Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 15

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 15
Prev
Next
 

Từ giọng điệu mỉa mai của vợ, Giang Tĩnh Nguyên nhận ra hình như bà có ý kiến với con rể. Lúc hai người gặp nhau tối nay, ông không có mặt nên cũng không rõ tình hình cụ thể ra sao.

 

Lên xe của con rể, ông dò hỏi: “Con với mẹ vợ có nói chuyện gì không vui à?”

 

Chu Thời Diệc tỏ vẻ khó hiểu: “Không có. Sao vậy ạ?”

 

“Không có thì thôi.”

 

Chu Thời Diệc hiểu rõ tính bố vợ, ông sẽ không hỏi vậy nếu không có lý do, chắc chắn vừa rồi có nhắc đến mình. “Mẹ không hài lòng về con à? Lúc ở tiệc con cũng thấy vậy.”

 

Giang Tĩnh Nguyên thẳng thắn: “Thế hóa ra là con làm liên lụy đến ba rồi.”

 

“…”

 

Chắc cũng không đến mức ấy.

 

Nhưng đối diện với bố vợ, anh cũng không tiện giải thích gì cho mình.

 

Coi như để xin lỗi, về đến nhà Chu Thời Diệc mở một chai rượu vang quý đã cất giữ nhiều năm.

 

Anh rót một ly đưa cho Giang Tĩnh Nguyên: “Ba, tối nay để ba khó xử rồi.”

 

Chưa kịp cụng ly, Giang Tĩnh Nguyên đã chủ động hạ thấp ly của mình, cụng nhẹ với ly của con rể: “Không sao đâu. Dạo này mẹ con vốn cũng chẳng muốn gặp ba, có lý do càng tiện.”

 

Rượu vang đậm vị chảy xuống cổ họng, Giang Tĩnh Nguyên chậm rãi nói: “Về sau ở chỗ mẹ vợ nhớ cư xử cho tốt vào, đừng để ba bị vạ lây nữa.”

 

Chu Thời Diệc: “Con sẽ nhớ.”

 

Anh cũng nâng ly đáp lại bố vợ.

 

Hai người ngồi ngoài ban công, trước mắt là mặt sông lấp lánh ánh đèn hai bờ phản chiếu.

 

Mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ, lặng lẽ nhấp rượu, không gian rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát.

 

Chu Thời Diệc ngồi dựa vào sofa, bắt chéo chân, phóng tầm mắt nhìn ra sông, nửa ly rượu đã vơi lúc nào không hay.

 

Lúc này, anh cũng không biết nên trò chuyện gì với bố vợ. Ngày xưa gọi Giang Tĩnh Nguyên là “tam ca” chẳng kiêng nể gì, chuyện gì cũng dám đùa, sau đổi sang gọi “tam thúc”, liền kiềm chế hơn nhiều.

 

Đến khi gọi là “ba”, mỗi câu nói đều tự giác cẩn trọng.

 

“Ba với mẹ định bao giờ công khai chuyện này?”

Giang Tĩnh Nguyên đáp: “Không định công khai một cách cố ý nữa, nhưng cũng không né tránh gì, nếu bị chụp thì cứ để vậy, thuận theo tự nhiên thôi.” Ông lại nhấp một ngụm rượu vang, “Chung Ức giờ cũng lớn rồi, đủ sức đối mặt với dư luận. Con cũng biết đấy, mẹ vợ con từ trước đến nay luôn là người gây nhiều tranh cãi.”

 

Nói nhẹ nhàng là tranh cãi, nói thẳng ra là dính nhiều scandal.

 

Vì muốn bảo vệ con gái, vợ ông không muốn con còn nhỏ đã phải hứng chịu điều tiếng, nên suốt bao năm qua luôn vất vả che giấu mọi chuyện.

 

Dĩ nhiên, bao năm không công khai cũng không chỉ vì con gái.

 

Con gái là lý do lớn nhất, nhưng còn vì mâu thuẫn tình cảm giữa ông và Chung Chước Hoa.

 

Sau khi chia tay mối tình đầu, người ấy từng tìm ông, nhưng không liên quan đến tình cảm.

 

Với tính cách của cô ấy, đã quyết định điều gì thì sẽ không bao giờ quay đầu lại.

 

Cô tìm ông chỉ vì một chuyện khác. Cô yêu nghệ thuật, thích âm nhạc, trong một lần đi thực tế đã biết được ở địa phương có nhiều trẻ em bị bệnh tim bẩm sinh, vì gia đình khó khăn và điều kiện y tế địa phương hạn chế nên không được chữa trị kịp thời. Sau chuyến đi, cô về Bắc Thành và đến thẳng công ty tìm ông.

 

Nói xong việc chính, cô hỏi: “Mấy năm nay công ty vẫn ổn chứ?”

 

Ông đáp: “Ổn.”

 

Cô nói: “Vậy là tốt rồi.”

 

Chỉ ba câu chuyện ngoài lề, rồi cô rời đi.

 

Cô tin ông sẽ sắp xếp ổn thỏa cho những đứa trẻ cần chữa bệnh, cũng không hỏi thêm lần nào nữa.

 

Lần nữa nhìn thấy tên cô là năm năm sau trong danh sách quyên góp của Quỹ từ thiện Đồng Tâm, lúc đó cô đã có đủ điều kiện kinh tế, đã quyên góp một khoản tiền trong khả năng của mình.

 

Từ đó về sau, năm nào Chung Chước Hoa cũng lấy danh nghĩa phòng làm việc để quyên góp cho “Đồng Tâm”, nhưng từ năm đó trở đi, bà không quyên cho “Đồng Tâm” nữa, mà chuyển sang một quỹ từ thiện khác.

 

Ông giải thích với vợ: “Từ lần cô ấy tìm anh năm năm trước, giữa anh và cô ấy không hề có liên lạc gì nữa.”

 

Vợ ông im lặng rất lâu rồi mới nói, không giận dỗi, giọng cũng nhỏ: “Em không trách anh. Không ai trách cả. Hai người thật đáng tiếc, thật đấy.”

 

Lại là một khoảng lặng.

 

Vợ ông nói tiếp: “Chỉ là tự dưng em cảm thấy mệt mỏi.”

 

Hôm sau, bà lại vào đoàn phim đóng máy, nếu không phải vì nhớ con gái, có lẽ bà cũng không trở về nữa.

 

“Con là người đầu tiên trong nhà mình, ngoài ba và Chung Ức ra, gặp được mẹ vợ con đấy.”

Chu Thời Diệc không khỏi ngạc nhiên: “Sau khi ba mẹ làm đám cưới bí mật, ngay cả người nhà cũng chưa từng gặp mặt sao ạ?”

 

“Chưa từng.” Giang Tĩnh Nguyên đặt chiếc ly rỗng sang một bên.

 

Ông chống tay lên trán, “Đừng nói đến mẹ con, ngay cả Chung Ức cũng hiếm khi về nhà tổ. Cái tính khí của bố ta…” Có vài giây thoáng buồn, “Thôi, mấy chuyện phiền lòng này đừng nhắc nữa, nói chuyện của con với Chung Ức đi. Sau một thời gian sống chung, cảm thấy thế nào? Hôn nhân không có tình cảm cũng không khó chịu như tưởng tượng, đúng không?”

 

Giang Tĩnh Nguyên vẫn làm bộ như không biết chuyện quá khứ của hai người, mỉm cười hỏi.

 

Đã bị hỏi đến, Chu Thời Diệc cũng không muốn giấu giếm: “Ba, trước đây con với Chung Ức từng yêu nhau bốn năm, chia tay ba năm rồi. Không thể nói là không có tình cảm.”

 

“Đúng là người sau thẳng thắn hơn người trước.”

 

“Ba… đã biết hết rồi ạ?”

 

“Biết chứ.” Âm cuối kéo dài, nghe ra bao nhiêu bất đắc dĩ.

 

Giang Tĩnh Nguyên muốn hỏi con rể có phải cũng rất để tâm đến chuyện Lộ Trình, giống như vợ ông vẫn để tâm đến mối tình đầu của ông vậy, dù ông với người ấy thật sự chẳng còn liên hệ, càng không còn chút tình cảm gì.

 

Nhưng đến khi mở miệng, lại khó nói thành lời.

 

Phải uống liền mấy ngụm rượu mới hỏi ra được: “Con nghĩ thế nào về Lộ Trình?”

 

“Ý ba là nhìn nhận mối quan hệ giữa anh ta với Chung Ức ạ?” Chu Thời Diệc ngừng lại hai giây, “Hai người họ thật đáng tiếc.”

 

Giang Tĩnh Nguyên hơi sững người, không ngờ câu trả lời của con rể lại giống hệt câu vợ ông từng nói năm xưa.

 

Chu Thời Diệc nhẹ nhàng trấn an bố vợ: “Con không sao. Chuyện cũng qua rồi.”

 

Anh định cụng ly, nhưng phát hiện ly rượu của bố vợ đã hết từ lúc nào, “Ba, để con rót thêm nửa ly nữa nhé?”

Giang Tĩnh Nguyên xua tay: “Một ly là vừa đủ rồi. Chung Ức không cho ba uống nhiều.”

 

“Để con rót nước.” Chu Thời Diệc đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy.

 

Anh vừa rời khỏi ban công, điện thoại của Giang Tĩnh Nguyên rung lên, là tin nhắn của Chung Ức:

【Ba ơi, ba ngủ chưa?】

【Chưa con.】

【Mình gọi video được không ba?】

【Được chứ.】

 

Ngay sau đó, lời mời gọi video từ con gái hiện lên.

 

Ở đầu bên kia, Chung Ức cuộn mình trong chăn trên sofa, tóc rối bù sau khi ngủ dậy, chẳng còn gọn gàng như mọi ngày.

 

Thị trấn nhỏ không có gì để chơi vào ban đêm, lại mưa suốt cả ngày, tối ăn cơm xong cô ngồi nói chuyện với sư mẫu một lúc, chưa tới tám giờ đã đi tắm rồi ngủ, tỉnh dậy mới hơn mười một giờ.

 

Không biết ba mẹ hôm nay thế nào, thế là cô gọi video cho ba.

 

Thấy ba xuất hiện trên màn hình, cô cười vẫy tay.

 

“Mẹ đâu rồi ạ?”

 

Giang Tĩnh Nguyên giả vờ ghen: “Không phải con gọi video cho ba sao, mới vào đã hỏi mẹ đâu.”

 

“Ây da, con nhớ cả hai mà.” Chung Ức nũng nịu dỗ ba, lại hỏi: “Mẹ đâu rồi ạ?”

Cô nhìn kỹ khung cảnh sau lưng ba qua video, hình như đang ở ngoài ban công, nhà ở Thượng Hải cô hay đến, nhưng màu ghế sofa lại không giống.

 

Giang Tĩnh Nguyên: “Mẹ con tối nay phải quay đêm, ba đang ở chỗ Chu Thời Diệc.”

 

Chung Ức bỗng im lặng.

 

“Nó không ở ngoài ban công.”

 

“Ò.”

 

“Mẹ làm lành với ba chưa?” Chung Ức hỏi lại chủ đề lúc trước.

 

“Chưa.”

Con gái hiểu mẹ nhất, Chung Ức đoán ngay lý do vì sao ba lại ở chỗ Chu Thời Diệc: “Mẹ không cho ba ở nhà hả?”

 

Giang Tĩnh Nguyên cười bất lực, coi như ngầm thừa nhận.

 

“Con bảo rồi mà, ba phải nghĩ sẵn mấy câu trả lời trước.”

 

“Mẹ con không hỏi.” Bà không hỏi ông sang thăm là vì quan tâm, hay chỉ làm tròn trách nhiệm người chồng.

 

Giang Tĩnh Nguyên chuyển chủ đề: “Thầy Ngu làm cho con món gì ngon?”

 

“Nhiều lắm.” Chung Ức liệt kê: “Tối qua thầy làm cho con măng tây om dầu, đậu tằm xào, thịt Đông Pha, tôm nõn xào trà Long Tỉnh với canh đầu cá. Hôm nay sư mẫu còn dẫn con làm bánh định thắng, cả buổi chiều mới xong. Tối thầy lại nấu mì cá đù vàng, con ăn liền hai bát, nhưng cá đù vàng nhiều xương nhỏ quá, suýt nữa thì bị mắc.”

 

Giang Tĩnh Nguyên hơi nhíu mày: “Lần trước con bị hóc xương cá là khi nào?”

 

Chung Ức không ngờ ba lại để tâm đến chuyện đó, thành thật đáp: “Hôm đến văn phòng ba đó. Nhưng con đi viện gắp ra ngay rồi, không sao đâu.”

 

Vừa dứt lời, trong khung hình thoáng qua một bóng người mặc sơ mi tối màu.

 

Với Giang Tĩnh Nguyên, cái xương cá đó chẳng khác nào đâm vào cổ họng mình.

 

Ông xót xa nói: “Lần sau mà bị hóc xương cá, phải gọi ngay cho ba, ba sẽ đưa con đi viện.”

 

“Ba không thể cầu cho con may mắn hơn chút à?”

 

Yêu thương thì hay lo lắng quá mức, Giang Tĩnh Nguyên tự biết mình lỡ lời, bèn cười xòa: “Ba chỉ là lo cho con quá thôi.”

 

Ông nghiêng đầu hỏi con rể: “Muốn nói chuyện với Chung Ức vài câu không?”

 

Ở đầu dây bên kia, Chung Ức: “……”

“Được.” Chu Thời Diệc nhận lấy điện thoại từ tay bố vợ.

 

Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau.

 

Giang Tĩnh Nguyên lấy cớ rời khỏi ban công.

 

Ba năm rồi chưa từng gọi video, Chung Ức gần như đã quên mất ngày xưa khi gọi video thường hay nũng nịu với anh thế nào.

 

Dù chỉ qua màn hình, cô vẫn rất khó để nhìn thẳng vào mắt anh lâu.

 

Ngoài cửa sổ bắt đầu nổi gió, mưa theo gió tạt vào cửa kính, “lộp bộp” không ngớt, nhân lúc sắp không chịu nổi ánh mắt ấy nữa, cô liền nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Chu Thời Diệc định lên tiếng thì phát hiện cô quay mặt đi không biết nhìn gì.

 

Hiếm hoi mới video với nhau, vậy mà cô chẳng nói gì, còn chẳng nhìn thẳng vào màn hình.

 

Đợi đến khi cô quay lại nhìn, anh mới nhấp một ngụm nước rồi nói: “Ngoài hôm mình đi đăng ký kết hôn ở biệt thự của anh, vì xa nên em mới dám nhìn thẳng, còn lại lúc nào em cũng né tránh anh. Em như vậy, anh lại tưởng em đang chột dạ đấy.”

 

Cô thì có gì mà phải chột dạ?

 

Nhưng nghĩ lại, hình như từ khi gặp lại đến giờ, lần nào cũng là anh nhìn cô thẳng thắn, đôi khi nhìn rất lâu.

 

Cô cũng đâu thể nói, là vì bị anh nhìn mà tim đập loạn nên mới phải quay đi.

 

Chung Ức làm bộ thản nhiên: “Em có gì mà phải chột dạ?”

 

Đã nói đến đây, Chu Thời Diệc lại gợi nhớ: “Tháng trước còn nói tình cảm với anh sâu đậm thế nào, tháng sau đã đòi chia tay.” Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Nếu thật sự sâu nặng như vậy, thì đã không đòi chia tay rồi.”

 

Chung Ức ngước lên, đối diện với ánh mắt vừa u tối vừa bất định của anh, rõ ràng anh vẫn chưa nguôi ngoai chuyện chia tay.

 

Vừa rồi anh cố tình uống nước, chắc là để kìm nén cảm xúc, nhưng rốt cuộc vẫn không nén nổi, lại lật lại chuyện cũ.

Bốn năm bên nhau, cô hiểu rất rõ lúc này anh muốn gì, không phải một lời giải thích, vì giải thích cũng chỉ là những lời dễ nghe chẳng có mấy ý nghĩa, không thực tế. Điều anh thực sự muốn là cô chủ động làm lành.

 

Cô nói qua màn hình: “Sau này, mỗi ngày anh gọi điện cho em một lần nhé.”

 

Quả nhiên, vừa nghe cô nói vậy, sắc mặt anh liền dịu đi đôi chút.

 

Chu Thời Diệc chỉ khẽ “ừ” một tiếng, tỏ ra rất bình thản.

 

“Bao giờ anh đến Giang Thành?” Chung Ức chuyển chủ đề.

 

Chu Thời Diệc liếc nhìn mái tóc ngắn của cô, rồi ánh mắt lại dừng trên gương mặt: “Anh đến sớm đón em nhé?”

 

“Em hỏi vậy thôi, còn muốn ở nhà thầy Ngu chơi thêm mấy ngày nữa mà.”

 

Chu Thời Diệc ngẫm nghĩ một lát: “Mai anh sẽ qua.” Anh bảo cô không cần vội, cứ ở nhà thầy Ngu nghỉ ngơi thoải mái, “Anh vào thành phố còn phải giải quyết vài công việc.”

 

Chung Ức gật đầu.

 

Một lúc sau, hai người lại rơi vào im lặng.

 

Chu Thời Diệc đặt cốc nước xuống, cầm ly rượu vang còn dang dở lên, mép ly vừa chạm môi đã dừng lại, cuối cùng vẫn hỏi: “Em bị hóc xương cá thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Cô lắc đầu: “Không nghiêm trọng đâu. Lấy xương cá ra là hết đau liền.”

 

Chu Thời Diệc: “Anh nhớ anh từng nhắc em rồi mà, cá đù vàng nhiều xương nhỏ, ăn phải cẩn thận.”

 

Tim Chung Ức bỗng thấy nghèn nghẹn, chua xót.

Có những kỷ niệm cứ bất chợt ùa về, chẳng thể tránh được.

 

Đúng lúc đó, Giang Tĩnh Nguyên có cuộc gọi quốc tế đến.

 

“Ba có điện thoại, để anh mang qua cho ba.”

 

Lúc này Chung Ức mới nhớ ra, nãy giờ họ vẫn gọi video bằng điện thoại của ba.

 

Chu Thời Diệc dặn cô nghỉ sớm, rồi kết thúc cuộc gọi.

 

Căn phòng bỗng trở nên yên ắng, Chung Ức tắt màn hình rồi tiện tay đặt điện thoại xuống.

 

Ngoài cửa sổ, mưa lại rơi nặng hạt hơn.

 

Bất chợt, cô thấy nhớ Chu Thời Diệc đến da diết.

Ngày hôm sau, Chu Thời Diệc nhập vân tay của Giang Tĩnh Nguyên vào khoá cửa nhà mình, để bố vợ muốn ở bao lâu cũng được. Buổi chiều anh đáp chuyến bay đến Giang Thành.

 

Tới trung tâm thành phố, anh bảo tài xế chở thẳng đến nhà anh họ.

 

Chị dâu anh dạo này đi công tác, trong nhà chỉ còn anh họ và cô cháu gái nhỏ.

 

Hôm nay là cuối tuần, lúc anh đến, anh họ đang ngồi dạy con gái đánh đàn piano.

 

Nghe thấy chú đến, Thần Thần từ trong lòng bố nhanh nhẹn trượt xuống

 

Trẻ con rất thích có người đến chơi, chỉ cần nhà có khách là vui.

 

Thần Thần chân trần lon ton chạy ra phòng khách.

 

Chu Thời Diệc bế cô cháu gái chưa đầy một tuổi rưỡi lên: “Còn nhớ chú không nào?”

 

Thần Thần cười tít mắt, gật đầu lia lịa.

 

Cứ gật đầu trước đã, nhận hay không nhận gì thì tính sau.

“Gọi chú đi nào.” Chu Thời Diệc trêu cháu gái, lần trước gặp, Thần Thần còn chưa biết gọi ba mẹ.

 

“Chú—ú—”

 

“Biết gọi rồi à?”

 

“Dạ.”

 

Chữ “dạ” đó không phải là thanh bốn, mà là một giọng điệu rất đắc ý.

 

Chu Túc Tấn bước ra khỏi phòng đàn: “Sao tự dưng lại sang Giang Thành thế?”

 

“Qua đây bàn chuyện một chút. Tiện thể đợi đón Chung Ức luôn.” Chu Thời Diệc đặt cháu gái xuống rồi lấy đồ chơi mang theo ra mở hộp.

 

“Chung Ức cũng ở Giang Thành à?” Hỏi xong, Chu Túc Tấn lại nhớ ra, “Cô ấy đang ở nhà thầy Ngu phải không?”

 

“Ừ.”

 

“Vậy thì tốt quá, em mang Thần Thần đi cùng, con bé thích ngồi thuyền chơi nước lắm. Có Thần Thần ở đó, em và Chung Ức cũng đỡ ngại.”

 

Im lặng mấy giây.

 

Chu Thời Diệc nói: “Em không qua đâu, đợi cô ấy ở trong nội thành.”

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

bxh-thang-tan-giang-2024
Bảng xếp hạng tháng Tấn Giang 2024 (Tháng 10)
October 14, 2024
tinh-yeu-va-anh-mong-tieu-nhi
Tình Yêu và Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 31, 2024
bang-xep-hang-quy-tan-giang-2024-tramngontinh
Top 20 Bảng xếp hạng quý Tấn Giang 2024 (Quý 3)
September 4, 2024
gap-dong
Gặp Đông – Kim Bính
September 4, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình