Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 14
Chung Chước Hoa vừa mới khỏi cảm, chỉ nhấp một ngụm rượu vang mang tính tượng trưng.
Nhìn thấy con rể đi dự tiệc một mình, bà lại nghĩ đến con gái. Lần gần nhất gặp con gái đã là hai tháng trước, nhưng gần đây bà bận rộn đóng phim, thực sự không thể thu xếp thời gian về Bắc Thành. Bà bảo trợ lý ra ngoài, riêng hỏi Chu Thời Diệc: “Con đi một mình à?”
“Vâng. Chung Ức sang nhà thầy Ngu rồi.”
“Hôm nay mới qua đó à?”
“Đã đến Giang Thành từ hôm qua rồi ạ.”
Chung Chước Hoa khẽ gật đầu, mấy ngày nay bà phải quay đêm liên tục, ngày đêm đảo lộn. Con gái hiểu chuyện, không nỡ làm phiền, chỉ nhắn tin dặn bà nhớ ăn uống, nghỉ ngơi đúng giờ.
Bà đặt ly rượu vang xuống, đổi sang cầm một ly nước ấm, rồi thuận tay ngồi xuống, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh.
Chu Thời Diệc hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh.
Hai người lần đầu gặp mặt bắt đầu trò chuyện.
Mọi người xung quanh đều nghĩ họ đang bàn chuyện công việc, đoán rằng Khôn Thần muốn mời Chung Chước Hoa làm đại diện cho dòng xe thể thao.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Mẹ vợ đối với con rể này vốn không quá hài lòng. Chu Thời Diệc lăn lộn thương trường bao năm, sao có thể không nhận ra thái độ của người khác với mình, việc mời anh ngồi xuống chỉ là muốn hỏi thăm tình hình của Chung Ức mà thôi.
“Thời Diệc, thêm WeChat đi.” Chung Chước Hoa lấy điện thoại ra khỏi túi xách.
Xung quanh không ai để ý, Chu Thời Diệc liền nói: “Mẹ, để con quét mã.”
Chung Chước Hoa đưa điện thoại qua, vừa nói chuyện vừa thao tác: “Chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi?”
“Con với ba vẫn đang bàn.”
Kết bạn thành công, Chung Chước Hoa gửi cho anh một địa chỉ: “Tối nay tan tiệc, tiện đường thì qua nhà mẹ một chút.”
Đó là nhà của bà và Giang Tĩnh Nguyên ở Thượng Hải, cũng không xa nơi này lắm.
Chu Thời Diệc gật đầu: “Vâng ạ.”
Anh nghĩ chắc mẹ vợ có thứ gì gửi cho Chung Ức, ai ngờ lại nghe bà nói tiếp: “Đưa ba vợ con đi giúp mẹ.”
Chu Thời Diệc: “……”
“Tiện thể bàn tiếp về các chi tiết đám cưới của con với Tiểu Ức.”
Chung Chước Hoa vẫn điềm nhiên, không cảm thấy ngại ngùng gì. Chuyện giữa bà và Giang Tĩnh Nguyên thế nào, chắc con rể cũng đã nghe phong phanh, chẳng cần phải tự lừa mình để che đậy nữa.
Nói xong, bà ra hiệu cho con rể: “Không cần ngồi với mẹ đâu, đi gặp mấy bạn trẻ trò chuyện đi.”
Bà hiểu, chẳng có đứa trẻ nào thích ngồi với người lớn cả.
“Mẹ, vậy con xin phép ạ.”
Chu Thời Diệc nâng ly rượu chào, trong đầu lại đang nghĩ lát nữa gặp bố vợ thì nên mở lời thế nào.
Chung Chước Hoa vừa định nhắn tin cho con gái thì quản lý của bà bước tới.
“Vừa gặp con rể nhà em rồi, đúng là đẹp trai, chẳng chê vào đâu được.” Quản lý cụng nhẹ ly với bà, “Lần này Giang tổng coi như cũng làm được một việc hợp ý em.”
Về phía bà, chỉ có quản lý và ông chủ biết bà đã kết hôn và có con gái. Hồi đó, ngay cả ông chủ cũng không biết, bà đã giấu kín rất lâu, rốt cuộc vẫn không qua mắt được.
Khi biết được chuyện, ông chủ từng lớn tiếng quát bà: “Chung Chước Hoa, cô điên rồi à? Vì một người đàn ông mà đánh đổi cả tiền đồ! Cô biết bố của Giang Tĩnh Nguyên là ai không? Gia thế của cậu ta, cô còn rõ hơn tôi! Đừng nói bước chân vào cửa nhà họ Giang, Giang Tĩnh Nguyên chưa chắc đã nhận đứa con này! Cô cứ chờ mà hối hận đi!”
“À đúng rồi, phòng làm việc của Lộ Trình vừa liên lạc với chị, hỏi chúng ta muốn vé phòng VIP cho đêm diễn nào, họ sẽ giữ vé trước. Em muốn xem buổi nào? Tháng tư ở Giang Thành hay tháng năm ở Bắc Thành?”
Câu hỏi của quản lý cắt ngang dòng suy nghĩ của bà.
Chung Chước Hoa nhấp một ngụm nước ấm, không cần nghĩ: “Thay em cảm ơn Lộ Trình, cứ nói là em phải chạy tiến độ quay phim, tháng năm ở nhà lại có việc bận, nên không đi xem được.”
Quản lý nói: “Buổi ở Giang Thành lúc ấy đã đóng máy rồi, em tranh thủ đi thư giãn một chút. Hiếm khi Lộ Trình có lòng như vậy.”
Lộ Trình mới vào nghề từng cameo vài phút trong một bộ phim do Chung Chước Hoa đóng chính, nhờ đó hai người quen biết nhau.
Từ đó vẫn giữ liên lạc, Chung Chước Hoa cũng thường xuyên giúp anh quảng bá tác phẩm.
Bốn năm trước, Lộ Trình đóng chính một bộ phim đề tài hiện thực, Chung Chước Hoa cũng tham gia, không phải vai chính mà vào vai mẹ của Lộ Trình. Khi poster công bố đã làm dấy lên nhiều ý kiến tranh cãi.
Với đẳng cấp như Chung Chước Hoa, ai cũng ngạc nhiên khi bà lại sẵn sàng làm nền cho một ngôi sao trẻ tuổi.
Có người nói Lộ Trình được chống lưng, cũng có người bảo là vì đạo diễn quá có uy tín, khó khăn lắm mới mời được một ảnh hậu như bà.
Thật ra đều không phải như vậy.
Chính Chung Chước Hoa chủ động nhận vai phụ, sẵn lòng nâng đỡ đàn em.
Bộ phim ra mắt hai năm trước, danh tiếng từ không tốt tới thành công vang dội, Lộ Trình nhờ vai diễn đó đoạt liền hai giải Ảnh đế.
Trong lễ trao giải, anh đặc biệt cảm ơn Chung Chước Hoa vì đã chỉ dẫn và giúp đỡ suốt những năm qua.
Lộ Trình là người khiêm tốn, biết ơn, dù đã sớm báo đáp ân tình, nhưng chỉ cần có dịp tốt vẫn luôn nhớ tới phòng làm việc của bà.
Quản lý lại hỏi: “Đi không? Chị đi cùng em. Chị cũng nhiều năm rồi chưa về Giang Thành.”
Chung Chước Hoa dứt khoát: “Không đi. Chị đi với bạn đi.”
Quản lý và Chung Chước Hoa đã quen biết nhau hơn ba mươi năm, là những người bạn tri kỷ nhất của nhau, bà đã nói không đi thì nhất định là không còn đường lui.
Còn về lý do không đi, bản thân bà không muốn nói, không ai hỏi ra được, quản lý cũng biết ý không gặng hỏi thêm.
Lại có một người bạn cũ trong giới nghệ thuật đến chào hỏi, câu chuyện về buổi diễn cũng dừng lại tại đó.
Bà dự tiệc được hai tiếng, lấy lý do phải quay đêm nên xin phép rời đi trước.
Trên đường về, để tỏ lòng thành, bà đích thân nhắn tin cho Lộ Trình: 【Gần đây trong nhà cô có chút việc bận, thật sự không thu xếp được. Chúc buổi biểu diễn thành công rực rỡ!】
Lộ Trình nhanh chóng trả lời: 【Cảm ơn cô Chung, cảm ơn lời chúc của cô. Nếu có việc gì cần em giúp, cô cứ nói ạ.】
Chung Chước Hoa trả lại vài icon “chắp tay cảm tạ”, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lúc mới quen, Lộ Trình cũng gọi bà là “Chung tỷ” như mọi người, anh không hề biết bà là mẹ của Chung Ức, bây giờ cũng vẫn không biết.
“Ta đáng tuổi người làm cô, làm dì rồi, gọi chị nghe không hợp lắm.”
Anh là bạn học của Chung Ức, còn bà thì đúng là đáng tuổi cô anh. Thế là về sau, Lộ Trình đổi cách gọi thành “cô Chung”, “cô giáo Chung”.
Những năm qua, bà âm thầm giới thiệu tài nguyên cho Lộ Trình, công khai giúp anh quảng bá tác phẩm, sự giúp đỡ đó không vì yêu thích, mà tất cả đều là vì con gái.
Khi con gái học năm hai đại học chưa bao lâu, một đêm nọ gọi điện cho bà, giọng buồn bã: Mẹ ơi, con chia tay với Lộ Trình rồi. Con nghĩ kỹ rồi, anh ấy đã ra mắt, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ thành ngôi sao nổi tiếng. Con với anh ấy vốn dĩ không có tương lai, đau một lần rồi thôi.
Chính con là người đề nghị chia tay. Anh ấy từ nhỏ đã thích ca hát, nhưng gia đình không có điều kiện cho anh theo đuổi âm nhạc, nay có cơ hội được đóng phim ra mắt, sau này muốn làm ca sĩ cũng dễ hơn.
Mẹ ơi, anh ấy thật sự rất tốt. Anh ấy là người mới, chưa có gì trong tay, nếu có cơ hội, mẹ hãy giúp đỡ anh ấy nhiều hơn. Dù thế nào đi nữa, con cũng mong ước anh ấy sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
–
Mười giờ mười lăm phút tối, xe của Chu Thời Diệc chạy đến nhà của bố mẹ vợ ở Thượng Hải.
Mẹ vợ có thể không nể mặt bố vợ, nhưng anh thì không thể làm vậy.
Anh gọi điện trước cho Giang Tĩnh Nguyên: “Ba, ba rảnh không ạ?”
“Rảnh. Có chuyện gì cứ nói.”
Chu Thời Diệc vào thẳng vấn đề: “Bây giờ con đang ở Thượng Hải, buổi tối vừa đi dự tiệc, vừa lúc lại gặp mẹ luôn.”
“Trùng hợp thế.” Giang Tĩnh Nguyên liếc nhìn đồng hồ, ông đang đợi vợ về nhà.
“Cũng khá trùng hợp. Mẹ nói phải đi quay đêm, còn ba thì một mình ở nhà. Hay là ba qua chỗ con? Con mời ba uống một ly.”
Giang Tĩnh Nguyên nhất thời không rõ là do vợ cố ý giữ thể diện cho ông, hay do con rể đang cố gắng để ông không mất mặt.
“Được, sang chỗ con uống một ly. Con đến đâu rồi?”
“Khoảng năm phút nữa là đến dưới nhà ba.”
Giang Tĩnh Nguyên bảo con rể đợi một lát rồi cúp máy, dặn quản gia thu dọn hành lý.
[Đi thẳng tới đoàn phim à? Không về nhà nữa?] Ông nhắn cho vợ.
Chung Chước Hoa: [Anh ở nhà làm ảnh hưởng tâm trạng quay phim ngày mai của tôi.]
Giang Tĩnh Nguyên: [Vậy sau này em không định gặp lại anh nữa à?]
Chung Chước Hoa: [Gặp anh làm gì? Giữa chúng ta còn gì gọi là tình cảm đâu. Giờ tôi không thiếu tiền, danh tiếng cũng có rồi. Ngày trước muốn gặp anh, là để mượn thế của anh đi lên, chứ chẳng phải vì yêu thương gì.]
Giang Tĩnh Nguyên nhìn chằm chằm vào khung chat, im lặng hồi lâu.
Chung Chước Hoa lại nhắn tiếp: [Nếu có thể, thật ra tôi cũng chẳng muốn gặp lại anh nữa. Nhưng còn con gái, tôi sẽ không hoàn toàn cắt đứt với anh.]
Giang Tĩnh Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh: [Đợi em đóng máy xong, chúng ta sẽ ngồi lại nói rõ về những lời em vừa nói.]
Chung Chước Hoa cũng không nhớ hai người đã bao lâu chưa gặp mặt.
Khi còn trẻ, cứ mệt mỏi vì công việc là bà lại bay đến bên ông vài ngày.
Chẳng muốn làm gì, chỉ muốn tựa vào ông mà thôi.
Đến tuổi này rồi, bỗng thấy mọi chuyện đều trở nên nhẹ nhàng, nhìn chuyện gì cũng thấy bình thản.
Ông ấy có yêu bà hay không, dường như cũng không còn quá quan trọng. Sự nghiệp thành công, con gái xuất sắc, còn điều gì mà bà thấy không hài lòng nữa chứ?
Giang Tĩnh Nguyên: [Tối nay anh qua chỗ Chu Thời Diệc, cậu ấy đã đợi ở dưới nhà rồi. Anh đợi em về rồi sẽ qua.]
Thu điện thoại lại, ông mặc vest chuẩn bị ra ngoài.
Dù sao ông cũng cần giữ thể diện, không thể nói thật là Chung Chước Hoa tối nay không có lịch quay đêm, nên khi gặp con rể ông nói: “Mẹ con tạm thời về nhà lấy ít đồ, ba đợi mẹ con một lát.”
Chu Thời Diệc: “Không gấp ạ.”
Đợi khoảng mười phút, một chiếc xe chuyên dụng màu đen từ từ dừng vào bãi đỗ xe.
Giang Tĩnh Nguyên nghiêng đầu nói với con rể: “Con không cần xuống chào đâu. Ba nói chuyện với mẹ con mấy câu.” Nói xong ông mở cửa xe bước xuống.
Chung Chước Hoa nhìn người đàn ông cao lớn ấy từng bước đi về phía mình, năm tháng đúng là chẳng công bằng, khiến người đàn ông trước mắt bà càng ngày càng cuốn hút, càng có sức hấp dẫn.
Ông tiến lại gần, bà chỉ hạ cửa kính xe xuống, không định để ông lên xe.
Từ khi quen nhau đến nay, đây là lần đầu tiên hai người ngang nhiên gặp mặt dưới nhà như vậy, chẳng còn bận tâm xem có ai đi ngang chụp được ảnh hay không.
Giang Tĩnh Nguyên đi thẳng tới, nắm lấy bàn tay đang đặt trên cửa sổ xe của bà, thử nhiệt độ lòng bàn tay, không còn sốt nữa.
Xác nhận bà đã hết sốt, ông cũng không vội buông ra. Chung Chước Hoa bị ông nắm chặt lấy tay, ngón cái ông xoa nhẹ lên mu bàn tay bà, đó là cảm giác vừa ấm áp vừa thô ráp, khiến tim người ta đập nhanh hơn. Khi còn trẻ, bà từng say mê nhất là nhiệt độ cơ thể và cảm giác an toàn kỳ lạ mà ông mang lại.
“Không sợ bị chụp hình à? Lỡ có người chụp rồi tung lên mạng, hình tượng người đàn ông si tình hơn hai mươi năm của anh sụp đổ thì sao?” Bà lạnh lùng mỉa mai.
Giang Tĩnh Nguyên: “Anh chẳng cần hình tượng gì cả, cũng chưa bao giờ nói mình là người đàn ông tốt, cùng lắm chỉ là một người cha tốt thôi.”
Con gái là sinh mạng của ông, ông nâng niu cô từ nhỏ, gọi là “người cha tốt” cũng chẳng quá chút nào.
Chung Chước Hoa nhìn ông không rời mắt.
Tối nay bà ăn mặc lộng lẫy, vẻ đẹp mãnh liệt, sắc sảo, vô cùng cuốn hút.
Dù hai người đã ở bên nhau hơn hai mươi năm, nhưng mỗi lần bị bà nhìn chằm chằm lâu như vậy, Giang Tĩnh Nguyên vẫn thấy khó chống đỡ. Ông vô thức né ánh mắt, liếc sang bồn cây bên cạnh rồi lại lập tức nhìn về phía bà.
“Anh tránh cái gì?” Chung Chước Hoa không kìm được, giọng bỗng cao lên, “Làm chuyện gì có lỗi nên không dám nhìn tôi hả?”
“Anh suốt ngày ở nhà chăm con, có làm gì khuất tất đâu?”
Chung Chước Hoa cười lạnh: “Đừng lấy con gái ra làm cái cớ, nó lớn từng này rồi mà còn cần anh trông chắc?”
Giang Tĩnh Nguyên: “Dù nó có lớn thế nào thì cũng vẫn là con anh, anh quen lo cho nó từng miếng ăn giấc ngủ.”
Chung Chước Hoa không muốn cãi nhau ngoài đường, bất ngờ rút tay mình lại khỏi tay ông, hất cằm về phía xe của con rể: “Đừng để đứa con trai ngoan của anh phải chờ lâu!”
Giang Tĩnh Nguyên: “…”
Nghe giọng bà như vậy, không biết là ông làm liên lụy đến Chu Thời Diệc, hay là Chu Thời Diệc làm liên lụy đến ông.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen