”
Anh chỉ lo lắng một chuyện: “Mẹ em dù có làm rõ, cũng rất khó để người ta tin bà không chen vào chuyện tình năm xưa.”
Chung Ức cũng hiểu điều đó.
Bởi vì thời điểm bố mẹ quen nhau quá nhạy cảm.
Dù có người tin lời thanh minh, vẫn sẽ có người tìm cách lái dư luận theo hướng khác.
Nhưng nếu có thể công khai, cho dù mẹ bị cuốn vào vòng xoáy dư luận, trong lòng bà vẫn sẽ rất vui.
Cô nhìn anh: “Cảm ơn anh.”
Chu Thời Diệc vốn định hỏi cô là cảm ơn thay cho mình, hay là thay bố mẹ cảm ơn anh. Nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Đó là việc anh nên làm.”
Trong đình hóng gió, không khí lại yên tĩnh trở lại.
Chung Ức tự bóc một quả nhót, rồi lại vào xem bảng hot search.
Hashtag “#Chung Chước Hoa chen vào chuyện tình của Giang Tĩnh Uyên hai mươi sáu năm trước#” vẫn còn nằm ở cuối bảng, dù đã tụt xuống gần cuối.
Cô không biết nhiều về mối tình đầu của bố. Dù bố mẹ có cãi nhau thế nào, cũng chưa từng nhắc đến tên người đó, cô chỉ biết đối phương là người phóng khoáng, yêu nghệ thuật, là một cô gái tài hoa, có khí chất.
Vì là người bình thường, trên mạng chẳng tra ra được thông tin gì, chỉ có vài tấm ảnh giấy mờ nhòe, trong đó người ấy đứng cạnh bố cô, đúng là trông rất xứng đôi.
Từ sau khi cô ra đời, bố cô bận rộn chăm sóc cô, dần dần rút khỏi tầm mắt công chúng, nhiều năm nay đến hội nghị tài chính cũng không còn xuất hiện. Câu chuyện tình nổi tiếng năm xưa của bố với mối tình đầu, ngoài người trong giới ra thì bên ngoài đã chẳng còn ai nhớ.
Ông nội cô từng hối hận vì năm xưa đã phá vỡ đôi uyên ương đó. Nếu không chia cắt họ, có lẽ sau này bố sẽ không đến với mẹ.
“Quen ai không quen, đi quen người trong giới giải trí! Thà con ở với Tiểu Dương còn hơn!”
Tiểu Dương chính là mối tình đầu của bố, họ Dương, tên Gia Nguyện.
Nhưng lúc đó, cô đã ra đời rồi, sự việc đã thành, có hối hận cũng vô ích.
Lúc ông nội gọi điện trách bố, mẹ cô đứng bên cạnh, nghe thấy câu đó mà buồn rất lâu.
Thế nên bao nhiêu năm qua, mẹ chưa từng gặp bất kỳ ai bên nhà họ Giang, không phải vì giận dỗi với ông nội, mà là biết mình không được chào đón, hà tất phải làm phiền mọi người thêm.
Để dỗ mẹ vui, bố đã để cô theo họ mẹ.
Tên cô ban đầu là “Chung Ý”, mẹ từng nói với bố: “Anh không thích em, em cũng không thích anh, thôi đừng đặt tên này nữa, con phải có cái tên riêng của mình.”
(chú thích: “钟意” (zhōng yì): Chung Ý thường dùng trong văn nói của người Hồng Kông, Quảng Đông hoặc cộng đồng nói tiếng Quảng, có nghĩa là thích hoặc yêu thích.)
Thật ra chuyện của bố mẹ bị “khui” ra vào thời điểm này cũng không tệ, cô lại có mấy tháng để ở bên cạnh mẹ.
“Vẫn đang xem à?” Giang Tĩnh Uyên gọi điện cho vợ xong quay lại, phát hiện điện thoại của con gái vẫn còn dừng ở giao diện hot search.
Chung Ức lập tức thoát khỏi trang đó, trả điện thoại lại cho Chu Thời Diệc.
“Ba, bao giờ ba về Thượng Hải?” Cô hỏi tiếp.
Giang Tĩnh Uyên đáp: “Tối nay ba không về.”
Chung Ức: “…”
Cô cố nhịn, không dám nhìn sang Chu Thời Diệc, sợ nhìn nhau lại bị phát hiện điều gì.
“Sao lại không về nữa vậy ạ?”
Giang Tĩnh Uyên nói: “Mẹ con hôm nay phải quay phim tới tận rạng sáng, để mẹ ngủ ngon một giấc. Sáng mai năm giờ ba sẽ xuất phát, mang chút đồ ăn sáng của Giang Thành sang cho mẹ con.”
Chung Ức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bố về là được.
Chu Thời Diệc cúi đầu nhắn cho Chiêm Lương: 【Đổi giờ một chút: Giang Tĩnh Uyên khoảng bảy giờ rưỡi sáng mai sẽ đến thăm Chung Chước Hoa, mang bữa sáng sang thành phố khác.】
Chiêm Lương trả lời ngay: 【Vâng, sếp.】
Sáng hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Giang Tĩnh Uyên đã rời khỏi nhà thầy Ngu, đi về phía trung tâm thành phố.
Khi con gái còn nhỏ, mỗi lần vợ có dịp nghỉ ngơi, cả nhà họ lại quây quần ở Giang Thành. Ngoài các món điểm tâm kiểu Hồng Kông, món mà vợ anh thích nhất chính là bữa sáng của Giang Thành.
Anh mua về một phần bữa sáng mà vợ hay ăn, rồi chạy thẳng về nhà ở Thượng Hải. Chiếc xe này không đứng tên anh, nên tránh được paparazzi, có thể thoải mái ra vào bãi đậu xe của khu chung cư.
Về đến nhà thì vợ anh vừa thức dậy, đang dựa đầu vào thành giường nghe điện thoại.
Một phút trước, Chung Chước Hoa bị đánh thức bởi cuộc gọi của quản lý.
Quản lý báo cho bà biết, sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Dương Gia Nguyện, hỏi có cần giúp đỡ lên tiếng làm rõ tin đồn “người thứ ba” không. Nếu cần thì gửi cho cô một bản thảo truyền thông, hoặc cô có thể tự soạn rồi gửi cho studio kiểm tra, để luật sư thay mặt đăng bài.
“Chị chưa trả lời, ý em thế nào?” Quản lý hỏi ý kiến bà.
Bao năm nay, Chung Chước Hoa chưa từng gặp lại đối phương, giữa hai người chẳng còn liên hệ gì. Chỉ sợ bên đó còn không biết bà và Giang Tĩnh Uyên là quan hệ gì.
Bà trả lời quản lý: “Không cần đâu. Cô ấy là người ngoài giới, đừng lôi cô ấy vào.”
Đôi khi dư luận không đi theo ý muốn của ai cả, lỡ mọi chuyện vượt ngoài tầm với, cuộc sống của Dương Gia Nguyện có thể bị đào bới đến tận gốc.
“Cho dù cô ấy làm rõ, vẫn sẽ bị những người có ý đồ xấu dẫn dắt dư luận, xuyên tạc rằng cô ấy bị chúng ta mua chuộc, chịu áp lực mới lên tiếng.” Bà hơi dừng lại, “Thay em nói lời cảm ơn.”
Người quản lý: “Hiểu rồi.”
“Còn nữa, dư luận kệ đi, đừng can thiệp nữa.” Chung Chước Hoa tự giễu, “Tai tiếng cũng là nổi tiếng. Nếu không có những chuyện xấu này, có lẽ em đã không nổi tiếng đến vậy.”
Người quản lý cười khổ: “Hy vọng trong lòng em cũng nghĩ như vậy.”
Dù gì thì tin đồn liên quan đến Giang Tĩnh Uyên, sao bà có thể không để ý được.
Chung Chước Hoa vừa định phản bác thì cửa phòng ngủ bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, bốn mắt chạm nhau.
Bà chỉ liếc ông một cái rồi dời mắt, nói với người ở đầu dây bên kia: “Tạm thời vậy thôi, gặp rồi bàn tiếp.”
“Dậy ăn sáng đi, anh mang đồ ăn sáng từ Giang Thành về đây.” Giang Tĩnh Uyên đưa quần áo cho bà.
Chung Chước Hoa nhận lấy quần áo, không định giấu giếm: “Dương Gia Nguyện liên hệ với studio, hỏi có cần cô ấy lên tiếng làm rõ giúp không.”
Bất ngờ nghe thấy cái tên này, Giang Tĩnh Uyên hơi ngẩn ra.
“Không cần cô ấy ra mặt, cần làm rõ thì để tự anh làm.” Dù hiệu quả không bằng việc Dương Gia Nguyện tự lên tiếng, nhưng mỗi người đã có cuộc sống riêng, ông không muốn làm phiền đối phương nữa.
Chung Chước Hoa không đáp, thay váy ngủ bằng chiếc váy dài màu đen rồi bước xuống giường.
Giang Tĩnh Uyên theo thói quen định kéo dây khóa phía sau váy giúp bà, ngón tay vừa chạm tới thì bà đã né sang một bên: “Cảm ơn, em tự kéo được!”
“Lần nào em cũng nói vậy mà có tự kéo được đâu?” Giang Tĩnh Uyên chẳng để ý đến thái độ của bà, kéo bà về phía mình, “Em tự kéo nửa ngày cũng chưa xong, lát nữa đồ ăn nguội hết lại không ngon.” Ông cẩn thận vén tóc dài phía sau bà ra phía trước.
“Em có đi xem concert của Lộ Trình không?” Ông hỏi vợ.
Chung Chước Hoa đáp: “Có. Đến cả Chu Thời Diệc cũng đi, em chẳng cần phải cố tránh né làm gì.” Chỉ có chuyện của con gái mới khiến họ có thể nói chuyện nhẹ nhàng với nhau, “Hai đứa nó năm xưa vì sao chia tay? Là vì Lộ Trình à?”
Con gái không kể lý do chia tay, bà cũng không hỏi thêm.
Giang Tĩnh Uyên nói: “Cũng không hoàn toàn vì Lộ Trình, khởi đầu của hai đứa đã định trước sau này sẽ không thuận lợi.” Kéo xong khóa váy, ông lại vén tóc dài ra sau lưng bà, “Tiểu Ức từng từ chối Chu Thời Diệc. Lúc đó con bé và Lộ Trình còn chưa chia tay, tình cảm chắc đang tốt đẹp.”
Chung Chước Hoa kinh ngạc: “Hả?”
Giang Tĩnh Uyên tiếp tục: “Chu Thời Diệc lúc đó không biết Tiểu Ức có bạn trai, tưởng con bé độc thân.”
Sau khi bị từ chối, Chu Thời Diệc mới biết hóa ra cô ấy có người mình thích nhiều năm.
Kể từ đó, hai người không gặp lại nhau, chẳng khác nào người xa lạ.
Chung Chước Hoa khẽ gật đầu, “Những chuyện này là Chu Thời Diệc kể cho anh nghe sao?”
“Sao nó có thể nói được? Anh hỏi tài xế của nó, tài xế kể cho anh.”
“……”
Để hiểu rõ lý do hai đứa chia tay, ông đã tìm đến người có khả năng biết rõ sự thật nhất, là tài xế, nói thẳng mình muốn tác thành cho hai đứa, tài xế mới kể lại mọi chuyện mình biết.
Chung Chước Hoa khẽ thở dài, chuyện tình cảm bà cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể để chúng tự giải quyết.
Bà vừa búi tóc vừa đi vào phòng tắm, lúc này mới chợt nhớ ra hỏi: “Anh đi xe khác à?”
“Ừ, đi thẳng từ hầm lên nhà.” Ông trấn an vợ, để chắc chắn hơn, thư ký Dương còn nhờ ban quản lý xác nhận lại, trong hầm không có xe lạ nào.
Chung Chước Hoa cảnh cáo ông, lúc nước sôi lửa bỏng này nếu còn bị chụp ảnh, bà sẽ không tha cho ông.
Bởi vì không muốn nhìn thấy những dòng chữ mình chen chân vào chuyện tình cảm của ông thêm một lần nào nữa.
Giang Tĩnh Uyên tự thấy mình đã đủ cẩn thận, nhưng ba ngày sau, video ông ra vào căn hộ ăn khuya cùng Chung Chước Hoa bị tung lên mạng.
Lúc này, Chung Ức vừa ăn tối xong ở nhà ông nội, đang ngồi trò chuyện cùng ông bà.
Ban đầu, Chu Thời Diệc dự định sẽ cùng cô về thăm nhà, nhưng không may lại trùng lịch với một buổi đàm phán thương mại, bận đến mức không thể sắp xếp được thời gian, nên cô tự bay về Bắc Thành.
Sợ về nhà ông bà mà không biết nói gì, cô còn rủ thêm anh họ đi cùng cho đỡ ngại.
“Lần này bị chụp rõ rồi, tam thúc có muốn chối cũng không được nữa.”
“Chối gì cơ?” Chung Ức vừa ăn hoa quả vừa hỏi, chưa biết chuyện ba mẹ lại lên hot search.
Giang Diễm Phong đưa điện thoại qua: “Tam thúc và tam thẩm bị chụp ảnh rõ mặt lúc ăn tối ở nhà.”
Chung Ức vội nuốt hoa quả, liếc nhìn màn hình, thấy ba mẹ mình đang đối diện nhau dùng bữa.
Không ngờ cánh săn tin làm việc hiệu quả thế, chưa tới ba ngày đã chụp được cảnh rõ nét như vậy.
Giang Diễm Phong rút điện thoại lại, dặn dò: “Dạo này em đừng lên mạng thì hơn.”
Chung Ức nói: “Không lên mạng em cũng đoán được bình luận sẽ nói gì, miễn dịch lâu rồi.”
Cụ ông Giang đeo kính lão, chăm chú xem đoạn video ghi lại cảnh con trai bị đăng tải lên mạng: “Con xem bố con chỉ ăn bữa tối thôi, mới tung ra bao lâu, gần năm mươi triệu lượt xem.”
Ông cụ xem đi xem lại, xác nhận con trai ăn gì: “Cũng không phải sơn hào hải vị gì chưa từng thấy, chỉ mấy lá rau thôi, mà bao nhiêu người xem.”
Chung Ức: “……”
Chắc là món salad theo mùa mà mẹ chưa ăn hết.
Cụ Giang thoát khỏi video, tuổi già huyết áp không ổn định, nên không dám xem phần bình luận.
“Đến cả quyền riêng tư ăn bữa cơm ở nhà cũng không có.” Ông thở dài, tháo kính lão ra. Vừa hay, mượn cơ hội hôm nay nói rõ chuyện cũ, “Tiểu Ức à, những năm này, ông bà có lỗi với con, chẳng chăm sóc con được bao nhiêu ngày.”
“Không phải ông có ý kiến gì với mẹ con, chỉ là làm cha mẹ ai cũng không muốn con trai mình lấy vợ làm trong giới giải trí.”
Chưa kịp để Chung Ức lên tiếng, Giang Diễm Phong đã thong thả xen vào: “Con hỏi thay cho Mẫn Đình một câu, thật à?”
“……” Cụ Giang bị chọc giận, nghẹn một hơi: “Chẳng lẽ ta lại đi nói dối sao?”
Chung Ức dùng khuỷu tay huých nhẹ anh họ, đã đến đây rồi thì đừng chọc cho ông nội không vui nữa.
Cụ Giang đổi chủ đề, chuyển sang quan tâm cháu gái: “Nghe anh họ con nói nhóm của con chuyển sang làm ở khu công viên rồi, nhà cưới ở đâu, đi làm có gần không?”
Chung Ức vẫn chưa biết vị trí nhà mới của mình, nên mơ hồ đáp: “Cũng không xa lắm ạ.”
Cô ở lại nhà ông nội đến chín giờ mới về, phần lớn thời gian là anh họ nói chuyện với ông, cô chỉ thỉnh thoảng phụ họa thêm đôi câu.
Trên đường về, cô lại lướt sơ qua bảng hot search, không thấy thêm từ khóa nào mới.
Hôm nay thời gian hơi muộn, bố mẹ chắc sẽ không phản hồi nữa.
Về đến nhà, căn nhà rộng lớn lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có dì giúp việc đang đợi cô.
Năm xưa lúc cô và Chu Thời Diệc yêu nhau, mỗi lần thầy Ngụy hoặc ba mẹ tới thăm, dì giúp việc đều giúp cô che giấu, bốn năm yêu đương không bị phát hiện, công của dì giúp việc không nhỏ chút nào.
“Còn muốn tập yoga nữa không?” Dì giúp việc hỏi.
“Không tập nữa đâu ạ. Dì nghỉ sớm đi.”
Chung Ức đặt túi xuống, đi vào phòng chứa đồ riêng của mình.
Cô lại mở chiếc thùng chứa đó ra, lấy mấy khung ảnh đặt bàn ra, nhìn mình trong ảnh với mái tóc dài, cảm thấy có chút xa lạ.
Những thứ thuộc về quá khứ quá nhiều, cô vẫn chưa có tâm trí để sắp xếp lại.
Lấy các khung ảnh ra xong, cô đóng nắp thùng lại.
Trước khi rời nhà thầy Ngụy trở về, Chu Thời Diệc lại nhắc cô một lần nữa, đừng quên mang theo chiếc laptop cũ đưa cho anh.
Cô đảo mắt nhìn giá để đồ, chiếc laptop cũ nằm ở tầng thứ ba.
Vì tấm ảnh chụp chung với Lộ Trình còn sót lại trong một thư mục, cô đã quên xóa, khiến giữa cô và Chu Thời Diệc lần đầu nảy sinh khoảng cách. Dù lúc ấy anh cũng tỏ ra như không thấy gì, càng không nghi ngờ cô cố ý giữ lại, nhưng tấm ảnh đó cứ như hằn sâu trong lòng anh.
Chính vì vậy, về sau mỗi lần xóa ảnh, cô đều xóa thật triệt để.
Chung Ức cầm khung ảnh và laptop lên lầu về phòng ngủ, cho vào vali hành lý.
Trước đó ở thị trấn, cô đã hứa với anh, sau này cũng sẽ chủ động gọi cho anh. Tối nay là đêm đầu tiên cô về từ Giang Thành.
Cô cầm điện thoại lên, suy nghĩ mãi không biết nên nói gì, cuối cùng dứt khoát bấm số gọi cho anh.
Đầu dây bên kia, Chu Thời Diệc vẫn đang ở bữa tiệc xã giao.
Vừa trò chuyện với mọi người, anh vừa cầm điện thoại lên, nhìn thấy cái tên ghi chú trên màn hình thì hơi khựng lại.
Cuộc gọi này, như thể anh đã đợi suốt ba năm dài đằng đẵng.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen