Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 17
Nếu trước đây hai người họ cũng có thể bình tĩnh nói chuyện như thế này, biết đặt đối phương lên trước, có lẽ đã chẳng đi đến bước chia tay.
Chuyện vô tình nhìn thấy màn hình quảng cáo cũng nhanh chóng trôi qua.
Hai người đứng ngoài xe, chỉ vài câu mà nói mãi vẫn chưa hết chuyện.
Còn trong xe thì Thần Thần sốt ruột đến mức suýt dán cả mặt vào kính, muốn gọi chú.
“Chú ơi đi thôi.” Bé con tội nghiệp níu lấy tay vú em.
“Chú chưa đi đâu.” Trước khi đến thị trấn, Chu Túc Tấn đã dặn các cô, cố gắng đừng làm ảnh hưởng đến thời gian riêng của Chu Thời Diệc với vợ.
Vú em dỗ dành: “Chú đang hỏi đường đấy, bé à. Chú hỏi cô xem chỗ nào có thuyền, Thần Thần chẳng phải cũng muốn đi ngồi thuyền nhỏ sao?”
Thần Thần liên tục gật đầu: “Ừa!”
Mười phút sau, Chu Thời Diệc cuối cùng cũng nhớ ra còn có một đứa trẻ đang đợi trong xe.
“Thần Thần còn trong xe, anh đưa con bé đi ngồi thuyền đây.”
Chung Ức đang nghĩ không biết có nên rủ anh đi thuyền mua bánh định thắng không, nhưng lại sợ chỉ hai người ngồi thuyền thì sẽ ngại ngùng, Thần Thần đến vừa đúng lúc.
Cuối cùng cũng được xuống xe, cửa xe vừa mở, Thần Thần đã nhảy cẫng lên lao vào lòng chú.
Chu Thời Diệc bế bé lên, chỉ vào Chung Ức: “Chào thím nào!”
Thần Thần ngập ngừng mãi mới gọi: “Cô ơi!”
Chu Thời Diệc: “…”
Âm “thím” quá khó phát âm đối với một đứa trẻ hơn một tuổi, đầu lưỡi còn chưa linh hoạt.
Nhìn khuôn mặt phúng phính đáng yêu ấy, giọng Chung Ức bất giác dịu dàng: “Chào Thần Thần.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn cô, chưa từng thấy cô dịu dàng đến vậy.
Thần Thần chớp đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào Chung Ức, từ mái tóc cho đến chiếc khăn lụa trên cổ, ánh mắt tò mò lại dừng ở mái tóc ngắn xinh đẹp ấy.
Chu Thời Diệc hỏi Chung Ức: “Đi đâu để lên thuyền?”
Chung Ức quá quen thuộc đường ra bến tàu, từ nhỏ đến lớn nhắm mắt cũng tìm được.
Cô chỉ về phía đông nam: “Bến tàu ở bên quảng trường ấy, cách đây tầm sáu bảy trăm mét, xe không vào được.”
Cũng không xa, hai người dắt nhau đi bộ tới đó.
Biết Thần Thần thích ăn bánh mì, đi ngang tiệm bánh Chung Ức ghé vào mua một túi bánh mì mới ra lò.
“Chú ơi!” Thần Thần đột nhiên kéo dây ba lô của mình.
Chu Thời Diệc tưởng cô bé không muốn đeo nữa, liền tháo xuống giúp.
Thần Thần ôm lấy cái ba lô, lục lọi mãi mới mở được khóa kéo.
“Tìm gì đấy?”
“Đào, đào…”
“Không mang theo đào cho con đâu.”
Thần Thần mím môi, không nói thêm gì với anh.
Cô bé lục lọi trong chiếc ba lô nhỏ một hồi, cuối cùng cũng mò ra được chiếc kẹp tóc hình quả anh đào, giống hệt cái kẹp xinh đang cài trên tóc mình. Cô bé giơ chiếc kẹp ấy ra trước mặt Chung Ức: “Cô ơi.”
“Cho cô à?”
“Dạ!”
Chung Ức bất ngờ, cảm động: “Cảm ơn cưng.”
Thần Thần vừa gặm bánh mì vừa cười tít mắt.
Chung Ức liền cài ngay chiếc kẹp tóc quả anh đào ấy lên bên tóc mai, trêu đùa: “Giờ cô với Thần Thần có kẹp tóc giống nhau rồi, hai cô cháu mình cùng xinh đẹp nha.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn chiếc kẹp tóc đó, cảm thấy nó chẳng ăn nhập gì với váy áo hay khí chất xung quanh của cô cả.
Chung Ức vốn chỉ muốn làm bé con vui, đến khi ra tới bến thuyền thì hoàn toàn quên mất mình còn đeo kẹp tóc.
Những chiếc thuyền nan mái lá chờ khách xếp hàng dài bên bến, trong số những người chèo thuyền có vài bác là người quen từ thời cô còn nhỏ, liền dùng tiếng địa phương hỏi han đôi câu.
Một bác chèo thuyền lớn tuổi vui vẻ hỏi han, nhưng cũng không nhìn Chu Thời Diệc kỹ lưỡng gì.
Chu Thời Diệc nghe không hiểu tiếng địa phương Giang Thành, không biết Chung Ức giới thiệu mình thế nào, chỉ thấy bác lái thuyền lớn tuổi chẳng liếc anh lấy một cái.
Đợi đến khi lên thuyền, người lái thuyền của họ nhắc nhở họ ngồi vững.
Chèo bắt đầu quẫy nước, mặt hồ rẽ sóng, sóng nước lăn tăn.
Theo tiếng “soạt soạt” của mái chèo, chiếc thuyền nan chòng chành tiến sâu vào trong ngõ nước.
Hai bên là tường trắng ngói đen, bóng cây xanh in xuống mặt nước lấp lánh.
Một mùi hương cam quýt nhẹ nhàng thoảng qua mũi Chu Thời Diệc, xuất phát từ bên cạnh anh.
Trước đây cô chưa bao giờ dùng loại nước hoa này.
Lúc này, Chung Ức đang chơi trốn tìm với Thần Thần, cô bé con rúc vào lòng Chu Thời Diệc, hai tay bịt chặt mắt, một lúc sau mới rón rén ngẩng đầu, từ từ hé các ngón tay ra, lén nhìn qua kẽ tay xem “cô” đã tìm được mình chưa.
Chung Ức phối hợp: “Tìm thấy rồi nha!”
Thần Thần cười khanh khách, rụt cổ lại rồi lại rúc sâu vào lòng chú.
Cứ thế, trò này lặp lại bảy tám lần.
Thần Thần vẫn không biết chán, đến khi mở mắt ra lần nữa, nhìn qua kẽ tay lại chẳng thấy ai.
Chung Ức đã lách người nấp ra sau lưng Chu Thời Diệc, mũi cô còn sượt nhẹ qua áo sơ mi của anh.
Cảm giác rõ rệt ấy khiến cổ họng Chu Thời Diệc khẽ động, nhưng anh vẫn ngồi yên bất động, để mặc cô trốn phía sau mình.
“Cô ơi!” Thần Thần nằm bò trên vai Chu Thời Diệc, vừa ngẩng đầu đã thấy cô.
“Ôi, Thần Thần tìm ra cô rồi này.” Chung Ức cười, vịn lấy cánh tay anh ngồi cho ngay ngắn lại.
Chơi trốn tìm mãi cũng chán, Thần Thần lại ngả người về phía trước, muốn chơi chạm trán với cô.
Hồi nhỏ Chung Ức cũng vậy, mỗi ngày thích nhất là dí trán với ba, xem ai thắng ai.
Thế là một lớn một nhỏ, lại ngồi hai bên Chu Thời Diệc chơi trò chạm trán.
Chung Ức vừa nô đùa cùng Thần Thần, cằm thỉnh thoảng lại chạm vào vai anh.
Đến khi nhận ra mình và anh đã thân mật đến mức này, cô cũng không cố ý giữ khoảng cách nữa.
Không rõ từ bao giờ, cô đã dần quen với mùi hương gỗ trầm lạnh lẽo xa lạ nhưng rất riêng trên người anh.
Đến khi Thần Thần chơi mệt, quay lại ngồi ôm bình nước của mình uống ừng ực, Chung Ức cũng ngồi thẳng dậy, hai người lại giữ một khoảng cách vừa phải.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn cô, không ngờ cô lại thích trẻ con đến vậy.
Vừa nãy lúc cô chơi đùa với Thần Thần, chiếc kẹp tóc trên đầu bị lệch sang một bên.
Anh một tay ôm bé, một tay tháo chiếc kẹp tóc quả anh đào xuống, tiện thể chỉnh lại lọn tóc bị xõa cho cô.
Chung Ức nhìn anh: “Cảm ơn.”
Chu Thời Diệc không đáp, chỉ đặt chiếc kẹp vào tay cô.
Đầu ngón tay anh như khẽ lướt qua lòng bàn tay cô, cảm giác quen thuộc ấy bỗng ùa về.
Chung Ức vội dừng lại dòng cảm xúc, quay mặt nhìn về dãy nhà bên bờ.
Đúng lúc Thần Thần uống hết ngụm nước cuối cùng, thuyền cũng cập bến.
Suốt quãng đường, ngoài hỏi anh Thần Thần thích ăn gì, giữa cô và Chu Thời Diệc không còn thêm câu nào.
Vú em và bảo mẫu đã đợi sẵn ở bến để đón bé, Thần Thần được bế lên trước.
Lúc lên bờ, Chu Thời Diệc chìa tay đỡ cô, đợi cô đứng vững rồi lập tức buông ra.
Khoảnh khắc đó, cô có chút ảo giác như được trở lại ngày xưa.
Tiệm bánh nằm ngay gần bến, đi bộ chừng hai phút là tới nơi.
Chủ tiệm không nhận ra cô, chỉ vui vẻ chào hỏi rồi hỏi cô muốn mua bánh vị nào.
Tất nhiên là vẫn gọi món bánh đậu đỏ quen thuộc bao năm.
Thần Thần không thích ăn bánh, chỉ nếm một miếng rồi đẩy tay vú em ra, lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc nhỏ.
Vú em nhận ra hai người trẻ này hình như cũng chẳng xa lạ gì nhau cho lắm, vừa hay mẹ Thần Thần chiều nay đi công tác về, nên cô và bảo mẫu lấy cớ đưa bé về thành phố trước.
Thần Thần ban đầu còn muốn được ngồi thuyền về lại, nhưng nghe nói mẹ đi công tác về rồi thì cũng không đòi nữa, vội vàng vẫy tay tạm biệt Chu Thời Diệc và Chung Ức: “Bye bye, bye bye!”
Chiếc xe van màu đen lăn bánh rời đi trước, Chu Thời Diệc tiễn mắt theo một lúc rồi thu ánh nhìn lại, quay sang người bên cạnh: “Em còn muốn đi thuyền nữa không? Anh có thể riêng đi cùng em.”
Chung Ức khẽ gật đầu đáp.
Không còn Thần Thần, chuyến thuyền về im ắng lạ thường, chỉ có tiếng mái chèo khua nước vang lên đều đều.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu, thấy người bên cạnh đang lặng lẽ ngắm nhìn bờ sông, khác hẳn dáng vẻ vui đùa khi nãy với Thần Thần.
“Ở Thượng Hải, anh gặp mẹ rồi.”
Chung Ức hơi chậm nửa nhịp mới phản ứng, “Mẹ em chẳng phải đang ở đoàn…” suýt nữa thì buột miệng, chợt nhớ còn có bác chèo thuyền, nên cẩn trọng đổi lại, “Không phải đang đi làm sao?”
Chu Thời Diệc: “Gặp trong một buổi tiệc tối.”
“Mẹ em đối xử với anh thế nào?”
“Cũng ổn.”
Chung Ức khẽ gật đầu, cô biết cái gọi là “cũng ổn” trong miệng anh thực ra là không tốt lắm.
Trước khi đi đăng ký kết hôn, cô đã kể hết mọi chuyện trong quá khứ của hai người cho mẹ nghe, mẹ cô còn bênh con hơn cả ba, nhưng chỉ cần là người cô thích, mẹ cũng không làm khó quá mức.
Cô an ủi: “Không sao đâu, sau này đều là người một nhà cả mà.”
Chu Thời Diệc lấy hai chai nước, mở sẵn một chai rồi đưa cho cô.
Hai người không nhắc thêm về chuyện mẹ vợ nữa.
Thật ra, anh biết Chung Chước Hoa là mẹ của Chung Ức không phải sau khi kết hôn, mà từ hai năm trước rồi.
Lúc này điện thoại của Chung Ức reo lên, là thầy Ngu gọi.
Cô ra ngoài chỉ cầm theo điện thoại và một chiếc ô, giờ lại ôm thêm một hộp bánh và chiếc kẹp tóc, tay không tiện nghe máy.
“Đưa đây cho anh.” Chu Thời Diệc chủ động bấm nghe, rồi cầm luôn hộp bánh và chiếc kẹp tóc anh đào.
“Con đang ngồi thuyền, sắp về rồi ạ.”
“Ngồi thuyền một mình không buồn à? Sáng nay sư mẫu con cũng rảnh mà.”
“Có Chu Thời Diệc đi cùng ạ.”
Thầy Ngu vừa nghe có nửa chàng rể đi cùng, liền vui vẻ: “Con bé này, sao không báo sớm? Mau dẫn người về nhà nhé. Đúng rồi, ba con cũng sắp tới rồi đấy.”
Chung Ức ngạc nhiên: “Ba con cũng đến ạ?”
“Bảo nhớ con nên ghé qua thăm. Toàn thêm việc cho tôi thôi! Cứ nghĩ nấu cơm là dễ lắm ấy!”
Chung Ức bật cười, yên lặng nghe thầy than phiền về ba mình.
Trước khi cúp máy, thầy Ngu còn dặn: “Về sớm nhé, thầy pha trà đợi rồi.”
Trước đây, Chu Thời Diệc từng thay mặt tiếp đón thầy Ngu tại triển lãm tranh, lại còn chụp tác phẩm tại tiệc tối, nên hai người cũng khá quen thuộc.
Chung Ức khóa điện thoại lại, lúc này ô và chiếc kẹp tóc vẫn còn trong tay Chu Thời Diệc, cô chìa tay: “Để em cầm cho.”
Chu Thời Diệc không đưa: “Không sao.”
Chiếc kẹp tóc nhỏ xíu, nếu cứ cầm mãi trên tay rất dễ làm mất, anh bèn vén áo vest lên, cho luôn chiếc kẹp vào túi trong.
Chung Ức liếc mắt nhìn chiếc túi áo ấy, nhớ ngày trước mình từng để rất nhiều thứ trong đó, lúc đi ra ngoài thì nhét một gói snack, lúc khác thì để điện thoại, son môi, thậm chí có lần còn để cả bao cao su…
Anh chỉ cười bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng luôn để mặc cô muốn nhét gì vào đó cũng được.
Tâm trí cô miên man, đến lúc hoàn hồn thì thuyền đã cập bờ.
Ba cô đến còn sớm hơn cả hai người. Khi cô và Chu Thời Diệc tới nhà thầy Ngu, chiếc Bentley đã đậu trước cổng.
Nghe tiếng quen thuộc ngoài sân gọi “ba”, Giang Tĩnh Nguyên liền đáp lại rồi ra đón.
Từ Thượng Hải đến Giang Thành không xa, ông đặc biệt đến thăm con gái, tối lại quay về. Vừa nãy nghe thầy Ngu bảo Chu Thời Diệc cũng về thị trấn, ông còn bán tín bán nghi. Ông biết rất rõ lý do vì sao năm xưa con gái chia tay.
Chu Thời Diệc bước đến gần, Giang Tĩnh Nguyên vỗ vai con rể một cái thật mạnh.
Bao nhiêu điều muốn nói đều gói gọn trong cái vỗ vai ấy.
Thầy Ngu đã pha xong trà, gọi mọi người vào nhà uống nước.
Từ cửa sổ phòng trà nhìn ra ngoài, cả sân ngập tràn sắc xuân.
Chu Thời Diệc nhìn bãi cỏ, lại nghĩ đến bức tranh trên chiếc túi vải của Chung Ức.
Thầy Ngu nghe nói Chu Thời Diệc lần đầu tới thị trấn nhỏ, liền bảo Chung Ức buổi chiều dẫn anh đi dạo một vòng.
“Nơi này cảnh đẹp chẳng kém gì trong thành phố, không khí lại trong lành.”
Vì thế mà bao năm nay thầy vẫn định cư ở đây, chưa từng nghĩ đến chuyện chuyển đi.
Chu Thời Diệc đáp: “Nơi này đúng là có nét riêng hơn khu trung tâm.”
“Phải rồi! Nhiều bạn trẻ ở thành phố còn sang tận đây chụp ảnh cưới ấy chứ.” Thầy Ngu bất chợt nhớ ra, “Sắp tháng Tư rồi, lễ cưới của hai con cũng gần đến nơi. Đã chụp ảnh cưới chưa? Đã đến rồi thì chụp luôn một bộ cho đẹp nhé? Ảnh cưới mà chụp nhiều, hai đứa sẽ tự nhiên thân thiết hơn. Thầy tìm người chụp ảnh cho hai con luôn.”
Thầy Ngu nghĩ hai đứa là do mai mối nên còn chưa thân, vì thế mới nhiệt tình đề xuất như vậy.
Nhắc đến ảnh cưới, Chung Ức liếc sang người bên cạnh.
Chu Thời Diệc liền cảm ơn thầy, nói: “Không cần đâu ạ, dùng ảnh cũ cũng được rồi.”
Giang Tĩnh Nguyên ngạc nhiên: “Hai đứa đã từng chụp ảnh cưới à?”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen