Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 16

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 16
Prev
Next
 

Hai người đang trò chuyện thì bỗng không thấy Thần Thần đâu nữa.

 

Dưới gầm sofa không thể trốn được, Chu Túc Tấn quay đầu nhìn ra sau sofa cũng không thấy, lại cúi xuống ngó vào gầm bàn ăn trong phòng khách.

 

“Thần Thần về phòng mình rồi.” Bảo mẫu nhắc.

 

“Thần Thần, con làm gì thế?”

 

“Ba ba”, Không biết đang loay hoay gì, giọng trẻ con vang lên mang theo chút bực bội và tủi thân.

 

Chu Túc Tấn bỏ mặc em họ, lao thẳng vào phòng em bé.

 

Chu Thời Diệc cũng đặt món đồ chơi vừa mở xuống, lập tức theo sau.

 

Đẩy cửa bước vào, trên sàn vương vãi đầy tất mới, Thần Thần nhíu chặt mày, dốc hết sức bình sinh để mang vớ vào chân mà mãi không được. Bên cạnh, bảo mẫu kiên nhẫn đứng đợi.

 

Chu Túc Tấn bật cười: “Ba giúp con mang nhé.”

 

Anh tiến lại, bế cô con gái lên ôm vào lòng, giữ lấy bàn chân mũm mĩm: “Sao tự nhiên lại đòi mang vớ vậy?”

 

Thần Thần chỉ biết khúc khích cười.

 

Vừa xỏ tất xong, Thần Thần đã nhanh nhẹn nhảy khỏi lòng ba, chạy đến góc đồ chơi lôi ra một chiếc ba lô nhỏ, nhét vào đó một chiếc kẹp tóc xinh xắn, rồi nhét thêm một gói khăn ướt trẻ em, sau đó bò lên mép giường, úp mặt suy nghĩ gì đó.

 

Chu Túc Tấn cũng không hỏi thêm, chỉ đứng yên mỉm cười nhìn con gái.

Chu Thời Diệc dựa vào cửa, vừa nhìn cô cháu gái nhỏ vừa nhìn anh họ, bản thân chưa có con nên anh vẫn chưa hiểu hết được niềm vui của anh họ là gì.

 

Thần Thần bỗng ngẩng đầu, lục lọi trong chiếc ba lô nhỏ của mình như nhớ ra điều gì, vứt luôn ba lô xuống đất, gói khăn ướt rơi ra ngoài nhưng cô bé chẳng quan tâm, lập tức lao ra ngoài.

 

Chẳng mấy chốc, cô bé đã ôm chiếc bình nước màu hồng của mình chạy vào, không quên nhặt luôn gói khăn ướt bé xíu nhét vào ba lô, rồi quỳ xuống cố gắng kéo khóa ba lô lại, phải mất một lúc lâu mới kéo được.

 

Từ đầu đến cuối, Chu Túc Tấn chỉ đứng khoanh tay quan sát.

 

“Ba ơi!” Thần Thần kéo ba lô tiến lại gần Chu Túc Tấn.

 

Đến khi con gái tới gần, Chu Túc Tấn mới đưa tay đỡ: “Muốn ra ngoài à?”

 

“Vâng!”

 

Vừa đeo ba lô lên vai xong, Thần Thần đã như một cơn gió lao tới trước mặt Chu Thời Diệc, nắm lấy hai ngón tay của chú, ngẩng đầu nói: “Chú ơi, đi thôi!”

 

Chu Thời Diệc chỉnh lại quai ba lô cho cô bé, bật cười hỏi: “Muốn đi đâu nào?”

 

“Đi ngồi thuyền!”

 

“…”

 

Người lớn nói bao nhiêu, trẻ con chỉ nghe được đúng mỗi chuyện chơi nước, ngồi thuyền.

 

Chu Túc Tấn nhìn em họ: “Con bé nhà anh chưa từng chịu thất bại bao giờ đâu đấy, em cứ liệu mà lo.”

 

Chu Thời Diệc cúi xuống nhìn, cô nhóc hơn một tuổi, người còn phảng phất mùi sữa, đôi mắt tròn xoe cứ ngước lên chờ mong nhìn anh.

Chu Túc Tấn từ tốn thu dọn mấy đôi tất còn lại trên thảm: “Nãy giờ Thần Thần sắp xếp ba lô nhỏ thôi, mà cũng như người lớn làm việc nửa ngày ở công sở ấy.”

 

Chu Thời Diệc: “…”

Anh cúi xuống, bế bổng cháu gái lên: “Đi nào, chú đưa con đi ngồi thuyền.”

 

Giang Thành nổi tiếng nhiều hồ, đâu cần phải ra tận thị trấn mới được chơi nước, ngồi thuyền.

 

Trước khi ra khỏi cửa, Thần Thần cứ lặp đi lặp lại: “Mũ! Mũ!”

Chu Thời Diệc bảo: “Không có nắng đâu, không cần đội mũ.”

 

Dạo này Giang Thành trời mưa liên tục, mỗi trận mưa kéo dài cả nửa ngày không dứt.

 

Có bảo mẫu và vú em đi cùng, Chu Túc Tấn không đi theo.

 

Để tiện chăm sóc Thần Thần, lần này mọi người dùng chiếc xe van màu đen của nhà anh họ.

 

Thần Thần vừa lên xe đã ngủ gật trong ghế an toàn.

 

Chu Thời Diệc tựa cằm ngắm ra ngoài cửa sổ, trên đường liên tục bắt gặp các màn hình lớn quảng bá concert của Lộ Trình.

 

Giang Thành là điểm mở màn tour lưu diễn, lại là quê nhà của Lộ Trình, nên cả tuần nay các hoạt động quảng bá đã rầm rộ khắp nơi.

 

Xe bị kẹt lại ở khu trung tâm, phía trước không xa là phố thương mại lớn của Giang Thành, hai bên san sát những trung tâm thương mại lớn, hôm nay lại có sự kiện nên đường chính đông nghịt người không nhúc nhích nổi.

 

Hai mươi phút trôi qua, xe mới nhích được một hai trăm mét.

 

Vú em lướt điện thoại mới biết hôm nay có một thương hiệu đồng hồ tổ chức kỷ niệm 20 năm ở Giang Thành, mời luôn đại sứ thương hiệu tới tham dự sự kiện.

“Ngôi sao lớn Lộ Trình đang ở trung tâm thương mại phía trước đấy, bảo sao hôm nay lại kẹt xe như vậy.”

Cô bảo mẫu bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu.

 

Âm lượng nói chuyện vẫn bình thường, nên ngồi ghế trước như Chu Thời Diệc cũng nghe thấy, nhưng sắc mặt anh vẫn không có gì thay đổi.

 

Xe càng lúc càng tiến gần đến trung tâm thương mại, tấm poster quảng cáo khổng lồ bên ngoài tòa nhà cũng hiện lên ngày càng rõ.

 

Đợi đèn đỏ, Chu Thời Diệc cũng không cố ý tránh né gì, chỉ liếc mắt nhìn qua tấm poster một lượt.

 

Người đàn ông trên poster ấy, hồi cấp ba đã yêu Chung Ức, cho đến tận học kỳ đầu năm hai đại học mới chia tay.

 

Thời gian họ bên nhau đâu có ngắn hơn anh với Chung Ức.

 

Từ một người vô danh đến nổi tiếng khắp nơi, không biết mỗi lần Chung Ức nhìn thấy tin tức về Lộ Trình, trong lòng cô sẽ thế nào.

 

Đèn xanh bật lên.

 

Tài xế nhẹ nhàng nhấn ga, xe chậm rãi lăn bánh cùng dòng xe cộ.

 

Chu Thời Diệc thu lại ánh mắt khỏi poster, vô thức nhìn các xe lướt qua ngoài cửa kính.

 

Bên làn đường đối diện, một chiếc xe van màu bạc cũng vừa đi tới.

 

Một đen một bạc, hai xe lướt qua nhau ở ngã tư.

 

Kính chống nhìn trộm, không ai thấy được ai cả.

 

“Studio của chị Chung vừa gọi lại, bảo để lại ba vé, nhưng nhà chị ấy có việc nên không đi được.” Trong xe van màu bạc, quản lý Sầm tỷ vừa dứt cuộc gọi, quay sang thông báo với người ngồi cạnh.

 

Lộ Trình gật đầu: “Em biết rồi. Tối qua cô Chung cũng đã báo cho em rồi.”

Sầm tỷ lấy một cái bịt mắt từ trong túi ra đưa cho anh: “Chợp mắt đi, đến sân bay còn sớm.”

 

Sáng nay họ dậy từ năm giờ để kịp chuyến bay, trước trưa đã hạ cánh ở Giang Thành, vừa dự sự kiện kỷ niệm cửa hàng xong lại phải vội vã đến Bắc Thành, tối nay đến tận ngày mai sẽ phải quay quảng cáo cho Khôn Thần ô tô.

 

Chị lo Lộ Trình không đủ sức mà theo kịp lịch trình dày đặc.

 

Lộ Trình nhận lấy bịt mắt, chỉ cầm trong tay chứ không đeo: “Ổn mà, chưa buồn ngủ.”

 

Chị Sầm trêu: “Sắp về đến quê nên xúc động quá hóa tỉnh ngủ hả?”

 

Lộ Trình chỉ cười nhạt, xem như ngầm thừa nhận, không nói thêm gì.

 

Sầm tỷ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tựa lưng vào ghế, đúng là tuổi tác không tha, mấy ngày quay cuồng liên tục làm chị mệt mỏi rã rời.

 

“Đêm qua chị nghe được một tin đồn cũ liên quan đến Chung Chước Hoa, lúc ấy em còn chưa ra đời đâu.”

 

Lộ Trình nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, xưa nay anh chẳng mấy quan tâm đến mấy chuyện thị phi trong giới, nhưng Chung Chước Hoa thì khác, bà là ân nhân, cũng là người duy nhất trong giới từ khi anh chưa có tên tuổi đã không coi thường, luôn động viên anh.

 

Có một số ân tình, trả mãi cũng chẳng hết.

 

Sầm tỷ kể: “Nghe nói hai mươi sáu năm trước, bà ấy chen vào mối tình của tam thiếu nhà họ Giang ở Bắc Kinh, để trèo cao mà không từ thủ đoạn, còn mang thai con của người ta.” Kết quả thế nào thì khỏi phải nói, cuối cùng bà với Giang Tĩnh Nguyên cũng chẳng đi tới đâu, nếu không, Chung Chước Hoa đã không ở vậy suốt bao năm.

 

Còn chuyện đứa trẻ đó có được sinh ra hay không thì mãi vẫn là bí ẩn.

 

“Cô Chung không phải loại người như vậy đâu.”

 

Lộ Trình vô thức lên tiếng bênh vực. Thật ra, anh cũng chẳng hiểu rõ về Chung Chước Hoa, mọi tiếp xúc đều chỉ ở phim trường, quen biết bao nhiêu năm cũng không biết bà sống ở khu nào ở Thượng Hải.

Sầm tỷ bật cười: “Nhóc à, em vẫn còn ngây thơ lắm.”

 

Ai cũng nói hoa không nở mãi, Chung Chước Hoa có thể nổi tiếng suốt ba mươi năm trong chốn danh lợi như showbiz, chắc chắn không phải người tầm thường.

 

Nhưng chuyện mang thai sinh con năm xưa thì khá kỳ bí, có paparazzi chắc chắn bà đã sinh con, nhưng lại không khớp về mặt thời gian.

 

Những bức ảnh đầu tiên do báo chí Hong Kong chụp được cho thấy bà mặc đồ rộng đến bệnh viện, bụng có vẻ hơi nhô lên, không rõ ràng lắm, nhưng với người quản lý vóc dáng nghiêm ngặt như Chung Chước Hoa, thì dù có mặc đồ bó sát cũng sẽ không để lộ bụng như thế.

 

Vì vậy, tin đồn ngày càng lan rộng.

 

Nhưng ba tháng sau, bà lại xuất hiện rạng rỡ trên thảm đỏ lễ trao giải cuối năm, diện đầm dạ hội hở lưng cao cấp.

 

Tất cả tin đồn mang thai lập tức bị dập tắt, ảnh mặc đồ rộng bị giải thích là do góc chụp.

 

Trước Chung Chước Hoa năm đó, từng có một nữ minh tinh khác bị đồn có con, sau này chứng minh là bị bịa đặt, nên khi Chung Chước Hoa xuất hiện trên thảm đỏ để phủ nhận tin đồn, dần dần không còn ai để ý nữa.

 

Những lời đồn về việc bà bí mật sinh con gái cứ thế bị dìm xuống, sau bao năm trên mạng cũng không còn dấu vết.

 

“Họ bất ngờ nhắc lại chuyện này là vì tối qua có người chụp được một người đàn ông đứng đợi Chung Chước Hoa dưới lầu nhà bà, đứng khá xa, ảnh hơi mờ, nhưng dáng người và góc nghiêng đều rất giống Giang Tĩnh Nguyên.”

 

“Em chắc chưa biết đâu, tam thiếu nhà họ Giang này vì mối tình đầu mà cả đời không kết hôn.”

 

Chuyện nhà quyền quý nhiều khi còn kịch tính hơn cả giới giải trí.

 

Nói về tin đồn Chung Chước Hoa sinh con gái, Lộ Trình bỗng nhớ ra một chi tiết: “Chắc là tin đồn thôi. Lúc đóng phim với cô Chung, em từng thấy cô ấy tra cứu cách giao tiếp với trẻ nhỏ, em nhìn lướt qua mới biết. Một người đã làm mẹ thì cần gì phải đi tra cứu mấy cái đó.”

 

Trong phim, Chung Chước Hoa vào vai mẹ của anh, có một đoạn hồi tưởng tuổi thơ với diễn viên nhí chỉ mới bốn tuổi, bà để diễn tròn vai một người mẹ giàu tình cảm, đã tự mình tìm tài liệu và còn hỏi kinh nghiệm từ các bà mẹ trong đoàn phim.

 

“Hơn nữa, thật sự có con thì hơn hai mươi lăm năm, chẳng lẽ không bị ai phát hiện ra sao?”

 

“Ừ, đúng thật.”

 

Sầm tỷ lại lấy thêm một chiếc bịt mắt khác ra, đeo vào rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

“Dù có thật đi nữa thì cũng không liên quan gì đến chúng ta. Nếu có ai tung ảnh bà ấy gặp Giang Tĩnh Nguyên giữa đêm lên mạng, chị sẽ giúp giải thích là tài xế nhà mình đến đưa vé concert cho bà ấy.”

 

Lộ Trình: “Vậy cũng được.”

 

Câu chuyện dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Xe lúc nào đã chạy tới con đường trước cổng trường Nhất Trung Giang Thành, anh ngoái đầu lại ngắm nhìn ngôi trường từng quen thuộc.

 

Giờ thì, cảnh vật còn đó mà người đã đổi thay.

 

Lộ Trình cảm thấy với Chung Chước Hoa có một sự gần gũi kỳ lạ, có lẽ cũng vì trùng họ “Chung” chăng.

 

Đột nhiên, trên kính xe xuất hiện một giọt nước rồi nhanh chóng loang ra, trượt dài xuống theo mặt kính.

 

Trời bắt đầu mưa, Lộ Trình mới giật mình quay lại thực tại.

 

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

 

Một giọt nước mưa rơi trúng chóp mũi Thần Thần, cô bé khoái chí cười khúc khích.

 

Chu Thời Diệc một tay bế cháu gái, tay kia nhận chiếc ô từ tay vú em.

 

“Không cần!” Thần Thần đẩy cây dù ra, muốn tránh đi, cứ nằng nặc đòi tắm mưa.

 

Chu Thời Diệc chỉ đành xếp ô lại, kéo mũ áo liền quần đội lên đầu cho cô bé.

 

“Mưa mưa mưa, ha ha ha!” Cô bé cười tíu tít, xòe tay ra hứng mưa.

 

Thuyền vẫn chưa cập bến, Chu Thời Diệc bế Thần Thần đứng đợi ở ven hồ.

 

Từng sợi mưa rơi lất phất, mặt hồ mờ ảo khói sương.

 

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được khung cảnh Giang Nam mưa bụi mà Chung Ức từng miêu tả cho anh.

Cả hai chơi đến tận chiều tối, trời sắp tối đen, Thần Thần chơi đã thỏa thích mới chịu về.

 

Chu Thời Diệc tiện thể ở lại nhà anh họ ăn tối, dì giúp việc làm hẳn một bàn đầy các món đặc sản Giang Thành, nhìn thấy món cá ngâm rượu, anh bỗng nhớ đến Chung Ức.

 

Chu Túc Tấn vừa cho con ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn em họ: “Có thời gian giúp anh trông con, chi bằng đi thăm thầy Ngu đi.”

 

Chu Thời Diệc không đáp lại.

 

Ăn xong anh cũng không nán lại lâu, chưa đến chín giờ đã trở về nhà mình.

 

Trên đường về anh cố ý xem giờ, vẫn còn sớm. Tắm rửa xong, anh lấy điện thoại gọi cho Chung Ức.

 

Người ở đầu dây bên kia đã đợi cuộc gọi của anh suốt cả ngày.

 

Chung Ức đang ngồi vẽ tranh bên cửa sổ để giết thời gian nhàn rỗi.

 

“A lô.”

 

Vừa bắt máy, chỉ phát ra một tiếng đơn giản.

 

Trước đây cô không ít lời như vậy, còn hay nũng nịu bảo nhớ anh, trách anh sao giờ mới gọi cho mình, hỏi xem có nhớ cô không.

 

Chu Thời Diệc chờ một lúc, điện thoại vẫn chỉ im lặng.

 

“A lô?”

 

Chung Ức đưa điện thoại ra nhìn thử, xác nhận vẫn đang gọi, rồi lại áp máy lên tai.

 

Chu Thời Diệc lên tiếng: “Đang làm gì thế?”

 

“Vẽ tranh.”

Cửa sổ đang mở, gió xuân mang theo những hạt mưa nhỏ lướt qua lớp rèm, phả vào không khí chút lạnh se se.

 

“Em vẽ gì vậy?” Chu Thời Diệc tựa người vào bàn làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù lờ mờ, mưa đã rơi cả buổi chiều mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

 

“Em chỉ vẽ chơi thôi, vẽ không đẹp định để mai vẽ lại.”

Tay kia Chung Ức vẫn cầm bút, nhìn mãi vào tấm toan mà không biết nên xuống nét ở đâu.

 

Chiều nay cô vẽ cảnh sân vườn nhà thầy Ngu, kết quả bị thầy hỏi lại: “Con vẽ gì thế?”, đến thầy cũng không nhận ra là chính sân nhà mình.

 

Hai người cứ hỏi đáp từng câu một, chỉ cần một bên không chủ động hỏi tiếp, cuộc gọi lập tức chìm vào im lặng.

 

Cả hai căn phòng đều rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở nhẹ của nhau qua điện thoại.

 

Chung Ức: “Nếu anh không có gì muốn nói thì thôi, cúp máy nhé, để mai gọi lại.”

 

Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên: “Anh cũng không có gì đặc biệt để nói, nhưng em cũng có thể hỏi anh mà.”

 

“Biết hỏi gì đây? Hỏi anh có muốn đến thị trấn, em sẽ đưa anh đi ăn bánh định thắng? Anh cũng đâu có muốn đến. Thôi, không nhắc chuyện đó nữa.”

 

“Chiều nay anh làm gì?” Chung Ức chiều lòng anh, chủ động hỏi.

 

Chu Thời Diệc: “Anh đưa Thần Thần đi ngồi thuyền, chơi ở hồ cả buổi chiều.”

 

Nói xong mới chợt nhớ ra chắc cô không biết Thần Thần là ai, anh bổ sung: “Con gái anh họ anh, còn bé xíu.”

 

Chung Ức nhớ ba từng kể về cô bé chưa đầy một tuổi rưỡi ấy, nghịch ngợm mà đáng yêu, giống hệt cô hồi nhỏ.

 

Im lặng mấy giây, Chu Thời Diệc hỏi: “Còn muốn hỏi gì anh nữa không?”

Chung Ức: “Tạm thời chưa có gì để hỏi.”

 

“…”

 

Chu Thời Diệc dặn cô ngủ sớm, rồi cúp máy.

 

Vẫn chưa đến giờ anh thường đi ngủ, anh mở một chai rượu vang, vô thức lấy ra hai chiếc ly cao, rồi ngập ngừng, lại cất bớt một chiếc vào tủ.

 

Anh nhấp một ngụm rượu, nuốt xuống mà chẳng cảm nhận được hương vị đậm đà thường ngày.

 

【Ngày mai em lại giúp anh trông Thần Thần thêm một ngày nữa.】Anh nhắn cho Chu Túc Tấn.

 

Chu Túc Tấn trả lời: 【Nợ ân tình em đến Khôn Thần Ô tô giúp đỡ, anh coi như trả rồi nhé.】

 

Ngay sau đó lại nhắn thêm: 【Tới ngày cưới, nhớ phải dập đầu cảm ơn anh đấy.】

 

Chu Thời Diệc lờ đi, không trả lời.

 

Sáng hôm sau, sau ba ngày mưa liền miên, trời cuối cùng cũng tạnh, nắng lên.

 

Tia nắng xuyên qua tầng mây rải xuống, gió nhẹ từ cửa xe thổi vào, mái tóc tơ trước trán Thần Thần khẽ bay.

 

Cô bé vui vẻ nghêu ngao hát nửa chặng đường, ngủ gật nửa chặng còn lại, đến lúc mở mắt ra thì xe đã dừng trước một trung tâm thương mại.

 

Trung tâm này không lớn, chỉ có bốn tầng, là khu mua sắm tổng hợp duy nhất của thị trấn.

 

Vừa mở cửa, mới vào đầu giờ hoạt động nên chỉ lác đác vài người ra vào.

 

Chung Ức kể từ khi về thị trấn thì mưa không ngớt, hôm nay mới là lần đầu tiên được ra ngoài dạo chơi.

 

Trên màn hình lớn phía trên cổng số 1 của trung tâm, quảng cáo vẫn đang luân phiên chiếu, vừa đi ngang, khuôn mặt góc cạnh của Lộ Trình xuất hiện trên màn hình, khiến cô dừng bước một thoáng.

 

Không xa chỗ đó, trong xe, Chu Thời Diệc kéo cửa kính xuống, nhìn về phía người đang đứng lặng ngắm màn hình lớn ấy.

Ánh mắt của Chung Ức chỉ dừng lại trên đoạn quảng cáo vài giây rồi rời đi. Như có linh cảm, cô bất chợt quay lại, chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trong xe.

 

Khựng lại một thoáng, xác định đúng là anh, cô liền bước về phía đó.

 

Thị trấn nhỏ này vốn là ranh giới mà trong lòng anh mãi không thể vượt qua, trước đây đưa cô ra sân bay cũng chẳng chịu đi xa thêm mấy chục cây số để vào tận thị trấn. Ai mà ngờ được, chỉ vài ngày sau, anh lại xuất hiện ở đây.

 

Thấy cô đi tới, Chu Thời Diệc mở cửa xe bước ra, đón cô mấy bước.

 

Hai người cùng dừng lại khi chỉ còn cách nhau hơn một mét.

 

Chung Ức đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.

 

Có lẽ do tâm lý, khí chất lạnh lùng cùng chiếc sơ mi đen của anh khiến cảm giác áp lực càng rõ rệt.

 

Chu Thời Diệc lên tiếng trước: “Không phải em bảo sẽ đưa anh đi ăn thử món bánh ở tiệm quen à?”

 

Anh không hỏi vừa rồi cô đang nhìn gì, nhưng chuyện cần giải thích thì Chung Ức vẫn chủ động nói: “Khi em nhìn màn hình lớn lúc nãy, em chỉ nghĩ không biết anh cảm thấy thế nào khi ký hợp đồng đại sứ thương hiệu. Em không nghĩ gì khác đâu.”

 

Lần này, cô chủ động làm lành: “Sau này mỗi ngày anh gọi cho em hai lần, buổi trưa và buổi tối nhé.”

 

Chu Thời Diệc nhìn cô: “Còn em thì sao?”

 

Chung Ức: “Em cũng sẽ gọi cho anh.”

 

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

truyen-nam-bac-tay-dong
Nam Bắc Tây Đông
September 24, 2024
thu-nu-huu-doc
Cẩm Tú Vị Ương (Truyện tranh)
September 2, 2024
dau-la-dai-luc-2-tuyet-the-duong-mon
Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn (Manhua)
August 29, 2024
tiet-troi-thuong-hoa
Tiết Trời Thương Hoa – Giảo Chi Lục
March 9, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình