Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 12

  1. Home
  2. Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 12
Prev
Novel Info
 

Anh chủ động đề nghị đưa cô đến Giang Thành, Chung Ức không từ chối.

 

Anh không muốn đến thị trấn nhỏ, cô càng hiểu điều đó.

 

Còn về Lộ Trình, cả hai đều không nhắc lại nữa.

 

Nhắc tới chỉ càng làm khoảng cách giữa họ sâu thêm; một mối tình từng quá khắc cốt ghi tâm sẽ là một lưỡi kiếm sắc bén đối với mối tình sau này.

 

“Ngày mai em muốn bay đến Giang Thành lúc mấy giờ?” Giọng nam trầm ấm lại vang lên trong điện thoại.

 

Chung Ức: “Buổi trưa đi. Không cần dậy sớm.”

 

Chu Thời Diệc: “Sáng mai anh qua đón em.”

 

Không còn gì để nói thêm, cuộc gọi kết thúc.

 

Lúc này đã mười một giờ đêm, nhưng hòm thư của anh vẫn còn đầy ắp email chờ xử lý. Nhận bàn giao Khôn Thần Ô tô vào thời điểm này quả thực không phải quyết định sáng suốt, chỉ có điều anh họ Chu Túc Tấn thì lại được giải thoát.

 

Quay lại bàn làm việc, Chu Thời Diệc ngồi trước máy tính, chăm chú nhìn màn hình một lúc rồi đặt hẹn báo thức năm phút sau.

 

Đặt điện thoại xuống, anh bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, chống tay lên trán, chỉ cho phép bản thân thả lỏng năm phút.

 

Trong mấy năm chia tay, anh đâu phải chưa từng gặp người phù hợp.

 

Người nhà cũng chẳng ít lần thúc giục anh cưới ai đó thích hợp, với tính cách có trách nhiệm như anh, cho dù không có tình cảm thì đời sống hôn nhân chắc cũng không đến nỗi nào.

 

Nhưng nghĩ đến việc người sẽ sống cùng mình cả đời không phải là cô, người mình cần quan tâm, chăm sóc cũng không phải là cô, anh bỗng thấy hôn nhân chẳng còn ý nghĩa gì.

 

Thoắt cái ba năm đã trôi qua như vậy.

 

Điện thoại rung lên, năm phút trôi qua trong chớp mắt.

 

Chu Thời Diệc thu lại suy nghĩ, tắt chuông báo thức rồi lao vào công việc.

 

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

 

Chung Ức đặt lại chiếc nhẫn vào hộp nhung, ngày mai sẽ đi thị trấn nhỏ mà hành lý còn chưa thu xếp xong.

 

Cô vừa đứng dậy thì ba nhắn tin hỏi đã ngủ chưa.

Chung Ức: 【Chưa đâu, hành lý còn chưa dọn xong (vỡ òa)】

 

Chung Ức: 【Có chuyện gì vậy ba?】

 

Giang Tĩnh Nguyên: 【Quý Phồn Tinh chuẩn bị cho con quà cưới, để trên xe suýt nữa ba quên, giờ ba mang lên cho con.】

 

Quý Phồn Tinh hào phóng tặng hẳn mười chín chiếc khăn lụa mới ra mắt, lấy ý nghĩa chúc hôn nhân dài lâu.

 

Chung Ức trải tất cả khăn lụa ra, kiểu dáng và hoa văn nào cũng đúng gu thẩm mỹ của cô.

 

“Ba này, ba từng nói với Quý Phồn Tinh là con thích khăn lụa à?”

 

Giang Tĩnh Nguyên bị chiếc nhẫn trong hộp nhung trên bàn trà thu hút sự chú ý: “Ba có nói đâu. Trước khi con mở ra, ba cũng đâu biết là khăn lụa.”

 

Chung Ức liền nghĩ tới Chu Thời Diệc, nếu không thì Quý Phồn Tinh không thể nào chọn đúng sở thích, mà tặng hẳn mười chín cái như thế.

 

“Nhẫn cưới à? Ba xem được không?”

 

“Dĩ nhiên là được, có phải bảo vật gì đâu.”

 

Vừa nói, Chung Ức vừa cẩn thận lấy nhẫn ra khỏi hộp nhung.

 

“Sao nhẫn cưới lại chọn viên kim cương nhỏ thế này?”

 

“Nhỏ một chút cho tinh tế.”

 

Chung Ức đưa nhẫn ra trước mặt ba: “Người giàu chắc chưa từng thấy viên kim cương nào nhỏ như này đâu, cho ba mở rộng tầm mắt.”

 

Giang Tĩnh Nguyên bật cười, xoa đầu con gái: “Con muốn ăn đòn à?”

 

Chung Ức đeo nhẫn vào ngón áp út, ngắm nghía mãi: “Không nhỏ đâu, con thấy vừa xinh.”

 

Giang Tĩnh Nguyên càng nhìn càng nhíu mày: “Con thật sự muốn đeo cái này kết hôn, mẹ con chắc cả đời này cũng chẳng buồn nói chuyện với ba nữa.”

 

“Con tự chọn nhẫn mà, mẹ sẽ không đổ lỗi cho ba đâu.”

 

“Bà ấy sẽ trách ba mắt nhìn con rể không ra gì.”

 

“……”

 

Giang Tĩnh Nguyên thương lượng với con: “Cái này con giữ đeo hàng ngày, còn đám cưới thì đặt cái khác to hơn nhé.” Nghỉ một chút, ông nói tiếp, “Mấy tháng nay mẹ con đã chẳng buồn gặp ba rồi.”

Chung Ức: “……”

 

Vì hiểu rõ mối quan hệ của ba mẹ nên cô biết ba mình không hề nói đùa.

 

Sau một đêm suy nghĩ, cô quyết định sẽ xin Chu Thời Diệc thêm một chiếc nhẫn nữa.

 

Sáng hôm sau, Chung Ức bị chuông báo thức đánh thức, dậy sớm trang điểm nhẹ nhàng như hôm qua.

 

Chuẩn bị xong xuôi, cô kéo vali xuống lầu bằng thang máy.

 

Bên cạnh ghế sofa trong phòng khách có một chiếc vali màu đen, là chiếc ba cô hay dùng mỗi khi đi công tác.

 

“Ba ơi.”

 

“Hả?” 

 

Giang Tĩnh Nguyên đang đợi ở phòng ăn thì ngẩng đầu lên đáp.

 

“Ba sắp đi công tác à?” Chung Ức đặt túi vải xuống rồi đi vào phòng ăn.

 

“Ừ.” Giang Tĩnh Nguyên lau tay bằng khăn ướt, “Tiện thể ghé qua thăm mẹ con luôn, mấy hôm trước bà ấy bị cảm mà.”

 

Chung Ức nghĩ thầm, sao mà là tiện thể được.

 

Cô xúc một thìa trứng onsen, lơ đãng nuốt xuống.

 

“Ba này,” cô nhắc, “nếu ba định qua thăm mẹ, nên chuẩn bị trước mấy câu trả lời cho mấy vấn đề.”

 

“Những vấn đề gì?”

 

“Mẹ sẽ hỏi ba rốt cuộc là thật sự quan tâm đến mẹ, hay chỉ làm tròn bổn phận của một người chồng thôi.”

 

Giang Tĩnh Nguyên nhận bát trứng chần nấm cục mà cô không ăn hết, chậm rãi ăn phần còn lại, cười cười: “Đúng là kiểu câu hỏi mẹ con hay hỏi.”

 

“Tất nhiên rồi. Dù sao con cũng từ bụng mẹ chui ra, mẹ con với con tâm ý tương thông, con hiểu mẹ đang nghĩ gì.”

 

Giang Tĩnh Nguyên nhấp một ngụm cà phê: “Vậy đoán thử xem giờ ba đang nghĩ gì?”

 

“Con không đoán ra.”

 

“Con xem, còn chưa thử đã nói không đoán được rồi.”

 

Chuyện này đâu phải cứ thử là đoán ra được, nhất là về tình cảm của ba, cô hiếm khi nhìn thấu.

 

Ví dụ như, ba có yêu mẹ thật không.

 

Trong lòng ba còn giữ bao nhiêu chỗ cho quá khứ.

 

Và nếu không có cô trên đời này, liệu ba sẽ lựa chọn thế nào trong chuyện tình cảm?

Chung Ức lắc đầu, nói: “Thật sự con không đoán ra.”

 

Giang Tĩnh Nguyên: “Ai hồi nhỏ ngày nào cũng nói: con với ba tâm ý tương thông? Hóa ra bao nhiêu năm rồi mà cũng chẳng thông được, toàn lừa ba thôi.”

 

“Ba!” Chung Ức bật cười, “Sao tự dưng lại nhắc chuyện này?”

 

Không muốn chuyện tình cảm của mình với vợ ảnh hưởng đến tâm trạng đi chơi của con gái, ông liền chuyển đề tài.

 

Giang Tĩnh Nguyên đặt tách cà phê xuống, gắp mấy quả phúc bồn tử và dâu tằm trong đĩa trái cây rắc lên cháo yến mạch.

 

“Ăn cháo đi.” Ông đẩy bát cháo lại gần con gái.

 

Bánh đậu đỏ và bánh chà là trong tay Chung Ức còn chưa ăn hết, bát cháo thì để tạm sang bên cạnh.

 

“Con định ở lại Giang Thành một đêm hay đi thẳng về thị trấn?” Giang Tĩnh Nguyên hỏi thăm.

 

Chung Ức: “Không ở lại đâu, con đi thẳng đến nhà thầy Ngu.”

 

Với trạng thái của cô và Chu Thời Diệc hiện giờ, dù có ở lại thành phố cũng chẳng đi hẹn hò, vậy chi bằng đến nhà thầy Ngu luôn, vừa yên tĩnh lại được ăn ngon.

 

Đang trò chuyện thì ánh mắt của Giang Tĩnh Nguyên hướng ra ngoài cửa sổ sát đất.

 

Chung Ức ngồi quay lưng lại phía cửa sổ, thấy ba nhìn ra ngoài cũng quay đầu lại, liền thấy một chiếc Maybach từ từ dừng lại trong sân.

 

Chu Thời Diệc mở cửa xe bước xuống, đi thẳng vào biệt thự.

 

Không phải lần đầu tới đây nên anh khá quen thuộc với bố cục căn nhà.

 

Lần gần nhất anh đến là mấy tháng trước, mang tài liệu đến cho cha vợ, khi đó hai bên còn chưa bàn chuyện liên hôn, cũng chỉ ở lại độ nửa tiếng rồi về, không gặp Chung Ức.

 

Chẳng mấy chốc, anh đã vào đến cửa.

 

Từ trong nhà, Chung Ức không nhìn thấy bóng anh đâu nữa, liền thu ánh mắt lại.

“Ba.” Chu Thời Diệc lên tiếng chào ba vợ trước.

 

“Chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ?” Giang Tĩnh Nguyên ra hiệu cho con rể ngồi xuống, “Ăn chút gì đi.”

 

Chu Thời Diệc cũng không khách sáo, xắn tay áo sơ mi lên vài vòng, rửa tay xong rồi ngồi xuống cạnh Chung Ức.

 

Chiếc bàn ăn vốn trông trống trải, đến khi anh vừa ngồi xuống, không khí bỗng trở nên trầm lắng, lạnh lẽo.

 

Trên bàn chỉ có tiếng nói chuyện của anh và ba vợ, cô thì chỉ chú tâm ăn sáng, suốt buổi không nói một lời.

 

“Ba cũng đi Giang Thành à?”

 

Trong phòng khách có hai vali lớn, một cái còn treo áo vest của ba vợ ở trên tay kéo.

 

Giang Tĩnh Nguyên: “Ba không đi. Ba qua Thượng Hải thăm mẹ vợ con.”

 

Chu Thời Diệc gật đầu, anh cũng có một buổi tiệc tối ở Thượng Hải vào ngày mai.

 

Bữa tiệc đó không chỉ mời người trong giới kinh doanh mà còn có cả giới nghệ thuật, giải trí.

 

Về chuyện mẹ vợ, anh cũng không hỏi sâu thêm.

 

Anh chỉ biết mẹ vợ là ai, chứ chưa từng gặp mặt.

 

Giang Tĩnh Nguyên đổi chủ đề: “Chung Ức nói con cũng đi Giang Thành, qua đó công tác à?”

 

Chu Thời Diệc: “Không. Chỉ để đưa Chung Ức đi thôi.”

 

Anh hoàn toàn có thể nói lảng đi, nhưng lại chẳng hề giấu giếm gì.

 

“Anh ăn cháo không?” Vừa nói, Chung Ức vừa đưa bát cháo yến mạch của mình cho anh.

 

Trên cháo ngoài phúc bồn tử và dâu tằm còn rắc chút hạt khô.

 

“Em ăn đi.” Chu Thời Diệc lại đẩy bát cháo trái cây về phía cô, nhìn cô một cái rồi mới nói, “Anh không ăn hạt khô.”

 

Anh vừa nhắc như vậy, Chung Ức lập tức nhớ ra, anh không thích cho hạt khô vào cháo yến mạch.

 

Bình thường anh vẫn ăn một chút hạt, nhưng không thích cho vào cháo.

 

Ba năm trôi qua, những thói quen nhỏ của nhau đã bị quên đi lúc nào chẳng hay, giống như anh bây giờ cũng không còn nhớ việc cô phải ăn hai phần cá chẽm áp chảo mới đủ.

 

Bát cháo yến mạch hạt khô ấy, Chung Ức tự mình trộn đều rồi ăn hết.

 

Trên đường ra sân bay, Chung Ức là người chủ động phá vỡ sự im lặng trước.

 

“Anh còn những món nào kiêng nữa không? Để xem em còn nhớ được mấy cái.”

 

Chu Thời Diệc vốn đang nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nghe vậy thì quay mặt lại: “Trước giờ trí nhớ của em tốt lắm mà?”

 

“Trí nhớ có tốt đến mấy, xa nhau lâu quá cũng có thứ sẽ quên.” Cô không phải trách móc, càng không phải lôi chuyện cũ ra nói, chỉ là nêu sự thật. “Anh cũng đâu còn nhớ em phải ăn hai phần cá chẽm áp chảo.”

 

Hai người cứ nhìn nhau như vậy.

 

Một lúc lâu.

 

Chu Thời Diệc nói: “Không quên.”

 

Chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ, không nói thêm gì nữa.

 

Chung Ức hơi ngẩn ra, hôm đó anh không giải thích gì, chỉ im lặng, chắc là không muốn hạ thấp mình trước.

 

Dù đã đăng ký kết hôn, cả hai vẫn còn canh cánh quá khứ, chẳng ai chịu là người nhún nhường trước.

 

Nhưng đúng là chuyện anh không ăn cháo yến mạch có thêm hạt khô, cô đã quên thật.

 

Ánh mắt Chu Thời Diệc vẫn dừng lại trên gương mặt nghiêng của cô.

 

Chung Ức cố gắng làm dịu không khí: “Anh còn cùng em đi Giang Thành không?”

 

Chu Thời Diệc không trả lời, chỉ tựa người vào ghế, lặng lẽ nhìn cô.

 

Chưa từng thấy cô chủ động làm lành như vậy.

 

Chung Ức chờ mãi không thấy câu trả lời, đành quay người ngồi thẳng lại.

Chu Thời Diệc cảm thấy mình dường như hơi thiếu phong độ, chỉ là cô quên một vài chuyện về anh thôi, những chuyện đã qua thì nên để nó qua, hai người cũng đã hứa là sau khi kết hôn sẽ bình tĩnh, hòa thuận với nhau.

 

Anh mở một chai nước đưa cho cô: “Xin lỗi.”

 

Chung Ức cũng không còn giữ khoảng cách như trước nữa, nhận lấy chai nước từ tay anh.

 

“Em cắt tóc ngắn từ bao giờ vậy?” Anh chuyển chủ đề, hỏi cô.

 

Chung Ức: “Lâu rồi.”

 

Nói xong lại cảm thấy câu này nghe có vẻ qua loa, nên bổ sung thêm: “Gần ba năm.”

 

Ba năm là một cột mốc nhạy cảm, hôm nay đúng ba năm kể từ ngày họ chia tay.

 

Vì hôm qua vừa đi đăng ký kết hôn, nên hôm nay cũng không còn thấy khó chịu nữa.

 

Chung Ức từ tốn uống nước, người bên cạnh cũng không nói gì thêm.

 

Từ lúc gặp lại, việc họ làm nhiều nhất là uống nước và im lặng.

 

Có lúc không phải cô không muốn nói, mà là đã xa cách quá lâu, không còn nhiều chuyện để trò chuyện nữa.

 

Lúc này điện thoại của Chu Thời Diệc vang lên, là cuộc gọi từ trợ lý Chiêm Lương, báo cáo tiến độ hợp tác với tập đoàn Kinh Hòa.

 

Quy trình hợp đồng đã hoàn tất, phía Kinh Hòa cũng đã xác nhận để Ninh Khuyết phụ trách dự án này.

 

Theo lý thì một người giỏi kỹ thuật như Ninh Khuyết trực tiếp chủ trì dự án là chuyện đáng ăn mừng, vậy mà Chu Thời Diệc lại chẳng có cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Biết rồi.” Sau đó dặn thêm, “Mấy ngày tới tôi không ở Bắc Thành, mọi việc liên quan đến ra lễ mắt xe mới cứ báo cáo với Đỗ tổng.”

Chiêm Lương: “Vâng.”

 

Chuyến đi này của sếp chắc là việc riêng.

 

Đỗ phó tổng mấy ngày nay cũng đau đầu, phát hiện sếp nhà mình còn khó chiều hơn cả bên đối tác, các hoạt động họp báo chẳng phối hợp gì cả.

 

Cúp máy xong, Chu Thời Diệc lại quay sang nhìn người bên cạnh: “Dự án của Khôn Thần, em từ chối rồi à?”

 

Chung Ức nhìn vào đôi mắt sâu thẳm nhưng lạnh lùng của anh, bình thản gật đầu.

 

“Là em vốn không hứng thú tham gia, hay vẫn còn trách anh?”

 

Chung Ức chỉ nhìn anh mà không trả lời.

 

“Chung Ức, trước đây em ở bên anh chẳng qua là thấy anh phù hợp, đúng hết các tiêu chuẩn về bạn trai của em.” Chu Thời Diệc dừng lại một chút, giọng trầm xuống, “Chia tay cũng là em nói ra, sao lại trách anh? Nếu thật sự còn day dứt, thì người đó phải là anh mới đúng, không phải sao?”

 

“Nhưng ở bên nhau rồi, em cũng thích anh mà, đúng không?” Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng cô vẫn thấy đau, “Chia tay là em đề nghị, nhưng nếu không chia thì lúc ấy biết làm gì hơn? Ba mẹ em chính là ví dụ điển hình, hợp tan tan hợp bao nhiêu lần mà lòng vẫn có gai, em từ nhỏ đã phải sống trong lo sợ.”

 

Lặng im rất lâu.

 

“Ba năm chia xa, em cũng buồn lắm.”

 

Cảm xúc dâng trào, nói xong cô quay hẳn mặt đi, nhìn ra cửa sổ phía mình.

 

Cô nhìn ra ngoài bao lâu, Chu Thời Diệc cũng lặng lẽ nhìn cô bấy lâu.

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

lay-ai-vi-danh-mong-tieu-nhi
Lấy ái vì danh – Mộng Tiêu Nhị
February 8, 2025
nguyen-lai-nguoi-cung-khong-don-gian
Nguyên lai ngươi cũng không đơn giản – Kim Bính
September 1, 2024
bxh-thang-tan-giang-2024
Bảng xếp hạng tháng Tấn Giang 2024 (Tháng 10)
October 14, 2024
tinh-yeu-va-anh-mong-tieu-nhi
Tình Yêu và Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 31, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình