Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 13
Chung Ức vẫn không quay đầu lại.
Cô có trách anh không? Cô cũng không nói rõ được.
Chính cô là người đề nghị chia tay, nhưng người rời đi trước lại là anh.
Ngoài lần cãi nhau kịch liệt đó, nửa năm sau họ chưa từng cãi nhau thêm lần nào nữa. Vốn dĩ cả hai đều là kiểu người lý trí và biết kiềm chế, lần bùng nổ đó chẳng qua là cảm xúc dồn nén quá lâu cuối cùng cũng vượt quá giới hạn, không thể giữ nổi nữa.
Sau cãi vã, họ hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng sự im lặng và dè dặt khiến cả hai càng thêm đau khổ.
Khi nói ra lời chia tay, cô cũng đã đoán được kết cục. Anh là người cao ngạo, hơn nữa trong tình cảm lại luôn nhường nhịn cô, vậy nên sau khi cô nói chia tay, sao anh có thể giả vờ như không có chuyện gì, lại càng không đời nào bám riết dai dẳng.
Khi ấy anh nhìn cô thật lâu, cuối cùng hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Cô gật đầu.
Trước khi rời đi, anh đã sắp xếp mọi chuyện chu đáo. Anh luôn nghĩ điều kiện gia đình cô bình thường, việc cô được du học là nhờ học bổng toàn phần, nên trước lúc đi, anh đã thu xếp cả nhà cửa lẫn sinh hoạt cho cô ổn thỏa.
Hôm đó, cô vẫn đang tăng ca trong thư phòng của anh, anh gõ cửa: “Có muốn tiễn anh không?”
Khi ấy cô đang gõ code, đầu ngón tay bất giác run lên, đầu óc trống rỗng, không biết mình sắp gõ gì tiếp theo.
Thấy cô vẫn ngồi trước máy tính không động đậy, anh cũng không ép nữa, chỉ nói: “Anh xin lỗi, lớn hơn em mấy tuổi mà không nhường nhịn được cho em, kết thúc thế này thật chẳng ra gì.”
Trước đó, họ đã rất lâu không nói chuyện một cách bình thản như vậy.
“Nếu ở đây có chuyện gì không giải quyết được, có thể tìm Chiêm Lương. Liên hệ với anh cũng được, anh sẽ giúp em xử lý ổn thỏa. Sau này tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
Đó là câu cuối cùng anh nói với cô.
Sau đó, cánh cửa khép lại chậm rãi.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng, sững sờ lắng nghe tiếng bước chân anh mỗi lúc một xa.
Từ cửa sổ thư phòng có thể nhìn thấy sân vườn phía dưới, nhưng cô lại không bước tới, chắc là không dám nhìn anh rời đi.
Hôm đó Boston đúng lúc có mưa, gió lớn thổi làm cành cây va vào nhau kêu răng rắc.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cô mới bước đến bên cửa sổ, vị trí đỗ xe cạnh xe mình đã trống trơn.
Cô không thể kìm nén thêm nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cô biết, lần này anh đi rồi, giữa họ sẽ không còn tương lai nữa.
Về sau, cô đã nhiều lần tự hỏi, nếu hôm đó cô xuống tiễn anh, liệu anh có còn đi không?
Nhưng dù hôm ấy không chia tay, thì sau này sẽ thế nào?
Những mâu thuẫn giữa họ vẫn không thể giải quyết, chẳng mấy chốc cũng sẽ lại mệt mỏi, rã rời.
Bởi vì Lộ Trình thực sự là một người tồn tại rõ ràng như vậy.
Mà khởi đầu giữa cô và anh lại không phải là vì yêu, chẳng giống như khi cô đến với Lộ Trình.
Nút thắt này không cách nào cởi được.
……
Đang mải nghĩ ngợi, Chung Ức chợt cảm thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu lại thì thấy chiếc túi vải của mình suýt nữa rơi khỏi ghế, Chu Thời Diệc nhanh tay giữ lại.
“Cảm ơn.”
Cô đưa tay muốn nhận lại túi, nhưng anh không đưa cho cô.
Chu Thời Diệc đặt túi vải lên đùi, cẩn thận vuốt phẳng mấy nếp gấp trên túi, ngắm nghía bức tranh trên đó.
“Cái này là hồi em mấy tuổi?” Anh hỏi.
Chung Ức: “Chắc ba, bốn tuổi gì đó.”
Vừa nãy cô cũng không hề giận, chỉ là nhắc đến quá khứ thì khó tránh khỏi tâm trạng nặng nề.
Thấy anh chủ động làm dịu không khí, cô cũng sẵn lòng đáp lại.
Chu Thời Diệc khẽ gật đầu, xách quai túi lên. Ghế ngồi đủ rộng, anh tiện tay để luôn túi bên cạnh mình.
Ánh mắt của Chung Ức đảo qua lại giữa chiếc túi vải và gương mặt nghiêng góc cạnh của người đàn ông bên cạnh.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu, ra hiệu về chai nước trên tay cô: “Còn uống nữa không?”
“Không, em không khát.”
Chu Thời Diệc đưa tay ra: “Đưa anh.”
Nắp chai vẫn ở trong tay anh, anh vặn chặt lại rồi đặt chai nước vào khay để cốc.
Cô nói sau khi chia tay, cô cũng buồn.
Nhưng cô đâu biết, mấy năm nay tâm trạng anh như thế nào.
Anh ngừng một lát.
“Nếu không muốn tham gia dự án thì tạm thời đừng tham gia. Đợi đến khi nào em không còn trách anh nữa, chúng ta lại bàn tiếp.”
Chủ đề không vui cũng dừng lại tại đó.
Chung Ức muốn nói, đến lúc đó có lẽ dự án cũng đã kết thúc rồi.
Không muốn nghĩ đến những chuyện bực bội nữa, cô chuyển sang đề tài khác: “Cái nhẫn hôm trước chọn không hợp.”
Trên tay cô không có nhẫn, nhưng Chu Thời Diệc vẫn theo thói quen liếc nhìn, hỏi: “Không vừa tay à?”
“Không phải. Em muốn thêm một cái nữa, đặt cái lớn hơn, để đeo hôm cưới.” Cô không nói là do ba mẹ, chỉ xem như mình muốn có hai chiếc nhẫn.
“Được. Để sau khi về từ Giang Thành, anh đặt cho em.”
Chu Thời Diệc đã hẹn trước với quản lý cửa hàng trang sức cao cấp, nhắn gọn yêu cầu của mình: 【Kim cương lớn, dùng cho lễ cưới.】
Quản lý: 【Vâng, Chu tổng, tôi sẽ đợi hai vị ở cửa hàng.】
Quả đúng như cô dự đoán, chiếc nhẫn kim cương mà cô Chung chọn hôm trước thật sự quá nhỏ, chẳng thể xứng với đám cưới hoành tráng của nhà họ Chu.
Giờ thì cô gần như chắc chắn, chiếc nhẫn kim cương quý hiếm mà Chu tứ công tử đặt làm hai năm trước, vốn không phải để tặng cho cô Chung, nếu không thì đã không phải đặt thêm nhẫn cưới mới.
Từ Bắc Thành bay đến Giang Thành, hành trình hơn hai tiếng đồng hồ.
Một giờ chiều, máy bay hạ cánh.
Chu Thời Diệc đã sắp xếp người ra đón, đưa Chung Ức đến tận xe riêng của cô, bản thân anh thì không có ý định ở lại Giang Thành.
“Em định ở thị trấn mấy ngày?”
“Có cần anh đến đón không?”
Liên tiếp hai câu hỏi.
Chung Ức lại ném câu hỏi về phía anh: “Anh muốn đến thì cứ đến.”
Chu Thời Diệc nhìn mái tóc ngắn đầy khí chất của cô, mấy ngày nay điều anh nhìn nhiều nhất chính là mái tóc ấy, rồi ánh mắt anh dời lên mặt cô: “Trước khi về nhớ gọi cho anh, anh qua đón.”
Thật ra đến Giang Thành đón cô cũng chẳng có gì quan trọng, vì trên máy bay hai người cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Nhưng anh muốn đến, cô cũng sẽ không từ chối.
Chung Ức ngồi vào ghế sau xe thương mại, thấy anh đứng ở cửa xe mà không có ý lên xe: “Anh về luôn à?” Cô cứ tưởng anh sẽ ở lại thành phố một ngày, dù sao nhà anh họ của anh cũng ở ngay trung tâm.
Chu Thời Diệc: “Ừ.”
Nghĩ một lát, dù sao hai người cũng đã đăng ký kết hôn, anh cũng thông báo lịch trình cho cô: “Một lát nữa anh bay Thượng Hải.”
Chung Ức chậm rãi gật đầu, không hỏi thêm anh đi làm gì.
Chiếc xe thương mại màu đen rời đi, Chu Thời Diệc quay lại sảnh chờ lên máy bay.
Tối mai ở Thượng Hải có một buổi tiệc xã giao cao cấp, anh được mời tham dự.
Sau khi về nước, mỗi năm Chu Thời Diệc dành một nửa thời gian ở Thượng Hải, ở xa nhà cho yên tĩnh. Dù hôn nhân của cha mẹ anh chỉ còn trên danh nghĩa, họ vẫn rất thích nhúng tay vào chuyện hôn sự của anh.
Những năm qua, bố anh cũng không ít lần sắp xếp chuyện liên hôn, ông là người mạnh mẽ, nhưng không ngờ con trai lại còn mạnh mẽ hơn.
Tất cả các cuộc liên hôn, cuối cùng đều không có kết quả gì.
Nhưng may mắn thay, cuộc hôn nhân mà con trai đồng ý lần này, lại là điều khiến bố Chu hài lòng nhất.
Chu Thời Diệc trở về chỗ ở ở Thượng Hải thì trời đã về chiều. Vừa bước vào cửa, anh liền nhận được cuộc gọi từ Quý Phồn Tinh.
Trong điện thoại vang lên giọng nói hào hứng: “Thời điểm công bố đại sứ thương hiệu được chọn đúng vào ngày trước buổi hòa nhạc, Khôn Thần các cậu chu đáo thật đấy. Thay mặt Lộ Trình cảm ơn cậu nhé!”
Chu Thời Diệc lặng lẽ lắng nghe, đầu ngón tay tháo khuy măng-sét trên tay áo.
Đợi đầu dây bên kia nói xong, anh mới bình thản lên tiếng: “Chỉ vì chuyện này thôi à?”
“Đương nhiên là không! Cuối cùng tôi cũng nhớ ra đã từng gặp Chung Ức ở đâu rồi.”
Chu Thời Diệc đổi tay cầm điện thoại, vừa định tháo chiếc khuy còn lại thì động tác khựng lại một chút, rồi mới tiếp tục tháo nốt: “Đã gặp ở đâu?”
Quý Phồn Tinh đáp: “Trong điện thoại của cậu đấy. Cậu từng lấy ảnh cô ấy làm hình nền, nhớ không? Khi đó cô ấy tóc dài, nhiều năm trôi qua, tôi nhìn thoáng qua thật sự không nhận ra.”
Hồi đó cô còn trêu anh: Ồ, ai mà xinh thế này?
Ban đầu chẳng nghĩ anh sẽ trả lời, ai ngờ anh nói luôn: Bạn gái tôi.
Mấy năm ở bên nhau, màn hình điện thoại của Chu Thời Diệc luôn để hình Chung Ức. Anh vốn không thích lấy ảnh người thật làm hình nền, nhưng Chung Ức thì thích, cô hay nằm trong lòng anh, ngửa mặt nũng nịu, hỏi anh có muốn đổi sang ảnh cô không.
Chuyện gì anh cũng chiều cô, tất nhiên cả hình nền điện thoại cũng không ngoại lệ.
Quý Phồn Tinh: “Tôi nói rồi mà, bảo sao cậu đột nhiên chịu kết hôn. Nhưng mà hai người vẫn chưa thực sự làm lành, đúng không?”
Cặp đôi mới hàn gắn nào lại ở bên nhau kiểu đó chứ?
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, coi như ngầm thừa nhận.
Quý Phồn Tinh tiếp lời: “Tôi nhớ chuyện cậu giúp tôi làm quen với Lộ Trình đấy nhé. Nếu sau này giữa cậu và Chung Ức cần tôi giúp gì, cứ nói một câu là được. Dù tôi ở đâu, cho dù có ở bên kia bán cầu, chỉ cần cậu gọi, tôi lập tức bay về lo cho cậu ổn thỏa.”
Chu Thời Diệc: “Thật ra đúng là có một chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
“Cậu nói đi.”
“Chung Ức không có nhiều bạn bè, nếu tiện thì làm phù dâu cho cô ấy nhé.”
“Chuyện này thì có gì mà không tiện, được làm phù dâu cho người đẹp, tôi mong còn chẳng được.”
Kết thúc cuộc gọi, hộp thư email của Chu Thời Diệc nhận thêm mấy thư mới, trong đó có một email từ trợ lý Chiêm Lương, sợ anh quên nên đặc biệt nhắc nhở tối mai sáu giờ có tiệc tối.
Hôm sau, đúng sáu giờ, Chu Thời Diệc có mặt tại khách sạn năm sao ven sông.
Từ khi anh tiếp quản Khôn Thần Ô tô, các hoạt động xã giao kiểu này ngày càng nhiều.
Người tổ chức bữa tiệc đích thân đứng trước cửa chào đón: “Chúc mừng nhé, song hỷ lâm môn.”
Chu Thời Diệc mỉm cười nhạt: “Tiếp quản Khôn Thần cũng chẳng có gì vui, anh nên chúc mừng Chu Túc Tấn mới đúng.”
“Ha ha, để lát nữa tôi gọi điện chúc mừng cậu ấy vậy.” Nói rồi liền chuyển chủ đề, “Sao không đưa vợ đi cùng?”
Tin Chu Thời Diệc kết hôn đã lan khắp giới thượng lưu Thượng Hải, nghe đâu bố vợ anh là Giang Tĩnh Nguyên.
Mọi người đều bán tín bán nghi, vì năm xưa con trai thứ ba nhà họ Giang và mối tình đầu không có con.
Chu Thời Diệc: “Dạo này cô ấy bận.”
Chưa nói chuyện được bao lâu, lại có khách quý đến.
Người tổ chức vỗ vai Chu Thời Diệc: “Chút nữa nói chuyện tiếp nhé.”
Dứt lời đã vội vàng ra đón khách.
Chu Thời Diệc cùng mọi người quay lại nhìn về phía cửa vào đại sảnh tiệc, người vừa đến chính là nữ diễn viên đầu tiên của điện ảnh Hoa ngữ đạt Grand Slam, nổi tiếng với nhan sắc rực rỡ và vô số đề tài gây tranh cãi.
Bà không chỉ nổi tiếng nhờ ngoại hình mà còn bởi diễn xuất đỉnh cao, giữ vững vị trí hàng đầu trong làng giải trí hơn ba mươi năm.
Năm tháng không thắng nổi mỹ nhân, ở tuổi bốn mươi bảy, trên người bà hoàn toàn không có dấu vết nào của thời gian.
Ngược lại, bà lại toát ra khí chất điềm tĩnh, tự tin mà lúc trẻ không có được.
Đến tận bây giờ, bất kể xuất hiện ở đâu, dù là lễ trao giải quy tụ dàn sao đình đám, cô vẫn luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Hai mươi sáu năm trước, khi sự nghiệp diễn xuất ở đỉnh cao, bà bất ngờ rời Hồng Kông sang Đại Lục phát triển. Người ngoài đồn rằng do tính cách bướng bỉnh, bất hòa với công ty cũ.
Ai ngờ sau nhiều năm, bà vẫn ở lại công ty cũ, quan hệ với ông chủ còn rất tốt.
Còn lý do vì sao năm đó bà bất ngờ sang Đại Lục phát triển, thì chẳng ai rõ.
Trong số các khách mời tối nay, không chỉ giới giải trí, mà giới nghệ thuật và kinh doanh cũng có không ít người là fan của bà.
Nửa tiếng trôi qua, số người chào hỏi và xin chụp ảnh cùng ảnh hậu cũng dần tản bớt.
Chu Thời Diệc lấy hai ly rượu vang từ khay của phục vụ, chờ đến khi quanh bà vơi bớt người mới tiến đến.
Ảnh hậu nhận ra anh, khẽ gật đầu.
“Chào dì”, Chu Thời Diệc đưa một ly rượu sang, “Con là Chu Thời Diệc, ngưỡng mộ dì đã lâu.” Bên cạnh vẫn còn người ngoài, anh không tiện gọi “mẹ”.
Chung Chước Hoa nhận ly rượu, mỉm cười nhã nhặn đáp lại con rể: “Rất hân hạnh.”
Người làm con gái bà buồn, bà vốn không thích, nhưng con gái thích thì bà cũng miễn cưỡng chấp nhận, sau này sẽ xem biểu hiện của cậu ta.
Trợ lý của Chung Chước Hoa ở bên cạnh thì âm thầm nghĩ bụng, đường đường là tổng tài bá đạo, đâu còn trẻ mười tám đôi mươi mà lên tiếng gọi “dì”. Gọi “Chung tỷ” cũng được, ai lại mở miệng mà đã gọi “dì” như thế chứ?
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen